Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 38: Huyết nhiễm kinh tình kiếp


Hạ quốc

Ta cùng với Liên Thành dưới tài nghệ hóa trang của Liên Hy, liền trở thành một đôi phu phụ trung niên bình thường, tuổi tác trên dưới 40, mà Liên Hy lại còn sắm vai con trai của hai chúng ta nữa. Dọc theo đường đi, ta không ngừng dùng khẩu khí mẫu thân mà gọi hắn là “Hy nhi”, khiến cho Liên Thành một trận cười to, Hy cũng bày ra một bộ mặt ngượng ngùng khó coi. Mà ta vẫn cứ như trước làm theo ý mình gọi hắn “Hy nhi”, hắn liền đi thẳng không thèm nhìn ta nữa.

Liên tiếp mấy ngày bôn ba, hai người bọn họ thể lực xem chừng vẫn còn dư dả, ta trái lại mệt muốn ngã quỵ, xương cốt toàn thân lỏng lẻo rã rời. Liên Thành nhìn thấy ta bộ dạng thảm thương như vậy, liền bao hai gian phòng hảo hạng ở một căn khách điếm, cùng chúng ta nghỉ lại.

Ban đêm, đường phố Hạ quốc rất là náo nhiệt, đoàn người đi dạo chơi chen chân nhau trên đường lớn thênh thang xem ra có vẻ hơi chật chội. Ta hồ náo với Liên Thành đòi xuống phố xem náo nhiệt, hắn liền yêu chiều nắm tay ta đi ra khỏi khách điếm. Tay trong tay với hắn như vậy dấy lên trong lòng ta một cảm giác ấm áp, ban đầu có chút cứng nhắc gượng gạo, sau liền chuyển thành thoải mái tự nhiên. Ta cùng hắn ung dung dạo bước giữa đoàn người, cực kỳ giống một đôi phu thê ân ái.

Cũng đã nhiều năm rồi ta không còn được bước đi trên con đường quen thuộc này. Lại nhớ một lần kia đã từng cùng hoàng huynh lẻn trốn ra khỏi cung, bị đích thân phụ hoàng thân chinh bắt trở về. Ta biết, khi đó người hẳn là xiết bao lo lắng ta và hoàng huynh sẽ gặp chuyện không may, dù sao chúng ta căn bản không hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Bấy giờ, đã không còn giáo huấn của phụ hoàng, yêu thương của mẫu hậu, hoàng huynh. Sợ là ta sẽ lại sớm gặp phải độc thủ của hai vị hoàng thúc nữa đây.

Hai bên đường lớn treo đầy đèn lồng đỏ sáng rực khắp cả khu phố, ta kéo tay Liên Thành đến chỗ có nhiều người vây quanh, rất đông già trẻ nam nữ đều căng thẳng suy nghĩ giải câu đố. Từ trong miệng bọn họ ta biết được, đáp đúng câu đố đèn có thể được phần thưởng. Thế là hứng thú của ta liền nổi lên, cùng Liên Thành cộng giải đố đèn.

Một vị chưởng quầy cầm trong tay đèn lồng bắt đầu ra đề mục, “Đề đầu tiên: “Nhật lạc tinh xuất nguyệt đương đầu”, đánh một từ.”

Ta lập tức có đáp án, nhưng thanh âm còn chưa phát ra, chợt nghe một giọng nữ trong trẻo cất tiếng, “Tinh bỏ đi nhật, đương ở trên đầu nguyệt, chính là “sinh tiếu (con giáp)” hai chữ.”

Mọi người vừa nghe lập tức gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ.

“Vị cô nương này đáp thật không sai, đề thứ hai: Tà dương như máu, đánh một loại hoa cỏ.”

Ta vừa định mở miệng, vị cô nương vừa rồi lại lên tiếng trước một bước, “Vãn lai hồng”.

“Cô nương lại đáp đúng rồi, đề thứ ba, nhất kiến chung tình, đánh một câu thơ Đường ngũ ngôn.”

Vì tránh cho nàng lại lần nữa đáp trước, ta nghĩ cũng chưa nghĩ thấu đáo liền thốt ra, “Tương khán lưỡng bất yếm (hai người nhìn nhau chẳng ngại ngùng).” Nhưng là lần này ta với nữ tử kia hai người cùng lúc thốt ra, thanh âm hỗn loạn giao nhau tại một chỗ, phá lệ vang dội.

Mọi người đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ta nghiêng đầu chăm chú nhìn vị cô nương kia, sắc mặt của ta nhất thời lộ vẻ bi thương, suýt nữa chân đững cũng không vững. Nàng ta. . . . . . Không phải chính là Tô Tư Vân sao, nàng như thế nào lại ở nơi này? Nếu nói nàng ta đang ở đây, thế còn Kì Hữu. . . . . .

Ta liền vội kéo tay Liên Thành muốn tránh đi, nàng lại tiến lên ngăn chúng ta lại, “Đại thẩm, không ngờ bà cũng có tài học xuất chúng, thực là chân nhân bất lộ tướng.”

Ta đè thấp thanh âm trả lời, “Cô nương tán thưởng quá lời, ta không dám nhận.”

“Vân nhi.” Một thanh âm nhàn nhạt chen vào giữa chúng ta, tay của ta một trận run rẩy, Liên Thành dùng sức nắm chặt lấy tay ta, cho ta dũng khí đối mặt.

Ta hạ tầm mắt, lùi về sau mấy bước, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống đôi giày thêu của mình, không nói gì.

Liên Thành nhẹ giọng nói, “Chúng ta đi thôi.”

“Hai vị cô nương xin đi thong thả, đây là quà tặng các ngươi đã giải được câu đố.”

Chưởng quầy đem đèn lồng hồ uyên ương đưa cho chúng ta, “Chúc phúc hai vị cô nương cùng với phu quân bạc đầu giai lão.”

“Cám ơn.” Liên Thành thay ta tiếp nhận, lên tiếng cảm tạ.

Mà Tô Tư Vân lại còn đem đèn lồng cầm trên tay ngắm nghía, cười thực ngọt ngào, “Hữu, có đẹp không?”

Hắn gật gật đầu, “Đẹp lắm. Đi thôi.”

Mãi đến khi bọn họ rời đi, ta mới ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng ấy. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, vai kề vai, mặc dù nhìn không thấy biểu tình của hai người bọn họ, nhưng mà ta biết, nụ cười kia nhất định rất ngọt ngào.

Liên Thành thâm trầm nói: “Có thể hắn đến Hạ quốc là để tìm nàng.” Nhìn theo thân ảnh bọn họ dần dần khuất dạng, ta tự cười giễu “Ta không thích dối mình dối người.” Ta từ trong tay Liên Thành đón lấy cái lồng đèn kia, tinh tế chăm chú nhìn vào hình họa đôi uyên ương đang nghịch nước, thì thào ngâm lên:

“Tá vấn xuy tiêu hướng tử yên,

Tằng kinh học vũ độ phương niên.

Đắc thành bỉ mục hà từ tử,

Cố tác uyên ương bất tiện tiên.”

(Thử hỏi thổi tiêu về phía khói tím,

Đã từng học múa lúc thanh xuân.

Được thành như mắt từ nào mất

Thà làm uyên ương chẳng làm tiên.)

Liên Thành nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tay ta, “Ngươi vẫn là không bỏ xuống được.”

Ta im lặng.

Hắn hư vô cười, “Nếu hiện tại hối hận, hiện tại liền đuổi theo đi, nói cho hắn biết Phức Nhã đang ở đây.”

Đèn lồng rơi xuống mặt đất, ở tại chỗ lăn vài cái rồi mới dừng lại, “Không có, ta không phải không bỏ xuống được. Chúng ta trở về đi, ta đến Hạ quốc là để bái tế phụ hoàng mẫu hậu.”

Sáng sớm hôm sau, chúng ta liền khởi hành đến Hạ quốc hoàng lăng, nhưng là phụ hoàng mẫu hậu vẫn chưa chưa được an táng bên trong hoàng lăng, mà là bên ngoài hoàng lăng. Nhị hoàng thúc thật sự vô cùng nhẫn tâm, giết chết phụ hoàng mẫu hậu ta không nói, đến ngay cả thi cốt cũng không cho phép tiến nhập hoàng lăng, hắn cùng với phụ hoàng thật là huynh đệ ruột thịt sao?

Ta nhìn tấm mộ bia trước mắt cỏ mọc lưa thưa, lạnh lẽo thê lương không người coi sóc, tay liền tay không bước đến nhổ cỏ, tay bị cắt đứt cũng không hay không biết, nước mắt rốt cuộc khống chế không được lại trào ra. Lần đầu tiên, ta ở trước mặt phụ hoàng mẫu hậu khóc nức nở, chỉ tiếc hiện giờ đã là thiên nhai cách biệt. Liên Thành bước lên phía trước ngăn cản hành động điên rồ của ta, ta vô lực quỳ gối xuống phía trước mộ bia, “Phức Nhã, đừng thương tâm nữa.”

Liên Thành lấy ra một cái khăn lau nước mắt trên mặt ta, ta nghẹn ngào nói, “Trước kia ta bất hiếu bao nhiêu, bởi vì yêu một nam tử mà cam nguyện từ bỏ phục quốc, lại bị hắn làm cho thương tâm đến khổ sở. Ta rất hối hận, vì sao không đáp ứng yêu cầu của Nạp Lan Hiến Vân, nếu như ta làm nữ nhân của hắn, Hạ quốc đã sớm vong, Liên Thành. . . . . . Ngươi cũng sẽ không phải nhận lấy mối nhục huyết sỉ ở Âm sơn. Nếu ta có thể quay trở lại năm năm về trước, nếu cho ta cơ hội được lựa chọn một lần nữa, ta nhất định sẽ không lựa chọn một đoạn ái tình hỗn loạn âm mưu kia.”

Máu trên tay ta nhỏ giọt trộn lẫn với bùn đất, thật sâu tí tách. Liên Hy đột nhiên nói, “Đi mau, có sát khí.”

Ta cùng với Liên Thành đồng thời quay đầu lại nhìn thấy Liên Hy, quả thực, hơn hai mươi tên hắc y sát thủ che mặt cầm trường đao từ trên trời giáng xuống, không nói một lời liền hướng chúng ta đánh tới. Liên Hy đầu tiên rút kiếm, miệng hô to, “Đại ca, mau dẫn nàng đi, nơi này có ta chống đỡ.”

Liên Thành liền dìu ta hướng về phía cái chốt ngựa bên gốc cây nặng nhọc rời đi, mơ hồ nghe thấy từ sau lưng truyền đến thanh âm của sát thủ “Nhất định không thể để cho nữ nhân kia chạy thoát.”

Ta cả kinh, chẳng lẽ là nhằm vào ta? Nhị hoàng thúc thần thông quảng đại như thế nào, có thể biết được ta đã đến? Không, sự tình nhất định không đơn giản như vậy.

Liên Thành cùng ta cưỡi trên lưng ngựa, phi nhanh vào phía sâu trong rừng, hắn ôm ta trong lòng che chở kín không kẽ hở, lại ở bên tai ta nói, “Nhắm mắt lại đi.”

Ta thực nghe lời hắn nhắm nghiền mắt lại, bên tai lại lắng nghe tiếng gió vù vù từ hai bên xẹt qua, ta nắm chặt cánh tay Liên Thành, nhất định sẽ không có chuyện gì, Liên Thành cùng ta. . . . . .đều không thể xảy ra chuyện. Cũng không biết đã qua bao lâu, mã tốc dần dần chậm lại, cơ thể Liên Thành chợt nhoáng lên một cái, cảm giác được sự khác thường của hắn, ta hỏi nhỏ, “Ngươi làm sao vậy?”

Hắn nói, “Không sao cả. . . . . . Sẽ nhanh chóng an toàn thôi.”

Ta cảm giác được hô hấp của bắt đầu hỗn loạn, hơi thở mong manh, ta hoảng hốt, vội vàng mở to mắt quay đầu nhìn Liên Thành tay vẫn cứ nắm chặt dây cương như cũ, mặt xám như tro tàn, đồng tử sắc tản loạn.

Ta kinh ngạc nhìn hắn, thì thào kêu, “Liên. . . . . . Thành. . . . . .” Lời nói chưa dứt, hắn liền từ trên ngựa ngã xuống, rơi xuống trên cỏ, ta rõ ràng nhìn thấy phía trên lưng hắn cắm hai thanh chủy thủ sắc bén. Ta lập tức dừng ngựa lại, xoay người xuống, ôm chầm lấy hắn thần chí sớm đã tiêu tan rã rời, “Liên Thành, ngươi không thể xảy ra chuyện gì, Liên Thành. . . . . .”

Hắn vươn tay phất qua mái tóc ta sớm đã bị gió thổi hỗn loạn rối tung, cười nói, “Phức Nhã không sao, ta đã an tâm rồi.” Rốt cục nặng nề nhắm hai mắt lại. Ta run rẩy đưa tay tiến lên thăm dò hơi thở của hắn, khi ta cảm giác được còn có hơi thở cũng là lúc, rốt cục có thể buông xuống một cỗ hoang mang thấp thỏm trong lòng.

Nhưng trong lòng ta đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn trùy tâm, khóc không thành tiếng, nếu không phải hắn dùng toàn thân che chở ta, mấy cây chủy thủ kia hẳn là giờ đang cắm trên người ta, ta nỉ non, “Ngươi không thể có chuyện gì. . . . . .” Ta mở mắt nhìn ra xa, trời mênh mang, cỏ xanh ngắt, gió to cuốn bụi bay mù mịt. Ở chỗ cách chừng nửa dặm thấy một căn tiểu ốc, hy vọng của ta từ từ dâng lên, dùng hết sức lực toàn thân đem Liên Thành vác lên trên người, cõng hắn từng bước một hướng về phía trước mà đi, “Liên Thành, chúng ta đều sẽ không có việc gì. . . . . . Ngươi nhất định phải. . . . . . Kiên trì chống đỡ.” Mồ hôi từng giọt từng giọt dọc theo trán ta chảy xuống.

Cũng không biết đã đi bao lâu rồi, ta rốt cuộc đã đi đến trước căn tiểu ốc đó, mở yết hầu gọi to “có người bên trong không… Có người bên trong không… , xin cứu hắn…” Kêu gào rất nhiều tiếng đều không có người trả lời, nguyên bản kỳ vọng biến thành tuyệt vọng. Ta mắt ngấn lệ nhìn căn tiểu ốc hoang vu một dấu, mê muội che chắn tầm mắt của ta, hai chân mềm nhũn, cùng Liên Thành ngã xuống mặt đất phủ đầy bụi bặm. Ta run rẩy xoa nhẹ trán hắn, “Đều do ta, nếu ta kiên trì không đến Hạ quốc, sẽ không gặp phải sát thủ, đều do ta. . . . . .”

“Đại thẩm, các ngươi làm sao vậy?” âm thanh trong trẻo ngay từ phía sau vang lên, lại nhen nhóm lên hy vọng của ta. Dùng sức gượng đứng lên quay về nhìn nữ tử phía sau, ta mới giật mình dừng lại. Chính là. . . . . Thái tử phi Tô Diêu cùng thái tử Nạp Lan Kỳ Hạo, trong tay Tô Diêu còn bế một đứa trẻ khoảng trên dưới ba tuổi. Bọn họ tại sao lại ẩn cư ở địa phận Hạ quốc?

Ta lập tức quỳ gối trước mặt bọn họ, “Cô nương, cầu xin ngươi cứu cứu phu quân ta. . . . . . Hắn bị thương rất nặng.”

Kỳ Hạo ngồi xuống đem Liên Thành đã sớm ngất đi nâng dậy, thoáng kiểm tra vết thương một chút, liền nói với Tô Diêu, “nàng đi lấy một chậu nước ấm cùng băng gạc, đúng rồi, còn có thảo dược cầm máu nữa.”

Vừa được những lời này của hắn ta liền nín khóc mà mỉm cười, vươn tay lung tung lau đi nước mắt trên mặt, giúp hắn đem Liên Thành nâng vào nhà.

Sau đó, Kỳ Hạo bảo ta ra bên ngoài chờ, ta lo lắng ở ngoài phòng bước tới bước lui đầy bất an. Tô Diêu trấn an ta, “Không cần rất lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”

Nhìn nụ cười nhàn nhã trên mặt Tô Diêu, tâm ta thoáng bình tĩnh trở lại, ta khẽ gật đầu hỏi nàng: “Cô nương, nơi này hoang sơn dã lĩnh, các ngươi như thế nào lại ở đây?”

Tô Diêu cười cười, lại khẽ vuốt đầu hài nhi trong vòng tay, “Vì sự thanh tĩnh ở đây.”

“Sống những ngày như vậy, ngươi không cảm thấy nhàm chán sao? Ngươi chẳng lẽ không nhớ thân nhân của mình?”

“Chỉ cần có thể cùng người mình thật tâm yêu thương ở chung một chỗ, như thế nào không thú vị? Thân nhân……” Nàng thì thào lặp lại đầy nỉ non hai chữ “Thân nhân”, “Cá và tay gấu không thể nào có cả hai, có được tất có mất.”

Ta dùng ánh mắt khâm phục nhìn Tô Diêu, gật đầu nói: “Cô nương có một trái tim rất đáng nể phục.” Từ ngày tuyển tú năm đó nhìn thấy nàng, ta liền biết nàng không phải người mà hạng dung chi tục phấn tầm thường có thể so sánh, cũng khó trách thái tử ái mộ nàng.

Cửa gỗ bị người đẩy ra vang lên thanh âm kẽo kẹt, Kỳ Hạo vẻ mặt mệt mỏi bước ra, “Ta đã giúp hắn lấy ra hai thanh chủy thủ và dùng thảo dược cầm máu, hẳn đã không còn trở ngại gì.”

Tâm tư đang treo cao rốt cuộc đã có thể buông lỏng, “Đa tạ các ngươi, đa tạ……” Cảm kích qua đi, ta liền phi vào nhà nhìn Liên Thành. Hắn tựa người trên giường gỗ, trên người quấn quanh một vòng lại một vòng băng gạc, máu sớm nhiễm đỏ tầng tầng băng gạc trắng. Nhìn hắn vẫn hôn mê như cũ, tâm ta nổi lên ngũ vị phức tạp. Ngồi xuống bên cạnh bàn, ta chăm chú nhìn thật sâu gương mặt tuấn tú đã bị Hy biến thành một dung mạo già nua bình thường, chợt cười thành tiếng.

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng tiếng động thanh thúy, ta theo phản xạ bước ra cửa nhìn một chút, bộ pháp lại như hóa đá trước ngạnh cửa. Ta tránh sau cánh cửa, dùng cửa sổ nhỏ bên cạnh nhìn ra ngoài, hai tai dựng thẳng nghe ngóng người bên ngoài trò chuyện.

“Đại ca, đại tẩu.” Kỳ Hữu cung khiêm nhưng ngữ khí vẫn một mực lạnh lùng gọi.

“Ngươi làm sao có thể tìm được đến đây?” Kỳ Hạo đề phòng xem xét hắn.

“Từ lúc huynh bị phụ hoàng trục xuất khỏi hoàng cung, ta liền phái người lặng lẽ đi theo.”

Kỳ Hạo cùng Tô Diêu nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu, “Ngươi lần này đến đây là vì cái gì?”

“Huynh có biết mẫu hậu đã qua đời không?” Kỳ Hữu không đáp mà chỉ hỏi lại.

Kỳ Hạo vừa nghe, sắc mặt đại biến, lập tức nhanh như cắt túm hai vai Kỳ Hữu, kích động hỏi: “Ngươi nói cái gì…… Mẫu hậu như thế nào……”

“Là ta, vì giá họa Kỳ Tinh, ta phái người……” Kỳ Hữu không hề giấu giếm trả lời, lời còn chưa dứt, một cái tát hung hăng đã giáng xuống gò má hắn, Kỳ Hạo nổi giận nói: “Súc sinh.”

Tô Tư Vân ôm môi kinh hô một tiếng, lo lắng ngóng nhìn Kỳ Hữu, “Hoàng Thượng……”

Kỳ Hữu cũng không giận, như trước thản nhiên nói: “Lần này ta đến, là mời các ngươi hồi Kim Lăng.”

Kỳ Hạo không khỏi nở nụ cười, nhưng trong tiếu ý lại mang theo chua sót đau đớn, “Ngươi cũng biết mẫu hậu yêu thương ngươi đến cỡ nào…… Có đôi khi, ta hận mẫu hậu đối với ngươi và ta bất công…… Vì sao lại chọn ta làm thái tử, vì sao……”

“Ngươi nói cái gì?” Kỳ Hữu rốt cuộc động dung, thần sắc đạm mạc xẹt qua tia kinh ngạc, khó hiểu.

“Mẫu hậu sau khi hại chết Viên phu nhân liền nhận ra Hoàng thượng muốn giết bà, vì tự bảo vệ mình, bà đem ta đưa lên đỉnh cao nhất của quyền lực, vì bảo vệ ngươi, chủi có thể giả vờ coi thường cùng đối xử lạnh lùng với ngươi. Bao nhiêu thứ…… Ta hâm mộ ngươi có thể được mẫu hậu bảo hộ đến nhường vậy…… Chỉ vì ngươi không phải thái tử!” Kỳ Hạo từ cười khẽ chuyển thành cuồng tiếu, “Điều này, ngươi cũng không biết đi…… Ngươi rất đáng thương…… Rất đáng thương……”

Kỳ Hữu ngu ngốc, sửng sờ đứng tại chỗ nhìn hắn, ta tinh ý liền nhìn thấy, có nước mắt rưng đọng quanh đồng tử hắn, cùng vô hạn không tin. Hắn tựa hồ không thể thừa nhận chuyện này là sự thật, “Ta không tin!”

Tô Diêu thở dài, “Lời của Kỳ Hạo tất cả đều là thật, chúng ta không cần phải dùng loại sự tình này để lừa gạt ngươi.”

Thời gian tựa hồ yên lặng tại một khắc kia, tất cả mọi người ngu ngốc đứng tại chỗ, tâm sự đăm chiêu. Lại vào lúc này, Hy tùy tiện xông vào, tất cả mọi người dùng ánh mắt bảy phần đề phòng ba phần sát khí nhìn chăm chú vào hắn, ta cả kinh, hắn sớm không đến trễ không đến, lại cố tình đến ngay lúc này, hắn không muốn sống nữa sao.

Cắn răng một cái, ta liền chạy nhanh ra khỏi cửa, xông tới ôm chặt Hy vào lòng, dùng giọng thô cứng vừa khóc vừa nói: “Hy nhi, may mắn ngươi không có việc gì, nương lo lắng ngươi muốn chết đi được.”

Hy cứng ngắc vỗ vỗ lưng ta, “Ta không sao…… Nương.”

Vừa nghe Hy gọi ta là “Nương”, ta suýt nữa cười thành tiếng, vụng trộm tựa đầu chôn vào lồng ngực hắn, cười không thành tiếng. Tô Diêu thấy hai vai ta run rẩy không ngừng, bước lên an ủi nói: “Đại thẩm, đừng khổ sở, hài tử của ngài không phải đã trở lại rồi sao.”

Ta giả bộ lau khóe mắt lệ, gật gật đầu. Hy lo lắng hỏi, “Đại…… Cha đâu? Cha không có việc gì chứ?”

“Ở bên trong, đi, nương dẫn ngươi đi xem.” Ta túm cánh tay hắn kéo thẳng vào trong buồng, từ đầu đến cuối ta thủy chung chưa từng liếc mắt về phía Kỳ Hữu dù chỉ một cái, nhưng ta biết, hắn từ đầu chí cuối dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm về phía ta.

Ta gắt gao đóng cửa lại, Hy nhìn Liên Thành, nhíu nhíu mi tâm, “Đám sát thủ kia là nhằm về phía ngươi.”

Ta gật gật đầu, “Lần này chúng ta dịch dung đến Hạ Quốc, không có khả năng bị người khác phát hiện dễ dàng như vậy. Trừ phi…… Có người vẫn luôn luôn theo dõi chúng ta.”

Hy cũng gật đầu phụ họa, “Phải, có nội quỷ.”

Hai chúng ta nhìn nhau, đồng thời hô lên một cái tên, “Liên Dận.”

Ta nắm chặt quyền, dùng sức đến mức khiến đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cả giận nói: “Liên Dận tiểu tử này, dám làm càn như vậy!”

Hy nói: “Cho nên, chúng ta không thể không đối phó hắn.”

“Nhưng là, bằng thực lực của ta, căn bản không thể đối phó hắn. Trừ phi, ngươi tiến cung giúp ta?”

Hắn trầm mặc, tựa hồ đang đấu tranh nội tâm, rốt cuộc vẫn là gật đầu, “Hảo. Vì giang sơn của đại ca, ta sẽ nghĩ biện pháp tiến cung trợ ngươi trừ bỏ tên ti bỉ tiểu nhân Liên Dận.”

“Đa tạ……” Ta cảm kích nhìn hắn, lại nhớ đến tình cảnh hiện tại của chúng ta, không khỏi có chút lo lắng, “Kỳ Hữu hiện tại ở chỗ này, chúng ta rất nguy hiểm.”

Hy nói: “Lúc ta đến đây liền phát hiện, bốn phía ẩn tàng rất nhiều đại nội cao thủ, Kỳ Hữu là tới tìm ngươi sao?”

“Làm sao có thể…… Hắn là tới tìm ca ca hắn.” Ta âm thầm cười, đem ánh mắt đặt trên người Liên Thành, “Y thuật của ngươi luôn rất inh, ngươi có thể hay không giúp cho Liên Thành mau chóng hảo hồi phục, chúng ta mới có thể hồi Dục Quốc.”

Hy gật đầu. Ánh mắt của ta lại vô thức dõi ra ngoài cửa sổ, một trời đầy gió chỉ còn lại mỗi Tô Tư Vân cùng Kỳ Hữu sóng vai mà đứng. Tô Tư Vân vẫn nắm chặt tay hắn, đang nói gì đó. Mà Kỳ Hữu ngơ ngác đứng tại chỗ, ánh mắt dại ra.

Nay ở bên người hắn, an ủi hắn đã không còn là ta, mà là Tô Tư Vân. Nàng cười thật ấm áp, tựa hồ có thể thẩm thấu lòng người, tiếng nói thanh thúy có thể xoa dịu tâm tình đau thương của hắn…… Có lẽ so với ta, Tô Tư Vân thật sự càng thích hợp để ở bên cạnh Kỳ Hữu.

Bây giờ đã biết chân tướng, hắn đang hối hận biết nhường nào về việc năm xưa hại chết thân sinh mẫu thân a, trước đây ta không muốn đem chân tướng nói cho hắn, chỉ sợ hắn sẽ không chịu nổi…… Nhưng là, hắn là một vô tình đế vương, cho dù thương tâm cũng sẽ rất nhanh phai nhạt đi, tương lai hắn lại lại tỉnh táo trở về với quản lý quốc sự, thiên hạ sự. Ta tin tưởng, không có bất kỳ điều gì có thể ảnh hưởng đến hắn.

Trong hai ngày này, liên tục ở cùng một chỗ với đám người Kỳ Hữu, trong lòng ta kinh sợ không thôi, làm chuyện gì ta đều thật cẩn thận, sợ chỉ cần không cẩn thận liền bị hắn nhận ra.

Mấy ngày nay ta phát giác qua những lời nói của bọn họ, Kỳ Hữu tinh thần vẫn thực sa sút, ánh mắt có chút tan rã hỗn độn, hắn tựa hồ còn chìm sâu trong suy nghĩ về người mẫu hậu chết dưới tay mình. Hơn nữa, hắn càng kiên định muốn thỉnh Kỳ Hạo hồi Kim Lăng. Ta không biết hắn có mục đích gì mà phải nhất quyết mời bọn họ trở về, nhưng theo ta thấy, hắn thực cô đơn. Bên người hắn bây giờ thật sự ngay cả một thân nhân cũng không có, trên thế gian hắn chỉ còn độc nhất vị ca ca này. Tuy rằng bọn họ từng đối địch, nhưng âu cũng là máu mủ tình thâm, đây là sự thật mà không ai có thể phủ nhận.

Hôm nay, Liên Thành rốt cục từ hôn mê đã thanh tỉnh trở lại, sắc diện hắn tuy vẫn tái nhợt như trước nhưng trên gương mặt tuấn mỹ đã có ý cười trở lại. Ta nhìn đến phi thường đau lòng, đã bị thương thành cái dạng này còn có tâm tình cười. Bưng chén thuốc màu đen đưa cho hắn, ta nói: “Uống nhanh đi, nhìn bộ dáng của ngươi hiện tại, có chỗ nào giống một bậc đế vương?”

Hắn đưa tay tiếp nhận dược, ta lập tức thu hồi bàn tay đang vươn ra, “Quên đi, vẫn là ta uy ngươi đi…… Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ chẳng giống ngươi chút nào cả.”

Hắn bất đắc mỉm cười thu tay lại, “Thái độ của nàng bây giờ cũng thật không giống nàng tí nào.”

Ta không đáp, cũng không để ý đến hắn, cúi đầu thổi thổi chén thuốc còn nóng trong tay, lại dùng thìa múc lấy thuốc đưa đến miệng hắn, “Ngươi hảo hảo dưỡng thương nhanh một chút, còn mau chóng hồi cung.”

Hắn ngoan ngoãn nuốt vào một ngụm, vì thuốc quá đắng mà mi tâm chợt nhăn lại, “Nàng trở nên thực hung hăng.”

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, lại múc thêm một thìa thuốc, “Ngươi nói lời vô nghĩa thực nhiều.”

Liên Thành lại cầm lấy tay của ta, dược hắt tay của cả hai chúng ta, hắn hỏi: “Nàng làm sao vậy? Đang giận ta?”

Ta cứng người tại chỗ, ngơ ngác nhìn dược thủy đen sóng sánh một màu trong chén, “Liên Thành, khi ta thấy hai thanh chủy thủ cắm sau lưng ngươi…… Ta thật sự rất lo lắng, nếu vì vậy mà ngươi không chịu tỉnh lại. Thì chẳng phải là ta đã hại ngươi sao…… Ta nợ ngươi quá nhiều, ta không muốn ngươi vì ta mà đánh mất cả sinh mệnh!!”

Hắn bỗng dùng lực kéo mạnh ta một cái, chén thuốc trong tay rơi xuống đất vỡ nát, ta bị hắn hung hăng kéo mạnh vào lòng, hắn thét lớn một tiếng. Ta biết đã động đến miệng vết thương của hắn, vốn muốn tránh thoát, hắn so với ta lại càng nhanh hơn, “Thực xin lỗi.”

Ta không dám giãy dụa nữa, sợ chỉ cần dùng sức một tí nữa sẽ động đến miệng vết thương của hắn, ta chỉ có thể im lặng dựa vào lòng hắn. “Ngươi thực xin lỗi cái gì? Từ đầu tới cuối đều là ta phải xin lỗi ngươi a.”

“Thật hy vọng ta có thể tiếp tục bệnh như vậy.” Hắn gắt gao giữ chặt đầu ta, để ta tựa sít sao vào lòng hắn, “Ta rất thích nhìn biểu tình tức giận của nàng, thích nhìn bộ dáng hung hăng của nàng đối với ta.”

Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, chúng ta tề mục nhìn Hy đang vội vàng tiến vào, “Tối nay liền rời đi, thủ hạ của ta đã tới tiếp ứng rồi.”

“Gấp như vậy?” Liên Thành khó hiểu hỏi.

Hy thản nhiên nói: “Nếu không nhanh chóng rời đi, ta sợ lại gặp phải sát thủ, hơn nữa…… nơi này có người khiến chúng ta không thể ở lâu.”

Hắn tựa hồ ý thức được điều gì, thần sắc phá lệ ngưng trọng hỏi: “Ai ở chỗ này?”

Ta cứng ngắc đem hai chữ “Kỳ Hữu” nói ra, đổi lấy Liên Thành cười một tiếng, “Không nghĩ tới nàng và hắn lại hữu duyên như vậy. Ngay cả ở Hạ Quốc cũng có thể liên tiếp chạm mặt.”

Ta thản nhiên lảng tránh lời nói này của hắn, chỉ nói: “Nếu phải rời khỏi, ta phải hướng vợ chồng hai người bọn họ nói lời cảm tạ đã.” Dứt lời, liền vội vàng xuất môn.

Trước mặt Kỳ Hữu, ta thực bình tĩnh tiến về phía Tô Diêu cùng Kỳ Hạo cảm kích nói lời từ biệt, từ đầu đến cuối ta đều không liếc về phía hắn dù chỉ một cái. Ta biết, ánh mắt có thể để lộ tâm sự.

Có lẽ là vì ta có thể bình tĩnh đối mặt, hay là vì dịch dung thuật của Hy quá mức cao siêu, ta có thể tránh được ánh mắt Kỳ Hữu. Hay là vì…… trong mắt hắn hiện tại, chỉ còn mỗi bóng hình Tô Tư Vân mà thôi?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Khuynh Thế Hoàng Phi