Hồng Mông Linh Bảo

Chương 101


Chương 101 Coctail Bưởi

Hai chị em họ Huỳnh vào Hồng Mông Linh Châu giới sinh sống, học hỏi chẳng dè sau khi được quản gia chỉ cho vài môn thì thích thú lại thấy cuộc sống trong đó sung túc, dân hiền hoà, có tình nghĩa, lúc nào cũng lòng chân chật đối xử lẫn nhau, giúp đỡ nhau, chưa hề có tranh chấp lớn nào, an ninh xem như được bảo đảm nên hai chị em xin Minh ở trong Hồng Mông Linh Châu giới.

- Hai chị em mày không muốn đi học hay sao, dù sao chăng nữa học phổ thông vẫn có ích lợi hơn.

- Chúng cháu ngán sợ cuộc sống bon chen, đầy nguy hiểm đó lắm rồi nên không muốn.

- Vậy hai đứa cứ ở đây học hỏi một thời gian, mai này tính sau.

Huỳnh Đăng Khoa ngày ngày luyện tập khí công, võ kỹ hắn năm nay mới mười tuổi nên không ở yên một chỗ, ngoài lúc luyện tập hắn ra thôn xóm chơi, tìm bạn chơi đùa. Một hôm Minh tới thăm thì thấy thằng Khoa đang chơi quay với lũ trẻ đồng tuổi, chung quanh thấy có nhiều người lớn xem chơi, rồi vui lây cũng rủ nhau đẽo quay lớn chơi với nhau, cuối cùng sân chơi chỉ còn toàn là thanh niên.

Minh thấy trong rừng cây không xa có một cây gỗ có lớp vỏ xù xì lớn bằng hai người ôm, chàng hạ cây xuống đẽo một con quay khổng lồ, lớn gầ n bằng ba người ôm, cao ba mét hai, nặng 92 ký. Chàng đem quay đ ến sân thì bọn thanh niên và trẻ nhỏ trợn mắt há mồm nhìn ngạc nhiên.

- Ui chao! Mẹ ơi, Cái này cũng còn là quay hay sao?

Minh đ ặt con quay trong sân nói:

- Ai ra được con quay này và làm cho nó quay một giờ thì ta tặng cho luôn.

Minh nói xong lấy ra một sợi dây thừng bện rất chắc, bằng tơ tằm để bên cạnh chờ đợi. Chẳng mấy chốc có mấy chục người đến thử tài song chẳng có một ai làm cho con quay hoạt động được. Lúc có ba người cùng hợp tác thì được, hai người giữ quay cho đứng, người còn lại thì giật dây thì được.

- Cũng khá đó, nhưng một người mới tính và phải nuôi cho quay một tiếng. Thôi ta đi đây, con quay do chủ sân này tạm quản lý , lần sau ta đến xem hy vọng có người làm được thành công. Lúc đó sẽ có thưởng.

Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới tinh thần thoải mái vui vẻ, không ngờ có ai khởi xướng bày trò chơi dân gian của bọn trẻ trong Hồng Mông Linh Châu giới làm chàng rất hài lòng. Chơi trò này luyện tập được cánh tay, ngón tay và dùng lực khéo léo chính xác cũng rất có lợi ích. Vừa rồi sau khi đẽo xong con quay kia chàng đã thử nâng quay lên cao ra thử phải ra sức lần thứ hai mới thành công, tốn rất nhiều hơi sức, chàng lại nâng quay nhảy lên cao nhắm một cục đá chọi xuống thì thấy uy lực vô cùng, cục đá to bằng cái rổ liền bị bỗ nát ra từng mảnh. Con quay phản ứng theo quỹ đạo không khác thường, chỉ là to lớn nên khí thế lúc quay thật uy mãnh. Lâu nay không chơi món này nay làm ra thứ này khiến chàng thích thú đầy chờ mong, sao cho có người sử dụng được quay chơi với mình một bữa thoả thích. Nên sau đó chàng thấy đang còn nguyên liệu nên đẽo thêm ba con quay nữa nhỏ hơn một chút.

Hôm nay chủ nhật được nghỉ học, chàng đưa Tuân, Ánh Tuyết và Huyền Trâm vào Hồng Mông Linh Châu giới cho họ tu luyện còn Minh vào quán cà phê Bình Minh ngồi. Mai-Liên tức là nàng Bạch Hạc trước đây không nhận ra Minh, thấy khách vào thì đến hỏi.

- Khách quan muốn dùng gì?

Minh chưa muốn kiếm bà Nam nói chuyện ngay nên tiện ngồi xem Mai-Liên làm việc ra sao nên bình thường nói:

- Cho ta một ổ bánh mì xím mại, thêm nhiều ớt một chút, một ly cà phê sữa đường hạng nhất.

Mai-Liên nghe giọng nói thì thấy quen, dường như đã được nghe nơi nào nên nhìn kỹ Minh thì thấy trước mặt mình là một thiếu niên cao ráo, chững chạc, tướng mạo không có gì xuất chúng, nhưng có đôi mắt sáng từ cử chỉ đến lời nói nhã nhặn, nghe giọng nói lôi cuốn, cử chỉ thanh nhã không vội cũng không chậm. Nàng đi vào quầy làm bánh mì và cà phê nhưng lại không kháng cự được thỉnh thoảng lại lén liếc về phía Minh. Cử chỉ của nàng không thoát ra khỏi đôi mắt của Minh, chàng chỉ cười thầm, nghĩ: “Thì ra cô nàng Mai-Liên này cũng biết mê trai”.

Minh vừa ăn sáng, uống cà phê vừa xem Mai-Liên, mới mấy tháng không thấy cô nàng đã biến đổi khá nhiều, xã giao tiếp khách buôn bán rất có năng khiếu. Nàng năm nay lên 18, thân hình đã phát triển đầy đủ, lại là thiếu nữ hiếu võ nên thân hình cao nhưng gọn gàng rắn chắc, khuân mặt đã biếnn đổi rõ ràng nhất, đẹp và có duyên hơn trước không ít. Quả nhiên ngồi chưa ăn xong ổ bánh mì đã có mấy thanh niên đến quán khiến không khí nhộn nhịp hẳn lên. Tiếng kêu gọi em Liên, cô Liên không ngừng lại thêm cơ hội nói chuyện hỏi thăm thông thường, tán tỉnh, tình ý ngầm chan chứa.

- Cô Liên, thằng Toàn này si mê cô, si mê đến cả quán Bình Minh nó nhất định kéo tôi đến đây cho bằng được, lại quảng cáo cà phê ở đây ngon tuyệt, uống vào một lần nhớ cả đời. Tôi không tin lắm nên đến đây xem sự việc thế nào.

- Nếu vậy em cám ơn anh Toản có lòng!

- Cô cám ơn lòng si mê của nó hay lòng giới thiệu khách mới? Tôi nghe tôi chẳng biết ý cô thế nào?...

Một thằng khác vội chỉnh:

- Cái thằng Hưng đầu bò này, đừng có giả ngu nữa người ta nói như vậy là cả hai, thế mà còn hỏi làm cho người đẹp khó xử.

Mai-Liên chỉ cười duyên không nói gì, vào làm cà phê và ăn sáng cho khách, chỉ trong chốc lát đã xong. Quán cà phê có hai nàng chạy bàn, lúc này mấy đứa con bà Nam không phải lo việc bán cà phê nữa mà lo sản xuất, rang và đóng gói cà phê, hôm trước Minh đã giao cho bà Nam 30 tấn để bà khỏi phải mua nơi khác, nếu dư thì đem ra bán, thế mà nay mới được bốn tháng đã rang bán hai mươi tấn, làm cho mấy đứa con làm việc không ngừng. Bà Nam trả vốn cho Minh tính 60.000đ/kg, Minh mua là 55.000 đ/kg lời được tất cả 150.000.000đ VN.

Quán Bình Minh chẵng mấy chốc đã đầy chỗ, lại có những nhóm thanh niên khác sinh viên có, học sinh cũng có, công chức có, công nhân có, khuân vác có, tài xế xe ôm có, trung niên cũng có, … một phần bị sức lôi cuốn của Mai-Liên, một phần vì hương vị cà phê quán này ngon, phục vụ tốt.

Minh ngồi nhưng tai vẫn để ý khách nói chuyện nên nghe được cả những chuyện về Mai-Liên, hai tháng trước đây có tranh chấp, có một nhóm thiếu niên mới lớn vào quán cà phê kiêu ngạo không xem ai ra gì, quấy phá nhóm đó có tên Hoàng Xâm đứng đầu, cuối cùng bị Mai-Liên chỉnh cho cả nhóm một phen, họ muốn động tay chân liền bị Mai-Liên đá bay ra khỏi quán, sau khi thu tiền rồi đuổi bọn này đi. Màn đặc sắc này nhiều người chứng kiến nhất là mấy thanh niên đang si mê theo đuổi nàng được dịp thưởng thức một màn như biểu diễn thân thủ trên võ đài khiến càng nhiều thanh niên hâm mộ. Người trong nhóm kia từ đó cũng thỉnh thoảng đến uống cà phê nhưng không kiêu ngạo như trước nữa.

Thỉnh thoảng Mai-Liên lại có khách quen từ băng nhóm trước kia đến hỏi thăm, nàng vẫn xã giao như bình thường và tuyệt đối không nhắc nhở việc trước kia nữa vì vậy không ai trở lại kiếm nàng trừ một hai lần có đàn em đến xin nàng hỗ trợ, nàng xem sự việc không đến lúc nguy hiểm tính mạng nên cũng từ chối khéo để bọn chúng tự kiếm cách khác giải quyết. Nàng biết nếu nhúng tay vào rồi thì khó mà thoát được. Nàng quyết tâm bỏ hẳn kiểu sống xã hội bạo lực sống bình thản.

Lúc này khách đã ra về nhiều Mai-Liên ngạc nhiên thấy vị khách lạ vẫn còn ngồi ở trong quán, thấy vậy nàng đến bàn hỏi:

- Anh còn cần dùng gì thêm không?

Minh thấy nàng đổi cách gọi thì mỉm cười nhìn nàng nhẩn nha nói:

- Ngoài cà phê và bánh mì ra cô còn thứ gì ngon thì lấy ra đây!

Mai-Liên nhìn thấy nụ cười và ánh mắt của Minh thì rung động, cảm thấy tim mình đập mạnh hơn một ít trong lòng thầm nghĩ:

- “Nụ cuời thật đẹp, mình chưa bao giờ gặp thanh niên nào có nụ cười đẹp như vậy! ”

Sau đó vội trả lời:

- Quán của em còn bán Coctail, trong có pha rượu dâu, rượu nho, rượu bưởi,…

- Coctail bưởi cũng có hay sao?

- Đúng vậy, đây là một loại mới ra! Thật là một loại được nhiều người yêu chuộng.

- Vậy làm cho tôi một ly.

Minh dùng Coctail thì thấy chất rượu bưởi rất ngon, tưởng rằng có nhiều vị đắng nhưng khi dùng rồi thì thấy ngọt, hầu như không cảm thấy vị đắng. Hương bưởi tỏa lan dễ chịu. Quả là một thứ giải khát tốt. Thấy Minh dùng xong Coctail Mai-Liên lại đến bàn hỏi thăm xem khách hàng vừa lòng không thì Minh hỏi:

- Thứ này tạm được,có điều độ cồn hơi kém không đủ. Cô có thể đem chai rượu ra đây cho tôi xem một chút không?

Mai-Liên nghe vậy nghĩ:

- Không biết anh chàng này muốn gì mà đòi xem cả rượu bưởi, hay là tính học lóm nghề?

Minh thấy nàng ngẩn người suy nghỉ liền nói:

- Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều làm gì, tôi không học làm Coctail đâu!

Nghe vậy Mai-Liên giật mình “chẳng lẽ anh chàng này đoánn đúng ý nghĩ mình” nên vội nói:

- Đâu có! Vậy anh chờ một chút.

Minh xem chai rượu bưởi thì thấy nhãn hiệu “Rượu bưởi Năm Huệ” Rượu bưởi Năm Huệ được đóng trong bình gốm hình trái bưởi dung lượng 0,75ml, hương vị rất đặc trưng và chỉ có 15 độ cồn.

- Cô rót cho tôi một ly đi.

Mai-Liên như cái máy được nghe lệnh vội lấy ly rót rượu ra cho Minh. Sau khi mời rượi xong nàng giật mình không hiểu sao mình không khống chế được làm theo lời yêu cầu người khách lạ này.

Khi uống vào, chúng tôi có chung cảm giác là múi bưởi đang tan trong đầu lưỡi, rất thơm, hơi tê tê và có vị ngọt, cay.

Minh lại xem kỹ thì ra rượi này từ bưởi Xứ Tân Triều Biên Hoà Đồng Nai cách đây không xa.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Hồng Mông Linh Bảo