Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ

Chương 969798

Chương sau
Danh sách chương

Chương 96: Sinh Tồn

“ Ngài Ro, có chuyện không hay sảy ra rồi.”Quản gia vội vàng mở cửa phòng sách của Ro, vừa vào trong đã la lên.Ro lúc này đang ngồi ở trên một cái ghế dài, tay cầm một quyển sách, nghe thấy quản gia vội vàng liền nhíu mày nói.“ Nói nhanh.”Quản gia vội cúi đầu run rẩy nói.“ Du thuyền mà tiểu thư dự tiệc sảy ra chuyện rồi.”Ro ngẩng đầu lên vẻ mặt lạnh lùng hỏi.“ Cái gì ?”“ Cả du thuyền đã phát nổ ở ngoài biển, toàn bộ người trên tàu đã chết hết, cảnh sát đang nỗ lực điều tra.”Nghe quản gia nói xong, Ro trầm tư một lúc rồi phất tay đuổi quản gia ra ngoài.Bowm một lúc sau cũng đi vào thấy Ro trầm mặc ngồi trên ghế, thì cất tiếng.“ Hazz, không có tung tích của tiểu thư và hai người kia”Ro im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưu dần dần đổ xuống, ánh mắt của một người đứng đầu một gia tộc hàng đầu thế giới luôn lạnh lùng, kiên định.

Nhưng lúc này cũng đã đỏ lên, Ro lầm bầm nói.“ Nataa em ở trên đó phù hộ cho con gái bé nhỏ của chúng ta.”Cả hai người đàn ông đều im lặng nhìn những hạt mưa rơi bên ngoài ô cửa sổ.“ Cho người tìm kiếm, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”Bowm nhận lệnh lập tức quay người đi làm việc, vụ nổ du thuyền ngoài biển cách thành phố New York hơn 40km đã tạo nên một trấn động mạnh, những người trên tàu toàn là những người thân phận địa vị, và điều đặc biệt trên tàu còn có cô con gái duy nhất của ông chủ đế chế Athanut.Cảnh sát cùng quân đội được điều động lùng xục tìm kiếm trên biển liên tục không ngừng nghỉ.3 ngày sau.“ Tỉnh lại Naccy, phía trước có một hòn đảo.”Hằng lúc này vẻ mặt tái nhợt hiện lên một tia vui vẻ, lay lay Naccy nằm gục trên miếng ván gỗ.Naccy bị lay cũng từ từ tỉnh lại.“ A cậu tỉnh rồi, cậu không sao chứ, phía trước có một hòn đảo nhỏ kìa Naccy.”Hằng nở một nụ cười méo mó nói, thân thể một nửa ở dưới biển lúc này cũng ra sức đạp mạnh tạo lực đẩy hướng tấm ván gỗ từ từ bơi lại phía đảo.Naccy vẻ mặt cũng hiện lên vui vẻ, sau đó quay đầu nhìn qua Trần Quốc Hưng đang nằm ngất trên mảnh gỗ miệng thì thào.“ HIM chúng ta có đường sống rồi.”Nghĩ lại cảnh ba ngày trước Naccy lại rùng mình, hắn ôm lấy hai người vào trong lòng xung quanh tạo thành một vòng bảo hộ sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa và ánh sáng toả ra.Naccy lúc đó mới cảm nhận được cảm giác chết chóc bao chùm toàn thân thể, nếu không có hắn bảo vệ, cô dám chắc bản thân mình đã chẳng còn lấy một mảnh thịt vụn trong vụ nổ đó, từ lúc đó cô mới biết bản thân mình đã không thể nào rời xa hắn, có lẽ cô là một kẻ sợ chết nhưng ở bên hắn cô luôn cảm thấy bản thân mình an toàn, cô càng ngày càng cảm thấy không thể nào dời ra hắn được, dẫu biết cô chỉ đem lại phiền phức cho hắn nhưng cô không thể ngăn lại suy nghĩ muốn ở bên hắn cả đời.Thở dài một hơi rồi nhìn qua Hằng nở một nụ cười khó khăn.“ Hằng tớ ổn, để tớ giúp cậu.”Hằng lắc đầu nói.“ Cậu nằm im đó, cậu đã quá mệt rồi.”Bởi vì lúc trước Trần Quốc Hưng bảo vệ hai người mà toàn phía sau lưng đã bị thương nặng toàn thân chảy máu đầm đìa, sau đó lại ngã xuống biển, may mắn ở gần đó lại có một tấm ván gỗ 3 người mới may mắn sống sót.Lênh đênh trên biển vài hắn thì hôn mê bất tỉnh.

Naccy và Hằng thì ôm lấy mảnh gỗ mặc kệ nó tự trôi đi.3 ngày không được ăn uống cả ba người cơ thể đều bất ổn, đặc biệt là hắn đôi môi khô khốc nứt nẻ, Hằng và Naccy thấy vậy cũng không có cách nào, cuối cùng Naccy cắn cổ tay của mình đến mức bật máu rồi nhỏ vào miệng hắn.Hằng thì hai mắt đỏ ửng sau đó cũng định cắn tay mình thì Naccy ngăn cản, Hằng là người thường cơ thể yếu đuối hơn hắn và Naccy nếu mà cắn tay cho hắn uống máu cơ thể sẽ không chịu được.

Sau đó hai người cố giữ thăng bằng tấm ván gỗ.Cuối cùng Naccy ngất lịm đi gục trên ván gỗ.

Hằng cố đập chân dưới nước tạo lực đẩy sau hơn 30 phút mới vào đến bờ cát trên đảo.“ Naccy chúng ta sẽ sống chứ.”Nằm lăn ra trên bãi cát Hằng nhìn trời hỏi Naccy, Naccy lẳng lặng nhìn hắn đôi mắt đỏ lên.“ Tớ không biết nữa, nhưng nhất định chúng ta cố gắng sống, HIM đã cứu cả hai chúng ta.”Hai người nằm nghỉ ngơi một lúc sau đó Naccy cõng Trần Quốc Hưng lên vai, từng bước khó khăn bước đi tiến vào hòn đảo, Hằng đi đằng sau đỡ phụ Naccy một tay.Hai người tìm được một hốc đá khá rộng rãi, sau đó bẻ những lá cây xung quanh phủ xuống, Naccy đặt hắn nằm xấp trên đám lá cây.Cả hai người trên mặt đều rơi hai hàng nước mắt, ánh mắt đều nhìn vào lưng hắn.

Sau lưng Trần Quốc Hưng là một mảng máu thịt be bét, những mủ vàng trắng do vết thương bị nhiễm trùng phủ kín một mảng, Hằng sụt xịt khóc nấc lên nói.“ Naccy…phải…làm…sao…bây…giờ ?”Naccy đưa tay quệt hai hàng nước mắt, nhìn hắn một lúc sau đó liền nói.“ Hằng cậu hãy lấy củi khô sau đó tạo ra lửa, còn tớ sẽ đi tìm trên đảo xem có nước ngọt hay không !”Hằng lắc lắc đầu nói.“ Naccy cậu đã quá mệt mỏi, đi như vậy nguy hiểm lắm.”Naccy lắc đầu giọng điệu kiên quyết nói.“ Không có thời gian đâu, phải xử lý vết thương cho HIM, cùng nước uống nếu không cả 3 chúng ta sẽ chết.”Naccy thân thể liêu siêu đi ra ngoài, Hằng dùng đôi mắt đấm lệ nhìn theo bóng dáng Naccy rồi quay qua hắn thút thít.“Anh…có…phải…em…là…một…đứa…vô…dụng..”Một lúc sau Hằng đi quanh hốc đá lấy được một ít củi khô, cùng mấy mớ cỏ dại khô héo mang về, dựa theo những kiến thức sinh tồn được xem, Hằng dùng một cây củi nhỏ xoáy tròn vào một thanh củi khác, bên dưới là một mớ cỏ khô.Hằng xoay xoay thanh củi nhỏ trong lòng bàn tay liên tục, lòng bàn tay cũng đã sưng đỏ.15 phút sau Naccy quay về vẻ mặt hiện lên vui vẻ.“ Hằng, chúng ta sống rồi, tớ thấy một hồ nước nhỏ.”Hằng thấy Naccy về liền vui vẻ cười, sau đó mắt lại đỏ lên sụt sùi nói.“ Naccy tớ có phải chỉ là một kẻ vô dụng.”Naccy lắc lắc đầu nhìn vào bàn tay của Hằng, hai mắt cũng từ từ đỏ lên, sau đó đi lại cầm lấy bàn tay đã sưng phồng của Hằng lên thổi thổi.“ Không đâu !”Sau đó hai người cố gắng cõng hắn đi đến cạnh hồ nước tìm một chỗ thoáng đặt hắn nằm xuống.Hằng vui vẻ nhìn hồ nước rộng khoảng 2m sâu khoảng hơn 1m sau đó liền lấy một lá cây múc nước lên mang lại từ từ đổ vào miệng hắn.Sau đó Hằng mới uống nước, Naccy thì chuẩn bị chỗ nằm cho hắn cùng lấy củi và một đống lá khô.Naccy tiếp tục đi tìm kiếm thức ăn, Hằng ở lại chăm sóc cho hắn cùng tạo lửa.Lòng bàn tay đã chảy máu, Hằng vẫn nghiến răng xoa xoa thanh củi nhanh hơn tạo ma sát,Khói từ đám lá khô bốc từ từ bốc lên, Hằng mỉm cười tay càng nhanh hơn.10 phút sau lửa bùng lên, Hằng vội vàng làm cho thêm lá cây cùng củi vào nhóm lên một đống lửa cháy to.Trời dần dần chở về chiều, Hằng xé toạc bộ váy trên người đem giặt sạch sau đó dùng nước rửa những vết thương của hắn.Mặt hắn nhăn lại khi nước chảy lên những vết thương, Hằng từ từ lau sạch những vết thương thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh.Băng bó cho hắn xong xuôi, Hằng đứng dậy đi xung quanh gọi lớn.“ Naccy cậu đâu rồi ?”Naccy đã đi rất lâu vẫn chưa trở về, Hằng lo lắng trong lòng đi tìm.Tìm kiếm một hồi vẫn không thấy lại còn trông hắn, Hằng không dám đi xa.30 p sau Naccy liêu siêu đi về trên tay sách theo một con cá.Thấy Naccy trở về Hằng oà khóc chạy lại ôm chầm lấy Naccy thút thít.“ Naccy cậu không sao chứ, cậu làm tớ lo quá.”Naccy nở một nụ cười gượng, sau đó liền ngất lịm đi trong ngực Hằng.Hằng lo lắng sờ lên chán Naccy, sau đó rụt tay lại thở phù một hơi, chắc là Naccy đã quá mệt nên mới ngất xỉu.Đặt Naccy nằm xuống cạnh hắn, Hằng đem con cá Naccy đem về xiên vào một cây củi đem nướng trên đống lửa.Đến tối Naccy từ từ mở mắt, Hằng gượng gạo đỡ Naccy dậy nói.“ Cá chín rồi.”“ ọt…ọt…ọt…” bụng cả hai người cùng lúc réo lên, hai người từ từ ăn cá.

Hằng cho cá vào miệng nhai sau đó đi lại mớm vào miệng hắn sau đó đổ nước vào miệng hắn cho thức ăn trôi xuống.Naccy nhìn hai người trong ánh mắt hiện lên một tia ghen tỵ, sau đó chỉ thở dài.Ngồi bên bếp lửa bập bùng, cả hai cô gái nhìn chằm chằm vào những đốm lửa nhảy múa.Naccy còn đang suy nghĩ miên man thì giọng của Hằng vang lên.“ Naccy cậu cũng thích anh ấy !”Naccy im lặng, Hằng thở dài một hơi sau đó mỉm cười nói.“ Tớ cảm giác anh ấy là một người phi phàm, nhất định sẽ có một ngày anh ấy bay lên chín tầng trời cao.

Tớ biết bản thân mình sẽ không thể đi cùng anh ấy đến cuối cùng trời đất !”Naccy mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt Hằng khẽ nói.“ Cậu muốn tớ đi cùng HIM, tớ cũng không đủ tư cách đó.”Cả hai lại rơi vào im lặng, tiếng bếp lửa nổ lép bép vang lên xung quanh.“ Có phải chúng ta đã quá nghĩ xa xôi hay không ! Anh ấy vấn còn đang bị thương rất nặng.”Hằng lo lắng nhìn qua chỗ Trần Quốc Hưng, Naccy cũng thở dài nói.“ Vượt biển thì là chuyện không thể, chúng ta chỉ còn chờ nếu may mắn có tàu đi qua mới có thể trở về !”Sau đó Naccy ngồi xếp bằng tu luyện, Hằng đưa mắt nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng trong mắt loé lên những tia sáng, cuối cùng đi lại chỗ Naccy dơ một ngón tay chọc chọc vào nách Naccy.Naccy mở mắt nhìn, Hằng ập ờ nói.“ Naccy cậu dạy tớ tu luyện được không ?”Naccy nhíu nhíu mày, đưa mắt nhìn qua chỗ hắn, trong lòng suy nghĩ do dự nhìn Hằng.“ HIM, không dạy cậu ?”Hằng lắc lắc đầu, Naccy trầm tư, Hằng thò tay chọc chọc vào nách Naccy tiếp tục nài nỉ.“ Đi mà, tớ tu luyện thì cũng giúp đỡ được hai người.”Naccy thở dài sau đó mặc kệ lý do hắn tại sao không dạy cách tu luyện cho Hằng, từ từ dạy Hằng, Nguyệt Âm Quyết..

Chương 97: Khí Linh (18-)

Một đêm yên bình trôi qua, Hằng mở mắt bên trong là ánh sáng loé lên, cười vui vẻ nói.

“ Naccy tớ thấy cơ thể mình dường như mạnh hơn nhiều.”

Naccy lắc lắc đầu nói.

“ Đây chỉ là hiện tượng giả khi mới tu luyện mà thôi.”

Hằng nghe vậy mặt ỉu dìu nói.

“ Vậy sao, nhưng không sao tớ sẽ cố gắng tu luyện.”

Sau đó hai người xem xét Trần Quốc Hưng một hồi rồi múc nước ngọt ở hồ nước nhỏ vệ sinh cá nhân, sau đó Naccy tiếp tục đi quanh đảo tìm kiếm thức ăn.

Hắn lúc này đang đắm chìm ở một không gian đen tối, tinh thần hắn đang hướng về một điểm sáng.

Trần Quốc Hưng vô thức đi về phía điểm sáng, hắn cứ đi không biết trải qua bao lâu xung quanh hắn loé sáng. Cả một mảng không gian biến thành màu sáng trắng sau đó vụt tắt.

Một tiếng thở dài vang lên.

“ Một kẻ phế vật, tại sao lại có thể thành chủ nhân của ta cơ chứ.”

Sau đó là một thân ảnh của một tiểu loli đáng yêu mặc một bộ váy trắng, hai cái má trắng hồng cùng khuôn mặt dễ thương, hai bíp tóc đằng sau lúc này dựng ngược bộ dáng tiểu loli cực kì tức giận.

Trần Quốc Hưng mơ hồ một lúc sau đó thì ngẩn ra.

“ Đệt, chẳng lẽ mình ngỏm mợ rồi.”

Ánh mắt nhìn về một bé gái tầm 4 5 tuổi đang chống tay vào hông, vẻ mặt tức giận cứ nhìn hắn chằm chằm.

4 mắt nhìn nhau một hồi sau đó hắn tránh né đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt của cô bé dễ thương kia có vẻ nguy hiểm, hắn không dám nhìn lâu.

“ Em gái đây là chỗ nào vậy ?”

Hắn xoa xoa cằm nhìn cô bé dễ thương, tiểu loli bĩu môi khinh thường hắn, sau một lúc mới nói.

“ Gọi ta là Hồng Hồng, đây là bên trong của Thiên Địa Ấn.”

Hắn ngẩn ra, vẻ mặt hiện lên mơ hồ, tại sao hắn lại chui vào bên trong cái ấn ở trong đầu mình vậy.

“ Hồng Hồng, ngươi là khí linh của Thiên Địa Ấn ?”

Hồng Hồng gật gật đầu, hắn cười cười hỏi.

“ Sao từ trước tới giờ ngươi lại không chui ra ngoài mà bây giờ mới mò ra.”

Hồng Hồng bĩu môi khinh thường hắn.

“ Còn không phải tại tên chủ nhân phế vật như ngươi sắp chết, ta đi ra làm gì.”

“ Shit. Cmn.”

Hắn chửi tục, Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên nghi ngờ không hiểu hắn đang nói cái gì, hắn sắp xếp lại từ ngữ tu chân giới một lần rồi hỏi.

“ Ta sắp chết hay sao ?”

Hồng Hồng gật gật đầu, thân thể bay lơ lửng xung quanh hắn mấy vòng.

“ Hazz… tại sao Thiên Địa Ấn lại chọn một kẻ như ngươi làm chủ nhân, một tên cặn bã.”

Hắn giận tím mặt khi nghe khí linh nói như vậy, nhưng hắn nhận ra một điều khí linh hình như cũng không thể nào là Thiên Địa Ấn, nói cách khác khí linh chỉ như một người quản lý vậy, chỉ có những phạm vi nhất định khí linh mới có thể làm.

“ Cô gái ăn nói cẩn thận không đại ca đây sẽ đập cho một trận tơi bời đấy.”

Hồng Hồng khinh thường hắn lơ lửng trên không mà mắng.

“ Tên cặn bã, ngươi có thể làm gì ta ? Hừ.”

Hắn cũng tức giận, mẹ nó trẻ nhỏ không được dạy dỗ cận thận nên bố láo đây mà, hắn nheo mắt, hắn cảm nhận được bản thân có quyền không chế được một phần không gian xung quanh, hắn thử khoá chặt tiểu loli Hồng Hồng.

Hồng Hồng đang lơ lửng trên không vẻ mặt đột nhiên biến đổi.

Trần Quốc Hưng cười tà tà từ từ đi đến chỗ tiểu loli Hồng Hồng, hai tay nắn nắn vào nhau.

“ Ngươi là tên cặn bã, phế vật, ngươi…”

Hắn túm lấy Hồng Hồng sau đó tay đấm chân đá tới tấp, liên tục vào người tiểu Loli Hồng Hồng.

Mặc dù hắn cảm giác đánh trẻ nhỏ là một điều đáng khinh bỉ, nhưng đối với khí linh Hồng Hồng láo toét này, hắn ra tay không nhân nhượng, đây chỉ là một lão bà bà ở trong hình dạng của một cô bé mà thôi.

Hắn phải ra tay phủ đầu sau này hắn mới không bị khí linh này đè đầu cưỡi cổ, sau một hồi đám đá, hắn ngạc nhiên khi cơ thể không cảm nhận được một chút thương thế hay bất thường nào, cảm nhận một chút hắn mới tặc lưỡi thì ra đây chỉ là ý thức của hắn, mặc kệ là trạng thái gì hắn ra đòn hết sức mình.

Đấm đá một lúc lâu, khi khí linh tiểu loli Hồng Hồng thê thảm cầu xin hắn mới vả thêm mấy phát mới dừng tay.

“ Ê con nhóc, có láo nữa không ?”

Tiểu Loli Hồng Hồng sâu thẳm trong ánh mắt là giận dữ, nhưng bên ngoài là vẻ khuất phục. Hắn cười cười hỏi.

“ Nói tất cả nhưng thứ quan trọng về Thiên Địa Ấn và những thứ ngươi biết đi, à mà cứ gọi ta là Lão Đại.”

Hồng Hồng ngoan ngoãn kể cho hắn những chuyện liên quan đến Thiên Địa Ấn.

Hồng Hồng cũng chỉ là một khí linh biết được một số thông tin có hạn, hắn bĩu môi khi nghe mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà Hồng Hồng kể lể hắn nghe đến phát chán.

“ Dừng… bỏ qua mấy cái chuyện xa lắc xa lơ đó đi, tại sao bây giờ ngươi mới xuất hiện ?”

Hồng Hồng nhìn hắn rồi ngập ngừng nói.

“ Lão Đại ta nói sự thật, sẽ không đánh ta chứ”

Hắn cười tà tà nói.

“ Còn phải xem lời nói của ngươi hợp tai ta không đã.”

Hồng Hồng không biết hắn đang cảnh cáo mà nói.

“ Tại lão đại là đồ cặn bã phế vật, sắp chết đến nơi, ta mới phải dùng hỗn độn khí ổn định cơ thể cùng linh hồn, lão đại mới không chết.”

Tuy lời nói có chút không vừa tai, nhưng mục đích là cứu hắn xem như là một chuyện tốt tạm thời bỏ qua không so đo. Tuy nhiên mấy từ “ Hỗn Độn Khí “ làm hắn có chút tò mò mà hỏi.

“ Hỗn Độn Khí có phải là một loại năng lượng siêu cấp không ?”

Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên khó hiểu hỏi lại.

“ Năng lượng siêu cấp là thứ gì ?”

Hắn gãi gãi mũi, sau đó cũng lười giải thích, hỗn độn khí hắn cứ xem như là một loại năng lượng cao cấp đi.

“ Hồng Hồng ngươi là khí linh, vậy biết cách phá bỏ những phong ấn trong tử phủ thần cung của ta hay không ?”

Hồng Hồng lắc lắc đầu nói.

“ Đó là những phong ấn kiến thức, khi lão đại đột phá tới tu vi nhất định mới có thể mở được.”

Hắn gật gù chuyện này xem như cũng tốt, cái cảm giác những thứ lẫn lộn bay loạn xạ trong đầu quả nhiên là cực kì kinh khủng, đợi tu vi tăng cao tinh thần mạnh mẽ hơn có lẽ hắn mới có khả năng chịu đựng, xem ra những người thủ hộ lưu lại truyền thừa cũng rất chu đáo suy nghĩ sâu xa.

Còn đang định hỏi thêm thì Hồng Hồng vẻ mặt hiện lên mê man khó khăn nói.

“ Ta…buồn…ngủ…”

Rồi nhắm tịt mắt cả người lơ lửng trên không, hắn không hiểu chuyện gì sảy ra thì tinh thần ý thức bị đánh bật trở ra.

Hắn nặng nề mở mắt ra, một cảm giác đau nhức truyền về não bộ, hắn kêu lên một tiếng.

“ Á…đau chết mất.”

Hằng ở bên cạnh đang ngồi tu luyện giật mình mở bừng mắt, thấy hắn tỉnh lại vui vẻ chạy tới đỡ hắn ngồi dậy.

“ Anh tỉnh rồi…hu…hu…em lo cho anh lắm.”

Hằng mếu máo khóc nức nở, hắn nhịn đau nở một nụ cười gượng, dơ tay xoa xoa đầu Hằng nói.

“ Anh không sao.”

Hằng rúc vào ngực hắn mà khóc, hắn thì vỗ về an ủi, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh.

Cho cái đầu suy nghĩ trong vài giây, hắn đoán có lẽ mình đang ở trên một hòn đảo nào đó ngoài biển, thở phù một hơi xem ra vận khí còn tốt mà trôi dạt vào bờ.

“ Naccy đâu ?”

Hắn có chút lo lắng khi không thấy Naccy, Hằng ngừng khóc ngẩng lên nói.

“ Cô ấy đi tìm kiếm thức ăn rồi.”

Hắn nhìn khuôn mặt tiều tuỵ xanh xao của Hằng trong lòng nhói lên.

“ Xin lỗi…”

Còn chưa nói hết Hằng đã đưa tay một ngón tay lên đặt vào môi hắn.

“ Em chấp nhận được hết, dù cho có phải chết khi ở bên anh em cũng không oán một lời.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm dạt dào thì một tiếng động vào lên.

“Ọt…ọt…ọt…” cái bụng của hắn vang lên âm thanh, Trần Quốc Hưng vẻ mặt nhăn lại, hắn cảm giác cái bụng rất đói.

“ Anh đói hả, nhưng bây giờ Naccy chưa trở về, tạm thời chưa có gì cho anh ăn.”

Hắn nhìn qua cái hồ nước nhỏ, vẻ mặt hiện lên vui vẻ.

Hằng thấy vậy cũng dùng lá cây múc nước cho hắn uống. Uống vài lần hắn mới cảm thấy cơ thể tốt hơn một chút, hắn ngồi khoanh chân lại nói với Hằng.

“ Anh tu luyện.”

Sau đó nhắm mắt cảm nhận thân thể, nội thị khắp cơ thể, hắn ầm thầm thở phù may mắn, linh lạc đang từ từ lành lại chẳng mấy mà có thể khôi phục hoàn toàn, bên trong đan điền linh lực chỉ còn sót lại vài tia nhỏ như sợi tóc, hắn đau lòng không thôi.

Gạt bỏ những thứ tạp nham trong đầu, hắn vận chuyển Thiên Địa Vô Thượng Quyết bắt đầu tu luyện.

Hằng ngồi nhìn hắn chằm chằm, trên môi thỉnh thoảng lại nhếch lên một nụ cười, không biết qua bao lâu, hắn bị Hằng làm cho bừng tỉnh.

“ A Naccy cậu về rồi.”

Naccy vẻ mặt hiện lên nét phờ phạc, trong tay xách cầm 3 4 quả nhỏ màu đỏ. Thấy hắn đã tỉnh lại Naccy vui vẻ.

“ HIM cậu tỉnh rồi, may quá.”

Hắn nhìn vẻ mặt mệt nhọc của Naccy, trong lòng khẽ nhói lên, hai cô gái xem ra đã chịu không ít mệt mỏi.

“ Naccy tớ không sao.”

Sau đó hai cô gái kể lại những chuyện đã sảy ra trong mấy ngày, hắn nghĩ lại thì trong lòng bừng bừng lửa giận, Huyết Ma Thần đáng chết dám dùng bom ám hại hắn cùng hai cô gái tí nữa mất cái mạng nhỏ, thù này khi trở về hắn nhất định phải trả lại.

“ Ọt…ọt…ọt..” cái bụng hắn lại kêu lên, hai cô gái vẻ mặt hiện lên tươi cười, Naccy đưa cho hắn mấy quả nhỏ màu đỏ.

“ Hôm nay thiếu may mắn, tớ không bắt được cá, đi quanh đảo tớ chỉ tìm được mấy quả dại này, tớ thấy có vết chim ăn chắc là không có độc.”

Hắn nhìn 4 quả dại vẻ mặt hiện lên nụ cười, cầm lấy 1 quả rồi nói.

“ Mỗi người một quả.”

Naccy và Hằng nhìn hắn, Naccy đưa thêm cho hắn một quả.

“ Cậu ăn 2 quả đi, tớ với Hằng mỗi người một quả được rồi.”

Hắn nhìn hai quả dại trong tay, trong lòng thật sự bi ai hắn đường đường là kẻ thủ hộ thế giới vậy mà bây giờ cái để đút vào mồm phải do hai cô gái nhường nhịn, hắn lặng lẽ thở dài đút quả dại vào mồm cắn một cái.

Vị ngọt ngọt cảm giác cũng không tệ, Hằng và Naccy cũng ăn phần của mình, sau đó Hằng cùng Naccy đi tìm thêm củi cho vào đống lửa.

Trăng đã lên trên đỉnh đầu, toả xuống ánh sáng vàng. Naccy và Hằng ngồi xuống tu luyện, hắn chỉ hơi nheo mắt khi thấy Hằng cũng tu luyện, bất quá sau đó chỉ biết thở dài.

Hắn nhìn trời mà suy tư, đã 4 ngày kể từ khi ba người mất tích, đáng lẽ lão già Ro khi biết tin chắc chắn sẽ phái người đi tìm kiếm, dù là chết hay sống với người như Ro chắc chắn sẽ cho người tìm kiếm, nhưng đến bây giờ còn chưa có một đoàn tàu nào đi qua hoặc người nào đi lên cái đảo nhỏ này tìm kiếm, chuyện này quả thật không biết đằng nào mà lần.

Thở dài mặc kệ mọi chuyện hắn nhắm mắt bắt đầu tu luyện, 5 p sau hắn cảm thấy cơ thể mình có chút không đúng, từ dưới bụng toả ra một cảm giác khô nóng chạy lan ra khắp toàn thân, mồ hôi trên chán hắn chảy ra, hắn mở mắt nhìn sang Naccy và Hằng.

Cả hai cô gái ánh ở dưới ánh lửa toả ra từ bếp lừa hiện lên một màu trắng hồng quyến rũ, Naccy xé phăng cái váy đang mặc trên người ném xuống đất.

“ HIM, tớ rất khó chịu.”

Mồ hôi trên chán hắn nhỏ tong tỏng xuống đất, hắn vận chuyển tia linh lực trong đan điền nhằm bứt những luồng khí tức khô nóng ra bên ngoài, nhưng hắn phát hiện ra đó chỉ là điều vô ích. Hắn cảm giác lần này thì xong đời rồi, thứ quả dại mà lúc chiều cả 3 người ăn có lẽ là một thứ quả có tính chất kích thích.

Naccy không biết đã đi lại chỗ hắn từ lúc nào, xà vào trong người hắn mà uốn éo.

“ HIM, tớ khó chịu, nóng…nóng…”

Mắt hắn cũng vằn lên những tia máu, trong lòng không ngừng cảm thán về dược lực của quả chết tiệt kia.

Cảm nhận được hương thơm, cùng thân thể mềm mại trong lòng, ở bên dưới của hắn đã chống thẳng dậy từ bao giờ.

Hằng lúc này cũng đã cởi quần áo trên người, cả người liêu siêu đi lại chỗ hắn.

Một tia lý trí cuối cùng trong đầu hắn cũng bị nhấn chìm, ở dưới ánh trăng ba thân thể quấn lấy nhau, những âm thanh rên rỉ cùng tiếng da thịt va chạm vang lên trong đêm đen.

Chương 98: Tình Quả

Sáng hôm sau, hắn từ từ mở mắt, ánh nắng xuyên qua những ngọn cây cao mọc dại trên đảo chiếu thẳng vào mắt hắn.

Trần Quốc Hưng cảm nhận được hai thân thể đang ôm chầm lấy mình, trong lòng sung sướng nhưng ngoài miệng lại nở một nụ cười khổ.

Hắn khẽ gỡ tay hai người kia ra khỏi người một cách nhẹ nhàng, nhìn hai thân thể tuyệt mỹ trước mặt, hắn ngẩn ra, quả thật là quá đẹp. Tối hôm qua hắn còn chưa có cơ hội nhìn ngắm thoả thích, đưa tay lên quệt quệt mũi hắn thấy ươn ướt ở tay, khó khăn đưa mắt rời khỏi hai cơ thể tuyệt mỹ nhìn xuống tay.

“ Đệt lại chảy máu.”

Đắp mấy mảnh váy lên người hai cô nàng, sau đó hắn khó khăn ôm tiểu đệ đang muốn xông trận lần nữa cùng bộ quần áo vét đã tơi tả của hắn chạy một mạch.

Khi bóng dáng hắn vừa biến mất, hai cô gái mở bừng mắt. Hằng quay sang nhìn Naccy trách mắng.

“ Naccy cậu hại đời tớ rồi…hu…hu…”

Naccy nhăn mặt vì đau, nghe Hằng nói thì bật cười nói nhỏ.

“ Phải không vậy, là HIM chứ đâu phải tớ, tớ mới là người bị thiệt nhất đây này.”

Hằng vẻ mặt ỉu dìu đưa tay chọc chọc vào bộ ngực trắng của Naccy rồi mới nói.

“ Của cậu có vẻ to hơn của tớ. Mà tớ không biết đâu, tất cả là tại cậu, cậu kiếm cái quả chết tiệt gì về hại cả 3 chúng ta…”

Hằng ôm chặt lấy Naccy, hai cơ thể tuyệt mỹ dính lấy nhau.

Naccy cũng không chịu thua đưa tay bóp khắp người Hằng miệng chu lên nói.

“ Ai tối hôm qua còn kêu to hơn cả tớ.”

Hằng đỏ bừng mặt, tay ra sức phản công Naccy.

Hắn nghe thấy tiếng cười thì thở phù một hơi, xem ra hai người kia không giận hắn đã làm chuyện bậy bạ với họ, nhưng trong lòng hắn đang muốn hét lên “ cmn thật là phê.”.

Lê lết cái thân tàn tạ tập tễnh bước đi, thân thể hắn đã bị thương nặng, tối hôm qua còn xui xẻo ăn phải cái quả chết tiệt chứa chất kích thích, sau đó hoạt động mạnh suốt đêm đến gần sáng cả 3 mới dừng lại.

Hắn cảm giác cái lưng của hắn bây giờ như muốn gãy làm đôi vậy, bị thương do bom bây giờ lại càng thêm nặng hơn do vận động mạnh, hắn bi ai thở dài, không ngờ lần đầu tiên lại diễn ra theo cái kịch bản bi ai đến vậy.

Đi ra ven đảo, nhìn biển mênh mông không thấy thấy điểm cuối, hắn ngẩn ra suy nghĩ. Đã 5 ngày kể từ khi bọn hắn mất tích, không hề có một đoàn người tìm kiếm nào đi qua đây, chẳng lẽ hòn đảo này quá xa.

Hắn bấm bấm tay tính toán, sắp hết kì nghỉ hè rồi, hắn cần phải trở về nếu không mẹ hắn sẽ rất lo lắng, với lại cứ ở nơi này chờ đợi cũng không phải là cách.

Thở phù một hơi hắn ném tạm vấn đề đau đầu đó qua một bên, chuyện trước mắt hắn cần kiếm cái đút vào mồm để duy trì sự sống trước.

Đi dọc ven biển, ánh mắt tìm kiếm ở gần bờ, đi thêm một đoạn mắt hắn sáng lên. Ở ven đảo cỏ dại mọc xum xêu lan cả xuống biển, chỗ cỏ dại dưới biển có một đàn cá đang đẻ trứng lên những đám cỏ, hắn đếm sơ sơ cũng phải hơn chục con cá trắng bạc, to bằng cổ tay của hắn.

Hắn hí hửng tiện tay bẻ hai cây dại nhỏ bằng 2 ngón tay, một tia linh lực ít ỏi loé lên ở đầu ngón tay hắn chém đầu cây làm một đường chéo.

Hai cây lao đơn giản được hắn hoàn thành, nhẹ nhàng tiếp cận đám cá bạc, có lẽ đang bận đẻ trứng chúng không hề cảnh giác khi nguy hiểm rình mò, hắn mỉm cười hai tay nhằm nhằm sau đó đâm liên tục xuống nước.

Xách theo mấy con cá hắn cảm thấy bữa này coi như được ăn một bữa no nê, đi lượn thêm một đoạn trên đảo hắn phát hiện ra cái cây còn vài quả nhỏ màu xanh xanh. Hắn quan sát cái cây cùng vài quả nhỏ, hắn nhận ra mấy cái quả xanh xanh còn chưa chín là thứ tối hôm qua 3 người đã ăn, còn sót lại vài cái cuống có dấu hiệu vừa bị ngắt quả.

Hắn cảm thán không thôi, trên thế giới còn rất nhiều thứ kì diệu, ngay cả hắn cũng không biết cái cây chết tiệt này là thứ gì, nhưng dược lược kích thích lại rất mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng không thể chống lại, khi hoàn toàn khôi phục tu vi hắn cũng không dám chắc mình có thể chống lại dược lược của nó.

“ Gọi mày là “ Tình Quả đi.”

Hắn lầm bầm đặt tên cho cái cây, hắn tìm kiếm xung quanh, nhặt vài hạt nhỏ của tình quả đã chín thối để lại cất vào trong cái túi áo còn may mắn chưa bị rách của cái áo vét.

Hắn thật sự lúc này mới hiểu sự quan trọng của không gian trữ vật đối với tu sĩ, nếu lần trước hắn luyện chế thành công nhẫn trữ vật thì bây giờ hắn đâu có ra nông nỗi này.

Mang theo mấy con cá về chỗ Naccy và Hằng.

Hai cô gái cũng đã mặc lại hai bộ váy rách tơi tả, hắn nhìn bộ dạng của hai cô gái mà không nhịn nổi cười nói.

“ Nhìn hai người như mấy người ăn mày ngày xưa vậy.”

Hằng bĩu mỗi khinh thường nói.

“ Anh cũng có khác gì tụi em.”

Naccy gật đầu đồng ý, hắn cười cười, hắn nói lung tung cho đỡ xấu hổ với Naccy.

Hắn và Hằng xx chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, bây giờ hắn lại làm chuyện đó cả với Naccy, hắn hơi chột dạ.

Nhóm bếp lên hắn đem mấy con cá xiên lên rồi nướng, ngồi bên bếp lửa nướng cá, thỉnh thoảng hắn lại nhận được ánh nhìn sắc lẹm của Hằng khi hắn nhìn lén qua bên chỗ hai cô gái đang ngồi.

Hắn tặc lưỡi tự cảm thán về bản thân mình, tối qua là lần đầu tiên của 3 người, hắn dường như có chút thô bạo thì phải.

Ăn uống xong xuôi, ba người mới nói tới chuyện tìm phương pháp trở về, sau một lúc chỉ còn cách thống nhất là ở lại trên đảo chờ người đến cứu hoặc có tàu đi qua.

Hắn ngồi ở bãi cát ngoài ven biển, cảm nhận những trận gió biển mang hơi mặn phả vào mặt mát rượi, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, vẻ mặt hiện lên lo lắng.

“ Tối rồi sao anh còn ra đây.”

Hằng ngồi xuống tựa đầu vào vai hắn, hắn đưa tay ôm lấy Hằng.

“ Em đã tu luyện Nguyệt Âm Quyết rồi sao.”

Hằng cựa cựa đầu rồi ngẩng lên nhìn hắn.

“ Em sắp đột phá tầng thứ nhất rồi, mà tại sao lúc trước anh không cho em tu luyện.”

Hắn lắc lắc đầu.

“ Nó còn chưa hoàn thiện, nên anh chưa muốn em tu luyện.”

Hằng bặm môi, một lúc mới nói.

“ Vậy tại sao Naccy lại tu luyện nó.”

Hắn thở dài nói.

“ Cô ấy khác em.”

Hằng nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.

“ Có phải cô ấy không quan trọng với anh, còn em là người anh không muốn em bị những tổn thương ảnh hưởng đến.”

Hắn im lặng, thầm chấp nhận suy nghĩ đó của Hằng, Hằng mắng hắn.

“ Anh là loại người ích kỉ.”

Hắn chỉ biết im lặng chứ không biết nói gì để phản bác, Hằng cầm lấy tay hắn cho vào miệng mà cắn mạnh, hắn trong lòng kêu gào đau muốn chết nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra là mình ổn.

Buông tay hắn ra Hằng sụt sùi hỏi.

“ Anh có đau không ? Em xin lỗi.”

Hắn tính gật đầu, nhưng làm vậy Hằng lại cắn thêm cái nữa không chừng, bởi vì con gái rất khó hiểu.

“ Không sao.”

Hằng thổi phù phù lên dấu răng ở cổ tay hắn, một lúc Hằng mới ngẩng lên nói tiếp.

“ Bây giờ anh định tính sao với cô ấy ?”

Hắn ngẩn ra, đưa tay gãi gãi đầu nói.

“ Có gì đâu mà tính !”

Hằng đưa tay túm lấy eo hắn mà vặn một cái, hắn tí nữa bật khóc, nhưng vẫn anh dũng hiên ngang không kêu một tiếng.

“ Anh là loại khốn kiếp, có phải là em anh cũng nghĩ như thế không ?”

Hắn lắc lắc đầu nói.

“ Anh yêu em từ bé mà, đợt này trở về anh bảo mẹ sang nhà hỏi cưới em luôn về nhà.”

Hằng cười tươi xấu hổ nói.

“Hứ ai thèm lấy anh.”

Hắn nhùn vai, con gái quả thật là không thể nào hiểu nổi.

“ Hừ, nói chuyện Naccy đi, anh đừng đánh trống lảng.”

Hắn nằm lăn ra bãi cát, vắt chân lên nhau rung rung đùi rồi nói.

“ Anh với Naccy đâu có chuyện gì đâu !”

“ Cắn chết anh bây giờ.”

Hằng bực bội đánh lên ngực hắn. Hắn thì trong lòng như đoán được điều gì, đang vui như nở hoa nhưng bên ngoài vẫn phải diễn vai một người đàn ông tử tế.

“ Anh phải chịu trách nhiệm với Naccy.”

Hằng nói với giọng điệu ra lệnh, hắn nhăn mặt nói.

“ Anh không thể nào bỏ em.”

Hằng lườm hắn một cái sắc lẹm, sau đó nghiêm túc nói.

“ Ai nói anh phải bỏ em, ý em là anh phải chịu trách nghiệm cả em và Naccy.”

Hắn nhìn Hằng trong lòng vui vẻ, tên đàn ông nào mà chẳng thích năm thê bảy thiếp, nhưng cái quan trọng là phải có bản lĩnh ấy, cái thứ hai là mọi người phải hoà hợp với nhau không đấu đá tranh giành như vậy mới yên ấm.

“ È hèm, em nói nghiêm túc chứ !”

Hằng gật gật đầu, hắn cười ha ha nói.

“ Em thật tuyệt vời.”

Sau đó méo méo cái má của Hằng, không đợi Hằng phản ứng thêm hắn đã chạy đi đến chỗ Naccy đang nấp ở một bên.

Hắn cười tươi ôm chặt lấy Naccy bế lên xoay vòng vòng Naccy trên không chung rồi nói.

“ Cậu có đồng ý làm bạn gái tớ không ?”

Naccy ngẩn ra không nói một lời, hắn vô sỉ nói tiếp.

“ Không nói gì coi như là đồng ý.”

Hắn bế Naccy ra bãi cát đặt xuống bên cạnh, một tay ôm Hằng một tay ôm Naccy kéo hai cô gái nằm xuống bãi cát gối đầu lên tay hắn, miệng nhếch lên một nụ cười nói nhỏ.

“ Hai bà xã ngủ ngon.”

.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ


Chương sau
Danh sách chương