Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 108109110


Chương 108: Cưới Vợ

Hai người đứng đối diện nhau ở trong một khu rừng, Trần Quốc Hưng vẻ mặt hứng thú nhìn tên thanh niên đang bốc cháy, người thanh niên nhìn hắn cúi đầu nói.“ Tôi tên Nes.”Hắn cười cười gật đầu nói.“ Cái tên lần trước chắc hẳn là anh ?, vậy anh cứ gọi tôi là HIM.”Nes gật đầu, cả người nhiệt lực toả ta mạnh mẽ quát lớn.“ Chúng ta bắt đầu.”Vừa dứt lời Nes lao lên tung một cú đấm, hắn cũng nghiêm túc gật đầu, vung tay tung một đấm đối cứng với nắm đấm của Nes.“ Ầm “ kình khí cùng ánh lửa bắn ra làm cây cối xung quanh nghiêng ngả.Cả hai người đều bị đẩy ra sau, Nes lùi hơn 4m mới dừng lại, hắn chỉ lui có gần 1m.

Hắn nhìn nắm đấm của mình, lông mày nhíu lại, tay hắn đã bị cháy một mảng da thịt, mùi thịt nướng còn khét lẹt trong không khí.Nes cười lớn quát.“ Cận thận.”Từng hoả cầu to bằng nắm đấm bắn ra lao thẳng về phía Trần Quốc Hưng, hắn nhìn những hoả cầu bắn tới cười nhạt.“ Nếu mà cháy rừng, anh là người chịu trách nhiệm.Thân thể hắn tránh né những hoả cầu, những hoả cầu không đánh trúng được hắn, liền đánh lên mặt đất cây cối xung quanh, mấy cái cây to liền thủng một lỗ cháy đen sì, hắn bĩu môi vừa tránh né tay hướng về phía Nes mà chém vài đường vào không khí, miệng quát.“ Trảm Phong Chi Thuật, đi.”Nes hai tay liên tục bắn ra những hoả cầu, thấy Trần Quốc Hưng chém về phía mình, cảm giác được nguy hiểm thân thể loé lên, đã xuất hiện ở một chỗ cách đó 2m.Hắn cười nhạt nói.“ Cẩn thận đấy.”Nes nghe vậy vẻ mặt đột nhiên biến sắc, thân thể ngửa ra sau cúi thấp người, “ vèo “ một tiếng có gì đó bay xoẹt qua.Sau đó Nes bật người đứng dậy mặt mày tái mét nhìn xuống đúng quần, cái quần của Nes đang mặc bị cắt sượt qua một đường, cắt bay phần trước của cái quần, làm lộ ra bên trong cả cái quần màu đỏ.Trần Quốc Hưng chắp tay nhìn, bĩu bĩu môi nói.“ Anh thật biến thái !”Nes mặt mũi đỏ bừng tức giận, nhìn hắn oán giận nói.“ Chỉ khoảng nửa cm nữa là cậu cắt chúng thằng em của tôi, khốn kiếp tôi phải đánh cho cậu bê bết.”Hắn cười nhạt phất tay quát lớn.“ Vậy được.

Tôi cắt anh thành tám mảnh luôn.”Tay hắn kiếm chỉ hướng về Nes cười nhếch miệng quát.“ Trảm.”Mấy lưỡi phong nhận trong suốt loé lên, Nes trợn mắt cả người tránh né chật vật, mấy cái cây bị phong nhận chém qua bị cắt một đường, từ từ đổ xuống “ Ầm ầm”.Hắn chắp tay đứng nhìn, một lúc sau Nes chui từ trong đống cây đỏ, trên đầu còn dính mấy cái lá nhìn hắn ai oán nói.“ Cậu đừng có chơi mấy cái lưỡi đao vô hình đó nữa.

Tôi mà tránh không kịp thì không khéo lại bị chém thành tám mảnh.”Hắn gật đầu, Nes chăm chú nhìn hắn mới tò mò hỏi.“ Cậu là dị năng giả hệ phong sao ?”Hắn bật cười nói.“ Tôi không phải dị năng giả !”Nes sửng sốt mắt trợn lên nói.“ Vậy cậu là thể loại quái nào ?”Hắn xoa xoa cằm trầm tư một lúc mới nói.“ Tôi là một người tu luyện !”Nes à lên một tiếng, như nghĩ tới điều gì đó nói.“ Nó giống như một hệ thống tu luyện mà cậu đã cho chú Ro hay sao ?.”Hắn gật gù nói.“ Cũng tương tự như vậy.”Hai mắt của Nes sáng lên nói.“ Thái Dương Quyết tôi đã xem qua, nó giúp tôi rất nhiều trong việc khống chế sức mạnh một cách thành thạo hơn.”Hắn ngạc nhiên, nhìn Nes một hồi mới hỏi.“ Dị năng của anh là thiên sinh ra hay có tác động của các thứ bên ngoài ?”Nes trầm lặng một hồi mới nói.“ Từ lúc tôi sinh ra đã có rồi !”Hắn gật đầu, theo hắn hiểu biết về dị năng giả trên địa cầu thuộc hai thể loại.

Một là dị năng tiên thiên , loại dị năng khi sinh ra đã có, hắn suy đoán loại dị năng này có liên quan tới các linh thể, tuy nhiên chỉ là một phần suy đoán.Loại thứ hai là dị năng hậu thiên, loại dị năng này rất đa dạng, do ảnh hưởng của một loại vật chất lạ, hay do những mẫu gen biến đổi, do các loại thuốc….“ Chúng ta đánh lại nào !”Nes nhếch miệng cười, ngọn lửa trong tay bùng lên hoá thành một thanh kiếm lửa, hắn nhếch miệng cười.Ngửa bàn tay, khí hoả bùng lên cũng hoá thành hình một con rồng dài đến 2m bay xung quanh người hắn.

Nes há hốc cả mồm lắp bắp nói.“ Anh dốt cuộc là loại quái vật gì vậy ?”Hắn nhìn bộ dạng ngạc nhiên của Nes khi thấy hắn có thể sử dụng được lửa thì nhếch mép nói.“ Tôi là thần.”Sau đó cả hai người lao vào đánh nhau, ánh lửa loé lên trong khu rừng.Đến tối mấy người ăn cơm cùng nhau, ông già Norl nhìn hắn chằm chằm một hồi mới nói.“ Vậy cậu tính sao với con bé Naccy ?”Hắn gãi gãi đầu, thì cứ để vậy thôi chứ tính toán gì, đợi khi nào Naccy sinh thì hắn nhận con thế thôi, nghĩ vậy hắn liền nói.“ Dạ không có tính toán gì ?”Norl trợn mắt đập bàn quát.“ Cậu nghĩ cháu gái của lão già Norl này là thứ muốn là có được hay sao !”Hắn bất đắc dĩ nhún vai nhìn Naccy với ánh mắt dò hỏi, nhưng Naccy chỉ cặm cụi ăn không để ý đến ánh mắt của hắn.“ Vậy thôi cháu không lấy nữa !”Hắn cười cười nói, lập tức cả 4 người trợn mắt nhìn hắn, ánh mắt Naccy đã bắt đầu đỏ lên.Lão già Norl nhìn đứa cháu gái, rồi lại nhìn qua chỗ hắn, thở dài một hơi nói.“ Mai cưới, không nói nhiều !”Ro im lặng không phát biểu, Nes cặm cụi ăn dường như không để ý, Naccy thì dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn chằm chằm.Hắn cảm giác hình như có chút hơi nhanh thì phải,cưới thì cưới, hắn sợ gì, bất quá hắn gãi gãi đầu nói.“ Ông Norl, đám cưới sẽ không tổ chức to đấy chứ !”Ông già Norl trợn mắt nhìn hắn nói.“ Cậu thử nghĩ xem !”Nghe ông lão Norl nói thì hắn đã biết câu trả lời, gia tộc nhà Naccy là gia tộc hàng đầu thế giới, tất nhiên là đám cưới con gái, cháu gái dòng chính nhà họ phải thật lớn, hắn âm thầm thở dài, trong lòng liền phó thác cho số mệnh.Ăn uống song xuôi, hắn cùng Naccy ngồi trên chiếc xích đu ngoài vườn, Naccy nằm gục đầu vào trong lòng hắn.“ Anh nhớ Hằng ?”Hắn gãi gãi mũi, không phủ nhận gật đầu, quả thật hắn còn chưa biết phải nói như thế nào với Hằng nữa, Naccy ngẩng đầu lên nhìn hắn nói.“ Anh yên tâm, chúng ta chỉ làm đám cưới bên này, ở Việt Nam anh vẫn có thể cưới Hằng mà không ảnh hưởng gì.”Hắn cười cười xoa đầu Naccy giọng nói mang theo một chút không nỡ.“ Một ngày nào đó anh sẽ rời xa !”Naccy dụi dụi đầu vào trong lòng hắn, khẽ nấc lên nói.“ Tại sao ?”Hắn ngẩng đều nhìn lên bầu trời đêm, thờ dài một hơi.“ Anh có sứ mệnh của mình !”Hắn cảm nhận được ở sâu xa có một lời cầu cứu hắn, căn cứ theo những kí ức hỗn tạp trong truyền thừa, hắn cảm giác được vũ trụ mênh mông này sắp không thể tồn tại, có một thứ gì đó thôi thúc hắn phải cứu thế giới vũ trụ này, hắn tự nhận mình chẳng phải loại người cao cả gì, nhưng vũ trụ này còn có những người thân của hắn, hắn không muốn họ sẽ sảy ra bất cứ chuyện gì, hắn muốn họ sống trong yên bình vui vẻ, nhưng hắn biết một điều, khi linh khí thiên địa cạn kiệt trái đất sẽ dần dần mất đi năng lượng sống, cũng giống như cơ thể của một con người khi sinh mệnh yếu đi, bệnh tật sẽ dần dần xuất hiện.Trái đất hiện nay cũng đã càng ngày càng khắc nghiệt hơn, trong tương lai không xa kỷ nguyên huỷ diệt sẽ xuất hiện, lúc đó tất cả sẽ quay trở về khởi nguyên, điều ấy là thứ mà hắn không muốn nó sảy ra.“ Đi ngủ thôi nào hai mẹ con.”Không muốn suy nghĩ thêm, hắn bế Naccy lên đi vào trong nhà.Ngày hôm sau mới sáng sớm hắn và Naccy đã được những người hầu quấn lấy, trang điểm, sửa sang lại, quần áo, chụp ảnh…Đám cưới diễn ra tại ngay khu nhà của ông lão Norl, hắn thở phù may mắn khi không có nhiều người ở trong lễ cưới, chỉ khoảng 40 người.Lễ đường được bố trí ngoài trời, hắn gãi gãi múi đứng ngây ngốc ở một chỗ, nhìn đám người lớn nói chuyện chỗ ông già Norl, hắn nhận ra vài người toàn là những ông tai to mặt lớn trong chính quyền Mỹ, hắn rầu rĩ không thôi, xem ra hắn bây giờ không khéo lại đang trong tầm nhắm của FBI mỹ cũng nên.Kiếm một chỗ hàng dài để đồ ăn hắn ngồi xuống, cầm dĩa bắt đầu ăn uống, từ sáng đến giờ hắn bị người ta quay tròn, đến ngay cả bữa ăn sáng cũng không có, làm hắn bây giờ đói teo cả bụng vào.Không ai xung quanh để ý hay trò chuyện với hắn, hắn cũng chẳng muốn bắt chuyện với ai, chỉ ngồi lủi thủi một mình ăn uống.Đến khi có tiếng vị dám mục gọi tên, hắn mới vỗ bụng đứng dậy, không ít người ngạc nhiên nhìn hắn.Trần Quốc Hưng mỉm cười bước lên trên bục, bên dưới có không ít lời bàn tán.Một lúc sau Ro dẫn theo Naccy từ từ bước vào lễ đường, hắn ngẩn ra nhìn, Naccy mặc một bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy, trên váy cưới còn đính những viên kim cương sáng lấp lánh, trên môi là một nụ cười tươi.Hắn phải thề một điều, cô gái xinh đẹp nhất là khi họ mặc trên người bộ váy cưới lung linh, hắn lẩm bẩm thì thào.“ Cuối cùng thì mình cũng đã lấy vợ.”Kiếp trước hắn còn chẳng dám nghĩ tới lấy vợ, lấy vợ trong suy nghĩ của một thằng công nhân nghèo nó quá xa vời, lo cho cái thân chưa xong thì có thể lo lắng, chăm sóc cho gia đình được ư.Tình yêu ở thế kỉ 21 nó quá đắt đỏ, khi bản thân mày không có tiền thì có mấy người con gái dám yêu mày, nó gần như bằng 0 rồi.Hắn mỉm cười nói bằng tiếng Việt với Naccy.“ Em thật xinh đẹp.”Naccy cười tươi, nháy mắt với hắn một cái, Ro nhìn hắn một lúc mới nói.“ Ta giao con gái cho cậu, nếu nó mà bị tổn thương thì cậu tự suy nghĩ lấy hậu quả.”Hắn gật đầu nói.“ Ok ông g…à bố.”Hắn tí nữa buột miệng gọi Ro là ông già, bây giờ nên sửa rồi.Vị dám mục hỏi.“ Hai con có đồng ý yêu thương nhau suốt cuộc đời hay không ?”Hắn và Naccy nhìn nhau, trên môi đều nở một nụ cười cùng nói.“ Con đồng ý.”Sau đó hai người trao nhẫn cho nhau, bên dưới tiếng vỗ tay liên tục, sau đó là những người cầm theo ly rượu lên chúc mừng, hắn cười méo cả mồm để tiếp khách chúc mừng.Đến tối tiệc rượu mới tan, hắn mệt bở hơi tai, liêu xiêu đi về phòng tân hôn được bố trí ở trong căn nhà của ông lão Norl.Naccy đã thay một bộ váy ngủ, đang ngồi trước bàn trang điểm, hắn vòng ra sau cúi xuống ôm lấy Naccy nói.“ Vợ anh thật xinh đẹp.”Naccy đưa tay đẩy mặt hắn qua một bên nói.“ Người anh toàn mùi rượu, đừng để con hít phải.”Hắn lập tức vận linh lực, bứt tất cả hơi rượu trong người, cười nói.“ Đi ngủ thôi vợ.”Hắn bế thốc Naccy lên đi lại phía giường, đặt Naccy xuống giường, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Naccy, cái tay không tự chủ được mà sờ soạng.Naccy dãy giụa thoát ra, trừng mắt nhìn hắn nói.“ Đừng làm bậy không tốt cho con.”Hắn cười cười xin lỗi, rồi thành thật nằm ôm Naccy vào lòng.“ Em đừng tu luyện nữa, đợi khi nào sinh xong thì mới tiếp tục.”Naccy dụi đầu vào lòng hắn.“ Vâng.”.

Chương 109: Tìm Huyết Ma Thần

Hà Thành.

Trong một căn biệt thự hai tầng, nằm trong một khu nhà được canh phòng nghiêm ngặt, một ông lão đầu tóc bạc trắng đang uống trà trong phòng, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

“ Vào đi.”

Ông lão lên tiếng, cửa phòng được mở ra, một người trung niên đi vào, cúi chào ông lão.

“ Chào Thủ Trưởng.”

Ông lão khẽ gật đầu, chỉ vào cái ghế đối diện nói.

“ Ngồi đi.”

Người trung niên cũng không khách khí, liền theo lời ông lão ngồi xuống.

“ Cậu ta quả nhiên là một người rất thú vị.”

Người trung niên lên tiếng, ông lão đang rót trà cho người trung niên, nghe vậy liền cười nói.

“ Ồ có chuyện gì sao ?”

Người đàn ông trung niên thò tay vào trong áo lấy ra một bức ảnh đặt lên mặt bàn, ông lão cầm lấy bức ảnh nheo mắt nhìn kĩ, một lúc mới bật cười nói.

“ Thằng nhóc thành tinh hồi nào đã lấy vợ rồi sao ! Haha…tuổi trẻ nông nổi….”

Thấy ông lão cười vui vẻ như vậy, người đàn ông trung niên cũng hùa theo vui đùa.

“ Quả thật là tuổi trẻ tài cao.”

Ông lão vui vẻ một hồi rồi đặt tấm ảnh xuống bàn, nheo mắt trầm tư nói.

“ Tôi nói này cậu Huệ, cậu không nói một mạch luôn ra cho tôi, còn định câu tôi nữa hả ?”

Người trung niên tên Huệ, cười cười mới nói.

“ Thằng ranh đó đã được liệt vào danh sách nguy hiểm ở trong nước, chúng ta theo dõi cực kì sát sao, bất quá khi cậu ta đi ra bên ngoài, người của chúng ta không thể theo dõi, vì rất nhiều nguyên nhân.”

Dùng lại một hồi, người trung niên tên Huệ mới tiếp.

“ Cô gái trong ảnh là con gái duy nhất của người cầm lái gia tộc Walmart ”

Ông lão ngạc nhiên nhìn về phía bức ảnh, chụp Trần Quốc Hưng cùng Naccy.

“ Walmart Naccy sao ?”

Người đàn ông trung niên gật đầu, ông lão đưa tay cầm lấy chén trà đưa lên miệng nhâm nhi, một hồi suy tư.

“ Nếu để tuột mất một nhân tài quả thật là đáng tiếc !”

Người đàn ông trung niên gật đầu hiểu được ẩn ý trong lời của ông lão, liền đứng dậy nói.

“ Tôi rõ rồi thủ trưởng, xin phép thủ trưởng tôi đi làm việc.”

Ông lão đứng dậy đi lại phía cửa sổ, nhìn lên bầu trời xanh miệng lẩm bẩm.

“ Thời gian trôi nhanh thật, hazzz.”

Hắn dành cả thời gian một ngày chăm sóc cho Naccy, đến tối hắn tìm ông bố vợ, không lằng nhằng hỏi thẳng.

“ Thông tin của Huyết Ma Thần đã có chưa bố? Con muốn giải quyết triệt để một lần.”

Ro nhìn hắn một lúc, mới nheo mắt nói.

“ Đã tra xong.”

Hắn gật đầu nói.

“ Nửa đêm nay con sẽ đi giải quyết.”

Rồi xoay người đứng lên đi ra ngoài, khi hắn chuẩn bị đóng cửa giọng của Ro vang lên.

“ Cẩn Thận.”

Trần Quốc Hưng nhếch miệng rồi đóng cửa, đêm nay hắn cần phải giải quyết Huyết Khô Lâu một lần, bây giờ Naccy đã mang đứa con của hắn, hắn không muốn lại một lần nữa tên Huyết Ma Thần kia ám hại người của hắn, vì vậy hắn cần phải nhổ sạch Huyết Khô Lâu một lần.

Ngồi trong phòng xem thông tin mà ông bố vợ Ro đưa cho hắn, càng xem hắn càng nhíu mày, thân phận của Huyết Ma Thần ngoài ánh sáng lại là một tên ăn mày, lê lết ở trục đường chính của Oa Sinh Tơn, hắn tặc lưỡi một cái không biết có phải ông bố vợ hắn điều tra sai không nữa, hay thật sự cái tên Huyết Ma Thần lại là một tên thích thú với việc ăn xin, tiền của Huyết Khô Lâu làm ăn phi pháp có chất đống mà đốt cũng phải cháy 3 ngày 3 đêm mới hết.

“ Sát thủ giả nghèo khổ và cái kết.”

Hắn lẩm bẩm, biết được mục đích thì hắn bắt đầu lên đường, hắn chỉ giải quyết kẻ cầm đầu, còn những kẻ bên dưới hắn không rảnh mà giải quyết, mấy kẻ đó hắn tin tưởng ông bố vợ Ro cũng sẽ cử người ra tay giải quyết.

Ngồi máy bay hơn hai tiếng đồng hồ, hắn mới đến được Wasington , bước ra khỏi sân bay đã có một chiếc xe màu đen đón hắn.

Người lái xe là một người trung niên thấy vừa lái xe vừa nói.

“ Cậu chủ ,lão gia có dặn, cậu cần gì thì cứ nói ! Chúng tôi nhận định sẽ hoàn thành.”

Hắn gật đầu nói.

“ Đưa tôi đến đầu đại lộ *** là được !”

Người trung niên gật đầu, ngồi xe gần 30 phút mới đến nơi.

Mở cửa bước xuống xe, đưa mắt tìm kiếm, đã hơn 12h đêm đường phố cũng không còn đông đúc, chỉ lác đác vài chiếc xe qua lại.

Hắn đeo một chiếc khẩu trang đen lên, vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng quyết, ẩn đi khí tức bản thân, rồi bước đi.

Lang thanh giữa những góc đường có những thân ảnh bẩn thỉu lấm lem, đang nằm co ro ở một góc, hắn mở thiên nhãn quan sát, sau đó lắc đầu lẩm bẩm.

“ Huyết Ma Thần khốn kiếp, ngươi trốn đi đâu rồi.”

Hắn bước đi vào trong một con ngõ nhỏ, lông mày hắn nhíu lại, từ từ đi đến chỗ cửa của một cửa hàng tiện lợi 24/7, nhìn vào trong.

Ở chỗ quầy thanh toán là một người đàn ông lôi thôi bẩn thỉu, đang móc mấy tờ tiền lẻ ra thanh toán, nhân viên cửa hàng vẻ mặt hiện lên chán ghét cầm lấy mấy tờ tiền từ tên lôi thôi bẩn thỉu.

“ Cảm ơn.”

Người đàn ông lôi thôi, bẩn thỉu cầm lấy chai nước, cảm ơn rồi mới đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hắn cười nhạt trong lòng thầm chửi.

“ Con mẹ nhà mày, Huyết Ma Thần, mày diễn giỏi thật.”

Người đàn ông lôi thôi đi ra đến cửa, thì hắn giả vờ tiến lại, đụng mạnh vào người tên lôi thôi.

“ Muốn chết sao, thằng ăn xin này mày đi đứng kiểu gì thế hả ?”

Trần Quốc Hưng vung chân vung tay quát lên, người ăn xin ngã lăn trên đất, khó khăn đứng dậy, khuôn mặt lộ ra một nụ cười hoà ái nói.

“ I am sorry !”

Trần Quốc Hưng phủi phủi bộ vét trên người, cười gằn rồi nói.

“ Hừ, chỉ xin lỗi mà được hay sao.”

Sau đó túm cổ tên ăn mày, tốc thẳng một quả đấm vào mặt. Tên ăn mày bị một đấm của hắn máu mũi phun ra, bay văng ra đằng sau ngã cắm đầu xuống đường.

Hắn không dừng lại lao lên chân liên tục đá mạnh vào người tên ăn xin, miệng không ngừng chửi rủa.

“ Fuck…you !”

Mấy người nghe tiếng động của ló mặt nhìn lại, sau đó lại quay đi như không có chuyện gì sảy ra.

Trong lòng Trần Quốc Hưng đang vui vẻ gào thét.

“ Chết mẹ mày luôn với tao, này thì thích giả vờ.”

Chân hắn đột nhiên vung mạnh hết lực, linh lực cũng loé lên đá thẳng hướng vào ngực tên ăn mày.

Tên ăn mày cả người đột nhiên chấn động, một khí tức lạnh lẽo toả ra, tay nhanh như cắt che chắn lấy phần ngực.

Hắn gầm lên.

“ Muộn rồi thằng chó.”

“ Bụp “ một tiếng, cả người tên ăn xin văng ra sau phải đến cả 10m đập vỡ tan một bức tường, bụi bay mù mịt.

Hắn không dừng lại tay chém mạnh về hướng tên ăn xin bay đi, miệng quát.

“ Trảm Phong, đi.”

Cả bức tường bị chém đổ xuống ầm ầm, trong cửa hàng tiện lợi, gã nhân viên vừa nhìn thì gào lên.

“ Chúa ơi !”

Trần Quốc Hưng đột nhiên nhăn mày, thân thể tránh qua một bên, sau đó nhìn lại chỗ hắn vừa đứng đã xuất hiện một cái lỗ.

Người ăn xin vừa này đã xuất hiện ngay sau lưng Trần Quốc Hưng tung một quyền hướng về phía đầu, hắn cảm nhận được nguy hiểm, đầu lách qua một bên.

“ Bụp “ tránh được một quyền, phần ngực hắn trúng một đạp, cả người bắn văng ra đằng sau, đụng vỡ cả cửa kính của cửa hàng tiện lợi.

Hắn trong lòng thầm mắng “ đá phải cứt rồi, không ngờ Huyết Ma Thần này lại mạnh như vậy !”

Nhanh chóng bò dậy, đứng đối diện tên ăn xin đứng bất động nhìn hắn, không còn bộ dạng của một kẻ ăn mày, thay vào đó vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt loé lên ánh sáng cả người toả ra hơi thở chết chóc.

“ Ngươi là ai ?”

Huyết Ma Thần lên tiếng, Trần Quốc Hưng cười nhạt nói.

“ Kẻ đầu tiên thấy khuôn mặt thật của Huyết Ma Thần.”

Huyết Ma Thần chỉ lạnh lùng nhìn hắn, một lúc mới lên tiếng.

“ Mạng ngươi quả thật rất lớn, vậy mà lại không chết !”

Hắn cười nhếch mép nói.

“ Chết cái con mợ mày ấy.”

Thân thể loé lên đã xuất hiện trước mặt Huyết Ma Thần, tay vung lên tung một cú đấm.

“ Một đấm chết tươi.”

Hắn gầm lên, Huyết Ma Thần cười nhạt, vung tay lên, hai quyền va chạm.

“ Ầm “ kình khí bắn ra phá huỷ tất cả cửa kính xung quanh, bụi mù bốc lên. Trần Quốc Hưng cắn răng, phun thẳng một ngụm khí huyết ra phía trước, khí huyết ngưng tụ thành một hình một cây kiếm, sau đó bắn thẳng đi.

“ Hự”

Một tiếng, Huyết Ma Thần lui nhanh ra sau, trên bả vai một vết chém đang chảy máu.

Huyết Ma Thần gầm lên.

“ Ngươi là người đầu tiên khiến ta bị thương.”

Hắn bĩu môi nói.

“ Chẳng qua là ngươi chỉ gặp những kẻ tầm thường.”

Huyết Ma Thần cười gằn nói.

“ Thật sự không ngờ tới, thằng ranh con nhà ngươi cũng khá mạnh, bất quá chỉ là ngựa non háu đá, để ta cho ngươi biết sức mạnh thật sự là gì !”

Trần Quốc Hưng nhíu mày, trong lòng không biết tên Huyết Ma Thần này định dở cái trò gì, Huyết Ma Thần hai tay thoăn thắt kết ấn, xung quanh người huyết khí màu đỏ bốc lên.

Hắn nhìn một màn này, trong lòng ngạc nhiên, tên Huyết Ma Thần dường như đang thi triển một loại pháp thuật, hắn suy đoán có lẽ tên Huyết Ma Thần này tu luyện một bộ công pháp nào đó có liên quan tới khí huyết.

“ Huyết Ma Trảo.”

Một bàn tay máu xuất hiện trước mặt Trần Quốc Hưng, hắn trong lòng run lên, không ngừng suy nghĩ tìm cách đối phó. Không ngờ tới Huyết Ma Thần lại tu luyện một bộ công pháp tu chân, bất quá công pháp hình như còn khuyết thiếu.

Bàn tay chụp thẳng tới phía phía Trần Quốc Hưng, hắn định tránh né nhưng phát hiện cả người đông cứng thì giật mình kêu lên.

“ Khoá chặt rồi.”

Một số pháp thuật có khả năng khoá chặt lấy đối thủ, khiến đối thủ không thể bỏ chạy, chỉ còn cách là đối cứng với pháp thuật, tuy nhiên pháp thuật này chỉ đối phó được với những kẻ có tu vi ngang nhau hoặc thấp hơn mới có thể dùng, dùng để đối phó với cường giả thì chỉ là tự tìm đường chết, người ta chỉ cần phất tay một cái, thì người thi pháp đã chết cứng đờ luôn, pháp thuật cũng tan tành.

Hắn nghiến răng, trong tay loé lên xuất hiện hai cái nanh rắn lần trước hắn lấy được trên hoang đảo.

“ Phá Cho Ta.”

Vung hai thanh đại đao nanh rắn chém mạnh về hướng huyết thủ. “ Ầm ầm “ hai pháp thuật va chạm, xung quanh liền vang lên những tiếng đổ vở, những bức tường gần đó nứt toác ra.

Hắn bắn văng ra sau bay vào trong tận nhà vệ sinh của cái cửa hàng tiện lợi, đụng vỡ cả cái bồn cầu , chống hai thanh đại đao nanh rắn xuống sàn nhà, miệng thở phì phò.

Trong đầu suy nghĩ , phải giải quyết thật nhanh chóng không thể để lâu, đây là thủ đô của nước Mỹ, quân đội và các lực lượng đặc biệt mà bao vây hắn có mọc cánh cũng chẳng chạy nổi.

Huyết Ma Thần đã xuất hiện trước mặt hắn, một cột huyết khí hình cây kiếm bổ mạnh xuống phía đầu Trần Quốc Hưng.

Hắn nghiến răng dơ hai thanh đao nanh rắn lên chống đỡ, “ Ầm “ “ Răng rắc “

Hắn quỳ một chân xuống nền sàn, cả người gồng lên chống đỡ, Huyết Ma Thần cười khùng khục nói.

“ Thằng nhóc con Đông Nam Á, ngươi là một kẻ mạnh đấy, nhưng vẫn chưa đủ để đấu với ta.”

Một chân Huyết Ma Thần vung lên đá thẳng vào ngực Trần Quốc Hưng, hắn bắn văng ra sau xuyên qua luôn cả bức tường, gượng gạo đứng dậy, đưa tay quệt máu trên khoé miệng, miệng lẩm bẩm.

“ Ui za, gẫy mẹ mấy cái xương sườn của mình rồi.”

Còn chưa kịp hít thở, Huyết Ma Thần đã xuất hiện trước mặt hắn, vẻ mặt hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

“ Lần trước ngươi may mắn thoát được, còn lần này thì chết đi.”

Hắn nhìn Huyết Ma Thần tay hoá thành trảo chụp về phía đầu, miệng nhếch lên.

“ Hao tổn thọ nguyên vậy !”

Trong tay lập tức xuất hiện cây sáo đen, hắn dùng sinh mệnh mười năm thọ nguyên thiêu đốt cưỡng chế sử dụng linh khí.

Tiếng sáo cất lên, ma âm đánh thẳng vào tâm thần Huyết Ma Thần, huyết trảo đang hướng về đầu hắn chợt khựng lại, Huyết Ma Thần vẻ mặt hiện lên mê man.

Hắn nghiến răng, cưỡng chế lại hỗn loại trong người, tay trái vung lên thanh đao nanh rắn, hướng thẳng về phía cổ Huyết Ma Thần.

1s sau, Huyết Ma Thần tỉnh lại nhưng còn chưa kịp phản ứng hai mắt đã trợn lên như không tin.

Cái đầu của Huyết Ma Thần bay lên không trung, thân thể đổ uỵch xuống đất. Hắn không chậm trễ thu lại hai thanh đao nanh rắn, phất tay phóng một hoả cầu về phía thi thể không đầu của Huyết Ma Thần, rồi nhảy lên túm lấy cái đầu của Huyết Ma Thần đang bay trên không trung.

Khi rơi xuống đất, cũng không chậm trễ cả người lập tức lao đi, biến mất vào trong màn đêm.

Chỉ 2 phút sau khi Trần Quốc Hưng rời đi, chỗ thi thể đã cháy ra cho của Huyết Ma Thần, xuất hiện hai người mặc một bộ đồ da đen.

Một cô gái nhìn về phía đống cho đen, hai mắt nhắm lại cảm nhận một lúc mới mở mắt. Người thanh niên đầu không một sợi tóc vẻ mặt hiện lên tò mò lên tiếng thúc dục.

“ Lau, sao rồi ?”

Cô gái nhìn về hướng Trần Quốc Hưng chạy đi, lông mày nhíu chặt nói.

“ Là cường giả cấp A+.”

Người thanh niên đầu tróc, khoé miệng giật giật kêu lên thất thanh.

“ Cái gì ? Cấp A+”

Cô gái tên Lau gật đầu, rồi quay qua nói.

“ Này Orro chúng ta có nên đuổi theo không ?”

Người thay niên đầu trọc, lắc lắc đầu, khoé miệng giật giật nói.

“ Lau, cô đừng có đùa với tôi, đuổi theo kẻ có thể giết cả cường giả cấp A+, không phải là tự tìm đường chết hay sao ! Chúng ta chỉ cần báo cáo tình hình ở đây là được rồi, còn về phần giải quyết ra sao thì để mấy lão già đó quyết định.”

Cô gái gật đầu đồng ý, sau đó hai người tìm kiếm xung quanh một hồi rồi cũng biến mất.

Trèo lên một chiếc ô tô hắn nói.

“ Về New York”

Người lái xe gật đầu, chiếc xe đen lao đi hướng về New York, hắn nằm ở băng ghế sau miệng thở dốc, trong lòng thì đang đau khổ không thôi, trong kí ức còn sót lại của Huyết Ma Thần, chỉ là mấy thứ tạp nham chẳng có ích gì cho hắn, hắn cảm giác vụ làm ăn này quá là lỗ vốn, mất đi 10 năm thọ nguyên chẳng thu được chút lợi ích gì.

Chương 110: Đập Nhau

Ngày hôm sau, mang theo cái thân tàn tạ gãy mấy cái sương sườn của hắn, tạm biệt Naccy hắn bước vào sân bay trở về.

Đã nghỉ học 3 ngày rồi hắn phải trở về, Naccy vẫn ở Mỹ, dù sao ở đây vẫn có người chăm sóc Naccy tốt hơn.

Đến nửa đêm hắn mới về đến nhà, chào hỏi mẹ một tiếng, mẹ hắn chửi cho một trận xong mới đá đít hắn về phòng.

Nằm xuống giường hắn mới mở điện thoại, mấy hôm nay điện thoại hắn tắt, vừa mở máy thì thấy thông báo cả trăm cuộc gọi nhỡ, cùng tin nhắn hỏi han.

Hắn thấy đã quá nửa đêm cũng không gọi lại cho Hằng nữa, liền tắt máy đi ngủ.

Sáng hôm sau liền tiếp tục công cuộc làm con ngoan trò giỏi, đạp xe đến trường đi học.

Cất xe vào trường thì ra ngoài cổng ghé vào quán quen thuộc, gọi một cái bánh mì trứng cùng hộp sữa.

Đang ngai nhồm nhàm thì thằng Quang dẫn bạn gái nó vào, đếch biết thằng cờ hó này thậm thụt kiểu gì lại vớ được một em lớp 10, nhìn khá dễ thương.

Thấy hắn thằng Quang giật mình, sau đó lộ vẻ mặt quan tâm hỏi han.

“ Đại ca ,mấy hôm nay lại đi ăn cướp đâu thế ? Lặn mất tăm mất tích không sủi cả bọt.”

Hắn liếc qua thằng Quang, sau đó lại nhìn qua bạn gái thằng Quang nở một nụ cười đẹp trai nói.

“ Chào em ! Anh tên Hưng, là bạn của thằng Quang.”

Bạn gái thằng Quang cười đáp.

“ Chào anh, em tên Hương.”

Thằng cu Quang, lườm hắn một cái sau đó kéo bạn gái qua bàn khác ngồi, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.

Trần Quốc Hưng thì khinh bỉ thằng bạn, có bạn gái dễ thương như vậy lại thưởng thức một mình, không chia sẻ cho anh em gì cả, thằng này sống bẩn phải cạch mặt mới được.

Vào đến lớp thì đã gần đến giờ vào lớp, mấy thằng cờ hó thấy hắn đi học thì túm lại hỏi han.

“ Ê thằng chó, có phi vụ nào mà lặn lâu thế ?”

Hắn cười nhạt nói.

“ Qua Mĩ cưới vợ.”

Mấy thằng liền khinh bỉ nhìn hắn rồi bỏ về chỗ, Trần Quốc Hưng thở dài một hơi, nói thật mà bọn này lại không tin. Ngồi dài đít mới xong tiết Văn, hắn uể oải nằm gục xuống cái bàn than thở.

“ Anh chốn đi đâu mấy hôm nay vậy ?”

Nghe tiếng Hằng ở bên cạnh, hắn mới vùng dậy nhìn qua, rồi cười cười méo hai cái má của Hằng nói.

“ Anh đi ăn cướp ấy mà.”

Hằng trợn mắt nhìn hắn, lũ bạn trong lớp không ngừng sỏ xiên hắn. Thằng Lân với thằng Giang ngồi gần chỗ hắn, liền quay sang nhau ôm ấp nhau óng ẹo nói.

“ Nhớ anh quá cơ, yêu chết mất.”

“ Nào ngoan ngoan anh cho củ khoai….ha…ha…ha…”

Hằng mặt đỏ bừng lườm hai thằng kia, rồi đứng dậy nói.

“ Chiều em qua.”

Sau đó chạy đi, hai thằng kia trố mắt nhìn hắn, sau đó nhảy lên, mỗi thằng một bên quành vai hắn, vẻ mặt cả hai thằng đều hiện lên vẻ ti tiện hỏi.

“ Khai mau thằng chó, mày đã làm gì con gái người ta chưa ?”

Hắn cười nhạt vẻ mặt lẫm liệt chính nghĩa nói.

“ Tao là chính nhân quân tử.”

Hai thằng bĩu môi, nhìn hắn khinh bỉ. Hôm nay được nghỉ một tiết thế là được về sớm, mấy thằng con trai liền rủ nhau đi chơi net, thế là liền dắt nhau ra quán nét, rồi chia đội làm mấy ván Liên Minh.

Buổi trưa hắn nằm trên chiếc võng ở gần bờ ao, mồm ngậm một cọng cỏ mắt nhìn xuống ao nhìn những đàn cá trong lòng suy tư. Hắn không biết mình nên nói chuyện Naccy có thai với Hằng hay không, thở dài sau đó liền mặc kệ nhắm mắt lại, gạt những chuyện phiền não qua một bên, rồi đi ngủ.

Đến khi mũi hắn hít được một mùi hương quen thuộc, liền mở mắt. Hằng thấy hắn tỉnh liền cười hì hì nói.

“ Mặt anh khi ngủ trông đểu lắm.”

Hắn ngồi dậy nhường chỗ cho Hằng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay ôm lấy cái eo Hằng, hắn nhăn nhó nói.

“ Hằng , anh có chuyện muốn nói !”

Hằng quay sang dùng đôi mắt đẹp nhìn hắn nói.

“ Anh làm chuyện gì có lỗi với em đúng không ?”

Hắn tặc lưỡi, giác quan của phụ nữ thật ngạy bén, hắn khó khăn gật đầu nói.

“ Naccy có thai rồi !”

Hắn còn không dám nhìn vào mặt của Hằng, mà cúi gằm xuống đất, hắn cảm giác như đang nhận tội với bà xã khi ra ngoài ăn vụng vậy.

Hằng thở dài nhìn xuống bụng mình sau đó nhìn hắn nói.

“ Mẹ ở nhà không anh ?”

Hắn còn đang đợi Hằng nói gì đó, nhưng lại nhận được câu nói không liên quan liền ngẩng đầu lên nói.

“ Mẹ anh vào trong nhà ông ngoại bàn việc cưới cho anh Sơn rồi.”

Hắn vội kéo tay hắn đi vào trong nhà, hắn khó hiểu hỏi.

“ Em kéo anh vào nhà làm gì ?”

Hằng dừng lại, khẽ kiễng chân lên nói nhỏ vào tai hắn.

“ Em cũng muốn có con.”

Hắn nghe xong câu nói của Hằng, cả người lâng lâng như vừa được uống thuốc kích thích vậy, hắn cười xấu xa ghé sát mặt lại gần khuôn mặt xinh đẹp của Hằng khẽ nói.

“ Anh sẽ cố gắng hết sức.”

Rồi bể bổng Hằng lên chạy thẳng về phòng mình, ném Hằng lên giường, hắn nhảy người đè lên thân thể mềm mại của Hằng.

Một lúc sau quần áo bay tung toé trong phòng cùng tiếng thở gấp hoà lẫn tiếng rên rỉ, cày quốc hơn 1 tiếng đồng hồ cả hai mới dừng lại.

Hằng nằm cuộn tròn trong lòng hắn, bàn tay vẽ vẽ trên ngực hắn nói.

“ Em biết bản thân mình không đủ xuất sắc để độc chiếm một mình anh, được ở bên anh em cũng đã rất hạnh phúc.”

Hắn đang định nói, thì Hằng đã đưa tay đặt lên môi hắn, hai mắt đỏ ửng nói.

“ Anh đừng nói gì thêm, chỉ được có em và Naccy, không thể có thêm người con gái khác.”

Hắn nhìn vào đôi mắt đen láy của Hằng, khẽ gật đầu nở một nụ cười nói.

“ Anh không chắc nữa.”

Hằng lập tức cúi xuống cắn mạnh vào bả vai hắn, một lúc mới buông ra trợn mắt nói.

“ Anh là một tên khốn kiếp mà tại sao em lại yêu anh cơ chứ !”

Hắn cười hắc hắc, một tay liền đưa xuống dưới, Hằng liền run rẩy kêu lên một tiếng kiều mị.

“ Dám nói xấu chồng em, đáng đánh.”

Sau đó hắn lại sách thương xông trận, Hằng chỉ biết nằm rũ ra, ánh mắt long lanh.

Cuối tuần thứ 7 là đám cưới của anh Sơn, con chị gái cả của mẹ hắn, cả họ hàng hang hốc nhà hắn đều tập chung lại nhà bá cả, mỗi người một việc dựng rạp, mổ gà mổ lợn…

Để chuẩn bị gả anh Sơn đi, hắn thì lười làm liền trốn đi theo mấy thằng em đi chơi bi.

Kiếm một bãi đất ba bốn anh em liền đục lỗ bắn bi, nhìn 3 thằng em vẻ mặt ỉu dìu khi bị hắn liên tục bắn chết bi của bọn nó, hắn vui vẻ cười.

Mấy thằng nhóc con chơi sao lại một kẻ như hắn cơ chứ, mà mỗi ván thua chúng nó phải dơ cái tai ra cho hắn búng, cả 3 thằng tai đã đỏ bừng bừng, vẻ mặt cay cú nhìn hắn.

“ Thằng Hưng, mày lớn rồi còn bắt nạt mấy em hả ?”

Tiếng gì Tư quát mắng, hắn cười xấu hổ sau đó liền kéo mấy thằng em vào nhà, mâm cỗ đã được bày xong xuôi, khách khứa cũng đã đến khá đông đủ. Buổi chiều tối đám cưới ở quê chủ yếu là mời thanh niên cùng khách khứa ở xa, còn hôm sau khách ở làng mới đến, tiện thể xem mặt cô dâu luôn.

Hắn được các bác các chú bố trí tiếp rượu một mâm thanh niên, hắn cũng chẳng chối từ, mà có chối cũng không được.

Khi mâm cỗ đã đông đủ, hắn cũng phải làm cho đúng điệu, liền cầm một ly rượu lên, èm hèm một tiếng cho chất giọng thêm thanh cao mới nói.

“ À thì là hôm nay là ngày vui của gia đình, là ngày lành tháng tốt, bố mẹ anh Sơn tổ chức cái lễ đeo còng vào cổ cho anh ấy, gia đình có chén rượu cảm ơn các vị hào kiệt đã đến chung vui cùng gia đình.”

“ Zô.”

Cả mâm cùng nâng chén, sau đó tay bắt mặt mừng với nhau, rồi đến màn làm quen nhau, hắn thì bị 5 ông thi nhau ná pháo, bất quá hắn chỉ cười nhạt, đến bao nhiêu hắn tiếp bấy nhiêu không chối từ, sau đó lại mời lại một vòng cho đến khi mấy ông mặt xanh lè đầu hàng mới thôi.

Rượu chè bê bết đến hơn 7 h tối, thì tiếng nhạc sôi động được bật lên, các thanh niên hoi bắt đầu lên sân khấu quẩy vũ điệu đọ trym. Mấy thanh niên cứ ngửa chú trym non của mình ra mà hướng vào nhau gạ gạ, cả người giật giật như lên cơn động kinh.

Hắn ngồi ở bàn uống nước nhìn lên sân khấu mà cười nhạt, cái vũ điệu đọ trym này dễ đánh nhau lắm, kiểu gì tí nữa ra ngoài cổng chả đấm nhau túi bụi.

Quẩy một lúc thì tất cả giải tán, thấy mấy thanh niên vẻ mặt cay cú vì bị dẫm chân lên giày, lại thêm hơi men mấy thanh niên liền kéo nhau ra ngoài cổng.

“ ĐM thằng kia, mày nhảy cái dell gì mà dẫm lên cả giày tao, biết bao nhiêu tiền không ?”

Một thằng nhìn khá to con lên tiếng, mấy thằng ở đối diện trợn mắt nhổ nước bọt.

“ Đôi giày rách mà làm như quý lắm không bằng.”

“ Mày nói gì ?”

“ Thích đánh nhau à !”

“ Con mẹ mày có giỏi nhảy vào.”

Hắn lắc đầu nhìn hai đám thanh niên lao vào nhau, kẻ đấm người đá, người nào cũng rượu rồi, đánh đấm lẹo dẹo nhìn mà buồn cười.

“ A “ một tiếng kêu thảm thiết, hắn nhíu mày nhìn lại, một thằng đã ôm đầu gục xuống, ở ngay chỗ thằng kia gục là một thằng trong tay cầm một cây típ.

Hắn nhìn thấy một thằng chơi đồ liền nhăn mặt, liền lao lên chỗ thằng cầm típ, mẹ nó dám chơi đồ thằng này gan quá rồi, đánh thì đánh chân tay chứ một khi chơi đồ phá bỏ quy tắc ngầm trong làng rồi.

Hắn xuất hiện trước mặt tên cầm đồ, chân vung lên tọng thẳng một cú đá vòng vào thẳng mặt thằng bé.

Thằng thanh niên ngã lăn ra đất ôm mặt kêu thảm, hắn gằn lên.

“ Dám chơi đồ, mẹ mày.”

Cả đám dừng lại, xem xét tình hình của thằng bị ăn một gậy vào đầu, rồi đưa đi bệnh viện. Sau đó thì giải tán, hắn ngủ luôn ở nhà bá cả, mấy anh em đánh vài ván Liên Quân đến nửa đêm mới đi ngủ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ