Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 13: Đại đạo vô nhai


Ánh chiều tà rải vào lớp học, tiếng chuông muộn vang vọng giữa núi rừng.

Trưởng lão phủi áo khoác: “Tan học.”

Các đệ tử nhoài người bên cửa sổ, mắt thấy trưởng lão giảng bài đã đi xa, trong phòng học vang lên tiếng hoan hô kiềm chế mà kích động.

Mạnh Tuyết Lý nhàn nhạt thu dọn bút mực. Ngày mai sư đệ mới muốn tới, mọi người vui đến thế sao?

“Tối nay vào thành không?” Ngu Khởi Sơ đến gần, thần thần bí bí nói: “Hàn Môn Thanh, Hồng Vận Lâu.”

Dưới chân núi Hàn Sơn vốn chỉ có vài thôn trấn rải rác, bởi vì Hàn Sơn kiếm tông, người phàm và người tu hành dần dần tụ tập, thời gian dài biến thành một toà thành trì, được đặt tên là Hàn Môn Thành.

Mạnh Tuyết Lý ngẩn ra: “Làm gì?”

“Ngày mai Luận Pháp Đường nghỉ dạy, không phải lên lớp mà. Ngươi nhìn dáng vẻ của bọn họ đi, có giống muốn đi về ngồi tĩnh tọa không? Tối nay các sư đệ ở phòng bên cạnh mời khách, Hồng Vận Lâu đánh bài nói chuyện phiếm uống rượu trái cây cắn hạt dưa, có đi hay không?”

Tiểu đệ tử tuổi này không thích ngồi yên một chỗ, tu hành khô khan, sư trưởng nghiêm khắc đến mức nào, cũng hải tranh thủ thời gian chơi đùa.

Hai người theo đám đông rời khỏi lớp học, bước lên đường mòn đá cuội trắng đi xuyên qua rừng tùng.

Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, tùng xanh giống như được phủ một lớp nhũ màu vàng.

Mạnh Tuyết Lý lắc đầu: “Không đi. Buổi tối ta phải đến Tàng Thư Lâu, mượn hai quyển đạo kinh xem, bĩnh tâm tĩnh khí.”

“Không thể nào, giận đến mức ấy?” Ngu Khởi Sơ ngạc nhiên nói: “Ngươi thật kỳ quái, người khác mắng ngươi mắng rất khó nghe, ngươi nói mình được lợi, để người ta mắng đôi câu cũng không rơi thịt. Nhưng không chịu được người khác nhắc đến Tễ Tiêu Chân Nhân….”

Hắn suy nghĩ một chút, cho ra kết luận: “Tình cảm của các ngươi thật tốt.”

Mạnh Tuyết Lý sợ hãi run rẩy, trong đầu thoáng qua khuôn mặt lạnh lùng của Tễ Tiêu, còn có cảnh tượng gặp mặt đếm được trên đầu ngón tay giữa bọn họ.

Nhưng không hiểu tại sao, sau khi y cười khan hai tiếng, lại há mồm nói dối: “Đương nhiên rồi, đạo lữ mà, dây dưa triền miên, sớm sớm chiều chiều, là chuyện rất bình thường. Hắn một ngày không thấy được ta, sẽ ngủ không yên giấc! Hơn nữa đối ta cầu gì tất ứng, muốn gì được đó, ta đương nhiên đối với hắn cũng…”

Ngu Khởi Sơ cảm thấy nghi hoặc: “Khoan đã, thì ra lấy cảnh giới tu vi của chân nhân, còn cần ngủ à.”

Mạnh Tuyết Lý nghĩ thầm bỏ mẹ bịa sai rồi: “Vốn không cần, hắn, hắn muốn ngủ cùng ta. Đạo lữ đều ngủ chung mà, lúc ấy ngủ mới thoải mái. Khụ, đợi ngươi lớn rồi, ngươi sẽ hiểu.”

Ngu Khởi Sơ sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, trừng y một cái: “Ta biết.”

Dứt lời thẹn quá thành giận, xoay người chạy.

Mạnh Tuyết Lý trêu chọc trẻ nhỏ ngây thơ cảm thấy thú vị, cười hừ hừ, cực kỳ đắc ý đi về phía Tàng Thư Lâu.

Rất lâu sau, vài câu nói đùa gây thành đau khổ. Mỗi lần y nhớ tới chuyện này, hận không thể quay ngược thời gian, bóp chết chính mình.

“Tiểu sư đệ, sao vậy?”

Trên con đường mòn quanh co khác, một đám đệ tử ở phòng học cuối cùng đang đi dạo.

Giữa đám người là một thiếu niên sắc mặt tái nhợt gầy gò. Khi hắn dừng bước, những người khác đều trở nên khẩn trương, không ai dám đi nữa.

Một người nhìn theo tầm mắt của thiếu niên: “Bên đó có gì sao?”

Cả đám trố mắt nhìn nhau.

Mấy ngày nay ở chung, bọn họ đã quen thuộc với tính cách của Tiếu sư đệ. Bề ngoài lãnh đạm ít nói, nhưng nếu hỏi hắn vài vấn đề, hắn sẽ bằng lòng kiên nhẫn giải đáp. Ngày mai sư đệ phải đến phòng học đầu tiên, sau này không tiện đuổi theo hỏi người ta nữa.

Cho nên tối nay hy sinh ngày nghỉ, mời đối phương cùng đến Tàng Thư Lâu, vì bọn họ giải đáp thắc mắc nghi hoặc.

Nếu Tiếu sư đệ thay đổi chủ ý, đột nhiên muốn xuống núi tìm vui, bọn họ đi, hay là không đi?

Tễ Tiêu lắc đầu: “Không có gì.”

Hắn không ngờ, đạo lữ trên danh nghĩa của mình, lại nói dối thành tính.

Trước có “Tễ Tiêu trăn trối”, nay là “ngủ không yên giấc”, ngày mai còn có thể nói ra cái gì?

Lời nói dối như vậy cũng chỉ có thể lừa gạt tiểu đệ tử, nếu là người khác tất nhiên sẽ ngay mặt vạch trần hắn.

Đạo lữ bình thường sống chung như thế nào?

Tỷ như Thanh Hà Đạo Tôn của Tùng Phong Cốc và Tĩnh Vi Tiên Tử của Hà Sơn Tông, chính là đạo lữ nổi danh của tu hành giới, hai người hợp tịch đã vài trăm năm. Lúc gặp nạn cùng nhau ngăn địch, ngày thường ai ở phái người nấy, tự mình tu hành.

Sinh mạng dài đằng đẵng, đại đạo không bến bờ.

Cao nhất sáng nhất là mặt trăng mặt trời, thân nhất sơ nhất là vợ chồng thôi.

Nhưng Tễ Tiêu nghe Mạnh Tuyết Lý lừa người ta, không cảm thấy tức giận, chỉ buồn cười.

“Tên lừa đảo này.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kiếm Xuất Hàn Sơn