Kinh Thiên

Chương 56: Danh Ngạch Thám Hiểm ‘tàn Môn’

Chương sau
Danh sách chương

Trở lại một chút trong lúc Kinh Thiên đang nhốt mình trong trang viên nghiên cứu luyện khí, thì trong thành Vân Long những tin tức về Tàn môn liên tục được công bố khiến cho tu luyện giả toàn thành Vân Long bùng nổ.

Phủ thành chủ của thành Vân Long trong đại điện đang ngồi ba cự đầu trao đổi công việc với nhau.

Phía trên cùng là thành chủ thành Vân Long, rất ít khi vị thành chủ này xuất hiện trực tiếp xử lý công việc.

Hầu hết mọi việc trong thành Vân Long được hai thủ hạ tin cẩn của ông giải quyết, có thể nói đây là cánh tay phải, cánh tay trái của ông.

Và lúc này trong đại điện cả hai người này đều ngồi phía dưới để bàn bạc công việc với thành chủ.

“Tuy rằng chúng ta cố gắng ngăn chặn và phong tỏa tin tức về ‘Tàn môn’ xuất hiện, nhưng kết quả cũng vẫn không được như ý muốn.

Tin tức vẫn bị lọt ra ngoài, hiện nay trưởng môn và các vị bô lão của Hồng Hạc môn đang đứng ra thương lượng và dàn xếp với các thế lực lân cận.

Do vậy trong thời gian tới thành Vân Long của chúng ta sẽ trở lên hết sức nhộn nhịp và xuất hiện nhiều va chạm của các thế lực khác nhau.

Hai người các ngươi phải hết sức tập trung, xử lý công việc khôn khéo”.

Vị thành chủ nói.

“Dạ thành chủ, chúng thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức”.

Cả hai vị trung niên ngồi phía dưới đồng thanh đáp.

“Hoàng thượng cũng gửi thư cho ta, quốc gia cũng sẽ gửi một lực lượng đến giúp chúng ta giữ gìn an ninh trật tự.

Đặc biệt Hồng Hạc Môn cũng sẽ cử một đội đến thành Vân Long của chúng ta để tham gia giữ trật tự.

Bàn Tự Đa người cần phải phối hợp với họ thật tốt đấy”.

Vị thành chủ nói tiếp.

“Dạ thành chủ, thuộc hạ sẽ hành động cẩn trọng”.

Bàn Tự Đa ngồi phía dưới bên phải cung kính trả lời thành chủ.

Tin tức về ‘Tàn môn’ xuất hiện tại khu vực của thành Vân Long trong địa phận của Hồng Hạc Môn tuy rằng được các cao tầng cố gắng áp chế không để lọt ra ngoài.

Mục đích của Hồng Hạc Môn là nuốt trọn toàn bộ tài nguyên của tàn môn này.

Nhưng sự việc thì không phải lúc nào cũng diễn ra theo ý mình muốn, không biết bằng cách nào đó tin tức về tàn môn vẫn bị lọt ra ngoài.

Các thế lực lân cận bên cạnh Hồng Hạc Môn khi nghe thấy tin tức đã tập hợp nhau lại gây áp lực với Hồng Hạc Môn để có thể chia được một phần lợi ích nhất định.

Cao tầng của Hồng Hạc Môn đang thương lượng với các thế lực xung quanh để làm sao Hồng Hạc Môn đạt được lợi ích tối đa trong sự kiện này.

Bởi nếu không lùi một bước có thể Hồng Hạc Môn sẽ bị các thế lực khác liên kết nhau lại đối phó, lúc đó được không bù mất.

Cũng do tình hình trở lên phức tạp hơn e rằng để thành Vân Long tự quản lý và giữ gìn trật tự thì không đủ khả năng.

Hồng Hạc Môn quyết định cử nhân lực của mình trực tiếp đến thành Vân Long đảm bảo an ninh trật tự.

“Chúng ta được ưu ái hơn các thành khác vì tàn môn xuất hiện trong địa bàn của thành Vân Long chúng ta.

Danh sách danh ngạc thám hiểm tàn môn đã thống nhất cách thức phân chia, phủ thành chủ chúng ta được mười lăm danh ngạch.

Ta chỉ lấy một danh ngạch cho nữ nhi của ta.

Số còn lại hai người các ngươi tự thương lượng”.

vị thành chủ tiếp tục nói.

“Cảm ơn thành chủ hậu ái”.

Hai người đồng thanh đáp.

“Ta cũng chỉ lấy ba danh ngạch cho con trai, một đứa cháu và một đứa để tử không nên thân của ta, số còn lại Đại thống lĩnh toàn quyền xử lý”.

Kiều Bá Đức lên tiếng nói.

“Cảm ơn Đại tổng quản, ta nhiều người nên cũng không khách sáo”.

Bàn Tự Đa chắp tay cảm ơn vị tổng quản của thành Vân Long.

Hai người này một người là Đại thống lĩnh quản lý toàn bộ lực lượng an ninh của thành Vân Long, người còn lại là Đại tổng quản quản lý toàn bộ các sự việc hoạt động của cả phủ thành chủ và những việc khác trong thành Vân Long.

Hai người này đều là hai người bên cạnh thân cận nhất, và cũng là hai người mà vị thành chủ thành Vân Long tin tưởng nhất.

Bình thường vị thành chủ rất ít khi xuất hiện, những việc lớn nhỏ trong thành Vân Long đều do hai người này cùng nhau xử lý.

Cơ cấu quản lý an ninh, quân đội của thành Vân Long rất đơn giản.

Tất cả đều do quân đội của thành Vân Long chịu trách nhiệm và xử lý.

Toàn bộ lực lượng này cơ cấu phân cấp, hình thức quản lý cũng không mấy phức tạp.

Đại thống lĩnh là Bàn Tự Đa hắn quản lý một đội quân tinh nhuệ nhất được tuyển chọn ra từ toàn bộ binh sĩ trong thành.

Phía dưới hắn có bốn phó đại thống lĩnh, mỗi một vị phó thống lĩnh phụ trách một khu vực trong thành Vân Long.

Toàn bộ thành Vân Long được chia làm bốn khu vực, Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi khu vực này sẽ do một phó thống lĩnh quản lý.

Dưới các phó đại thống lĩnh này lại có các thống lĩnh, mỗi vị thống lĩnh sẽ chỉ huy một cơ số binh sĩ nhất định.

Còn Kiều Bá Đức là tổng quản phụ trách các công việc còn lại của cả phủ thành chủ và các hoạt động khác của thành Vân Long như: thu thuế, quản lý nhân sự, hoạt động ngoại giao…

“Nếu không còn việc gì nữa thì các ngươi đi chuẩn bị đi, sắp tới các ngươi sẽ nhiều việc đấy”.

Kim Viễn Đỉnh lên tiếng nói.

Thành chủ của Thành Vân Long có tên là Kim Viễn Đỉnh.

Họ Kim cũng là họ của hoàng tộc Cửu Long quốc.

Kim Viễn Đỉnh là con thứ của một vương gia trong hoàng tộc của Cửu Long quốc, do cha hắn là vương gia nhưng lại chẳng được nắm trọng trách gì, địa vị trong hoàng tộc cũng không cao.

Chính vì vậy Kim Viễn Đỉnh lựa thế xin về làm thành chủ của thành Vân Long này, mục đích chính là tìm kiếm cơ hội và tập hợp tài nguyên cho quá trình tu luyện của hắn.

Hoàng tộc của Cửu Long quốc trực thuộc quản hạt của Hồng Hạc Môn.

Tại Hồng Hạc Môn họ Kim cũng là một chi nhánh có thế lực, đó cũng là lý do họ Kim ngồi vững vàng hoàng tộc của Cửu Long quốc.

Trong hoàng tộc Cửu Long quốc cũng khá tương đồng với những gia tộc tu luyện giả khác.

Thế hệ trẻ của hoàng tộc nếu có tiềm năng, tố chất tu luyện cũng sẽ được Hồng Hạc Môn thu nhận để trở thành đệ tử của Hồng Hạc Môn.

Những người không có tài năng, hoặc tiềm năng phát triển thấp sẽ ở lại Cửu Long quốc, quản lý quốc gia, làm người phát ngôn cho Hồng Hạc Môn bên ngoài.

Nhưng với những gia tộc có quan hệ đặc biệt với Hồng Hạc Môn thì môn phái này cũng có những quy định đặc biệt ưu ái cho những gia tộc này.

Một trong những ưu ái mà hoàng tộc Cửu Long quốc nhận được là, những thành viên trong gia tộc này khi tuổi trẻ không đạt tiêu chuẩn trở thành đệ tử của Hồng Hạc Môn vẫn có thể đi được cửa hậu.

Nếu người của Kim tộc trước sáu mươi tuổi có thể bước chân vào Địa cảnh thì vẫn có thể tiến vào Hồng Hạc Môn tu luyện.

Đây chính là mục tiêu của vị thành chủ Vân Long thành này hướng đến.

Vì ở thế giới Lạc Hồng thế giới của tu luyện giả này thì tuổi thọ của tu luyện giả rất lớn, tu vi càng cao thì tuổi thọ lại càng lớn.

Sáu mươi tuổi ở thế giới này cũng có thể nói là còn rất rất trẻ.

Thực tế thì tu vi của Kim Viễn Đỉnh hiện tại đang kẹt ở Nhân Cực cảnh đỉnh phong (Nhân cực cảnh thập nhị giai).

Chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào Địa cảnh, nhưng không biết có bao nhiêu tu luyện giả bị kẹt ở cảnh giới này không tiến triển gì.

Thậm chí có những tu luyện giả bị kẹt ở cảnh giới này cả đời không thể tiến thêm được nữa.

Hơn nữa Kim Viễn Đỉnh hiện tại cũng đã năm mươi tám tuổi rồi, nếu không thể đạt được Địa sơ cảnh trước năm hắn sáu mươi tuổi thì cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.

Đây cũng là lý do mà vị thành chủ này rất ít khi xuất hiện xử lý công việc, thời gian chủ yếu của hắn là dành cho tu luyện để sớm đạt được mục đích của mình.

Tại Ngô gia đại điện, một nhóm người cũng đang ngồi thương lượng về sự kiện tàn môn xuất hiện.

“Chúng ta nhận được mười danh ngạch thám hiểm tàn môn lần này.

Thời gian dự kiến tham gia thám hiểm có thể nói khá ngắn, lên hôm nay triệu tập các vị bô lão của gia tộc đến đây thương nghị về số danh ngạch này”.

Tộc trưởng Ngô gia Ngô Tích Lịch nói.

“Cả ba vị thiếu gia đều đủ điều kiện tham gia lần này, ta đề nghị đưa ba danh ngạch cho ba vị thiếu gia.

Số danh ngạch còn lại chúng ta thương lượng xem trong thế hệ trẻ ai có đủ điều kiện và có tiềm năng phát triển sẽ tạo điều kiện cho bọn trẻ”.

Một vị bô lão tóc trắng ngồi phía dưới lên tiếng nịnh hót tộc trưởng nói.

“Ta đồng ý”.

Một vị bô lão khác lên tiếng ủng hộ.

“Cái này không ổn, ta dự định để cho Ngô Tích Cương tham gia, còn tên bất thành khí Ngô Tích Tú nếu trước thời gian thám hiểm tàn môn có thể tiến vào Nhân vương cảnh, lúc đó có thể cân nhắc đến nó.

Còn nếu không thì sẽ dành danh ngạch cho người khác.

Còn Ngô Tích Đường sẽ không cần tham gia lần thám hiểm này”.

Ngô Tích Lịch nói.

Ngô Tích Lịch là tộc trưởng của Ngô gia tu vi của lão hiện cũng đạt đến Nhân cực cảnh thập giai.

Trong gia tộc tu vi của lão chỉ thua ba vị thái thượng bô lão, một người là cha hắn tộc trưởng đời trước tu vi đạt đến Địa hóa cảnh nhất giai.

Hai vị còn lại đều là chú của hắn tu vi cũng đạt đến Nhân cực cảnh thập nhị giai.

Vị tộc trưởng này có ba người con trai.

Người con trai lớn nhất có tên Ngô Tích Đường tu vi cũng đã đạt đến Nhân vương cảnh lục giai (chương 10 nói tứ giai, nhưng qua thời gian đã có tiến bộ).

Còn đứa con thứ hai của lão có tài năng và tiềm năng nhất hiện giờ tu vi cũng đã đến Nhân vương cảnh thập giai, đây là đứa con mà lão tự hào nhất và cũng là người có nhiều khả năng nhất tiến vào Hồng Hạc Môn tu luyện.

Còn tên thứ ba là Ngô Tích Tú, không cần giải thích nhiều nữa.

“Đại thiếu gia tuy tiềm năng có chút kém hơn nhị thiếu gia, nhưng so với những người khác trong tộc thì tài năng cũng hơn rất nhiều.

Chúng ta cũng không nên gạt đại thiếu gia đi, mong tộc trưởng cân nhắc”.

Một vị bô lão trong tộc lên tiếng nịnh bợ.

“Ta có ba đứa con lại lấy ba danh ngạch, như vậy không thỏa đáng với những gia đình khác trong tộc.

Cứ như vậy đi, các vị không cần khuyên can.

Giờ chúng ta thương thảo xem những đứa trẻ nào có đủ điều kiện để tham gia”.

Ngô Tích Lịch đưa ra quyết định cuối cùng nói.

Thực ra thì lão cũng có tính toán của riêng lão, vì lão ngồi ổn trọng ở vị trí tộc trưởng Ngô gia rất nhiều năm.

Ngoài thực lực tu vi của lão là điều không phải bàn cãi, trí tuệ và kinh nghiệm của lão cũng không phải đơn giản.

Lần thám hiểm này thực tế cũng là một lần tranh đoạt tài nguyên tu luyện, vấn đề là tài nguyên tu luyện trong tàn môn này chủ yếu là các loại bí kíp tâm quyết, võ kỹ… Nhưng linh tài, linh bảo thì có lẽ sẽ chẳng có gì, bởi trải qua hàng vạn năm mọi thứ trong tàn môn này có lẽ đã hủ hóa hết.

Tàn môn nằm sâu dưới lòng đất thì linh dược cũng sẽ chẳng phát triển được.

Hơn nữa lão cũng là người có thông tin linh thông nghe nói nhân cơ hội này Hồng Hạc Môn sẽ tuyển chọn để tử sớm hơn so với dự kiến.

Thêm vào đó không biết trong tàn môn sẽ có những nguy hiểm gì, lão không để cả ba đứa con của lão cùng đi vào trong đó.

Đứa con thứ hai có tiềm năng phát triển và tu vi cao nhất sẽ có nhiều cơ hội đoạt được lợi ích cao nhất, qua đó thể hiện được tố chất của mình để tiến vào Hồng Hạc Môn.

Còn đứa con lớn nhất cần đảm bảo lão có người kế nghiệp, vì đây cũng là đứa con vừa có chút tiềm năng tu luyện lại có trí tuệ thông minh, trầm ổn.

Lão cũng rất tin tưởng và đào tạo anh ta trở thành người kế nghiệp lão.

Còn Ngô Tích Tú thì còn quá trẻ, với lão thì sao cũng được và lão cũng chưa biết định hướng cho đứa con thứ ba này thế nào.

Trong khi Ngô gia đang thương lượng chọn lựa thế hệ trẻ tham gia sự kiện này thì các đại gia tộc trong thành như Mai gia, Phương gia, Hoàng gia cũng vậy.

Tộc trưởng các tộc này và các bô lão trong tộc cũng đang thương nghị lựa chọn nhân sự tham gia thám hiểm tàn môn xuất hiện này.

Đại điện của Vạn Thương Bảo Các cũng đang diễn ra một cuộc thương nghị về sự kiện tàn môn xuất hiện trong khu vực của thành Vân Long.

Các cự đầu của Vạn Thương Bảo các đều có mặt ở đây như: Thiếu gia, tiểu thư, Phùng tông sư, Phiên tông sư, chi các chủ Vạn Thương Bảo Các thành Vân Long… Ngoài ra còn có hai vị chi các phó của chi nhánh Vạn Thương Bảo Các cũng có mặt, một người là Kim Văn Vác cũng là một luyện đan sư cấp ba trung cấp, và một người còn lại là Hình Sỹ Minh.

Vị chi các phó Hình Sỹ Minh này là một luyện khí sư cấp ba đỉnh cấp, người này tính tình có chút cổ quái chỉ thích nghiên cứu luyện khí, còn lại những việc khác chẳng mấy khi quan tâm và hầu như không nhúng tay vào công việc của chi nhánh Vạn Thương Bảo Các.

“Tạ chi các chủ, hôm qua người tiếp xúc với bên phía thành Vân Long thế nào?” Đỗ Thiên Quân lên tiếng hỏi.

“Thuộc cấp hôm qua có tiếp xúc với quản sự Kiều Bá Đức, theo danh ngạch được phân bổ cho thành Vân Long là một trăm danh ngạch.

Phủ thành chủ chiếm mười lăm danh ngạch, bốn đại gia tốc Ngô, Mai, Phương, Hoàng mỗi gia tốc được phân mười danh ngạch.

Còn lại bốn mươi lăm danh ngạch sẽ giao phía Vạn Thương Bảo Các chúng ta tiến hành đấu giá công khai cho các gia tộc còn lại và tán tu.

Thời gian tổ chức đấu giá danh ngạch sẽ do chúng ta tự lên kế hoạch và công khai.

Toàn bộ số tiền thu được chúng ta sẽ được hưởng phí hai mươi phần trăm, số còn lại sẽ nộp vào ngân sách của thành Vân Long”.

Tạ Yến Cân lên tiếng giải thích cho vị thiếu chủ hiểu.

Thực tế tổng số danh ngạch có thể tiến vào trong tàn môn là khoảng một nghìn tu luyện giả.

Ban đầu Hồng Hạc Môn dự kiến phân chia mỗi thành của Cửu Long quốc mỗi thành một trăm danh ngạch và Hồng Hạc Môn sẽ lấy một trăm danh ngạch còn lại.

Nhưng do sự việc biến động ngoài dự kiến, các thế lực xung quanh dòm ngó và tạo sức ép cho Hồng Hạc môn lên việc phân chia danh ngạch giữa các thành có điều chỉnh lại.

Mỗi thành chỉ nhận được bảy mươi danh ngạch, trường hợp đặc biệt là thành Vân Long nơi tàn môn xuất hiện được ưu ái hơn vẫn giữ nguyên số danh ngạch là một trăm danh ngạch.

Hồng Hạc Môn chiếm chín mươi danh ngạch, thành Hoàng Long là kinh đô của Cửu Long quốc nhận được tám mươi danh ngạch.

Hai trăm bốn mươi danh ngạch còn lại Hồng Hạc Môn nhả ra để thương lượng cho các thế lực xung quanh, cùng chia miếng bánh lợi ích này.

Để các gia tộc và tu luyện giả toàn thành Vân Long không làm loạn, nhưng không có đủ danh ngạch để cho toàn bộ tu luyện giả tham gia thám hiểm tàn môn.

Phủ thành chủ đưa ra quyết định phân chia cho bốn thế lực lớn nhất của bản địa mỗi thế lực mười danh ngạch.

Và dĩ nhiên để có số danh ngạch này các gia tộc cũng phải bỏ ra một số tài phú nhất định để cầm về.

Số còn lại mang đấu giá công khai để tạo cơ hội cho tán tu cũng có thể tham gia thám hiểm tàn môn.

Qua đó phủ thành chủ có lý do để trấn áp những phần tử chống đối, xuyên tạc, gây kích động tu luyện giả trong thành.

“Ài điều kiện để vào được tàn môn thấp quá, nếu không ta cũng muốn đi một chuyến”.

Đỗ Thiên Quân cảm thán.

“Chắc có lý do nào đó, hoặc đây cũng chỉ là một tàn môn nhỏ chẳng có gì, nên điều kiện tham gia mới thấp như vậy, mà còn bị hạn chế tu vi nữa”.

Phùng tông sư lên tiếng nói.

“Thôi chuyện đó không cần nói nữa, ta chỉ có chút tiếc nuối thôi.

Bây giờ chúng ta định tổ chức đấu giá số danh ngạch này thế nào?” Đỗ Thiên Quân lên tiếng hỏi.

“Thường thì cứ mỗi tháng Vạn Thương Bảo Các chúng ta lại tổ chức một buổi đấu giá một số thiên tài địa bảo, cùng với một số tài sản của các tu luyện giả trong thành gửi đấu giá cho chúng ta.

Nhưng do sự kiện này diễn ra bất ngờ, nên thuộc hạ định tổ chức buổi đấu giá hội của tháng này sớm hơn dự kiến, qua đó kết hợp đấu giá luôn số danh ngạch mà phủ thành chủ ủy thác”.

Tạ Yến Cân nói.

“Vậy thời gian dự kiến tổ chức khi nào?” Đỗ Thiên Quân lại hỏi.

“Thuộc hạ dự kiến tổ chức vào bốn ngày sau, trong bốn ngày tới chúng ta có thời gian sắp xếp cũng như tuyên truyền về buổi đấu giá rộng rãi cho toàn bộ tu luyện giả trong thành.

Đồng thời qua đó nếu các tu luyện giả hoặc các gia tộc có thêm thời gian để có thể gửi thêm thiên tài địa bảo cho buổi đấu giá của chúng ta thêm phần sôi động”.

Tạ Yên Cân nói.

Thực vậy chỉ còn có chín ngày nữa (lần trước là 10 ngày, nhưng đã qua một ngày) là đến thời gian tàn môn mở ra cửa trận cho tu luyện giả tiến vào thám hiểm.

Nếu để đến sát thời gian tàn môn mở ra thì các tu luyện giả sẽ có ít ngày để sử dụng thiên tài địa bảo mua được từ đấu giá.

Hoặc lúc đó tất cả đều tập trung vào chuẩn bị cho việc thám hiểm tàn môn, số lượng tu luyện giả tham gia vào đấu giá sẽ không nhiều như mong muốn.

Đặc biệt nếu không sớm đấu giá số danh ngạch của thành Vân Long có thể gây ra nhiều hệ lụy không cần thiết.

“Được rồi, cái này ngươi chủ động huy lực nhân sự của Vạn Thương Bảo Các thực hiện.

Ta sẽ không can dự sâu vào”.

Đỗ Thiên Quân lên tiếng nói.

“Thuộc hạ sẽ thực hiện ngay”.

Tạ Yến Cân lên tiếng đáp.

Thống nhất được phương án và thời gian tổ chức đấu giá hội, tin tức được công khai rộng rãi.

Toàn thành Vân Long lại bùng nổ với tin tức này, khắp nơi trong hang cùng ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao.

Các gia tộc nhỏ không đạt được danh ngạch từ phủ thành chủ cũng đang bàn tán làm sao để có được danh ngạch, và dự kiến sẽ tham gia đấu gia bao nhiêu danh ngạch… Các tán tu cũng đang tập hợp nhau lại bàn tán làm thế nào để có thể đạt được lợi ích từ sự kiện này…

Đan các chi hội trong một căn phòng sang trọng, một nhóm cự đầu cũng đang ngồi bàn bạc các thông tin mà họ nhận được.

“Tiêu chuẩn tham gia sự kiện này lại thấp đến vậy sao? Thành Vân Long cũng đã đưa ra cách phân phối danh ngạch tham thám hiểm sự kiện.

Chúng ta có nên tham gia đấu giá hội mua một vài danh ngạch không? Nếu lấy được danh ngạch thì đưa cho ai? Các vị cho ý kiến”.

Vị chủ tọa chi hội trưởng Đan Các của Cửu Long quốc lên tiếng nói.

Vị hội trưởng này có tên Doãn Hồng Nhân.

Ông ta là một luyện Đan sư cấp bốn trung cấp, hiện tại ông ta đang có rất nhiều cơ hội để trở thành luyện đan sư cấp bốn cao cấp.

Trong công tác luyện đan ông ta đã có những tiến bộ nhất định, một vài loại đan dược cấp bốn cao cấp đã được ông tham thấu rất sâu và cũng đã tập luyện một thời gian.

Giờ chỉ cần luyện chế thành công vài loại đan dược cấp bốn cao cấp nữa là đủ điều kiện trở thành luyện đan sư cấp bốn cao cấp.

“Chúng ta không có nhiều đệ tử tu luyện chuyên về võ luyện, đa phần đều là đệ tử chuyên về luyện đan.

Tiêu chuẩn của tu luyện giả được phép vào tàn môn quá thấp, do vậy các học đồ của chúng ta có thể rất bất lợi trong việc thám hiểm.

Thêm vào đó trong tàn môn đã bị vùi lấp cả vạn năm sẽ rất khó còn tồn tài linh dược, dược liệu.

Có lẽ tài nguyên phù hợp với chúng ta những đan phương cổ lưu giữ trong tàn môn.

Nên ta đề nghị chúng ta có thể tìm cách tiếp thu một hoặc hai danh ngạch, lựa chọn một hoặc hai học đồ tối ưu nhất đủ điều kiện tham gia sự kiện này”.

Mai đại sư, Mai Tiêu Tiền lên tiếng nói.

“Ta cũng đồng ý với ý kiến của Mai đại sư”.

Cao Hoan chi hội trưởng của Đan các chi hội tại thành Vân Long cũng lên tiếng tán thành ý kiến của Mai Tiêu Tiền.

“Ngoài ra chúng ta cũng thông báo ra ngoài, Đan Các sẵn sàng bỏ ra giá tiền cao để mua lại các đan phương của tàn môn.

Hơn thế nữa, những người lấy được đan phương từ tàn môn mà bán lại đan phương đó cho Đan Các sẽ được ưu tiên mua đan dược và luyện chế đan dược từ Đan Các với nhiều ưu đãi”.

Doãn Hồng Nhân nói thêm.

“Cái này ta hoàn toàn đồng ý”.

Mai Tiêu Tiền vuốt râu nói.

Tại trụ sở của chi hội Luyện khí sư cũng có mấy lão đầu ngồi bàn bạc về sự kiện tàn môn xuất hiện.

Quan điểm họ đưa ra cũng chẳng mấy khác biệt với mấy lão đầu của Đan Các chi hội.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kinh Thiên


Chương sau
Danh sách chương