Khi Tiên Lộ

Chương 9: Lựa chọn cùng lên đường


Không phải ai cũng chọn duy nhất một con đường tu luyện, có rất nhiều dạng tu luyện khác nhau cũng không lấy làm kỳ quái.

Cuối cùng không phải là vì muốn công lực của mình càng thêm cường đại sao!

Trước trúc cơ, công lực tăng trưởng chủ yếu thể hiện ở trên thân thể. Nếu nói khí công thì thật ra chính là vận khí để gia tăng sức mạnh cho cơ thể, vô luận là phàm cảnh; nhân cảnh; hay cường đại hơn là địa cảnh; thiên cảnh; thánh cảnh, đều phải nhờ thân thể để phát huy sức mạnh, chỉ có không ngừng rèn luyện thân thể, cân bằng âm dương, mới có thể tạo được căn cơ vững trắc để tiến vào cảnh giới trúc cơ.

Mà nói đến trúc cơ cảnh giới, phải là thân thể cùng tinh thần hòa hợp tu luyện, kì thực người phàm tục phải có tư chất hoàn mỹ thì mới có thể tiếp tục truy cầu tu tiên, đây là dày công trừ phi có cơ duyên thật lớn, nếu không chỉ có thể dựa vào thành quả tích lũy hàng trăm ngàn năm thủy chung không ngừng nghỉ tu luyện mới đạt được.

Tuy nhiên ngoại trừ chải qua năm tháng chậm rãi tích lũy kinh nghiệm ra, cũng có thể thông qua việc tự bản thân hiểu được đạo lý bên trong mà nhanh chóng nhảy vọt, bình thường chỉ cần một lần lĩnh ngộ là có thể mang đến tiến bộ cực lớn. Dĩ nhiên loại lĩnh ngộ này khó mà gặp được, rất nhiều người tu đạo cả đời cũng không gặp được, hơn nữa loại lĩnh ngộ này nói trắng ra cũng phải tích lũy dần dần khi đến thời điểm thích hợp tự nhiên sẽ đến.

Nói tóm lại dù con đường tu luyện thế nào đi chăng nữa, thì chỉ có tu vi của mình mới là thật, nên phải gắng sức hơn để nâng cao thực lực tiến thêm một bước.

Mà 《 Thái thanh chân giám 》, rõ ràng cũng không phải công pháp phàm tục, thậm chí Lưu Ngọc còn nhận thấy tuy không phải đích thân mình lựa chọn mà nó lại giống như rất phù hợp với mình, so với《 Nguyệt quang quyết 》tu luyện dễ hơn rất nhiều.

Bây giờ Lưu Ngọc cũng biết, thật ra thì 《 Nguyệt quang quyết 》 và 《 Thái thanh chân giám 》cùng một loại, đều là tu luyện tiên thuật công pháp, loại vật này nếu đặt ở trong giang hồ đều là truyền thuyết cả, bây giờ hắn cũng không phải là hắn trước kia nghe đến thần tiên lại lắc đầu cười. Nói như vậy thì ra trong chuyện xưa những người đắc đạo thành tiên mà phi thăng, cùng thọ ngang trời đất cũng không phải tất cả đều là giả. Lưu Ngọc lẩm bẩm nói: 《 Nguyệt quang quyết 》 chỉ có thể giúp người tu luyện tới trúc cơ sơ kỳ, chính là loại phương pháp tu luyện cấp thấp nhất, mà 《 Thái thanh chân giám 》so ra lại cao hơn vài bậc, sau một lúc cân nhắc, Lưu Ngọc quyết định bỏ qua 《 Nguyệt quang quyết 》 mà bản thân đã có chút hiểu biết, ngược lại muốn tu luyện quyển cao cấp công pháp này, nếu như tu luyện thành công đừng nói là báo thù rửa hận, thậm chí còn có thể đem Lưu gia lần nữa phát dương quang đại, mà không chỉ giới hạn tại một cái Lôi Quang Thành nho nhỏ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Ngọc như có một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt.

…….

Sau đó Lưu Ngọc tiếp tục xem tiếp mới phát hiện 《 Thái thanh chân giám 》này, thì ra là có bốn loại phương pháp tu luyện, phân làm thượng; trung; hạ; và cực.

Hạ đẳng phương pháp, dẫn âm khí vào cơ thể, tập luyện nhiều lần cho đến khi bị thân thể hấp thu, tích lũy năng lượng nhật nguyệt là có sở thành. Lưu Ngọc chỉ vừa nhìn liền lập tức lắc đầu bỏ qua phương pháp này, bởi vì nó thật sự là phí phạm, tu luyện như thế cơ hồ cùng phương pháp của yêu thú tu luyện không khác biệt, thậm chí còn có chút không bằng, chỉ có dã thú u mê không có linh tính mới dùng, thật không thể tu luyện như vậy được.

Trung đẳng phương pháp, dẫn ánh trăng vào cơ thể, dùng linh vật tinh khiết hỗ trợ thân thể tu luyện, ngoài ra ở trên đan điền mở ra một huyệt đạo hấp thu nguyệt chi tinh hoa, cũng nhất định phải miệt mài tập luyện nhiều lần, cuối cùng đem linh khí thụ được ở đan điền hòa vào biển nguyên khí, cho đến khi khí hải chậm rãi biến mất hóa thành chân nguyên. Phương pháp này tốt ở chỗ linh khí trong cơ thể tinh khiết hơn phương pháp hạ đẳng, hóa đan chân nguyên kích thước cũng lớn hơn nhiều, lúc cùng người đấu pháp hơi thở kéo dài, khả năng chiến thắng cũng cao hơn. Công pháp như vậy đã coi như là không tệ, nhưng mà Lưu Ngọc vẫn cảm thấy không đủ, mở huyệt đan điền hòa biển nguyên khí thì thời gian tu luyện tất nhiên rất lâu, chỉ thích hợp dùng cho người có thiên phú, hoặc là hạng người có nhiều tài vật, nếu không sẽ như việc muốn vẽ hổ không thành lại ra vẽ chó, trở thành phế vật.

Còn có thượng đẳng phương pháp, điều kiện dĩ nhiên là càng thêm hà khắc, lấy Thuần Linh Thủy làm vật vi dẫn, mỗi ngày lúc ngắm trăng sẽ hấp thu nguyệt chi tinh hoa một canh giờ, sau đó tại ngày thứ hai ép xú khí ra ngoài cơ thể trước rồi vào ban đêm lại hấp thu nguyệt chi tinh hoa, toàn bộ chuyển hóa thành năng lượng bản thân dùng để rèn luyện thân thể. Kiên trì như vậy một năm sẽ đạt được Không Linh Thân! Sau đó tiến vào trúc cơ cảnh giới nhất định phải thành công, nếu không trong cơ thể lưu lại tạp chất, đưa đến ngày sau tốc độ tu luyện sẽ bị hạn chế rất lớn, nếu như thành công còn tại lúc hóa đan nhất định phải chịu đựng nỗi khổ trăm quỷ phệ hồn, vượt qua thì có thể tiếp tục tu luyện, không qua được đương nhiên là bỏ mạng! Mà sau này mỗi lần độ kiếp như thế chắc chắn cũng bị hành hạ khổ sở không ít, chỉ bất quá quyển thứ nhất này không có liệt kê mà thôi.

Mà nếu nói Thuần Linh Thủy, chính là nguồn nước không có bị bất kỳ trọc vật ô nhiễm nào trôi qua, thuần âm, đã hấp thu các loại năng lượng thuộc tính âm tốt nhất tại môi trường xung quanh nó, nguồn nước hiếm này chỉ tình cờ xuất hiện ở một ít chỗ sâu, không có bất kỳ quy luật nào. Thượng đẳng phương pháp tu luyện 《 Thái thanh chân giám 》 nếu cùng giai tranh đấu sẽ không có địch thủ. Dĩ nhiên nếu chịu đựng thống khổ cùng cái giá bỏ ra cực lớn mà không đổi được ưu thế gì, thì loại phương pháp này tự nhiên cũng không có người muốn luyện.

Còn có cực phẩm phương pháp! Lại không phải nói phương pháp này trội hơn thượng đẳng phương pháp, Lưu Ngọc đem loại phương pháp này toàn bộ xem lại lần nữa, chân mày liền không khỏi nhíu lại, cực phẩm phương pháp này nhắc tới cũng thật là cực phẩm, thành rồng hay thành trùng cũng không thể biết trước. Cực phẩm phương pháp này hấp thu không chỉ là nguyệt chi tinh hoa, còn có một loại hàn khí cực kỳ khó tìm, mà bất kể sử dụng loại hàn khí này tu luyện hay là chiến đấu uy lực cũng cực lớn, nhưng mà lại rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma, cho dù là người sáng tạo ra môn công pháp này cũng không có biện pháp tốt để giải quyết nan đề này. Nguyệt chi tinh hoa trong phương pháp này chẳng qua là năng lượng căn cơ dùng để tu luyện, mà khắp cả người trên dưới tản mát ra lãnh khí băng sơn vạn năm làm người khác không dám đến gần. Hơn nữa việc tu luyện phương pháp cực phẩm này, bản thân cần thiết hàn khí cũng không dễ tìm, Lưu Ngọc cũng đành bỏ qua loại phương pháp này.

…….

Sau đó giữa trung đẳng và thượng đẳng Lưu Ngọc vẫn do dự liên tục, hay là lựa chọn thượng đẳng công pháp. Đối với lần này hắn cũng có cân nhắc: “Thuần Linh Thủy mặc dù khó tìm được nhưng vẫn có thể tìm ra chỉ cần là thời gian thôi, lại chưa chắc bị lãng phí thời gian ở thời khắc mở đan điền hòa vào biển nguyên khí, ít nhất Lưu Ngọc cũng biết chỗ nguy hiểm khả năng thành công sẽ cao hơn. Ngoài ra trung đẳng phương pháp tu luyện tất nhiên hấp khí kéo dài, chiến lực mạnh mẽ, căn cơ lại không vững bền, mà dùng thượng đẳng phương pháp một khi tu luyện ra Không Linh Thân căn cơ lại rất vững chắc. Còn không Linh Thân tốt ra sao cho dù công pháp chưa nói tỉ mĩ, Lưu Ngọc lại hết sức mong đợi, huống gì nghe thấy tên liền biết thượng đẳng tự nhiên so với trung đẳng tốt hơn.

Về phần thượng đẳng phương pháp có nói trong tu luyện bị đủ loại hành hạ, mặc dù trong tâm Lưu Ngọc có cố kỵ nhưng cũng sẽ không lâm trận lùi bước, hơn nữa hắn có băng thanh ngọc khiết tâm, cũng sẽ không bị tâm ma làm khổ sở quá mức thiết nghĩ có thể chịu đựng được.

Quan trọng nhất bây giờ là địch nhân tùy thời đều có khả năng lấy tính mạng hắn. Lưu Ngọc không có quá nhiều thời gian chờ đợi, trung đẳng cùng hạ đẳng phương pháp lãng phí thời gian đều quá nhiều, hắn chỉ có lựa chọn thượng đẳng phương pháp, liều chết đánh một trận.

…….

Ở lâu trong phòng tất nhiên rất muốn ra ngoài, Lưu Ngọc như vậy thì tiểu công chúa Thản Nhiên cũng như thế.

Sau khi khiến Mục Thuận uống tiên rượu say mèm, nàng rốt cục nhân cơ hội chạy ra khỏi cung, tiểu công chúa thân thủ nhạy bén cùng vũ kỹ một loại, nhưng mấy cung nhân cũng không phải có khả năng đuổi kịp, cho nên đến cuối cùng còn có thể theo ở bên người nàng cũng chỉ có nữ hộ vệ Nhược Lan tâm phúc trung thành nhất, từ nhỏ đã cùng nàng như hình với bóng.

Nhược Lan tính tình lạnh như băng, nổi danh là băng sơn mỹ nhân, vóc người cao gầy, trong cung rất nhiều thị vệ đối với nàng đều có chút tư tâm. Đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, hơn nữa nếu lúc công chúa xuất giá, cũng không có bất ngờ gì xảy ra nếu Nhược Lan làm a hoàn hồi môn đi theo nàng, cho nên đại đa số nam thị vệ cũng chỉ là để tâm tư chôn giấu trong lòng, không dám có ý khác.

Tiểu công chúa thân thủ có mau hơn nữa như thế nào lại có thể thoát khỏi nữ hộ vệ như hình với bóng này, chỉ có thể bất đắc dĩ bĩu môi, linh tính vừa động nói: “Chúng ta đi bên trái.”

Nhược Lan sẽ không phản đối công chúa, nàng chỉ phụ trách bảo vệ tốt công chúa, vì vậy hai nàng chẳng qua là hơi suy nghĩ một chút liền bắt đầu đi bên trái, mà bên này chính là đường ra khỏi thành, tiểu công chúa cũng không phải lần đầu tiên xuất cung, tự nhiên rất thông thuộc đường xá, rất nhanh đã xuyên qua giòng người nhộn nhịp đi vào đường hẻm nhỏ, đi tới Huyền Vũ môn phụ cận, mà nơi này là đại môn ra vào kinh thành, tự nhiên có trọng binh canh giữ.

Không có lệnh bài của phụ hoàng thân làm công chúa của một nước thì Thản Nhiên không thể ra khỏi thành, bất quá nàng làm một bộ dáng đáng thương nhìn Nhược Lan, đôi mắt mở to long lanh nước. Băng sơn nữ hộ vệ trong lòng ruốt cuộc mềm nhũn, ôm lấy nàng đề khí tung người bay qua thành tường thẳng tắp cao vài chục trượng! Đến khi hai người giẫm lên mặt đất mềm nhũn của bờ sông hộ thành bên ngoài, hộ vệ cổng thành mới phát giác giống như có cái gì đó bay ra khỏi thành, nhưng khi bọn hắn nhìn chung quanh không có phát hiện cái gì dị thường liền cho đó chỉ là ảo giác không để ý tới nữa.

Thản Nhiên duỗi cái lưng mệt mỏi nhìn về phía một mảnh trời đất rộng lớn bên ngoài thành, lòng rạo rực vui vẻ nói: “Ha ha thật sự là quá tốt, suốt ngày bị nhốt ở trong cung người buồn bực tới phát bệnh luôn rồi, cuối cùng trốn ra được cần phải vui đùa thật vui vẻ mới được.”

Nhược Lan đối với lần này từ chối cho ý kiến, bất quá cho tới lúc này bộ mặt băng lạnh kia cũng có chút sáng ngời không che dấu được vẻ vui mừng, kỳ thật nàng cũng không phải loại người thích an phận tịch mịch.

Mặc dù trước khi xuất cung đã đổi qua xiêm y, nhưng quần áo hiện tại so với bá tánh bình dân mà nói vẫn còn có chút nổi bật, tiểu công chúa không muốn mới ra khỏi cung liền bị bắt trở lại, cho nên sau khi nàng nhận ra điểm này liền quay sang Nhược Lan nói: “Ta muốn đổi mấy bộ trang phục bình thường.”

Nhưng lần này hộ vệ của nàng rốt cuộc cũng lộ ra ý chần chờ nói: “Công chúa là cành vàng lá ngọc, không thích hợp mặc quần áo của phàm phu tục tử.”

Thản Nhiên nghe vậy có chút khó chịu, nhưng mà suy nghĩ liền chuyển một chút Nhược Lan đi theo mình chạy đến, đã là rất nguy hiểm nếu bây giờ bị phát hiện thì mình thân là công chúa không có việc gì, còn nàng lại có khả năng mang họa sát thân. Nghĩ đến liền thở dài, bất đắc dĩ nói: “Ta là công chúa nhưng vì cái gì muốn có được một chút tự do lại khó khăn đến vậy?”

Nhược Lan nghe vậy cũng không nói thêm gì, trong lòng mặc dù đồng tình nhưng muốn nói đến tự do chẳng phải nàng so với công chúa càng không có?

Thấy Nhược Lan không đáp, Thản Nhiên lại hỏi: “Vậy ngươi nói, dưới gầm trời này, tự do nhất là người thế nào?”

Nhược Lan thấy Công Chúa chỉ đích danh mình hỏi, không dám không nghe theo suy nghĩ một chút lại khẽ hé đôi môi hồng có chút không dám chắc nói: “Nếu như công chúa muốn biết như thế, có lẽ là chỉ có những người tu đạo sống ẩn dật trong thâm sơn cùng cốc. Bất quá theo Nhược Lan thì coi như là bọn họ cũng chưa hoàn toàn có tự do, thật ra thì… thật ra thì tự do cũng chưa hẳn là chuyện tốt.”

“Được tự do chưa chắc là chuyện tốt?!” Thản Nhiên nghe vậy liền sửng sốt, không nghĩ tới Nhược Lan đối với chuyện này cũng có chút hiểu biết, mặc dù không hiểu mà nàng lại mơ hồ cảm thấy có chút đạo lý, vì vậy không vui nói: “Thôi đi, không thảo luận những chuyện mất hứng như vậy, chúng ta bây giờ đến bàn xem một chút, rốt cuộc đi nơi nào chơi vui nhất đây?”

Nhược Lan nghe vậy trong lòng cả kinh, lúc này mới ý thức được công chúa lại muốn rời xa kinh thành! Chính mình lại không có thân phận như Mục tướng quân, nếu như mạnh mẻ đem công chúa mang về, sợ rằng kết quả là đắc tội công chúa lại cũng không khiến hoàng thượng vui mừng. Hơn nữa chính mình thấp cổ bé họng, chuyện công chúa đã quyết định nàng cũng không ngăn cản được, đành cười khổ biết mình lại đang cỡi trên lưng hổ khó mà xuống được.

Thản Nhiên trong mắt lóe lên một tia vui vẻ giảo hoạt, dĩ nhiên không để cho Nhược Lan thấy thật ra thì ỳ định đi xa khỏi kinh thành một phen, là nàng đã sớm lên kế hoạch, nhất thời cười híp mắt vỗ vai Nhược Lan nói: “Yên tâm đi bổn công chúa mang theo rất nhiều bạc nha, huống gì có ngươi ở đây cũng sẽ không có nguy hiểm gì, đúng không?”

Nhược Lan thấy dáng vẻ lưu manh của tiểu công chúa cũng có chút dở khóc dở cười, bất quá suy nghĩ một chút nếu trừ những chân nhân tu tiên cùng một ít tuyệt thế cao thủ trên giang hồ giống như truyền thuyết ra, thực lực của mình chắc cũng đủ để đối phó nguy hiểm rồi, năm nay nàng hai mươi hai tuổi là thiên cảnh đỉnh võ giả được hoàng thất bồi dưỡng. Vì vậy suy nghĩ một chút mới có hơi chần chờ nói: “Được rồi, công chúa nói làm như thế nào thì sẽ làm như thế đó đi, bất quá thần cũng mong công chúa không nên đi chơi quá lâu, du sơn ngoạn thủy chán thì liền quay trở về thôi.”

Thản Nhiên nghe vậy cũng gật đầu một cái, lời Nhược Lan nói nàng cũng không phản đối, dù sao rời nhà quá lâu phụ hoàng cùng mẫu phi cũng sẽ lo lắng cho mình.

Vì vậy hai người càng đi càng cách xa cửa thành, liền bắt đầu dọc theo con đường rộng lớn nhất đi tới, mà đường này đúng là hướng về Huyền Vũ châu.

…….

Lưu Ngọc nhất định phải mau chòng tăng thực lực lên, như thế mới có thể ứng phó nguy cơ lớn trước mắt, hiện giờ trong tay hắn cũng không có Thuần Linh Thủy, hơn nữa lấy thực lực của hắn bây giờ cũng khó mà lấy được vật này, cho nên hắn suy đi nghĩ lại quyết định trước dùng trung đẳng phương pháp tu luyện mấy ngày, đợi đến khi thực lực đủ mạnh lại đi tìm Thuần Linh Thủy. Theo như tính toán của Lưu Ngọc, muốn đạt được Thuần Linh Thủy thì chỉ cần có phàm cảnh đỉnh thực lực là đủ rồi. Trước kia hắn muốn tu luyện đến phàm cảnh đỉnh sợ rằng luyện mấy năm chưa chắc đã được. Nhưng bây giờ Lưu Ngọc có lòng tin nội trong mười ngày liền có thể đạt tới cảnh giới này, đây chính là một quyển hảo công pháp mang tới ưu thế cự lớn, mặc dù chẳng qua là trung đẳng phương pháp trong đó, lại so với công pháp tốt nhất của phàm phu tục tử tu luyện mạnh hơn đâu chỉ gấp trăm ngàn lần.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Khi Tiên Lộ