Không Tỉnh

Chương 43


Hoàng cung Thượng Kinh, tầng đáy tháp Viên Dung.

Lý Giám Phó đi tới, anh ta luôn là người ổn trọng, vậy mà giờ, đến cả Cầu Thánh Bạch cũng nhìn ra vui mừng trong mắt anh.

Đệ Nhất Thu vẫn ngồi trong gian tù, y cúi đầu lật xem công văn, người vẫn mặc bộ bào đen. Áo bào đen rộng lớn, thoạt nhìn nom cả người y không thấy chỗ quái dị.

Lý Lộc nói: “Giám chính, hôm nay hạ quan vừa đi Ngọc Hồ Tiên Tông một chuyến.” Đệ Nhất Thu cũng không phản ứng gì, Lý Lộc không thèm để ý, anh tiếp: “Tạ Hồng Trần đã nhận Thập cô nương làm đệ tử nhập thất, hôm nay bày yến bái sư.”

“Đệ tử nhập thất?” Cuối cùng Đệ Nhất Thu cũng đáp lại.

Lý Lộc vội nói: “Đúng vậy. Thấy Thập cô nương chuyên tâm học nghệ lắm. Song trước khi rời đi, nàng ấy vẫn nhớ đến Giám chính, đuổi theo hạ quan mãi khi xuống sơn môn, nghe ngóng tình hình gần đây của ngài.” Anh ta không hề đỏ mặt thêm thắt trong lời, ưỡn nghiêm mặt tiếp tục thổi phồng: “Trong câu chữ Thập cô nương đầy nhớ nhung ngài. Trước khi rời đi, còn bám víu hạ quan, nhờ chuyển một tín vật đến ngài.”

Uầy, đáng tiếc.

Nếu món đồ chơi này lãng mạn chút thì tốt rồi. Lý Lộc âm thầm tiếc nuối. Còn Đệ Nhất Thu nghe xong, ngẩng lên.

Lý Lộc bận bịu lấy một vật trong túi, nói: “Giám chính đưa tay ra.”

Đệ Nhất Thu hơi do dự, nhưng vẫn cực kỳ chậm rãi chìa tay ra. Lý Lộc cắn răng, hạ quyết tâm, chuyển thứ kia vào lòng bàn tay y —— trời có mắt nha, Lý Lộc ta đây là một mảnh lòng son dạ sắt!

Ánh mắt Đệ Nhất Thu dừng trên lòng bàn tay, đầu tiên là nhìn thấy một thứ xanh xanh đỏ đỏ, đầy tiên diễm.

Hiện giờ cơ thể y bị độc rắn ăn mòn, cảm giác đau đã không còn nhạy cảm. Cho nên sửng sốt định thần một lát thì rốt cuộc y đã thấy rõ, nằm sấp trong lòng bàn tay, là một con… côn trùng xanh xanh đỏ đỏ!!!

Y nhướng mắt nhìn mặt Lý Lộc đăm đăm, hỏi: “Vật định tình?”

—— đừng nóng vội! Chờ ta biên tập cho ngài xong đã!!!

Lý Lộc nói: “Thứ này đặc biệt thật, nhưng chính miệng Thập cô nương nói vậy đó. Có lẽ… Nàng ấy bẩm sinh thích dưỡng giống, cho nên cũng có cảm tình với mấy con côn trùng này, có chỗ khác người chăng.” Anh ta nhắm mắt nói bậy, “Ví dụ như… A, ví dụ như con giun ấy, có quan hệ chặt chẽ với đất trồng.”

Ừm, đúng, đúng là như vậy!

Đệ Nhất Thu nghe xong, không vặn hỏi nữa.

Y cúi đầu liếc xem con sâu róm trong lòng bàn tay, con sâu róm cũng ngẩng lên, nhìn thẳng y.

Đệ Nhất Thu đặt nó lên trên công văn, nó theo Hoàng Nhưỡng đọc sách luyện công đã quen, cũng không bò bậy.

Lý Lộc nhìn xem, rồi, đây hiển nhiên là ngầm nhận lấy rồi nha. Rèn sắt khi còn nóng, anh mau miệng: “Thập cô nương còn nói, năm nay nàng ấy vừa mới bái sư, người không có vật dư thừa. Sang năm tỉ mỉ chuẩn bị xong sẽ đến đổi nó về. Mong Giám chính thay nàng nuôi cho tốt.”

Đệ Nhất Thu liếc nhìn con côn trùng, con côn trùng cũng trợn hai con mắt nhỏ nhìn y. Một người một trùng bốn mắt nhìn nhau, đều rất mơ hồ.

Lý Lộc nói xong, tự biết đã hoàn mỹ, không ở thêm nữa, vội vàng rời đi.

Mà Giám chính dùng ngón tay tím đen, sưng như củ cà rốt gảy gảy con côn trùng ——định… vật định tình ư?

Bên ngoài, Cầu Thánh Bạch mang thuốc tới. Thuốc vừa đắng vừa mặn, uống thật gai miệng. Đệ Nhất Thu nhíu mày, không thèm màng đến. Y ngồi đợi trong gian tù nho nhỏ này vốn đã buồn bực đau đớn rồi.

Ngày ngày còn phải đối mặt với thứ thuốc thế này, sao uống trôi?

Cầu Thánh Bạch thậm chí đã quen thuộc với việc đám hoàng tử hoàng nữ không phối hợp. Họ sinh ra đã sống an nhàn sung sướng, nào trải qua khốn khổ như này? Ông vừa khuyên vừa mắng, vừa đấm vừa xoa. Mỗi ngày giám sát bọn họ uống thuốc cũng là chuyện khó.

Mà trong đám, Đệ Nhất Thu vì dược tính dung hòa không tệ, là đối tượng chính mà ông quan tâm chiếu cố.

Ông phát xong thuốc, đi vào gian tù Đệ Nhất Thu xem xét, quả nhiên chén thuốc không hề suy suyển nửa phần.

“Giám chính hãy uống thuốc rồi mới xử lý văn thư tiếp, đâu phải chuyện gì quan trọng!” Cầu Thánh Bạch tức giận. Ngày qua ngày phải xoa dịu nhiều người như vậy cũng vất vả lắm chứ. Nhưng thân là kẻ đứng đầu, ai thấy được ông thầm nghiến răng nghiến lợi?

Đương nhiên Đệ Nhất Thu không định uống, y không thèm ngó luôn.

Cầu Thánh Bạch cũng không thể ấn lấy y mà cứng rắn rót vào, ban nãy ông đến đây, cũng có ngó qua thấy trong công văn Đệ Nhất Thu có thứ gì xanh xanh đỏ đỏ rất là bắt mắt.

—— thẻ kẹp sách ư?

Ông chụp lấy, cơ thể Đệ Nhất Thu sưng lên chập chạp, nên không thể ngăn cản.

Cầu Thánh Bạch chụp nó trong tay, thấy tay bị nóng bỏng đến đau rát, ông mới phát hiện này rõ ràng là một con côn trùng!

Đệ Nhất Thu nhíu mày, vô thức nói: “Trả lại cho ta!”

Rất quan tâm nhẩy! Cầu Thánh Bạch coi như được nước làm tới, ông nói: “Nếu Giám chính không uống thuốc, hạ quan sẽ giẫm chết con sâu róm này đấy!”

“…” Vô sỉ. Giám chính đại nhân nhìn con côn trùng trong tay, Cầu Thánh Bạch cầm nó mặc cho nó đốt tay, quả thực không buông. Cứ thế đấu mắt với Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu thấy ông không hề nhượng bộ, sau một lúc lâu, cuối cùng nhìn bát thuốc dưới đất. Nước thuốc đen nhánh, dinh dính đặc quẹo chừng nửa bát.

Do dự mãi, rốt cuộc y đưa tay bưng chén kia, cố nén cơn buồn nôn, ực ực uống cạn.

Nước thuốc vào bụng, toàn bộ cơ thể đều như bị thiêu đốt. Y buông bát, lại nhìn Cầu Thánh Bạch.

Cầu Thánh Bạch xem ra, dùng ngon nha.

—— món đồ chơi này ai tặng thế nhỉ?

Ông giao lại con sâu róm cho Đệ Nhất Thu, nói: “Loài côn trùng thích ăn lá đào, lá dâu, ngày mai hạ quan sẽ đem cho Giám chính vài lá.”

Đệ Nhất Thu thả con côn trùng lại trên công văn, để nó tiếp tục làm thẻ đọc sách của nó, mãi lâu sau nói: “Chọn lá non ấy.”

Cầu Thánh Bạch đáp vâng lia lịa, lúc lui ra ngoài thấy khoan khoái quá.

Tối hôm đó, Sư Vấn Ngư phát xuống sáu mươi chậu Song Xà quả.

Đây chính là thứ lần trước Hoàng Nhưỡng dốc hết tâm huyết gầy dưỡng. Song Xà quả liên hệ mật thiết với Huỷ Xà, mỗi con Huỷ Xà đều là từ nhỏ bảo vệ một cây. Hiện giờ đám hoàng tử hoàng nữ này đã đổi máu Huỷ Xà, muốn sống sót tất nhiên cũng phải nuôi trồng nó.

Nhưng Cầu Thánh Bạch vẫn thấy khó.

Cầu Thánh Bạch ghi tên cho Song Xà quả, đưa đến Đệ Nhất Thu đầu tiên.

Nói cho cùng, vì sao Thập cô nương trước đây đưa ra nhiều cây Song Xà quả thế, trong lòng mọi người không hiểu lắm. Sức nàng ấy nhỏ bé, nhưng chuyện có thể làm sẽ dốc hết toàn sức đi làm.

Song Xà quả có tất cả sáu mươi gốc, bây giờ còn lại năm mươi chín gốc. Mà hoàng tử hoàng nữ bỏ đi chết đi, cũng còn hơn một trăm ba mươi người.

Phân phát thế nào? Sư Vấn Ngư chưa hề nói, Cầu Thánh Bạch đành phải tính toán tâm ý ngài ấy. Ông lựa mấy hoàng tử, hoàng nữ được sủng ái chia riêng, sau đó còn lại mười cây phát cho đám không được sủng ái thay phiên nhau nuôi.

—— Ông không còn nhớ, năm đó ở ngoài đời thật, triều đình tìm dưỡng giống sư của Ti Thiên giám, cả đám hợp sức lại cũng mới gầy dưỡng được tất cả mười cây.

Trong gian tù, Đệ Nhất Thu nhìn gốc Song Xà quả. Nó uốn lượn vòng quanh, hình dạng như con rắn thè lưỡi. Đệ Nhất Thu vươn tay nhẹ nhàng sờ lên phiến lá. Con sâu róm đối với món đồ chơi này cũng cảm thấy hết sức hứng thú. Nó không có chuyện làm bèn leo lên chậu cây quái lạ này, nằm trên phiến lá ngủ khò.

Mà Cầu Thánh Bạch nói lời giữ lời, hôm sau ông đưa lá dâu tươi đến cho Đệ Nhất Thu.

Lá dâu non mịn, còn vương hạt sương trên đó. Con sâu róm rất hài lòng với bữa ăn hôm nay, ngon lành ăn no nê rồi dừng lại.

Sau đó, Cầu Thánh Bạch không phải luyện tốn tâm sức vào chuyện Giám chính đại nhân uống thuốc nữa, cứ không uống thuốc, giẫm chết con sâu róm nhé.

Ngọc Hồ Tiên Tông, Hoàng Nhưỡng từ sau khi bái vào dưới ghế Tạ Hồng Trần, hết sức an phận thủ thường.

Nàng không chỉ không vẫy gió gọi bướm như Tạ Linh Bích nghĩ, trên thực tế, đám sư huynh sư đệ thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng cơ bản không tìm thấy nàng.

Hoàng Nhưỡng từ khi nhận sách pháp và linh đan xong, đã vài ngày không ra cửa.

Tạ Hồng Trần nguyên cho Nhiếp Thanh Lam tới giờ dạy nàng, đỡ gây thị phi. Song mấy ngày kế tiếp, Nhiếp Thanh Lam đến cả mặt nàng cũng không thấy. Mọi người đều lẩm bẩm trong lòng —— không phải cô bé này đang lười biếng chứ?

Rốt cuộc hôm nay, Tạ Hồng Trần không nhịn được, đến tìm nàng.

Song để tránh gièm pha, hắn đặc biệt dẫn Nhiếp Thanh Lam và Tạ Lạp đi cùng.

Ba thầy trò đi đến phòng nhỏ chỗ ở của Hoàng Nhưỡng, Tạ Lạp rất tự giác bước lên gõ cửa.

“Ai thế?” Trong phòng có tiếng của Hoàng Nhưỡng, Tạ Lạp không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiểu sư muội, là ta Tạ Lạp.”

Nghe thấy, cánh cửa cọt kẹt mở ra, đằng sau nhô ra một cái đầu nhỏ xù xù mềm mềm. Trong phút chốc Tạ Lạp nghẹn họng trố mắt —— Hoàng Nhưỡng trước mắt, bẩn thỉu, người mặc y phục luyện công, nào có dung mạp nghiêng nước nghiêng thành gì?

Hoàng Nhưỡng vốn chẳng để ý, nhưng liếc thấy mấy người khác theo sau. Nhiếp Thanh Lam thì không tính, xem nhẹ được. Nhưng mà —— Tạ Hồng Trần!!!

Hoàng Nhưỡng quăng cánh cửa đánh rầm, nghe bên trong một tràng sột sà sột soạt. Không lâu sau, nàng lại mở cửa, một thân váy sam đoan trang thanh nhã, trang điểm tinh xảo uyển chuyển, búi tóc dù đơn giản song lại khéo léo phóng khoáng.

Nàng yêu kiều cúi đầu chào Tạ Lạp, giọng trong trẻo nhẹ nhàng: “Chào Nhị sư huynh.”

“…” biểu cảm Tạ Lạp như là gặp quỷ.

Hoàng Nhưỡng lập tức hành lễ với hai thầy trò Tạ Hồng Trần, trong lòng ít nhiều có phần ảo não. Nhất thời sơ ý, nhất thời sơ ý rồi!

Mặt Tạ Hồng Trần trơ trơ, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng. Hắn trực tiếp đi vào gian phòng, ngắm nghía bốn phía. Cả căn phòng chỉ có một chiếc bàn con, trên đó bày quyển pháp đang mở. Trên xà nhà thòng xuống một cái thòng lọng bên cạnh.

“Này là thứ gì thế?” Tạ Hồng Trần chỉ thòng lọng, món đồ nhìn đặc biệt chẳng lành.

Hoàng Nhưỡng nói: “Nó…. là thứ khuyến học của đệ tử, sư tôn đừng hỏi nữa ạ.”

Nhưng một ánh mắt vẫn luôn ở bên cạnh, Nhiếp Thanh Lam hỏi: “Nó, cũng có thể khuyến học?”

Hắn ngồi vào chiếc bàn con, phát hiện sợi thòng lọng vừa vặn có thể chụp lấy cổ mình.

… Được rồi, được rồi.

Tạ Hồng Trần bước lên mấy bước, cầm mấy quyển pháp lên. Chỉ thấy trong quyển pháp viết đầy chú giải lít nha lít nhít.

Quyển pháp đương nhiên không hề thâm ảo, nhưng cũng được chú giải cẩn thận.

Hắn gật gù, nói: “Cô chăm chỉ lắm.”

Đương nhiên phải rất chăm chỉ rồi. Hoàng Nhưỡng nói: “Đệ tử tư chất tầm thường, có thể bái vào dưới ghế sư tôn quả là được trời cao yêu mến. Tất nhiên không dám lười biếng.”

Dĩ nhiên hiềm có ý nịnh nọt song nàng nói thật chân thành nên cũng có mấy phần chân ý.

Tạ Hồng Trần gật gù, khen: “Cô có thể suy nghĩ thế, vi sư thật vui mừng.” Dứt lời, hắn nói: “Điện Duệ Vân chứa không ít tàng thư, cô có thể mượn đọc bất kỳ lúc nào. Nếu có chỗ không hiểu, đừng có cố lý giải, vi sư hoặc chư vị sư bá sư huynh, luôn có người có thể giải thích cho cô.”

“Tạ ơn sư tôn dạy bảo.” Hoàng Nhưỡng tất nhiên không thể không nhận rồi Được tự do ra vào điện Duệ Vân… thật không còn gì bằng.

Tạ Hồng Trần lại nhìn quanh, thấy không có gì lạ bèn quay về điện Duệ Vân.

Hoàng Nhưỡng tất nhiên là tiếp tục học tập cần cù khắc khổ, dẫu được hắn cho phép song nàng cũng không lập tức te te hành động. Tạ Hồng Trần thật ra có tính cảnh giác rất cao, muốn để hắn buông lỏng cũng nào phải chuyện dễ dàng.

Nóng vội sẽ chỉ phí công nhọc sức.

Nàng vùi đầu, dọc tâm pháp ghi chép trong quyển pháp, không khỏi than thở!

Đây rốt cuộc là viết cái gì chứ?!

Mình một đứa Thổ yêu, vất vả lắm mới vào trong mơ lần nữa, lại có được tự do. Sao lại phải đi gặm quyển pháp Kiếm Tiên chứ?

Thật khó quá à, giây phút nào cũng ngờ rằng mình không phải Thổ yêu mà là đồ đần thành tinh. Thật muốn ăn uống chơi đùa, câu gió dẫn bướm, phóng đãng đến hãi hùng!!! Dẫu có đi Ti Thiên giám chơi với Đệ Nhất Thu… Ấy, chơi với Đệ Nhất Thu, còn hay hơn gặm cái này ấy!

Hoàng Nhưỡng gục đầu trên bàn, đập mấy cái, nghe bịch bịch. Sau đó hai tay nàng vày vò khuôn mặt, nghiến răng nghiến lợi, lại vùi sâu vào đống sách. Lúc thực sự hết chịu nổi, nàng nhét cằm vào trong thòng lọng.

Tạ Linh Bích, Tạ Linh Bích…

Nàng nhẩm đọc cái tên này, đọc thêm được mấy hàng sách.

Bên phải điện Duệ Vân là một toà đường trữ sách, gọi là Vô Tượng các. Phía trên treo một tấm biển, viết Chư Pháp Vô Tượng*. (pháp thuật đều không giống nhau)

Trong đường, Tạ Hồng Trần vùi đầu viết một bản luyện công tâm đắc. Hắn cứ nghĩ người kia sau khi được hắn cho phép, chẳng mấy chốc sẽ đến điện Duệ Vân chứ. Không biết ý nghĩ này từ đâu mà đến, làm hắn tin chắc lắm.

Nhưng ngoài kia trời đã dần tối, cũng có đệ tử lần lượt vào thiên điện mượn sách, nhưng không một ai là nàng.

Nàng không tới.

Cũng đúng. Nàng mới được quyển pháp, mấy ngày qua căn bản chưa đọc xong.

Sao lại đến Vô Tượng các chứ?

Tạ Hồng Trần muốn biết rõ tia phán đoán này từ đâu mà đến, nhưng mà hắn suy tư thật lâu cũng không thu hoạch được gì.

Trong tinh xá, Hoàng Nhưỡng vẫn đang tiếp tục cần cù học tập.

Từng có lúc, Tạ Hồng Trần có rất nhiều lệnh cấm với nàng, đến mức nàng đối với bất kỳ buông lỏng nhượng bộ gì cua hắn đều đầy tích cực. Tạ Hồng Trần không cho nàng tiếp tục dưỡng giống, song cũng không ngăn nàng gầy dưỡng hoa lan. Thế là nàng liền trồng đầy hoa lan ở Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần thích uống trà, nàng biết được, lập tức gầy dưỡng giống trà Nhất Biện tâm nổi tiếng.

Tạ Hồng Trần thi thoảng uống rượu, thế là nàng muôn vàn suy nghĩ, ủ rượu hoa hồng.

Suy nghĩ tỉ mỉ lại quá khứ, năm đó Hoàng Nhưỡng ở Kỳ Lộ đài, chỉ vì kiêng một cái nhăn mày, một lời của Tạ Hồng Trần, mà thay đổi.

Hoàng Nhưỡng nâng bút ghi chú giải cạnh quyển pháp.

Chuyện cũ vụn vụn vặt vặt. Người thích hồi ức không phải gì tốt cả, nhiều khi, nó làm người ta không phân biệt rõ đâu là thực đâu là hư ảo.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Không Tỉnh