Khuynh Thế Hoàng Phi

Chương 47: Ảm nhiên thành vẫn thệ


Hoàng hôn nặng trĩu, núi cao trập trùng, khung cảnh tiêu điều vắng vẻ. Vốn ban đầu, Kì Hữu muốn cưỡi chung một ngựa với ta, nhưng ta cự tuyệt, không muốn có thêm động tác thân mật với chàng, càng không muốn để Liên Thành nhìn thấy.

Lần này Kì Hữu chỉ mang theo Hàn Minh và một đội tinh binh nhỏ, ta không khỏi lo lắng, làm như vậy có nguy hiểm không? Nếu Liên Thành có quân mai phục thì sao? Lại hoặc là, Kì Hữu có quân mai phục? Ta bất an liên tục quay đầu, muốn quan sát phía sau có ai bí mật đi theo không, Kì Hữu thấy vậy, bất đắc dĩ hỏi, "Nàng nhìn gì?"

Ta lập tức thu tầm mắt, nhìn con đường phía trước được ánh trăng soi sáng, "Không có gì."

Hàn Minh cưỡi ngựa đi cạnh ta, không nói một lời, bầu không khí yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng bước chân hành quân và tiếng vó ngựa vang lên. Cách đèo Liên Vân ngày càng gần, tâm trạng ta lại càng thấp thỏm. Một tiếng động nhỏ cũng có thể khiến ta giật bắn mình.

Vỗ về cổ bạch mã, đầu óc ta có chút mê man. Quãng đường dài sắp kết thúc, tiền phương lốm đốm ánh lửa. Người đầu tiên ta nhìn thấy là Liên Thành, hắn cầm dây cương, chăm chú nhìn ta, nhưng bên cạnh lại không có Hi – người luôn theo hắn không rời nửa bước.

Đối diện ánh mắt buồn bã của Liên Thành, ta có chút chột dạ, có chút sợ hãi.

Khi hai bên cách nhau một trượng, chúng ta dừng lại, "Hoàng đế Dục Quốc tới sớm quá, đợi lâu rồi phải không?" Kì Hữu trào phúng.

Liên Thành vẫn nhìn ta, "Cuối cùng nàng cũng về."

Lời ít mà ý nhiều, không lẽ hắn vẫn luôn đợi ta? Hắn không trách ta thất hứa ư?

Ta trầm trọng "Ừ" một tiếng, xoay người xuống ngựa, muốn chạy lại chỗ hắn. Kì Hữu lập tức xuống theo, tóm chặt lấy tay ta, không cho ta đi.

"Liên Thành, nếu trẫm dùng nàng để uy hiếp ngươi từ bỏ giang sơn, ngươi có chấp nhận không?" Kì Hữu tóm rất mạnh, ta cố nén đau nhìn Liên Thành, ta biết hiện tại Kì Hữu đang giả bộ vô tình, không muốn để lộ nhược điểm trước mặt đối phương.

"Nạp Lan Kì Hữu, ngươi quả nhiên là đế vương trời sinh, đúng vậy, ta kém ngươi, ngươi có thể tuyệt tình, vì củng cố quyền lực mà từ bỏ tất cả. Nhưng ta không làm được, ta sẽ không vì quyền lực mà hy sinh huynh đệ, thân nhân, thê tử, con cái." Liên Thành giật nhẹ dây cương, tiến lên mấy bước, "Vậy nên, vì những người ta yêu thương, ta cam tâm buông tay hết thảy, cho dù là ngôi vị hoàng đế."

Kì Hữu nghe xong, đầu tiên khinh thường cười khẩy, dần dần cuồng ngạo cười to, "Hay cho Liên Thành trọng tình trọng nghĩa, chẳng trách lại níu được trái tim của nàng." Giọng điệu nham khiến ta rùng mình, lại nghe Kì Hữu ngừng cười, nghiêm túc nói, "Ngươi nghĩ ta vô dụng đến mức phải lợi dụng nàng để ép ngươi thoái vị hay sao? Ta nói cho ngươi biết, ta rất mong được ganh đua cao thấp với ngươi trên chiến trường."

Kì Hữu buông lỏng tay, còn nói: "Phức Nhã, là cô gái duy nhất Nạp Lan Kì Hữu ta coi trọng, Liên Thành ngươi... Xứng với nàng."

Liên Thành rốt cục chuyển mắt nhìn Kì Hữu, cười cười, "Thì ra ngươi cũng là người có cá tính."

Lúc này Kì Hữu đã hoàn toàn buông tay, "Nàng đi đi." Rồi quay người, ta nghiêng đầu nhìn bóng lưng của chàng, hít sâu một hơi, bước về phía Liên Thành.

Đôi chân nặng nề, đầu óc cũng choáng váng. Mới đi vài bước ta liền dừng lại, gương mặt vốn luôn ôn hòa của Liên Thành nay có chút ảm đạm, gió thổi bay sợi tóc, che khuất đôi mắt hắn. Thấy ta không đi, hắn liền chủ động tới đây. Nhìn hắn ngày càng gần, trong lòng ta thầm hạ quyết định, bắt đầu từ thời khắc này, ta chỉ là Thần phi, trong lòng ta chỉ được phép có Liên Thành, ta cần làm tròn trách nhiệm của một người thê tử, một người mẫu thân.

Bất chợt, vài ánh sáng bạc lóe lên trong màn đêm, ta nghĩ ngay đến ngày xưa bị Liên Dận hãm hại, phản ứng đầu tiên đó là tên, phản ứng thứ hai đó là Kì Hữu.

Ta lập tức xoay người hô to: "Mau né đi!" Cất bước liền vọt về phía chàng.

Kì Hữu nghe vậy, quay đầu nhìn ta, ánh mắt thoang thoảng buồn thương, không kịp phản ứng giờ phút này đang xảy ra chuyện gì. Khi chỉ cách vài bước, ta bật người, cố hết sức che chắn cho chàng... Hết thảy, sẽ chấm dứt tại đây phải không?

Cùng thời khắc đó, Hàn Minh cũng lập tức xuống ngựa, chạy về phía ta, gào rất to, "Tránh ra!" Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Ta nghĩ mình đã trúng tên, nhưng không cảm giác được đau đớn, Hàn Minh dừng lại, ánh mắt Kì Hữu cũng chuyển sang chỗ khác... Là phía sau của ta.

Ta ngây dại, căn bản không dám quay đầu, ta sợ nhìn thấy điều không muốn thấy.

"Đại ca!" Là giọng Hi, vô cùng thê lương.

Phía sau Kì Hữu đột nhiên xuất hiện một đội quân, dẫn đầu là Tô Cảnh Hoành, tức giận ngút trời vọt ra từ trong đêm đen, hô lớn: "Loại tiểu nhân nói lời không giữ lấy lời, dám bắn lén Hoàng Thượng!"

Cảnh tượng trước mắt làm ta giật mình bừng tỉnh, quay đầu, nhìn Liên Thành đứng cách vài bước, là hắn chắn tên cho ta. Ta hé miệng, không nói nổi một lời.

Liên Thành lại nở nụ cười, "Phức Nhã... Ta vẫn biết... Trong lòng nàng chỉ có Nạp Lan Kì Hữu." Dứt lời, liền đổ sụp xuống mặt cỏ lạnh lẽo. Hi cầm cung vàng đứng đằng xa, khó có thể tin nhìn Liên Thành, sau đó thù hận nhìn chằm chằm ta, cuối cùng quét về phía Kì Hữu.

Thì ra, cả Liên Hi và Tô Cảnh Hoành đều nấp ở chỗ tối bảo vệ hoàng đế.

Quân lính hai bên ào ra như thủy triều, trống trận nổi lên bốn phía, khói lửa ngút ngàn, Tô Cảnh Hoành cầm đại đao chém về phía Liên Hi. Chém giết hỗn loạn, máu của những binh sĩ đứng gần bắn lên bộ xiêm y thuần trắng của Liên Thành.

Ta chạy vội tới chỗ Liên Thành, cố nâng hắn dậy, lại vì hắn quá nặng mà cuối cùng té ngã. Lòng bàn tay dính nhớp, có mùi tanh bay vào mũi ta. Ta run run rút tay, ngẩn ngơ nhìn hai bàn tay đầy máu... Lưng Liên Thành trúng ba mũi tên, máu chảy ra, là màu đen chói mắt.

"Liên Hi... Đồ khốn, ngươi bôi độc lên tên!!!" Ta phát điên gào thét, Liên Hi đang toàn lực giao chiến với Tô Cảnh Hoành, phân tâm liếc nhìn ta một cái, suýt nữa bị trúng đòn.

"Đừng kích động... Sẽ làm con... Bị thương." Liên Thành yếu ớt vươn tay, lau cho ta giọt lệ vừa trào nơi khóe mắt, nhưng hắn càng lau, lệ lại càng rơi nhiều hơn, "Nàng cũng biết, chấp nhận đến đây... Là ta đã chuẩn bị cho cái chết... Ta viết di chiếu, truyền ngôi cho Hi rồi... Nếu may mắn còn sống đưa nàng trở về... Ta sẽ đưa nàng tới nơi nàng muốn... Sống cuộc sống bình thường... Không quan tâm thế sự..." Hắn mỉm cười, đôi môi hơi xanh tím, rõ ràng là trúng độc.

Ta hé miệng, muốn nói chuyện với hắn, rất muốn rất muốn xin lỗi hắn, mong hắn tha thứ cho ta... Thế nhưng, không thốt nổi lời nào.

Hắn cố xê người, áp mặt lên bụng ta, đôi tay yếu ớt ôm thắt lưng của ta, "Đây là con của chúng ta..." Âm thanh mỏng như tơ nhện, tựa như sắp đứt, làm nỗi sợ hãi chiếm trọn tâm trí ta.

"Liên Hi, mau mau tới cứu đại ca ngươi... Cầu xin ngươi cứu hắn..." Ta khóc hô, Liên Hi là thần y... Độc của hắn, chỉ hắn có thể giải...

Liên Hi quay đầu, một bên ứng phó Tô Cảnh Hoành, một bên lo lắng nhìn chúng ta, "Ngươi để ta đi cứu đại ca trước... Lát nữa sẽ đánh với ngươi." Giọng điệu tức giận, hắn trừng mắt nhìn Tô Cảnh Hoành, hiển nhiên lúc này không có tâm trạng đánh nhau.

"Tự làm bậy, không thể sống." Tô Cảnh Hoành cười lạnh, liên tục ép sát, đao đao trí mạng.

Thấy tình cảnh này, ta liền nhìn xuống Liên Thành, hắn vẫn mỉm cười, dịu dàng là thế, hắn thấp giọng nói: "Ta nghe thấy con gọi "Cha", con đang gọi ta đó." Âm thanh xen lẫn cảm giác hưng phấn.

Đáy lòng quặn đau, trong đầu ta thoáng hiện một ý tưởng: Hút máu độc. Có lẽ hút máu độc sẽ cứu được Liên Thành. Nghĩ là làm, ta nhổ một mũi tên ra khỏi lưng hắn, cúi xuống, nhưng vừa chạm vào vết thương, Hàn Minh đã kéo giật lại, "Ngươi làm gì vậy?!"

"Ngươi mặc kệ ta..." Ta gạt mạnh tay hắn ra, đẫm lệ nhìn hắn, "Ta không thể để Liên Thành chết được, ngươi hiểu không, hắn không thể chết được!"

"Chất độc đã thấm khắp lục phủ ngũ tạng, ngươi nhìn nhân trung của hắn đi, chuyển thành màu đen, là dấu hiệu của tử vong!" Hắn chỉ vào mặt Liên Thành, muốn ta thấy rõ ràng, "Nếu hút máu độc cho hắn, không những ngươi chết, mà con ngươi cũng chết!"

Ta nhìn khuôn mặt Liên Thành dần dần đen lại, có chút không thể tin được...

Đột nhiên, máu đen ộc ra từ miệng Liên Thành, ánh mắt hắn từ mê ly chợt chuyển thành nghiêm túc, cố gượng nói: "Phức Nhã... Xin lỗi nàng, ta đã lừa gạt nàng! Thật ra ta... Chưa bao giờ thật lòng yêu nàng... Thứ ta yêu... Là dung mạo tuyệt mỹ... Là thân phận công chúa... Là cô gái đã múa "Phượng vũ cửu thiên" trong rừng mai."

Nghe xong, ta vừa khóc vừa cười, gật đầu đáp: "Ta biết, ta biết ngươi không yêu ta."

"Nam nhân như ta... Không đáng để nàng rơi lệ... Đừng cảm thấy áy náy... Hãy sống cuộc sống... Mà nàng..." Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, hắn đã nhắm mắt lại, cơ thể buông thõng trên tay ta, sao mà nặng đến thế.

Ta ôm lấy hắn, cảm nhận cơ thể ấm áp của hắn dần trở nên lạnh lẽo. Cứ nghĩ rằng... Ta sẽ chết vì Kì Hữu, lại không ngờ, Liên Thành lại chết vì ta... Ha ha... Ta không khỏi bật cười, kẻ đáng chết nhất thực ra chính là ta, luôn là ta.

Liên Thành, rốt cuộc ngươi là thế nào, trước khi chết còn phải nói dối để ta an tâm sống nốt quãng đời còn lại? Vì muốn ta không ăn năn tự trách, ngươi thế nhưng lại nói ngươi không yêu ta?

Nếu không yêu, tại sao lúc ở Hạ Quốc lại đỡ đao cho ta? Nếu không yêu, tại sao lại đứng trong rừng mai ngắm ta từ xa? Nếu không yêu, tại sao lại liều lĩnh đỡ cho ta ba mũi tên độc?

Ngươi không yêu ta như vậy đó ư?

"A!!!" Một tiếng kêu bi ai đánh động mọi người, lưỡi kiếm trong tay Liên Hi lóe sáng, hung hăng đâm vào điểm trí mạng của Tô Cảnh Hoành. Hàn Minh thấy không ổn, rút kiếm phi thân, kịp thời ngăn chặn.

Liên Hi thu kiếm, đôi mắt rưng rưng, lại quật cường không chịu rơi lệ, "Nạp Lan Kì Hữu, giấc mơ của ngươi là thống nhất thiên hạ đúng không?" Đôi mắt Hi chưa từng lạnh lùng đến vậy, tàn nhẫn, khát máu, so với dĩ vãng còn thâm độc hơn rất nhiều.

Kì Hữu hờ hững nhìn Hi, cảnh chém giết xung quanh khiến bầu không khí giữa bọn họ càng trở nên quái dị, Liên Hi tiếp tục nói, "Chỉ cần Liên Hi ta còn sống một ngày, Nạp Lan Kì Hữu ngươi đừng hòng thống nhất tam quốc!"

Kì Hữu nghe vậy mà cười khẩy, "Muốn tranh thiên hạ với ta, trước nhìn xem ngươi có thể rời khỏi đây không đã."

"Chỉ bằng đám tôm cua này mà nghĩ ngăn được ta?" Hi nhìn quanh một vòng, lại thêm một binh sĩ ngã xuống chân hắn, máu thấm đỏ giày, hắn đá văng binh sĩ kia đi, bước về phía ta.

Ta ngơ ngác nhìn hắn, cho đến khi hắn quỳ một gối trước Liên Thành, bàn tay dính đầy máu vuốt lên trán Liên Thành, "Đại ca, vì một nữ nhân, đáng không?"

Ta trơ mắt nhìn Liên Hi đoạt thi thể Liên Thành khỏi lòng mình, lúc đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn ta nghiêm nghị mà phức tạp, xen lẫn một tia hối hận, "Kẻ nào chắn ta, giết!" Liên Hi vung kiếm lên, một tay ôm Liên Thành, một tay điên cuồng tàn sát.

Hắn điên rồi, hắn điên rồi!

Ta đờ đẫn ngồi nhìn Hi, mùi máu tanh khiến ta ghê tởm, đầu càng lúc nàng nặng, cơ thể như bồng bềnh trên đám mây, cuối cùng nặng nề ngã xuống địa ngục.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Khuynh Thế Hoàng Phi