Kỳ Thiên Lộ

Chương 77: Vô lại kỵ sĩ


Tần Tiểu Thiên cười nói: " Cũng không phải kỵ sĩ định chế thì sẽ thiên hạ vô địch, kỵ sĩ đồ chơi thì cũng không phải dễ trêu."

Điền Phong phát hiện đứa nhỏ này có chút khác với người khác, từ trên mặt hắn, nhìn không ra sự hưng phấn và kích động, có vẻ rất nhẹ nhàng yên lặng, cũng không có chút vẻ mặt khẩn trương, giống như cũng chỉ đang tiến hành một trò chơi.

Nhưng hắn đối với kỵ sĩ của mình tin tưởng mười phần, không tin món đồ chơi của đứa nhỏ này có bao nhiêu uy hiếp, cười nói: " Thua thì đừng khóc, ồ, Phong mập ta cũng không có thói quen khi dễ trẻ con, muốn trách, thì trách vị thúc thúc vô dụng của ngươi đi!"

Tần Tiểu Thiên còn chưa trả lời, Trình Kiến Côn không vui nói: " Phong mập, ai vô dụng? Âm dương quái khí! Đừng tưởng rằng ngươi chơi ta thì có thể thắng, hừ, cho dù thắng thì cũng không có gì là quá lợi hại, chọc ta nóng nảy, ta làm cho ngươi vẻ mặt nở hoa, Phong mập? Ta biến ngươi thành Phong ốm!"

Điền Phong bị dọa sợ, đánh nhau hắn không phải đối thủ, nếu không đại bá cũng sẽ không ra mặt đánh cuộc với Trình Kiến Côn. Hắn không dám tiếp tục kích thích Trình Kiến Côn, nói: " Không thèm nói nhảm với ngươi, tỷ thí bắt đầu rồi, xem ai thua không chịu nổi!"

Hai kỵ sĩ giục ngựa khởi động. Khoảng cách hai người chừng năm trăm thước, một trăm thước đầu thì chạy chậm, một trăm thước sau thì chạy nhanh hơn, năm mươi thước cuối thì xông tới.

Hắc kỵ sĩ của Tần Tiểu Thiên quy củ cùng hồng kỵ sĩ của Điền Phong đánh hai hiệp, rõ ràng bị rơi vào hạ phong.

Hiệp thứ ba bị hồng kỵ sĩ đánh rơi mũ giáp, hắc kỵ sĩ có vẻ phi thường chật vật. Hai ngựa tách ra, đều tự hướng xa xa chạy đi, chạy đến xa một trăm thước, hồng kỵ sĩ chuyển đầu ngựa, hắc kỵ sĩ lại vẫn tiếp tục chạy tới phía dưới. Mọi người kinh ngạc không khỏi cười to, không nghĩ tới kỵ sĩ máy mà cũng biết dở trò, tự mình tranh thủ thêm một chút thời gian kéo dài.

Điền Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện Tần Tiểu Thiên vẫn bộ dáng thản nhiên, trong lòng âm thầm cảnh giác: " Kỳ quái, đứa nhỏ này không thể nào bình tĩnh như vậy, chẳng lẽ trong đó có dối trá?"

Hắc kỵ sĩ một đường chạy cuồng tới hai trăm thước thì mới chuyển đầu ngựa, lập tức thúc giục ngựa, đem tốc độ tăng lên cực hạn.

Đến gần một trăm thước, hắc kỵ sĩ đột nhiên đứng lên, rút hợp kim phao mâu trên lưng, ra sức phao bắn ra ngoài, hợp kim phao mâu phát ra tiếng rít chói tai. Cứ cách mười đến mười lăm thước lại phao bắn ra một cây, liên tục bắn ra sáu cây hắn mới ngồi xuống.

Lúc này, hai kỵ sĩ đã đến gần.

Hồng kỵ sĩ cuống quýt cách ra. Kỵ sĩ máy có công năng tập trung phi thường phát đạt, hợp kim phao mâu phao bắn ra ngoài cũng không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng có thể hấp dẫn lực chú ý của đối thủ mãnh liệt.

Hai kỵ sĩ vừa mới giao nhau, hắc kỵ sĩ hét lớn một tiếng, đưa cây búa dài lớn tạp xuống. Cách đánh ngạc nhiên cổ quái này cũng quả nhiên làm cho hồng kỵ sĩ không cách nào làm ra phán đoán chính xác, chỉ do dự hai giây, chuyện xấu đã phát sinh.

Hắc kỵ sĩ tạp ra cây búa lớn trong tay xong, thân thể đột nhiên nghiêng qua một bên thân ngựa, nhấc thanh búa ngắn, hướng ngay chân ngựa hồng kỵ sĩ chém tới.

" Lạc sát!"

Chân ngựa mặc dù do hợp kim cứng rắn chế tạo, cũng không đỡ được một búa phách chém, đã chém đứt một chân ngựa. Hồng kỵ sĩ được huấn luyện cho dù rất tốt cũng không làm nên chuyện gì, con ngựa mất đi một chân ngã về phía trước, trong tiếng ầm ầm, người ngựa đều ngã xuống đất.

Hắc kỵ sĩ còn có chiêu cuối, nghiêng người buông tay, thanh búa ngắn cũng bay ra ngoài, trực tiếp nện lên sau gáy của hồng kỵ sĩ.

Tất cả động tác một hơi không đứt đoạn, lưu sướng cực kỳ, như nước chảy mây trôi, hắc kỵ sĩ dễ dàng đánh rớt đối thủ xuống ngựa, Điền Phong há to miệng, không thốt nên lời: " Ngươi...ngươi...đây là..đây là chiêu số gì? A? Ti...hèn hạ a!"

Trình Kiến Côn trợn mắt há hốc mồm, thắng lợi đến cực nhanh, hoàn toàn ngoài sự đoán trước của hắn.

Người xem trên đài một mảnh ồn ào nháo nhác. Chiêu số của hắc kỵ sĩ mặc dù quỷ dị, nhưng tuyệt đối không tính phạm quy, kỵ sĩ đối quyết cũng không có quy định không cho công kích ngựa, cho nên hắc kỵ sĩ thắng.

Một nhân viên công chứng lớn tiếng tuyên bố: " Trận thứ ba, kỵ sĩ của Trình Kiến Côn thắng! Dựa theo ba trận thắng hai, cuối cùng phán định: Trình Kiến Côn đã thắng, Điền Phong thất bại!"

Sắc mặt Điền Phong trắng bệch, một ván cuối cùng bị bại thật sự quá oan, cục diện vốn thắng chắc không ngờ lại bị xoay ngược lại, trở về làm sao nói với bá phụ?

Trình Kiến Côn như là đột nhiên hiểu được là mình đã thắng lợi, hắn lắc lắc đầu, mạnh mẽ từ trên mặt đất nhảy lên, không ít hơn bảy, tám thước cao, kêu lên quái dị: " Hay a! Ha ha!" Thân thể rơi xuống thì phun ra phi kiếm, tại không trung xoay vài vòng, phát tiết ra tâm tình vui sướng chí cực, chỉ chốc lát, hắn rơi vào trước mặt Điền Phong, ha ha cười to.

Điền Phong lui một bước, hỏi: " Trình Kiến Côn, ngươi muốn thế nào?"

Luận về đánh nhau, mười người như hắn cũng đánh không lại một Trình Kiến Côn, nếu không cũng sẽ không có cuộc đổ đấu này.

Trình Kiến Côn nhe răng cười: " Không gì, hắc hắc, Phong mập...lần này chơi vui thật lớn a, ha ha!"

Một nhân viên công chứng đã đến, nói: " Trình tiên sinh, mời ngươi xem xét một chút tài khoản của mình, lần này công chứng, chúng ta lấy mười phần trăm phí thủ tục, ngươi tổng cộng thắng được một trăm mười ba triệu tư kim."

Trình Kiến Côn nói: " Còn có không? Dường như còn có cổ phần của Điền thị gia tộc mà?"

Nhân viên công chứng kia nói: " Cổ phần của Điền Bá Phi tiên sinh ở một tháng trước đã chuyển nhượng cho người khác, cho nên không có cổ phần."

Lão già này dùng chiêu số cũng giống như Trình Kiến Côn, trước tiên đem cổ phần chuyển nhượng, bất luận thua hay thắng đều không sao cả, cổ phần của Điền thị gia tộc tuyệt đối không thể giao cho người ngoài.

Trình Kiến Côn thầm mắng: " Lão hồ ly! Lão hoạt đầu!" Mắng hai câu, lại nhịn không được nở nụ cười, ngẫm lại mình cũng đem cổ phần của nông trường toàn bộ chuyển nhượng, cùng cách làm của Điền Bá Phi cũng giống nhau, hắn thậm chí làm được càng hoàn toàn, ngay cả hiện kim cũng không có lưu lại bao nhiêu.

Điền Bá Phi tốt xấu còn lưu lại một trăm triệu, mặc dù chỉ là một sợi lông trâu của Điền thị gia tộc, phỏng chừng hắn cũng đã dời đi phần lớn hiện kim.

Nhưng thật ra chỉ cần có thể thắng, Trình Kiến Côn cũng không thèm để ý có thể thắng bao nhiêu tiền, khoái cảm đánh bạc, chính là một khắc thắng này.

Điền Phong cũng sảng khoái, nguyện chịu thua, vốn bá phụ chỉ muốn cấp cho mình cơ hội hả giận, kết quả ngược lại thua mất.

Hắn cũng không dám cùng Trình Kiền Côn đánh nhau, người tu chân không thể chủ động khiêu khích con người bình thường, nhưng người bình thường nếu phạm người tu chân, vậy cũng chính là muốn chết. Điền Phong tên là Phong mập, chỉ là xước hào, hắn cũng không phải thật sự là người điên.

Trình Kiến Côn từ nhỏ đến lớn cũng không thiếu tiền, cho nên thắng bao nhiêu tiền cũng không thèm để ý, lần này chiến thắng toàn là nhờ vào đồ chơi kỵ sĩ của Tần Tiểu Thiên, có thể nói Tần Tiểu Thiên là vì hắn tranh lại mặt mũi.

Hắn vội vàng tìm Tần Tiểu Thiên, phát hiện tiểu tử kia đang ngủ tại đài chỉ huy, không khỏi lắc đầu.

Điền Phong thua một số tiền lớn, trong lòng không thoải mái, mang theo đám bằng hữu rời đi trước, đám công tử bọn họ, đánh bạc thắng thua là chuyện thường, có cơ hội lại đánh lại, nên cũng không sinh thù oán.

Hắn ra lệnh cho người đem ba kỵ sĩ tổn hại toàn bộ chém nát, bỏ vào đống rác, ngay cả kỵ sĩ chiến thắng cũng không may mắn thoát khỏi, phát tiết xong hắn cũng tiêu đi sự tức giận.

Trình Kiến Côn trở lại biệt thự của mình, đặc ý kéo Tần Tiểu Thiên tới.

Tần Tiểu Thiên về nhà thì liền ngủ hai ngày, bị điện thoại của Trình Kiến Côn đánh thức, bất đắc dĩ đành đi tới biệt thự phía sau.

" A Côn, chuyện gì? Ai, ta còn ngủ chưa đủ...lần này lại đánh cuộc gì?" Hắn vừa vào cửa đã hỏi.

Trình Kiến Côn cười mắng: " Đi! Ngươi còn cho ta là tên ghiền cờ bạc a? Tìm ngươi có chuyện tốt."

" Chuyện tốt gì?"

Trình Kiến Côn nói: " Lần này đổ đấu, thắng Phong mập một trăm triệu, hắc hắc, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng tệ lắm, ân, gọi ngươi tới, a a, dù sao mấu chốt thắng là nhờ ngươi."

" Phân tang? Ta thích!"

Tần Tiểu Thiên ở trong Thiên Diễn vẫn coi như làm qua thổ phỉ, vừa nghe phân tang, nhất thời hăng hái, cảm thấy rất thân thiết.

" Là chia tiền, không phải chia tang vật! Chúng ta thắng bạc, không phải cướp bóc."

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Không sai biệt lắm, a a, dù sao là chia tiền ma, cho ta bao nhiêu?"

Trình Kiến Côn không nói gì, làm gì có đứa nhỏ nào giống như vậy, mà chính là một tiểu thổ phỉ. Một hồi lâu hắn mới nói: " Một nửa, bỏ đi phần trăm phí thủ tục, thì còn có một trăm lẻ một triệu bảy ngàn vạn, bỏ đi cái lẻ, cho ngươi năm mươi triệu."

Tần Tiểu Thiên không khỏi nở nụ cười nói: " Oa, không ít a, năm mươi triệu...a a, lần sau đổ đấu lại kêu ta." Mặc dù giọng nói rất kinh ngạc, nhưng Trình Kiến Côn nhìn ra được, Tần Tiểu Thiên cũng không thèm để ý tiền này, chỉ đơn thuần là chơi đùa mà thôi.

Hắn không biết Tần Tiểu Thiên có hiểu rõ hay không, năm mươi triệu có ý nghĩa gì.

Trình Kiến Côn nói: " Nếu ngươi không có ý kiến, ta sẽ bỏ tiền vào tài khoản của ngươi."

" Chờ một chút, ân, ngươi cấp cho Tiểu Gia và Tiểu Yên mỗi người mười triệu, cho đại ca đại tẩu ngươi hai mươi triệu, cho ta mười triệu là được." Tần Tiểu Thiên nhẹ nhàng nói.

" A?"

" A cái gì? Phân tang phải công bình, nếu không có bọn họ cố gắng trợ uy, ta làm sao có thể thắng? A a."

Thật đúng là quy củ của thổ phi phân tang. Trình Kiến Côn nói thầm: " Ngươi trước kia chẳng lẽ là làm thổ phỉ sao?" Nói: " Được, dựa theo phân phó của ngươi...phân tang? Ai, lời này nói ra...thật sao sao đó." Hắn thật sự nhịn không được hỏi: " Tiểu Thiên, ngươi đến tột cùng là ai?"

Tần Tiểu Thiên sờ sờ mũi, nhàn nhạt nói: " Là một người tốt, một tiểu hài tử bình phàm, ngươi nghĩ rằng ta là ai?"

Trình Kiến Côn không có cách nào khác, đứa nhỏ này miệng kín, đừng mong nghe được tin tức chân thật. Hắn nói: " Bỏ đi, ngươi thích làm tiểu hài tử thì tùy tiện...a a, Tiểu Thiên, ngươi còn hỏa lôi phù không? A a, cấp cho một cái."

Từ khi Tần Tiểu Thiên dùng hỏa lôi phù đuổi đi Chung Cương, hắn vẫn ghi nhớ. Hỏa lôi phù là đồ vật tốt, lần trước khảm ngọc phù vào trên người kỵ sĩ, vẫn còn thu lại cất giữ, bây giờ hắn còn muốn có thêm một khối, vật này có tiền cũng không có chỗ mua.

Tần Tiểu Thiên đưa ra cho hắn một quả ngọc phù. Đồ vật này có rất nhiều, trước kia rảnh rỗi thường xuyên luyện chế, còn có rất nhiều nửa thành phẩm, chỉ bất quá bây giờ không có cách nào khác luyện. Trong thân thể có thêm một lực lượng cổ quái, không phải do mình quen thuộc cũng không dám loạn bậy nếm thử.

Biết càng nhiều, lá gan lại càng nhỏ, hắn cũng không dám như lúc mới bắt đầu tu hành thì vô kiêng kỵ như thế.

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Tiểu Gia mấy ngày nay thế nào rồi?"

Trình Kiến Côn lộ ra một tia mỉm cười, nói: " Trong tràng huấn luyện, chuyên môn huấn luyện kỵ sĩ chém chân ngựa." Vừa nói vừa đem ngọc phù thu hồi.

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Chiêu này chỉ có thể dụng một lần, kỵ sĩ chỉ cần huấn luyện qua một lần, sẽ biết làm sao tránh né, luyện ra cũng vô dụng."

Trong lòng Trình Kiến Côn đồng ý, nói: " Ngươi cấp cho Tiểu Gia sự kích thích rất lớn, nó bây giờ rất sùng bái ngươi, ồ, a a, qua hai ngày nữa ta cũng phải đi." Lần trước Chung Cương cho hắn kích thích cũng rất lớn, hắn không định tiếp tục cuộc sống tại nông trường, người tu chân cuối cùng cũng nên đi ra thế giới bên ngoài.

Tần Tiểu Thiên giật mình nói: " Rời đi?"

Trình Kiến Côn gật đầu nói: " Đúng vậy, ta ở tại nông trường cũng không làm được gì, ta định đi chung quanh một chút, như lời xưa nói, đọc vạn quyển sách, không bằng ngàn dặm đường ma."

Tần Tiểu Thiên nói: " Dẫn ta đi!" Hắn cũng không có cách nào, thân thể quá nhỏ, không cách nào tự lập, phải có một người lớn mang theo, nếu không hành động khó khăn, nếu có thể khôi phục tu vi công lực, thì không cần phải lo lắng nhiều như thế.

Trình Kiến Côn á khẩu không trả lời được, đứa nhỏ này không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra là khiến cho mình tay chân lúng túng. Mang theo một đứa nhỏ đi ra thế giới? Nói giỡn, hắn ngay cả bản thân còn chiếu cố không tốt, làm sao có thể chiếu cố một đứa nhỏ, liền nói: " Cái này..này không được, không được, tuyệt đối không được!"

Tần Tiểu Thiên cười cười nói: " Ta thuê ngươi!"

Trình Kiến Côn cuống quýt lắc đầu, tự mình lại không thiếu tiền, nói: " Đây không phải là thuê hay không thuê, mà là..." Hắn đột nhiên nói không ra lời.

Trong tay Tần Tiểu Thiên hiện ra một viên Thải Tinh lớn như trứng vịt, bằng ánh mắt hắn nhìn xem, ít nhất là ngoài năm cấp, càng khó chính là rất lớn, cho dù là tại thị trường chuyên dụng của người tu chân cũng rất khó mua được. Nguồn tại http://Truyện FULL

Tần Tiểu Thiên cười hì hì nói: " Một viên Thải Tinh thuê ngươi ba tháng, ngoại ra còn dạy cho ngươi một trận pháp."

Trình Kiến Côn nuốt một ngụm nước bọt, một hồi lâu cắn răng nói: " Không, không được!" Ngữ khí mềm yếu vô lực.

Tần Tiểu Thiên mặt mày hớn hở lấy ra một viên linh đan, là tam chuyển đan trong cửu chuyển tiên đan, cười nói: " Lại thêm một viên Tam Chuyển Đan."

Thanh âm nuốt nước bọt của Trình Kiến Khôn làm cho Tần Tiểu Thiên nghe được rõ ràng, hắn cười cười: " Không được thì thôi, ta đi tìm người khác."

Những lời này hoàn toàn phá hủy quyết tâm của Trình Kiến Côn, hắn quát to một tiếng: " Ta đáp ứng!"

Còn không đáp ứng, hắn cũng sẽ tự mình tìm một khối đá mà đâm đầu vào. Tần Tiểu Thiên xuất ra từng món đồ vật, đều là trân phẩm hi hữu, có thể xưng là sự hấp dẫn ma quỷ, bảo hắn làm sao có thể ung dung cự tuyệt?

Tần Tiểu Thiên cười trộm không thôi, hắn thật không tin, một người tu chân có thể chống đỡ nổi sự hấp dẫn như vậy.

Tại Tiềm Kiệt Tinh, hắn chỉ biết người tu chân gian nan, nhất là dã tu không có môn phái, còn có những người tu chân môn phái nhỏ, cơ hồ mỗi người đều là nghèo mạt, vì tìm một chút tài liệu mệt mỏi đến thất điên bát đảo, đừng nói là đồ vật đã luyện chế tốt hoặc là linh đan, vật này tuyệt đối là sự hấp dẫn không buông tha cho việc kháng cự.

Trình Kiến Côn đưa tay định lấy tiên đan và thải tinh, Tần Tiểu Thiên cổ tay vừa lộn, đem đồ vật thu vào trong giới chỉ, cười nói: " Đừng nóng vội, qua ba tháng thì cho ngươi, hắc hắc, yên tâm, ta là một tiểu hài tử không dám lừa ngươi."

Tần Tiểu Thiên không phải hẹp hòi, mà là sợ Trình Kiến Côn sẽ không từ mà biệt, đến lúc đó tìm ai kêu oan? Thủ đoạn đề phòng vẫn tốt hơn, không sợ Trình Kiến Côn giở trò quỷ.

Trình Kiến Côn đích xác có ý nghĩ như vậy, trước tiên lấy đồ vật tới tay, sau đó lặng lẽ bỏ đi, cùng lắm thì bồi thường tiền thì được rồi.

Ai ngờ Tần Tiểu Thiên so với con khỉ còn tinh minh, so với hồ ly còn giảo hoạt, căn bản không cho hắn bất cứ cơ hội nào.

Trình Kiến Côn than thở: " Ai, ngươi a, tâm đề phòng nặng như vậy, được rồi, ta nói lời là sẽ có uy tín, tôn trọng hứa hẹn, mang ngươi đi, nhưng phải có được đại ca đại tẩu đồng ý mới được."

Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Ta mặc kệ, dù sao ta phải đi, còn chuyện khác, ngươi nghĩ biện pháp."

Trình Kiến Côn không cách nào tưởng tượng, không thể làm gì khác hơn là nói: " Ân, nửa năm, với nửa năm thời hạn, sau nửa năm ngươi phải về nhà."

Tần Tiểu Thiên cười thầm, nghĩ: " Chỉ cần đi ra ngoài, thì không phải do ngươi nữa, hắc hắc." Hắn gật đầu đáp: " Được, một lời đã định!"

Trong lòng Trình Kiến Côn buông lỏng một chút, mang theo một tiểu hài tử thật không hay tí nào, nhưng hắn biết, có lẽ Tần Tiểu Thiên là một ngoại lệ, hắn chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Hai ngày sau, Tần Tiểu Thiên ngồi vào xe bay của Trình Kiến Côn, rời đi Trình thị nông trường.

Trình Kiến Côn thiết định xong mục tiêu, xe bay tự động khống chế đi tới.

Hắn ngồi nơi ghế lái, ngơ ngác nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng còn đang tính toán lần này đưa Tần Tiểu Thiên đi ra có chính xác hay không.

Tiểu tử này làm cho người ta có nhiều ngạc nhiên vui mừng, chỉ sợ mình không quản được hắn, vạn nhất hắn gây họa khắp nơi, chuyện rửa sạch mông nhất định là rơi vào trên đầu mình!

Tần Tiểu Thiên ngồi trong xe bay, tìm một vị trí rộng rãi, ngã đầu ngủ thiếp.

Gần đây hắn ngủ rất nhiều, chỉ cần ngủ, là có thể đạt được rất nhiều chỗ tốt, lực lượng trong cơ thể cũng càng lúc càng lớn, sau khi tỉnh lại thân thể cũng sẽ cao lớn lên. Chỉ mười ngày thời gian ngắn ngủn, hắn đã cao tới một thước năm mươi phân, nhìn qua như một đứa nhỏ hơn mười tuổi.

Trình Kiến Côn đã sớm quan sát được điểm này, nhưng hắn không có để ý, Tần Tiểu Thiên gây cho người ta điều ngoài ý muốn nhiều lắm, lớn lên thật nhanh cũng không đủ kỳ lạ.

Còn về phần vợ chồng Trình Kiến Trọng, mặc dù có nhiều nghi ngờ, nhưng cũng không ép hắn đi kiểm tra.

Trình Kiến Trọng bận rộn tìm thêm người phụ việc, em trai buông bỏ cổ phần của nông trường, sẽ không tiếp tục ở lại chỗ này, công tác của hắn phải có người thay thế, La Nam gần đây tất cả tâm tư bỏ vào chuyện bồi dục quả cây mới, hơn nữa Tần Tiểu Thiên mỗi ngày đều ngủ cho đến khi rời đi, nên cũng không ai cảm thấy hắn có gì khác thường.

Tần Tiểu Thiên vừa tỉnh lại, phát hiện xe bay đã đến mục đích.

Hắn mở mắt, nhìn thấy Trình Kiến Côn ngồi bên cạnh, hai mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm mình, không khỏi nhịn được cười nói: " Gặp mộng đẹp a..."

Trình Kiến Côn phi một tiếng: " Trẻ con đâu nhiều lời hay vậy! Ta không rõ, ngươi làm sao có thể ngủ được thường xuyên như vậy?"

Tần Tiểu Thiên ngồi lên, cười nói: " Ta cũng không biết tại sao lại thích ngủ như vậy." Hắn dùng sức vặn mình một cái, ngáp thật to, hỏi: " Tới rồi sao? Đây là nơi nào?"

Trình Kiến Côn nói: " Bãi đậu xe của bằng hữu ta, nơi này là Ba Đạt Thành."

" Ba Đạt Thành? Tên thật kỳ quái."

Tần Tiểu Thiên đối với thành thị Viêm Tinh chỉ biết một ít, thành thị nơi này đại bộ phận dùng tên của thành thị tại địa cầu, hắn từng thấy qua trên điện não, cũng có một chút địa danh kỳ quái.

Trình Kiến Côn cười nói: " Không gì kỳ quái, Ba Đạt Thành là một tên của người tu chân, hắn ở chỗ này thành lập một môn phái tu chân nhỏ, sau đó thiên di, lưu lại tên này, Ba Đạt Thành có rất nhiều người tu chân...đều là sơ cấp tu chân, nơi này so với các thành thị khác thiếu đi không khí của khoa kỹ, nhưng hơn một chút khí tức tu chân."

Thành thị tu chân, Ba Đạt Thành chính là thành thị tu chân của Viêm Tinh.

Tại Viêm Tinh, phồn hoa nhất chính là thành thị khoa kỹ. An dật nhất chính là thành thị tu chân, bận rộn nhất chính là thành thị vật lưu. Người ít nhất chính là thành thị chế tạo nghiệp.

Tần Tiểu Thiên hỏi: " Chúng ta ở lại nhà của bằng hữu ngươi sao?"

Trình Kiến Côn lắc đầu nói: " Ở tửu điếm. Ở nhà bằng hữu rất phiền toái."

Tần Tiểu Thiên cũng giống như một đứa trẻ hiếu kỳ, hỏi: " Tửu điếm? Nơi này tửu điếm như thế nào?"

Trình Kiến Khôn lại giải thích: " Đi xem chẳng phải sẽ biết sao." Hắn xoay người đi vào.

Tần Tiểu Thiên vội vàng nói: " Uy, A Côn a, chờ một chút.." Rồi cũng chạy theo ra ngoài.

Ba Đạt Thành không có kiến trúc cao tầng. Cao nhất bất quá chỉ là năm tầng lầu, tất cả kiến trúc đều ẩn vào trong cây cối, hiển lộ ra vẻ rất u tĩnh. Người đón tiếp rất ít, ở giữa thành có một thung lũng, giữ lại một phiến nhỏ nguyên thủy rừng rậm. Đây là công viên nổi danh trung ương Ba Đạt Thành. Ba Đạt Thành chỉ có hai khu vực, khu buôn bán và khu dân cư, tửu điếm tọa lạc tại khu buôn bán.

Trình Kiến Côn là người có tiền, ở tửu điếm cũng phải là tốt nhất. Hắn đi tới Vạn Hào tửu gia của khu buôn bán Ba Đạt Thành, đây là tửu điếm cao nhất Ba Đạt Thành.

Tửu điếm bình thường thì không ai phục vụ, đều là toàn trí tuệ hóa. Nhưng Vạn Hào tửu gia thì có quản lý và người phục vụ.

Hai người vừa vào cửa thì có một người phục vụ tuổi còn trẻ chào đón.

Trình Kiến Côn nói: " Ta muốn phòng thần tiên."

Tần Tiểu Thiên đi theo phía sau nói nhỏ: " Thần tiên phòng? Ai, có phải còn có Tiên Nữ đường a?"

Người phục vụ lỗ tai thính, nghe được tiếng nói nhỏ của Tiểu Thiên, cười nói: " Nơi này không có tiên nữ đường, a a, vị tiên sinh này, ngài tới rất xảo, thần tiên phòng vừa đúng lúc đã trống, mời ngài, mời tiểu thiếu gia."

Lần đầu tiên có người gọi mình là tiểu thiếu gia, Tần Tiểu Thiên cảm giác không tệ, cười hì hì theo sát Trình Kiến Côn đi vào.

Thần tiên phòng là một phòng xa hoa đắt tiền nhất nơi này, là một tiểu viện không lớn, bố trí rất hào hoa, tổng cộng có sáu phòng, trong viện sáng sủa có cầu có hồ cả hoa viên, còn có người phục vụ chuyên môn hầu hạ. Trình Kiến Côn đơn giản giới thiệu một chút, thần tiên phòng chủ yếu là do người phục vụ, cho nên giá cả ngang quý, ở một ngày hơn mười vạn, người bình thường tuyệt đối không trả nổi.

Trời tối, Trình Kiến Côn định đi ra ngoài, thương lượng với Tần Tiểu Thiên: " Tiểu Thiên, ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài một chút."

Tần Tiểu Thiên không muốn một mình ở trong phòng, hắn cười nói: " Cùng đi, ta ngủ mấy ngày nay đủ rồi."

Trình Kiến Côn kêu khổ: " Tiểu Thiên, địa phương kia không phải chỗ cho tiểu hài tử đi đâu, a a, nếu không...ngươi lên điện não chơi, muốn mua cái gì, tính vào tài khoản của ta."

Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Không được, ta muốn đi."

Trình Kiến Côn khó khăn nói: " Tiểu Thiên, thật sự không thể đi. Ngươi là tiểu hài tử, sao có thể đi nơi đó?"

Tần Tiểu Thiên tò mò, hỏi: " A Côn, nói rõ ràng, là địa phương nào?"

Trình Kiến Côn buồn rầu nói: " Ai, ban đêm muốn đi địa phương...tiểu hài tử cơ bản đều không thể đi."

Tần Tiểu Thiên cười cười nói: " Chẳng lẽ ngươi muốn đi kỹ viện?"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Kỳ Thiên Lộ