Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 35: Sư môn nghèo khổ


Tễ Tiêu ho nhẹ: “Cầm lòng không đậu, nhất thời thất thố, xin lỗi.”

Thật ra Tễ Tiêu có rất nhiều chuyện không hiểu, không hiểu Mạnh Tuyết Lý đang nghĩ gì, đột nhiên muốn “Đề huề Ngọc long vị quân tử“? Khắc hai chữ “Nghịch lữ” lên thân thương là có thể khích lệ mình? Hôm qua mới nói không cần chú trọng lễ phép thầy trò, bây giờ lại muốn dựng nên sư đạo tôn nghiêm sao?

Tóm lại không khóc thì tốt. Hắn chỉ có thể xin lỗi, gật đầu, phụ họa.

Tối nay lần đầu tiên hắn thấy Mạnh Tuyết Lý khóc. Năm đó gặp nhau ở Giới Ngoại Chi Địa, rõ ràng linh điêu trọng thương sắp chết, chỉ còn thoi thóp, khi đó sao không khóc. Còn có lúc trọng tố xương thịt, phải chịu đựng đau nhức, cũng không thấy y kêu la gì, chẳng hề rơi một giọt nước mắt.

Mạnh Tuyết Lý nghe đệ tử nói “cầm lòng không đậu”, rái tai ửng đỏ, chỗ cổ bị tay ai đó đụng chạm đến mơ hồ tê dại. Năm ấy bị nội thương, toàn thân vô lực, luôn vùi mình trong ngực Tễ Tiêu. Kiếm Tôn có đôi lúc thuận tay chải lông cho y, từ đỉnh đầu vuốt đến sống lưng.

Nhưng y thấy Tiếu Đình Vân vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt không biết làm sao, cảm giác mình phản ứng hơi thái quá.

Mạnh Tuyết Lý đang định mở miệng, bỗng nhiên phát hiện có người tới, y xoay người, trông thấy Ngu Khởi Sơ xa xa chạy trên sơn đạo.

Chỉ nghe một tiếng la thất thanh: “Các ngươi đã làm gì! Cỏ của ta đâu?!”

Tiểu sư đệ của Trường Xuân Phong trợn mắt há mồm.

Hôm qua hắn cam kết không tham ngủ dậy sớm, hôm nay vừa tới giờ Mẹo sắc trời còn chưa sáng, dưới sự thúc giục của chuột kim tiền trong chăn rửa mặt thay quần áo, đạp ánh trăng đi tới Quan Cảnh Đài. Lại thấy thảm cỏ vốn bằng phẳng rộng rãi, mềm mại non xanh, lúc này phủ đầy khe rãnh ngang dọc sâu một tấc, đất đá bừa bộn, mảnh cỏ la liệt. Nếu chẳng phải mùi bùn đất và cỏ xanh trong gió quá nồng đậm, hắn cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.

– mơ thấy mình chăm chỉ dậy sớm luyện công, thật ra thân thể cố chấp không thay đổi, vẫn còn nằm trong chăn ấm đệm êm ở lầu các gần suối.

Mạnh Tuyết Lý thu hồi trường thương: “Ngươi nghe ta giải thích!”

Ngu Khởi Sơ đột nhiên nhận ra gì đó, kinh sợ nói: “Ngươi đột phá? Ngưng Thần cảnh?”

Mạnh Tuyết Lý đắc ý, vỗ vai hắn: “Mạnh ca lợi hại!”

“Được lắm sư phụ!” Nếu bởi vì đột phá, làm ra những việc này coi như bình thường, thảm cỏ đã mất, còn có thể mọc lại.

Ngu Khởi Sơ quàng vai bá cổ y, thở dài nói, “Ngưng Thần cảnh cảm giác thế nào? Mạnh ca, ngươi xem ta lúc nào mới có thể đột phá đây.”

Tễ Tiêu thấy hai người ăn nói luyên thuyên, bối phận rối loạn, nhưng hắn đã quen dần, mở miệng cười nó: “Sư đệ, đơn hàng đầu tiên của Trường Xuân Đỉnh phải làm phiền ngươi rồi.”

Mạnh Tuyết Lý vỗ tay: “Nhắc mới nhớ! Ta thiếu chút nữa quên mất. Tiểu Ngu à, ngươi xem rừng hoa đào của chúng ta, nở rộ khắp núi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chi bằng kiếm ít tiền tiêu. Hôm qua ta đến tiệm cầm đồ lớn nhất Hàn Môn Thành – Hanh Thông Tụ Nguyên…”

Ngu Khởi Sơ đang đắm chìm trong vui sướng Mạnh Tuyết Lý đột phá, nghe y nói những thứ này, giống như bị tạt một chậu nước lạnh.

Thì ra, sư môn nhà mình đã nghèo đến mức không thể an tâm tu hành, suy bại tới độ “bán cây mà sống”. Nhưng mà chỉ dựa vào bán vài cây con, có thể kiếm được mấy khối linh thạch chứ?

Lẽ nào hôm nay bán cây ở Hàn Môn Thành, ngày mai sẽ lên phố múa võ? – thầy trò Trường Xuân Phong nhiệt tình hiến nghệ, học trò chân không đạp bàn đinh, sư phụ tung hứng đĩa.

Không đợi Mạnh Tuyết Lý nói xong, Ngu Khởi Sơ sắc mặt tái nhợt: “Trường Xuân Phong chúng ta, có phải thiếu tiền hay không?”Hắn chỉ chỉ đỉnh đầu, thấp giọng nói, “Ta nghe nói trận pháp này rất đắt, hàng năm tiêu tốn ba chục ngàn linh thạch.”

Mạnh Tuyết Lý hiện tại chỉ cần nhớ tới Tiền Dự Chi, trong đầu đều là “mỗi ngày ba triệu”, “đưa ngươi một ngàn năm trăm năm”, không khỏi bật thốt lên: “Thật ra cũng không đắt, rất rẻ.”

Ngu Khởi Sơ nghe vậy thầm nghĩ, xong rồi, đây là nghèo đến mức điên rồi.

Bèn cởi túi trữ vật xuống:”Ta nơi này có chút tiền, ngươi lấy trước dùng tạm! Ngoại trừ “Lâm Trì Liễu”, đan dược, quần áo, gối ôm, sách truyện trong này, ngươi hết thảy cầm đi bán, ước chừng có thể gom góp được hơn ba ngàn linh thạch.”

Mạnh Tuyết Lý thoáng kinh ngạc: “Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Bạch Lộ Thành coi hắn là con tin đưa tới đây, có thể nghĩ sẽ không đối xử tối với hắn.

Ngu Khởi Sơ nhìn túi trữ vật: “Mẹ ta cho, nàng nói “rời xa nhà, một mình cầu học ở Hàn Sơn, cuộc sống chắc chắn không dễ dàng”. Cho nên khi đi, nàng đem gia sản áp đáy hòm cho ta, còn may cho ta hơn chục bộ đồ mới.”

“Tối qua ta viết thư, nói rằng ta sống rất tốt, không phải một mình…”

Nói đến đây, trong lòng hắn đau xót, nhét túi trữ vật vào tay Mạnh Tuyết Lý. Hiện nay sư môn nghèo khổ bấp bênh, chỉ có thể bán tài sản lấy tiền. Càng thêm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải cần cù tu hành, vượt trội hơn người!

Mạnh Tuyết Lý vội vàng đem “toàn bộ tài sản” trả lại cho hắn: “Ngươi nghĩ nhiều, chúng ta thật sự không thiếu tiền. Sư trượng ngươi để lại núi vàng núi bạc, mấy đời ăn không hết.” Vì vậy nói ra ý định mua đi bán lại hoa đào sợi vàng với giá cao của Tiền Dự Chi cho hắn nghe.

Ngu Khởi Sơ nghe xong không thấy vui mừng, mặt lộ vẻ nửa tin nửa ngờ nhìn hai người trước mắt: “Các ngươi không lừa ta đấy chứ? Ta muốn nghe đại sư huynh nói.”

Hắn biết Mạnh Tuyết Lý xem thoại bản nhiều, há mồm có thể bịa chuyện.

Tễ Tiêu: “….Ta làm chứng, là thật.”

Ngu Khởi Sơ thoáng cái yên tâm.

Mạnh Tuyết Lý nghĩ, Ngu Khởi Sơ làm việc chân thật đáng tin, giao tiếp với người khác cũng có quy tắc của riêng mình. Huống hồ chuyện này vốn đơn giản, một tay giao tiền một tay giao hàng, giao cho hắn hẳn không có vấn đề gì.

Y cũng cặn kẽ nói ra cách đi dến Hanh Thông Tụ Nguyên, sau khi vào cửa phải giới thiệu mình như thế nào thì có người tiếp đón.

Nhưng y quên nói cho Ngu Khởi Sơ, Tiền Dự Chi là một vị Đại Thừa cảnh.

Hai ngày gần đây, Ngu Khởi Sơ luyện công ở rừng hoa đào, tay cầm Lâm Trì Liễu, luyện tập ở hoa đào rơi xuống trong nháy mắt, như thế nào chính xác đâm vào nhụy hoa của nó.

Mỗi ngày luyện đến hoa mắt, đầu óc choáng váng, lúc ra vào rừng đào, ổ chuột kim tiền dần quen với hắn. Có lúc từ bầy chuột có một con thoát ra, đi theo bên chân hắn, cùng hắn trở về lầu các ngủ.

Đến đúng ngày ước hẹn với Tiền Dự Chi, Ngu Khởi Sơ mang theo hai mươi cây đào tuyển lựa chặt chẽ xuống núi.

“Hanh Thông Tụ Nguyên” rất nổi tiếng, không cần Mạnh Tuyết Lý nói, hắn cũng biết nên đi như thế nào. Trước đây vào ngày nghỉ của Luận Pháp Đường, đệ tử trẻ tuổi hay chạy xuống núi chơi, kiểu gì cũng tới xem thử. Trên kệ trưng bày, trong hộp lưu ly trong suốt đựng đủ các loại đồ vật hiếm có mới lạ, qua một thời gian ngắn, lại thay đổi.

Ngu Khởi Sơ hưởng thụ lần đầu tiên được quản sự đại sảnh tiếp đón đãi ngộ như khách quý, đang có chút bay bay, đã đến lầu cuối. Quản sự mở cửa cho hắn, sau đó im hơi lặng tiếng lui ra.

Ngu Khởi Sơ đi vào thư phòng, chỉ thấy bên bàn có một tu sĩ thanh niên đang ngồi, ăn mặc kiểu thư sinh, khí chất nho nhã, đang lật xem một quyển sách rất dầy.

Hắn căng thẳng. Cường giả nếu không tận lực thu liễm khí tức, uy thế bọn họ tự nhiên toát ra, cũng khiến người ta nhận ra cảnh giới chân chính. Ngu Khởi Sơ thầm nghĩ, người này sâu không lường được, sợ rằng là Đại Thừa cảnh, hắn đàng hoàng hành lễ nói:

“Quấy rầy tiền bối, xin hỏi Tiền chân nhân có ở đây không?”

“Chính là ta.” Thư sinh cười một tiếng.

Vừa hay Tiền Dự Chi mới xem xong sổ sách, tâm tình không tệ, thuận tay rót cho hắn chén trà, kéo ghế ra: “Ngươi chính là Tiểu Ngu phải không? Nhị đệ tử của Mạnh trưởng lão, uống trà đi.”

Ngu Khởi Sơ khiếp sợ.

Mặc dù hắn tự xưng là “Cháu của Linh Hư Đạo Tôn, cháu của Sùng Nguyên Đạo Tôn”, nhưng hắn chẳng qua chỉ là một trong số con cháu đông đảo họ Ngu của Bạch Lộ Thành, một người phổ phổ thông thông. Cho tới bây giờ chưa từng tận mắt trông thấy tằng tổ gia “Đạo Tôn”, còn như “Tổ gia”, ngày lễ ngày Tết cùng một đám hậu bối ba lạy chín quỳ, mới thấy một mặt.

Sau khi đến Hàn Sơn, lúc khảo hạch cuối năm, ở chính điện thấy Chưởng môn chân nhân và các vị trưởng lão, đều là trưởng giả dáng vẻ uy nghiêm.

Mà giờ khắc này, một vị Đại Thừa cảnh cường giả rót nước pha trà mời hắn. Ngu Khởi Sơ nghĩ, tương đương với tổ gia châm trà cho ta, vội vàng nhận lấy chén trà, đứng ngồi không yên.

Hắn hai tay dâng lên túi trữ vật, nghiêm túc nói: “Chuyện tiền bối giao phó, đã làm xong. Hai mươi gốc cây hoa đào sợi vàng, mời tiền bối xem qua!”

Tiền Dự Chi đưa tay nhận lấy, thần thức đảo qua liền biết ngọn nguồn: “Sau này hoa đào đều do ngươi giao hàng?”

Vừa nghe thấy hắn hỏi, Ngu Khởi Sơ liền lập lại hành lễ: “Đúng vậy tiền bối.”

Tiền Dự Chi nâng hắn dậy, lấy túi trữ vật đựng đủ linh thạch, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn của thương nhân: “Không vấn đề gì. Tiền hàng lần này giao cho ngươi, ngươi kiểm tra lại đi. Lần sau giao nhiều hơn nhé, tốt nhất là trăm cây trở lên, cũng tiết kiệm công sức lên xuống núi của ngươi.”

“Sau này Hanh Thông Tụ Nguyên còn phải làm ra bánh hoa đào, phấn hoa đào, rượu hoa đào, từ phương bắc phổ biến đến phương nam… Trong quá trình hợp tác ngươi có ý kiến gì, có thể nói ra bất cứ lúc nào, đừng khách khí.”

Ngu Khởi Sơ nhận lấy túi trữ vật của hắn, giống như cầm một khối sắt nóng bỏng tay. Thấy hắn thân thiết như vậy, càng hoảng hốt, đứng dậy liên tục nói “không dám”.

Tiền Dự Chi lại nâng hắn lên, không khỏi khẽ cau mày.

Cái này nói như thế nào? Hắn phe phẩy mặt quạt Hòa Khí Sinh Tài, nóng nảy đến mức muốn đổi mặt quạt: “Ngươi hình như có chút hiểu lầm với ta. Ngươi xem đây là đâu?”

Ngu Khởi Sơ cẩn thận đáp: “Hồi bẩm tiền bối, là tiệm cầm đồ.”

“Đúng, chúng ta còn nhận ký gửi, bán đấu giá.” Tiền Dự Chi cười nhạo hắn, “Ta là một gian thương vô tình vô nghĩa, mọi người tới đây, đều là tới tiêu tiền kiếm tiền! Sao hả, thằng nhóc ngươi tới đây kết bạn à?”

Ngu Khởi Sơ bị gian thương dạy dỗ, ngược lại tự tại chút: “Được rồi. Ta chỉ là không quen…”

Sau đó hai người dần dần quen thuộc, Tiền Dự Chi thậm chí phái người giúp hắn gửi thư nhà, thuận tay tặng mẹ hắn hai hộp bánh hoa đào. Bởi vì Hanh Thông Tụ Nguyên có thương lộ đi xuyên qua Bạch Lộ Thành, dùng phi hành pháp khí nhanh nhất một ngày là đến.

Vậy mà lúc này, thiếu niên Ngu Khởi Sơ cũng không biết, đời này hắn phải chịu kinh sợ, cùng vĩ đại huy hoàng, vừa mới bắt đầu.

Mạnh Tuyết Lý dạy tiểu đồ đệ kỹ xảo cận chiến rất thuận lợi, đối mặt đại đồ đệ, lại có phần xoắn xuýt.

Y hỏi: “Ta không học kiếm quyết. Trước đây ngươi từng luyện kiếm chưa?”

Tễ Tiêu không muốn nói dối y, gật đầu.

Mạnh Tuyết Lý thầm nghĩ quả nhiên cha ngươi đã dạy ngươi, áp lực gánh trên vai chợt nhẹ: “Vậy thì tốt, luyện tập theo phương pháp trước đây của ngươi, nếu gặp phải vấn đề, ta mang ngươi đến thỉnh giáo Chưởng môn. Mặc dù ta không dạy nổi kiếm pháp, nhưng thứ khác có thể dạy ngươi. Kể từ hôm nay, dạy ngươi học!”

Dứt lời, y lôi một quyển từ trong ngực ra, trịnh trọng mở ra trang thứ nhất.

Tễ Tiêu sắc mặt quẫn bách.

Mạnh Tuyết Lý: “Đừng coi thường sách vỡ lòng, từng chữ từng câu đều là châu ngọc tinh túy. Ánh mắt của ngươi là sao, còn muốn học hay không?”

Tễ Tiêu: “…Ta học.”

Mạnh Tuyết Lý vui vẻ yên lòng: “Học cho tốt. Căn cốt thiên phú của ngươi cực tốt, nếu như ngươi có thể trước lúc ta đi Hàn Hải bí cảnh, tu luyện tới Luyện Khí cảnh hậu kỳ, ta liền an tâm.”

Tễ Tiêu thành thực nói: “Dễ dàng.”

Đời trước hắn cả đời cầu đạo thẳng đến lúc chết, hiện tại bình thường đi bộ, hô hấp, mỗi phút mỗi giây đều là tu hành. Chỉ sợ đột phá quá nhanh, quá nổi bật, mới giữ tốc độ như Tễ Tiêu trước đây vậy.

Bây giờ nghĩ lại, so với việc phỏng đoán tâm tư của tiểu đạo lữ, tu hành ngược lại là việc đơn giản nhất.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kiếm Xuất Hàn Sơn