Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?

Chương 7: Quyết chiến ma tộc


Vẫn luôn duy trì trấn định, Phượng Hi quyết định đi làm gì đó có ích.

Không sai, chính là đi tìm việc để làm.

Bất quá còn chưa kịp cử động, trận pháp phòng ngự phía trên cao 'Rắc' một tiếng lớn liền vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Vô số ma tộc với đủ các kiểu hình thể loại tụ thành từng đám dày đặc đen ngòm, thả người từ không trung nhảy xuống. Đánh thẳng vào trung tâm đại hội.

Ầm một tiếng, thuyền bay đặt ở kia cũng bị chẻ làm đôi. Phượng Hi nhanh tay thu Hạo Thiên tháp về trong tay nải, ánh mắt tiếc nuối nhìn qua,

:"..." Chậc...

Thế là mất con xế.

Hệ thống [ ... ]

Dòng người hỗn loạn trong một thoáng tản ra tứ phía. Tiếng chém gϊếŧ cùng âm thanh vũ khí va chạm leng keng vang lên khắp nơi. Bên dưới hỗn chiến, trên trời cũng có các đệ tử ngự kiếm phi hành đánh nhau với ma tộc hình chim.

Loạn đến mức trước mắt chính xác một mảnh mơ hồ mù mịt. Ngay cả Tiêu Lạc vẫn luôn nắm tay áo hắn cộng hành lý đi kèm cũng bị dòng người cuốn trôi đi tận đâu.

Dù sao nam chủ cũng không dễ dàng treo được. Phượng Hi quyết đoán tự mình lần mò đi tìm tay nải bự của bản thân trước.

Hệ thống [ ... ]

Chưa đầy nửa giờ sau, Phương Hi liền mang vẻ mặt nghiêm túc xách theo một tay nải thật lớn, đối diện với một ma tộc ở một chỗ khuất phía sau lôi đài.

Ma tộc hình thể so ra không khác lắm con người, toàn thân phủ một màu đen bóng loáng, tứ chi đặc biệt giống con người. Đầy đủ hai mắt, một mũi, một miệng. Các bộ phận khác không thiếu cái nào. Rồi giống như để chứng minh nó là ma tộc, một bên mặt được dùng màu trắng viết lên một từ 'Ma' thật lớn.

Phượng Hi :"..." Mẹ nó bộ dáng tỉnh lược thật sự!

Dạng 'Đây là một con ma tộc nhưng không quan trọng lắm đâu'.

Qua loa nó vừa thôi! Nhìn cái kiểu làm cho có này thấy thương thật sự!!!

Hệ thống [ ... ] *Mỉm cười-ing*

'Ma tộc - nhân vật phụ không quan trọng lắm' khục khặc cất tiếng cười nhìn năm tử trước mắt, thanh âm khàn khàn,

:"Chậc chậc chậc! May mắn làm sao lại tóm được một tiểu bạch kiểm đi lạc. Mùi hương này.... Là hương vị thịt hảo hạng của người tu chân, quả nhiên thơm ngon nức mũi a~! Lão gia đây sẽ cho ngươi chết nhẹ nhàng chút!!!"

'Xoẹt' một tiếng, từ mười ngón tay của hắn lập tức bắt ra những vuốt dài sắc nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Phượng Hi :"..." Ầu... Cái này mới.

Nam tử đặt tay nải thiệt bự trên người xuống đất, bắt đầu tiến hành lục lọi.

Ma tộc cười đến càng thêm điên cuồng, vươn ra cái lưỡi dài đỏ lòm liếm liếm vuốt sắc, ánh mắt lóe lóe mang theo dữ tợn, la to

:"Tuyệt vọng đi! Không ai đến cứu ngươi đâu!!! Số ngươi đã tận, tiểu bạch kiểm. Hãy để lão gia đây tiễn ngươi đi một đoạn. Dù sao gặp được ta chính là phúc khí ba đời của nhà ngươi. Chết dưới tay..."

Nửa sau bị ngắt, vì nửa đầu của người nói đã bị một nhát chém thật ngọt cắt bay về một hướng. Máu tanh văng ra tung tóe, một tiếng kêu cũng chưa kịp.

Phượng Hi :"..." Má mài!!! Có biết phản diện nói nhiều sẽ chết sớm không hả???

Trên tay nam tử là một thanh kiếm màu bạc khúc xạ ra quang mang lấp lánh. Quanh thân nó phủ lên một tầng linh khí thật dày. Lưỡi kiếm dày đặc những hoa văn cổ kỳ dị ánh vàng.

Thông qua quét hình, hệ thống quân lại nhận được thông tin gây sang chấn tâm lý.

Món vừa được ký chủ nhà nó lôi ra cũng giống như Hạo Thiên Tháp, là một trong thập đại thần khí thời thượng cổ, 'Hiên Viên Kiếm'!!! Cổ kiếm hoàng kim sắc nghìn năm, trong đó chất chứa sức mạnh vô tận, thần kiếm trảm yêu trừ ma!!!

Phượng Hi lại tha tay nải bự luồn lách dạo quanh chiến trường, trông đặc biệt bắt mắt. Vì vậy đổi lấy không ít ma tộc nhào đến gây sự.

Nam tử vung kiếm, mỗi một luồng kiếm quang hình trăng khuyết bay ra, đám ma tộc lắt nhắt còn chưa kịp phản ứng đã bị chém thành mấy khúc, từ giữa không trung rơi xuống mặt đất, từ trên mặt đất bắn ra xa. Vài tên thoát chết cũng bị chặt đứt một tay một chân, lăn lộn kêu rên thảm thiết.

Phượng Hi chém đến mỏi tay, giã hơn trăm con ngã xuống. Sau đó liền nhận được một loạt ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái, công thêm việc có người nhận ra kiếm trên tay hắn lai lịch không tầm thường, fan não tàn chưa đầy nửa giờ lại tăng lên nhiều thiệt nhiều.

Nam tử bạch y đạp trên ánh sáng mà đến, vững vàng hạ xuống trên mặt đất, nghênh đón ma tộc lao tới.

Hệ thống [ ... ] Trước giờ ký chủ nhà nó toàn xài sức mạnh giỡn chơi với đem ra làm màu hù dọa thì nhiều. Lần đầu xài linh khí cho tấn công mà chuyên nghiệp không khác gì dân chuyên.

Chưa kể đám ma bị ông đánh trúng đều đang bùng cháy kìa, hư cấu thật.

Cái này vẫn chưa đúng trọng điểm...

Vấn đề là với cái động tác chém người như chém bùn, kiêm luôn vụ liên tục tùy tiện lôi ra thần khí từ cái tay nải nát xấu xí kia, hệ thống quyết định lần thứ n rà quét trên dưới ký chủ nhà mình một lượt.

Vẫn không tìm ra manh mối!!!

Quá nhiều vấn đề!!! Phải mau mau báo cáo bug này lên Chủ Thần!!!

Hệ thống quân vội vã offline chạy đi. Cũng không phát hiện trong một khắc, khóe môi ký chủ nhà nó hơi nhếch lên. Có điều rất nhanh liền biến mất.

Lúc này, cuộc đấu đã phát động đến hồi kịch liệt. Hai bên ma tộc cùng nhân tộc giương lên vũ khí, thế cục giằng co kéo dài.

Không thể để tình hình này tiếp diễn lâu hơn, sẽ tổn hại đến môn phái nặng nề. Phượng Huyền Vũ quyết định cho người tiên phong lên đàm phán với ma tộc, bên kia tình trạng cũng không khác mấy, cuộc chiến tạm thời đình chỉ.

Lại thêm mấy canh giờ trôi qua, bằng một cách nào đó, người ma đạt thành hiệp định. Hai bên cử từng người lên chiến đấu, tổng cộng ba trận, phân rõ thắng bại. Ở đây có sẵn lôi đài, lại là sân nhà, đệ tử phái Bác Nhã có phần tự tin chắc thắng. Nhưng ma tộc cũng là kiêu ngạo có thừa, chưa kể kẻ đứng sau vẫn chưa một lần lộ mặt. Che giấu con át chủ bài cuối cùng, thực lực cũng khó có thể xem thường.

Dù sao đoạn này trong truyện tóm gọn viết đúng mười dòng không hơn kém. Ai biết thế cục thật sự bày ra trước mắt lại hoành tráng như vậy.

Phượng Hi chậc một tiếng, thản nhiên ôm chặt tay nải đi tìm đồ nhi nhà mình.

Chẳng biết qua bao lâu, bên ma tộc đã thống nhất để Tả hộ pháp thực lực cao cường của Ma Cung lên ngay trận đầu thị uy.

Chỉ thấy một gã trung niên cao lớn vác theo một cây đao sắt nặng nghìn cân chậm rãi đi đến. Tả hộ pháp ăn mặc một thân nhếch nhác, y phục lôi thôi phủ một lớp xích sắt hình tròn làm giáp phòng hộ, quanh thân phủ đầy máu tươi, lộ ra một cỗ sát khí nồng đậm.

Đám ma tộc điên cuồng gào thét đầy khí thế. Bên này Bác Nhã phái lại phân vân không chọn nổi người.

Văn Hi tôn thượng thiên về phòng thủ hơn là công kích, đối mặt với Tả hộ pháp sẽ gặp bất lợi lớn. Thuần Nhã lên cũng không sao, có điều lát nữa người bị thương còn chờ hắn điều trị, nếu bị thương ngay trận đầu thì phía sau Bác Nhã phái liền thiệt hại. Phượng chưởng môn chắc chắn giữ lại cho trận cuối cùng, căn bản không biết bên kia sẽ ra đại chiêu gì, cần phải đề phòng.

Như vậy...

Ma tộc giống như không kiên nhẫn đợi nữa, bắt đầu giở trò khích bác, không ngừng nhạo báng

:"Thật buồn cười, Bác Nhã tông phái danh chấn khắp chốn. Hơn ngàn người lại không chọn nổi một người lên đài sao?"

Câu từ cùng lời lẽ ngày một trở lên nặng nề, đám đệ tử bắt đầu nhao nhao lên chửi lại. Hình thành thế trận hỗn loạn khó vãn hơn nữa.

Quả nhiên, có đệ tử tức quá không chịu nổi, mạnh mẽ nhảy lên lôi đài.

Tất cả ánh mắt mong chờ nhìn theo hắn.

Đệ tử nào đó hướng ma tộc dị dạng hùng hồn cất lời, oanh động lôi đài

:"Bác Nhã phái chúng ta không gì không có, thần khí như mây, bảo vật ngàn vàng, còn có kỳ tài đâu đâu cũng có! Chưa kể chúng ta còn có Phượng Hi tôn thượng!!! Vị chân nhân uy danh lẫy lừng khắp Tam Giới. Bá đạo vô song, cường thế vô đối, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Một mình người cũng đủ sức chơi ba trận này, chơi chết ma tộc các ngươi!!!"

Dưới đài, tất cả mọi người đồng loạt đem ánh mắt phóng tới một thân ảnh cách đó không xa.

Phượng Hi :"..." Không phải chứ thiếu niên?!

Nhầm kịch bản rồi!!!

Nghe ra khẩu khí trong câu nói của đệ tử kia, đám ma tộc cũng nhịn không được toàn thân sợ hãi, tâm lý cũng không tránh khỏi một trận phát lạnh. Ánh mắt rơi trên người nam tử nọ cũng nhiều thêm sự kính sợ khó dò.

Phượng Hi :"..." Nói thật, các ngươi tùy tiện phá kịch bản thế không sợ bị ta đánh chết à???

Nguyên tác trận đầu là một vị trưởng lão Giáp qua đường nào đó lên đài rồi bị hạ trong vòng ba dòng cơ mà!!!

Sao lại chuyển đến trên người ta rồi???

Kể ra cũng không phải đang phô trương thanh thế, thực lực của hắn hiện giờ đã tương đương với cao thủ đỉnh kỳ, chỉ đợi ngộ đạo một cái liền phi thăng được rồi. Bất quá làm thế nào điều khiển được sức mạnh mới là cái chính. Nếu không sẽ giống như ngươi cầm một món thánh khí uy vũ đỉnh đỉnh mà đem ra thái rau vậy.

Hệ thống [ Giống như cách ký chủ dùng Hạo Thiên tháp ấy! ]

Phượng Hi :"..."Online rồi a~!

Còn nữa, ngươi vừa khinh ta hửm???

[ Làm gì có. ]

Phượng Hi :"..." Được rồi.

Dù sao ta cũng mạnh như vậy. Ta không tin không làm thịt được mấy con ma tộc tép riu này.

Nam tử một bộ nghiêm túc đi tới, trong mấy bước lại xuyên qua tất cả đám người vây xem, bỏ qua ánh mắt lo lắng của những người quen, một đường đi thẳng lên lôi đài. Bộ dáng uy vũ cùng khí chất cao thâm kia thực khiến người ta sinh lòng sùng bái không thôi. Dung nhan tinh xảo hoàn toàn bình tĩnh, nghiêm túc quét ánh mắt trên dưới Tả hộ pháp một lượt.

Phía dưới chúng đệ tử ánh mắt sáng lấp lánh.

Thời khắc căng thẳng vẫn có thể bình tĩnh đánh giá tình hình, quả không hổ là người được giao trọng trách. Phượng Hi chân nhân thực soái nha~!!!

Hệ thống [ ... ] Phàm nhân ngu muội quả nhiên dễ lừa.

Thanh đao dính đầy máu người bị Tả hộ pháp kéo lê trên mặt đất, thanh âm ma sát vang lên khiến mọi người rợn cả tóc gáy. Hắn nhìn tên mặt trắng đứng đối diện, cười gằn một tiếng. Chưởng đao quét qua một hướng, nguyên chỗ sàn đấu quét qua liền nát bấy.

Phượng Hi :"..." Ầu...

Thể loại trâu bò như vậy, xin lỗi lối này không tiễn.

Phượng Hi đột nhiên cảm thấy đám thủ hạ lâu la vừa đuổi gϊếŧ ban nãy đột nhiên trở nên đáng yêu hết sức, khiến hắn hận không thể tặng bọn họ một cái ôm thắm thiết cảm động trời đất.

Cơ mà đám đó bị xắt khúc hết rồi...

Nam tử hơi cong cong khóe môi, giữ đầu óc tỉnh táo trong mọi trường hợp, quyết đoán xắn ống tay áo lên.

Phượng Hi :"..." Đến đây!!! Ta không sợ ngươi đâu!!!

Đột nhiên có người kéo lại vạt áo của hắn từ phía sau.

Nam tử quay đầu lại, liền thấy thiếu niên không biết đã leo lên đài đứng cạnh hắn từ lúc nào. Trên mặt thần tình nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.

Tiêu Lạc đối hắn lắc lắc đầu, mím môi cường điệu

:"Sư tôn. Không thể đi, rất nguy hiểm."

Phượng Hi tỉ mỉ nhìn nam chính một chút, cảm thấy vẻ nghiêm nghị xen lẫn lo lắng trên gương mặt trắng trắng mềm mềm như vậy thật là có phần đáng yêu, liền vươn tay bẹo má hắn một chút.

Nhận thấy hoàn cảnh có phần không đúng lắm, động tác tức khắc chuyển qua xoa xoa cái đầu nhỏ kia.

Nam tử mỉm cười dịu dàng không đáp. Cầm lấy thanh trường kiếm được một vị đệ tử đưa tới, phất tay áo. Ánh kiếm lóe lên, chém tan sương khói mờ ảo mà đến. Mãnh liệt mang theo hàn khí, dọa đến ma tộc đối diện run rẩy, ngay cả Tả hộ pháp cũng nheo lại hai mắt.

Ánh mặt trời rực rỡ vì hắn mà mạ lên một tầng sáng chói mắt.

Tiêu Lạc nhào đến ôm eo nam tử, bả vai run rẩy, nhẹ giọng nói,

:"Ta muốn chiến đấu cùng người." Dừng một chút, lại tiếp tục :"Ta sợ người xảy ra chuyện."

Hệ thống [ ... ] Sợ sợ cái ŧɦασ má mài!!!

Nhìn lại cái bản mặt hắc ám của ngươi rồi lặp lại câu đấy xem nào!!!

Tóm lại mục đích của mài chỉ là muốn đi cùng ký chủ luôn tiện ăn lén đậu hũ đúng không thứ cơ hội???

Quả nhiên đồng loại thì thu hút nhau mà!!!

Hai vợ chồng 1 đứa gϊếŧ người, đứa kia chôn xác.

Hệ thống [ ... ] Bất con mẹ nó lực!

Phượng Hi :"..." Cùng ta sao?

Mạch não của nam chính vòng vèo như mê cung ấy.

Lại nhìn Tiêu Lạc trước mặt đáng thương hề hề nở nụ cười, Phượng Hi hơi nhếch một bên khóe miệng, khom lưng cong gối, mặt sáp đến gần Tiêu Lạc, như có như không xoa đầu hắn. Một đầu tóc dài như mực tự nhiên tản phát, khuôn mặt thanh tú. Đối lập với vẻ ngoài dương quang xán lạn ấy, đáy mắt thiếu niên lại chỉ hàm chứa một màu đen u tối, tựa như bị trùm lên bởi hắc ám vô tận.

Bộ dáng này... Thật tò mò là tại sao hệ thống vẫn nói hắn chưa đạt chỉ tiêu hắc hóa a~?

Dù sao...

Tiêu Lạc, đây là ngươi tự mình chọn.

Cho nên, đồ đệ...

Coi như ta đi cứu vớt thế giới,

Rớt xuống vực thẳm, sẽ kéo theo ngươi.

Thân kiếm được truyền vèo linh khí rung lên 'ong,ong' từng hồi, lần nữa vung lên. Ánh bạc sáng lên trên thân kiếm khúc xạ ra hào quang rực rỡ, chói mắt người nhìn.

Phượng Hi cầm tay lấy thiếu niên đưa qua, tay còn lại vung lên, chém ra một đạo ánh sáng, vạch phá thiên không mà tới, xé tan hắc khí bủa vây xung quanh, uy áp khổng lồ.

Đáy mắt Tả hộ pháp thấp thoáng ánh đỏ khát máu, xách đao lao tới tấn công. Dù sao thêm một tiểu hài tử tay trói gà không chặt, hắn cũng chẳng ngại gì.

Hệ thống [ ... ] Đạo hữu, ngươi nhầm rồi. Đấy là hai con quái vật.

Thời khắc đó, vạn vật dường như ngừng lại, chăm chú theo dõi trận quyết chiến kia.

Bất quá chưa đầy hai giây, sau một đường đao bổ xuống, trường kiếm thoạt nhìn khủng bố kia cứ như vậy 'keng' một tiếng gẫy làm đôi, rơi trên mặt đất.

Phượng Hi :"..." Ầu.

Tiêu Lạc :"..." Sư tôn!!!

-------------------------------------------****************************-----------------------------------------------

Phượng Hi: Thở.

Chúng đệ tử Bác Nhã phái: Phượng Hi chân nhân thật soái, thở thôi cũng đẹp như vậy!!!

Hệ thống quân [ ... ] Điên nặng rồi.

Tác giả: Đến đến đến, bình chọn cho ta nào!!!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Làm Sao Để Khiến Đồ Đệ Của Ta Hắc Hóa?