Huyền Vũ

Chương 3


Dịch: Yii

Beta: Sherlyn, Maria

Nếu đã sống ở phàm trần, cũng phải nên tuân theo nguyên tắc của người phàm, sống cuộc sống của người phàm.

Thời gian Huyền Bắc Vũ ở nhân gian không ngắn, quen dần với việc thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Chàng tìm được một khoảng sân vắng lặng, trong sân đầy những cây cổ thụ lâu năm, âm u lạnh lẽo, có một hồ nước đã lâu chưa được dọn rửa, bám đầy rêu xanh.

Thỉnh thoảng Huyền Bắc Vũ đứng bên cạnh hồ, muốn xuống nước ngâm mình, nhưng nhìn những sinh vật lấm lem dơ bẩn không biết tên vui vẻ nhảy múa bên hồ, lập tức mất hết hứng thú. Chàng lại càng lười lúc đi ra lại phải dọn dẹp lại một lần nữa, dứt khoát tìm một cái bồn tắm lớn, đổ đầy nước, lúc nào thích ngâm thì ngâm.

Màn đêm dần buông, trong sân tĩnh lặng, ngay cả bóng cây cũng đứng yên không động.

Huyền Bắc Vũ không thắp nến mà đứng trong sân nhìn về phía ngọn nến lập lòe bên ngoài hoặc là ánh sao trên trời, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Giữa một tấc vuông, thế mà lại cực kỳ giống sân cũ trước đây, từ vị trí hồ nước có thể nhìn thấy nhà chính, mà trước đây, nàng đã sống ở nhà chính trong sân mấy năm.

Thường mỗi khi rảnh rỗi, Kinh Tả Lễ ngồi bên hiên nhà, nghiêng đầu dáo dác nhìn chàng, nét mặt có chút tò mò, không biết nàng đang tò mò điều gì hay là đang hi vọng về thứ khác.

Huyền Bắc Vũ không đoán được suy nghĩ của nàng, càng không muốn đoán, toàn bộ bất an của chàng đều là vì món nợ ân tình.

Kí ức rời rạc của Huyền Bắc Vũ quẩn quanh bên hồ nước, muốn tìm một chỗ thích hợp để nằm sấp, tựa như có thể quay trở lại những tháng ngày khi trước.

Kinh Tả Lễ thường ngây người nhìn chàng hồi lâu, bỗng dưng bị động tác biếng nhác của chàng làm giật mình, cười híp mắt. Cũng không biết Kinh Tả Lễ có đang hoài niệm điều gì hay không, luyến tiếc hay những cảm xúc khác, chung quy là không nói rõ được.

Tháng ngày nhớ lại chuyện xưa không quá hai ngày, Huyền Bắc Vũ lại rơi vào trạng thái buồn ngủ liên miên, làm thế nào cũng không thể phấn chấn tinh thần nổi.

Nếu không phải giờ phút này Khanh Nguyệt Tước không cách nào rời khỏi Doanh Nguyệt Cung, nàng ấy ước có thể bay đến, đá cho Huyền Bắc Vũ một cái khiến chàng tỉnh táo, đừng cứ mãi nheo mắt buồn ngủ.

Lại muốn đá Kinh Tả Lễ một cái, muốn gì thì cứ việc nói, nàng ấy chần chừ làm gì?

Không biết bây giờ Huyền Bắc Vũ không phải là bình tĩnh, không có nhiều thời gian à.

Có lẽ Kinh Tả Lễ không biết thật, nghĩ như vậy, cơn giận của Khanh Nguyệt Tước cũng giảm đi nhiều.

Dù sao cũng là ân nhân của Huyền Bắc Vũ, nếu không có nàng ấy…

Cơn giận của Khanh Nguyệt Tước hoàn toàn biến mất.

Mấy năm nay, Kinh Tả Lễ ngược lại không xem mình là người ngoài, thường xuyên đến.

Cho dù trong thời kì nghỉ đông, Kinh Tả Lễ cũng sẽ ghé thăm tùy lúc, bất kể chàng đang ngủ ngon như thế nào thì đều sẽ gõ cửa thật mạnh, nhất định ngoan cố đợi chàng mở cửa.

Đau đầu vì bị người khác đánh thức, nhìn thấy cô gái cười tươi ở ngoài cửa, cuối cùng cũng không biết làm cách nào để trút hết nỗi lòng, chỉ có thể âm thầm kìm nén trong lòng.

Tuy là vậy nhưng Huyền Bắc Vũ vẫn hơi đau đầu, thở dài, đỡ đầu, nghe Kinh Tả Lễ lầm bầm, rất phiền đến giấc ngủ của chàng.

Kinh Tả Lễ thì có thể có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ là chuyện nhà cửa, chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

Nhà phía đông chỉ gà mắng chó, nhà phía tây cố ý ném rác vào cửa, Kinh Tả Lễ cãi nhau với ai, đuổi đối phương đi hùng hổ như thế nào, mẹ Kinh cãi nhau rùm beng với ai, đánh nhau nhưng là tự làm mình bị thương.

Luôn sẽ có các loại tình huống và vấn đề, mà Kinh Tả Lễ cười hì hì nói ra vô cùng đắc ý, giống như là chuyện gì đó tốt đẹp.

Huyền Bắc Vũ rất là đau đầu, bây giờ Kinh Tả Lễ vẫn chưa cập kê, chỉ là một đứa trẻ, chung quy vẫn không hiểu rõ vài đạo lý.

Hình như Kinh Tả Lễ luôn cãi nhau với mẹ Kinh, sẽ luôn có những lý do vô cùng kỳ quặc, chữ viết không đủ đẹp, hành lá cắt chưa đủ chỉnh tề, cho dù vì một giọt nước rơi không đúng lúc, không đúng nơi cũng sẽ cãi nhau.

Kinh Tả Lễ không chịu nhượng bộ, đôi lúc cãi nhau, mẹ Kinh vớ lấy con dao phay đuổi ra ngoài rất xa.

Khiến cho mọi người chê cười xì xầm, tin đồn người đàn bà đanh đá càng lan truyền rộng rãi, càng truyền càng dữ dội, càng ngày cũng có càng nhiều người tin.

Kinh Tả Lễ không sợ hãi, giống như gì cũng không quan trọng, không hề làm tổn thương được nàng, vẫn chỉ là vành mắt đỏ.

Nghĩ đi nghĩ lại thì lại nói một ngày nọ gặp phải một chàng thư sinh khôi ngô, nhìn rất đẹp trai, lúc cô gái nhìn thấy chàng ta, líu rít giống như là muốn thu hút sự chú ý của chàng ta, nhưng bởi vì cái liếc nhìn hững hờ của chàng ta mà má ửng đỏ.

Mặc dù Kinh Tả Lễ có chút tâm tư thiếu nữ nhưng cũng không dám thổ lộ với người khác, cho dù Huyền Bắc Vũ ở đây cũng cố gắng kìm chế, chỉ bộc lộ cảm xúc của mình qua vài lời nói.

Kinh Tả Lễ tự cười nhạo mình: “Sẽ không thích ta đâu, ta mặc quần áo cũ, ngoại hình xấu xí, cả ngày tóc tai bù xù trông như ma nữ. Bọn họ đều nói ngày hè mà nhìn thấy ta thì có thể tránh nắng.”

Huyền Bắc Vũ suy nghĩ gì đó, những lời muốn nói rồi lại nuốt ngược trở lại.

Suy cho cùng tâm tình của thiếu nữ luôn là mùa xuân, nhưng ở Kinh Tả Lễ, ý nghĩa mùa xuân đối với nàng mà nói giống như một hạt giống ôm ấp nơi đáy lòng sẽ không nảy mầm, không dám cho ai biết.

Chỉ sợ sau khi bị biết đến, sẽ biến thành con dao giết người không thấy máu.

Kinh Tả Lễ hào hứng luyên thuyên, các cô gái trên phố sắp xuất giá, duy nhất chỉ có nàng ngay cả lời cầu hôn cũng không có.

Nhưng hình như cũng không vừa ý mấy, lời mai mối của cha mẹ đa phần là để so sánh hai bên gia đình, chọn một ngày đưa kiệu hoa thổi kèn qua loa, tùy ý là cưới rồi.

Ngay cả áo cưới cũng không biết là cùng kiểu dáng, chất liệu vải, màu sắc với bao nhiêu cặp đôi mà phải dối lòng tấm tắc khen ngợi, tân nương thật xinh đẹp, nhìn qua thấy quần áo thật là sang trọng và đẹp mắt.

Cô gái nửa ngượng ngùng nửa mong mỏi, nhưng khi chờ đợi đêm động phòng hoa chúc, lúc nhấc khăn cưới lên, mọi thứ mở ra, đều là khóc không ra nước mắt.

Đối với con gái mà nói, trước khi kết hôn không thấy mặt nhau, người đàn ông họ lấy không giống như trong tưởng tượng, ngoại hình quá khác biệt cũng không sao, không hiểu biết chữ nghĩa, không hiểu tâm tư cũng không sao, thậm chí đôi lúc còn động tay, luôn sẽ có những chuyện kỳ lạ khác.

Thường khi cô gái lại nhà, tiếng khóc nháo đòi sống đòi chết truyền khắp phố, Kinh Tả Lễ cười trên nỗi đau của người khác.

Kinh Tả Lễ nói được một lúc không nhịn được mà thở dài ngao ngán, nàng chìm vào trong suy nghĩ của mình, lúc Huyền Bắc Vũ mệt mỏi buồn ngủ, nàng lại tỉnh táo lại, tiếp tục vui vẻ nói chuyện.

Đại khái Huyền Bắc Vũ có thể hiểu được, xung quanh Kinh Tả Lễ không có ai để có thể trò chuyện, có một số lời không thể dễ dàng nói ra được, hoặc sự ngốc nghếch của thiếu nữ, không thể nói với mẹ, bên cạnh cũng không có ai có thể coi là bạn bè để tâm sự.

Cũng không có nghĩa là chàng có thể xem là một người có thể nói chuyện.

Lời kháng nghị của Huyền Bắc Vũ lười biếng trì hoãn hết lần này đến lần khác, còn chưa được nói ra.

Huyền Bắc Vũ thấy nàng sắp đến tuổi cập kê, trong hoảng hốt nhìn thấy nụ cười ngày trước của nàng thoáng qua.

Tất cả sự không nỡ, có lẽ bắt nguồn từ lúc đó.

Khanh Nguyệt Tước đứng ở trong Doanh Nguyệt Cư gần như muốn bùng nổ, nàng ấy cảm thấy không cần dục hỏa trùng sinh, nàng ấy có thể buồn bực mà nôn ra máu, tự bạo mà chết.

Quản những chuyện vụn vặt của Huyền Bắc Vũ thì không đáng nhắc đến, nhưng cũng không thể bỏ qua, hay là còn cần phải tận tâm chỉ bảo, nàng ấy làm sao có thể trở thành mẹ của Huyền Bắc Vũ được chứ? Khanh Nguyệt Tước tức giận nghĩ.

Khanh Nguyệt Tước gãi đầu, làm rối tung búi tóc phượng hoàng trên đầu, trâm cài hình đám mây rơi xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo, nhưng Khanh Nguyệt Tước cũng không có tâm trạng để tâ m đến nó.

Long Yển Nguyệt cười nhẹ, đi lên nhặt trâm cài hình đám mây giúp nàng ấy, đưa đến trước mặt nàng ấy, cười nói: “Tức giận như vậy à?”

Khanh Nguyệt Tước không kiên nhẫn xua tay, ra hiệu y đi ra xa: “Ngươi không hiểu đâu.”

“Ta không hiểu?” Long Yển Nguyệt chỉ tay về phía mình, tỏ ra vô cùng xem thường, tiếp tục nói: “Trên đời này không có chuyện gì mà ta không hiểu cả!”

“Vậy ngươi nói xem, chuyện của Huyền Bắc Vũ phải làm sao?” Khanh Nguyệt Tước cũng nôn nóng, gần như là muốn phát cáu.

Long Yển Nguyệt chỉ cười không nói khiến cho Khanh Nguyệt Tước càng sốt ruột, mặc dù bây giờ không thể đá được Huyền Bắc Vũ, nhưng có thể đá được y.

Long Yển Nguyệt bị đá không có nơi nào để trốn, hét lên, cho đến khi Khanh Nguyệt Tước mệt, chống eo thở hổn hển mới tha cho y.

“Ngươi phải nghĩ cách đi chứ, làm sao có thể đi theo một đứa bé làm càn như thế?” Long Yển Nguyệt ân cần đi đến bên cạnh Khanh Nguyệt Tước, quạt mồ hôi cho nàng ấy, nhưng vẫn nói năng lỗ m ãng.

Khanh Nguyệt Tước trừng mắt tức giận nhìn y, chỉ đợi miệng chó không thể nói ra lời hay của y liền tiếp tục đá y.

Long Yển Nguyệt thấy đủ rồi thì thu tay, nói nhỏ: “Lẽ nào ngươi đã quên nhân duyên kiếp trước của Kinh Tả Lễ rồi à?”

Đúng vậy! Khanh Nguyệt Tước đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt mang theo mấy phần tán thưởng nhìn Long Yển Nguyệt đang đắc ý.

Nếu đã nhớ lại, Khanh Nguyệt Tước trong lòng đã có dự định trước hét lớn với Huyền Bắc Vũ ở bên kia: “Người có thể có cách nào không?”

“Ta cũng không có cách gì.” Huyền Bắc Vũ xoay người bận việc riêng của mình, không quan tâm ngập ngừng ấp úng.

“Kiếp trước, người định mệnh của nàng ấy, ngươi có thể đi tìm hắn không?”

Khanh Nguyệt Tước trợn mắt, thay vì đợi con rùa đen ngu ngốc này thông suốt, chi bằng nói thẳng ra cho xong.

“Ta…” Huyền Bắc Vũ nghi hoặc suy nghĩ một lúc, sau đó thẳng thắn thừa nhận: “Ta quên rồi.”

Khanh Nguyệt Tước gần như suýt chút nữa trợn trắng mắt đến tận trời.

Cố gắng khống chế cơn tức giận lại để giáo dục, miễn cưỡng để cho đầu óc Huyền Bắc Vũ sáng suốt.

Trong lòng Huyền Bắc Vũ suy nghĩ lung tung, đúng là quên thật, nếu như đợi nàng ấy đưa ra yêu cầu, không bằng làm việc gì đó tốt cho nàng ấy trước vậy.

Khanh Nguyệt Tước nói đúng.

Kinh Tả Lễ vỗ tay cười: “Chắc là mặt trời mọc ở hướng Tây rồi, ngươi thế mà lại muốn ra ngoài?”

Huyền Bắc Vũ lười biếng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, không quan tâ m đến nàng.

Kinh Tả Lễ vô cùng tò mò chạy xung quanh chàng, không ngừng nói: “Hôm nay ngươi làm sao vậy, hay là đưa ta đi dạo phố cùng với?”

Mà hình như Huyền Bắc Vũ không giống như đi mua đồ, dẫn nàng đi dạo xung quanh hết con phố này đến con phố khác.

Kinh Tả Lễ cảnh giác nói: “Ta nói trước cho ngươi biết, ngươi cương quyết đưa cho ta mà ta không thích thì không thể là trả ơn được.”

Huyền Bắc Vũ không muốn nói chuyện, nhẹ nhàng gật đầu, dường như ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó rất lâu, giống như đã xác định được rồi.

“Ngươi có nhìn thấy người đàn ông kia không?”

Kinh Tả Lễ lười biếng nhìn theo hướng Huyền Bắc Vũ chỉ tay, liếc mắt nhìn, rồi thản nhiên đáp: “Thư sinh trói gà không chặt kia à?”

Không biết vì sao, Huyền Bắc Vũ hơi không thích nghe nàng nói chuyện như vậy.

“Đó là người định mệnh của ngươi, ngươi phải có cảm giác quen thuộc với hắn mới đúng.” Huyền Bắc Vũ cố gắng kìm nén sự thiếu kiên nhẫn của mình, thuyết phục nói.

“Là muốn ta phải bảo vệ hắn à?” Kinh Tả Lễ quay đầu, cười ranh mãnh với chàng.

Huyền Bắc Vũ nhìn nàng, như thay lời muốn nói.

“Ta không mù như vậy đâu.” Kinh Tả Lễ che miệng cười hì hì: “Sẽ thích loại này à? Ngươi đừng dọa ta.”

Huyền Bắc Vũ lười cãi nhau với nàng, đã như vậy, đi đến nói chuyện với thư sinh.

Suy cho cùng là do số phận định sẵn, chắc chắn cũng đã sớm có ý rồi.

Hết chương 03!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Huyền Vũ