Kiếm Vương Triều

Quyển 1 Chương 40: Linh mạch trong truyền thuyết


Đinh Ninh bước ra Kinh Quyển Động, mở hộp cơm đặt trước cửa điện, lấy một phần, ngồi xuống ăn, trong đầu bắt đầu tổng kết thu hoạch hôm nay

《 Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh 》 tuyệt đối là công pháp rất bá đạo, không những giải thích hay hơn nhiều so với công pháp bình thường, Chân Nguyên tu luyện thành trong tương lai nhất định sẽ rất dữ dội.

Nếu nói, chân nguyên do công pháp tu hành bình thường tu thành như sóng lớn bên trong sông lớn, thì chân nguyên của môn công pháp này chẳng khác gì một con ác thú núp bên trong con sóng lớn, khó mà khống chế được.

Dã Hỏa Kiếm Kinh, cũng là một bộ kiếm kinh bị Trường Lăng tu hành giả đánh giá sai lầm, coi nó quá thấp.

Chân ý thực sự của nó, không phải là rừng lửa cháy lan qua đồng cỏ, mà là dù có bị lửa thiêu cháy sạch, thì qua gió xuân sẽ lại mọc lên.

Vì kiếm thế quá mức phức tạp, nguyên bản cũng rất ít người tu hành bộ Kiếm Kinh này, nên dẫn đến quá ít người phát hiện ra được Kiếm Ý thực sự của nó.

Nhưng đối với Đinh Ninh, phức tạp lại không phải là vấn đề.

Bắt đầu tu hành lại từ đầu, may mắn thay, hắn làm rất tốt.

Gió đêm thổi qua, làm tóc hắn rối loạn.

Hắn ngẩng đầu, thấy Lý Đạo Ky nét mặt lạnh nhạt, không biết từ đâu bay xuống, làm cầu treo dao động.

"Đi theo ta"

Cực kì ngắn gọn, cũng không đợi Đinh Ninh nói gì, Lý Đạo Ky đã xoay người, ý bảo Đinh Ninh đi theo.

"Lý Đạo Ky sư thúc." Đinh Ninh vẻ mặt đau khổ nhìn đồ ăn mới ăn non nửa: "Ta vẫn chưa ăn xong."

"Có một số việc quan trọng hơn việc ăn cơm."

Trong đêm tối, chuôi kiếm Lý Đạo Ky nhàn nhạt lóe ánh đỏ, giống như lồng đèn dẫn đường, bước chân ông không chậm lại chút nào, chỉ có âm thanh lạnh lùng vọng lại.

Đinh Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, cầm hộp cơm bước nhanh đi theo.

Đi theo hướng ánh sáng chập chờn của chuôi kiếm.

Dạ Vụ Lý, dây cầu treo kéo dài tới tận một cái khe trong vách núi cao ngất cách đó không xa.

Khe núi này bình thường ban ngày luôn bị mây trắng che khuất, kỳ dị thay ở giữa lại có một chỗ đất bằng.

Trên đất bằng, có ba gian nhà tranh giống nhau như đúc.

Phía trước nhà tranh, còn có một khoảnh đất trồng rau, đều trồng mấy loại rau núi.

"Gian phòng này chính là chỗ ở của ngươi sau này".

Cảm nhận được Đinh Ninh đã đi qua cầu treo nhỏ, Lý Đạo Ky xoay người lại, chỉ gian nhà tranh ngoài cùng bên trái, nói với Đinh Ninh.

"Thường ngày ngươi sẽ ở đây tu hành, không cần phải tới lớp nghe giảng bài như những đệ tử khác, trong quá trình tu luyện nếu có nghi vấn gì, có thể trực tiếp hỏi ta hoặc Trương Nghi, nhưng ba bữa cơm sẽ không có người đưa cơm tới đây, mà chỉ đưa tới thạch điện trước Kinh Sử Động ."

Không cần phải đi nghe giảng bài như những đệ tử khác, có thể trực tiếp tìm Lý Đạo Ky. . . nếu là đệ tử bình thường nghe vậy nhất định lại sẽ khiếp sợ và hâm mộ, vì như vậy có nghĩa là được Lý Đạo Ky chân truyền, mà Lý Đạo Ky, vì đã rất nhiều năm động chủ Bạch Dương Động không hề hiển lộ tu vi ra ngoài, nên được công nhận là đệ nhất cao thủ của Bạch Dương Động.

Nhưng Đinh Ninh lại chẳng có vẻ gì kinh hỉ, hắn chỉ nói: "Lý Đạo Ky sư thúc, ngày thường ta muốn về nhà mình ở."

Lông mi Lý Đạo Ky giật giật, ông lạnh nhạt nhìn Đinh Ninh: "Đi vào trong xem rồi hãy nói."

Đinh Ninh cảm thấy thần sắc và giọng nói Lý Đạo Ky có vẻ khác thường, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh dị, không nói gì thêm, đi về phía nhà tranh.

Nóc nhà được làm bằng cỏ tranh trộn với đất bùn bình thường, cửa cũng là làm bằng loại gỗ bình thường nhất, nhưng lúc tay Đinh Ninh sắp chạm vào cửa,thân hình hắn vô thức run lên.

Trong gian nhà tranh này có tiếng nước.

Hắn hít sâu, đưa tay ra đẩy cửa.

Bố trí bên trong nhà cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái giường dựa vào cửa sổ, lót một tấm đệm thô.

Phía trước giường, có một cái bồ đoàn bằng tre.

Tiếng nước róc rách, chính là ở phía dưới cái bồ đoàn.

Cảm nhận được trong gian nhà tranh này tràn ngập linh khí khác thường, Đinh Ninh đã mơ hồ đoán ra kết quả, trái tim hắn đập nhanh hơn, hắn đi tới, dời cái bồ đoàn tre ra.

Hắn nhìn thấy, ngay bên dưới bồ đoàn, chính giữa nham thạch, có một con suối lớn chừng nắm đấm.

Nước suối sôi lục bục, chuyển động không ngừng, thỉnh thoảng lại phóng ra những sợi Linh Khí màu sữa ngà.

Những sợi linh khí cụm lại, giống như một cái Bạch Dương Giác nho nhỏ.

Đây chính là Linh Mạch trong truyền thuyết.

Ngàn năm trước, trong thế giới tu hành giả, phần lớn các cuộc chiến tranh đều phát sinh từ việc muốn cướp đoạt Linh Mạch, đến thời nay, dù là Đại Tần Vương Triều hay mỗi vương triều chung quanh, số lượng Linh Mạch đã cực kỳ thưa thớt.

Đối với những tông môn có được Linh Mạch, chỉ có những đệ tử tiềm năng nhất, mới được dùng Linh Mạch để tu hành.

Hơn nữa Linh Mạch này, so với linh mạch mà hắn từng được nghe nói, hình như chênh lệnh nhau quá lớn.

Đinh Ninh quay người, nhìn Lý Đạo Ky, hy vọng có được một lời giải đáp.

Nhưng Lý Đạo Ky lại hiểu sai ý hắn, mặt không biểu tình nói, "Đây chính là Linh Mạch trong truyền thuyết, từ trong Linh mạch thấm ra Linh khí, khi tu hành giả thổ nạp vào thân thể, sẽ mang tới tác dụng rất lớn, giống như đan dược, có thể làm tăng nhanh tiến cảnh tu hành, nhưng mấu chốt nhất chính là, Linh khí này là Linh khí tinh khiết nhất trong Thiên Địa, không có chút tạp chất nào, nên không mang tới bất kỳ tác dụng phụ nào như đan dược."

"Ta biết." Đinh Ninh lắc đầu, "Nhưng ta không phải ý đó. . . Ta biết Linh Mạch là thứ rất lợi hại, nhưng chẳng phải chỉ có những đệ tử chân truyền đã trải qua nhất nhiều khảo nghiệm mới có tư cách dùng nó để tu hành hay sao? Nếu lỡ sau này ta trở thành nghịch đồ, khi sư diệt tổ thì sao?"

Khóe miệng Lý Đạo Ky nhếch lên, vẻ trào phúng, "Bạch Dương Động không có sư không có tổ, ngươi có thể nghịch tới nơi nào?"

Có câu "vò đã mẻ lại sứt", nhưng trong lúc này, lại tràn đầy một loại khí phách không bị trói buộc và dũng khí.

Đinh Ninh cười khổ, quay lại chăm chú nhìn cái Linh Mạch nho nhỏ và bồ đoàn, hỏi: "Đây là Linh Mạch. . . nhưng sao cái Linh Mạch này lại không giống với Linh Mạch trong truyền thuyết, sao lại nhỏ như vậy?"

Khuôn mặt Lý Đạo Ky cứng đờ, không thể trả lời.

"Lý Đạo Ky sư thúc."

Đinh Ninh nhìn ông: "Ta nghe nói Bạch Dương Động chúng ta nhập vào Thanh Đằng kiếm viện, là vì đắc tội Hoàng Hậu, Bạch Dương Động chúng ta, rút cuộc là đắc tội như thế nào?"

"Ngươi nghe được chuyện đó từ đâu?" trong mắt Lý Đạo Ky xuất hiện tia sát khí sắc bén "Nếu muốn sống lâu, đừng bao giờ nhắc tới chuyện đó."

Đinh Ninh không chút sợ hãi, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập sát khí của Lý Đạo Ky: "Nếu không phải đắc tội bà ta, Bạch Dương Động có được Linh Mạch dù không xuất ra được một tu hành giả nào lợi hại, thì cũng không cần phải sáp nhập vào một nơi tu hành cấp bậc cỡ Thanh Đằng kiếm viện. Ngay cả Vương Thái Hư cũng biết các người đắc tội bà ta, chỉ là ông ấy không biết rốt cuộc là đắc tội như thế nào, nếu không ta cũng không hỏi ngươi, còn về việc muốn sống lâu. . . Ta vốn đã sống không được lâu."

Lý Đạo Ky nhướng mày, tự nhiên cảm thấy hắn nói cũng có lý.

Sát khí trong mắt cũng dần tiêu tán.

"Ngươi sống không lâu, nhưng ta thì còn muốn sống thêm vài năm, nên ta sẽ không nói cái gì hết, những gì ngươi nghe được, đều là ảo giác."

Giọng ông rất lạnh lùng: "Bà ta muốn trồng một cây linh liên trong Linh tuyền của Bạch Dương Động, linh liên khi cho trái có thể luyện chế ra được một ít đan dược rất hữu dụng khi phá cảnh. Thật ra bà ta chỉ muốn xem thái độ của chúng ta, vì bà ta luôn cảm thấy Bạch Dương Động có vấn đề. Dù sao Linh Mạch tuy rằng thưa thớt, nhưng với khả năng của bà ta, muốn có cũng chẳng có gì là khó. Nhưng Đỗ Thanh Giác sư bá và động chủ không đồng ý. . . Vì linh liên thu nạp rất nhiều Linh khí của Linh Mạch, có thể làm cho Linh Mạch khô kiệt. Nên cảm nhận được ý đồ của bà ta, Đỗ Thanh Giác sư bá mới chia linh mạch thành ba nhánh nhỏ. Đây chính là tự mình phá đồ của mình, nhưng những nhánh Linh Mạch nhỏ đó sẽ không đủ để nuôi cho linh liên sinh trưởng."

Đinh Ninh thất thần.

Hắn thật không ngờ lão già tóc bạc kia của Bạch Dương Động lại làm ra lựa chọn như vậy.

"Đây không phải là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành gì cả, Bạch Dương Động chúng ta cũng không muốn đắc tội bất kỳ kẻ nào."

Lý Đạo Ky nhìn dòng Linh Mạch cực kỳ nhỏ, nheo mắt, "Chúng ta chỉ làm chuyện chúng ta cho là đúng đắn. Linh Mạch tuy nhỏ, nhưng ít ra vẫn còn giữ lại được, giúp được cho đệ tử Bạch Dương Động chúng ta."

"Ta muốn về nhà." Đinh Ninh gật đầu, rất nghiêm túc nói.

Lý Đạo Ky theo bản năng nắm lấy chuôi kiếm, thiếu chút nữa rút kiếm ra chém, ông không thể tin được một người khi đã biết nơi này có Linh Mạch, lại nghe được nhiều chuyện như vậy, mà vẫn còn đòi đi về nhà.

"Ta biết ngươi tu hành rất nhanh, nhưng ngươi cảm thấy tu hành ở cái nơi như Ngô Đồng Lạc có thể tốt hơn ngồi trên Linh Mạch ở đây hay sao?" ngực ông phập phồng, hết sức kềm nén cơn giận trong lòng.

Đinh Ninh rất chân thành, rất vô tội nhìn ông: "Ta biết, nhưng ban ngày ta sẽ tu luyện ở đây, còn buổi tối về nhà ta sẽ ngủ ngon hơn."

Lý Đạo Ky đương nhiên không biết suy nghĩ thực sự trong lòng hắn, nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của Đinh Ninh, căm tức xoay người, phẩy tay áo bỏ đi.

Không phản đối chính là ngầm đồng ý, Đinh Ninh vui vẻ nở nụ cười, nói với theo: "Ngài giúp ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa a."

....

Lúc Lý Đạo Ky một lần nữa định rút kiếm ra, trong Kinh Quyển Động, Nam Cung Thải Thục đã xem xong <>, đang xem qua cuốn thứ hai 《 Ba Sơn Tiêu Đường Chủ Nhân Bút Ký 》,cô càng xem, sắc mặt càng trắng.

Hai quyển tùy bút này, chủ nhân chắc hẳn không phải tu hành giả đặc biệt lợi hại, bút ký rất mất trật tự, rất nhiều chỗ bên trong thậm chí chỉ là một ít suy đoán và cảm ngộ tạm thời trong lúc tu hành, nhưng đa phần ghi chép đều là mô tả về Thiên Địa Nguyên Khí.

Hơn nữa quan trọng nhất là, chủ nhân hai quyển bút ký này, có hiểu biết về Thiên Địa Nguyên Khí rất kém cỏi.

Chủ nhân 《 Khải Thiên Luận >> tự ví mình là một cái bình cầu nguyện, quá trình tu hành, chẳng khác gì cái bình thành tâm kính ý cầu nguyện trời xanh ban cho mình một ít Thiên Địa Nguyên Khí để bỏ vào trong cái bình.

Còn chủ nhân của《 Ba Sơn Tiêu Đường Chủ Nhân Bút Ký 》 thì nói lúc mình cảm ngộ Thiên Địa Nguyên Khí, gặp phải trời mưa, vô số hạt mưa từ trong trời đất chảy xuống, hội tụ vào trong hồ nước là mình.

So với Thiên Địa bao la mờ mịt chung quanh, ông ta tự coi mình chỉ là một hồ nước nhỏ bé.

Hồ nước ông ta, chính là được Thiên Địa ban cho, chứ không phải hấp thu.

Nhìn hai tư tưởng khác nhau một trời một vực, trong lòng Nam Cung Thải Thục càng lúc càng khiếp sợ.

Cô bắt đầu cảm thấy mình và cha mình hình như đã có thái độ sai lầm với Thiên Địa Nguyên Khí.

Không phải là cảm nhận không đủ, cũng không phải là phân tích không đủ tinh tế và thấu triệt về Thiên Địa Nguyên Khí, mà là thái độ ngay từ đầu đã quá mức cường thế.

Cô là muốn cưỡng ép kéo Thiên Địa Nguyên Khí tiến vào thân thể mình, nhưng không biết, cô so với Thiên Địa Nguyên Khí, là rất nhỏ bé.

Nên. . . Chỉ có thừa nhận bản thân mình nhỏ bé, chỉ có rộng mở thân thể mình, làm cho Thiên Địa Nguyên Khí cảm thấy hứng thú với vật chứa trong lành này, chúng mới chịu đi vào để thăm dò?

Vạn nước thành suối. . . trong đầu Nam Cung Thải Thục hiện lên hình ảnh một cái hồ nước xuất hiện sau một đêm mưa.

Vô số bọt nước từ trong Thiên Địa rơi xuống, rơi lên trên mặt cỏ cạnh hồ nước, rơi vào lá chuối bên cạnh hồ nước, sau đó tạo thành những dòng nước nhỏ dài ngoằn ngoèo, tự động từ từ chảy vào một cái hồ nước.

Trái tim cô đập mạnh, hai mắt sáng bừng như sao.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kiếm Vương Triều