Lan Nhân. Bích Nguyệt

Quyển 2 Chương 73: Pn3. trăm sông đổ về một biển [1]

Chương sau
Danh sách chương

Đây là một gian phòng rất lớn, rộng rãi sáng sủa. Trên mặt đất lót tấm thảm gấm màu sắc diễm lệ thật dầy, đó là sản phẩm dệt đỉnh cao của nước Sơn Vưu, do thương nhân ngàn dặm xa xôi trắc trở mới vận chuyển được về đến đây, bởi thế mà thảm này giá trị nghìn vàng, từ đó có thể biết chủ nhân nhà này không phú cũng quý. Tuy nhiên khi nhìn quanh phòng, lại hiếm thấy bày biện thêm vật đắt giá gì khác, đập vào mắt đều là binh khí.

Bên trái là một hàng thương, mâu; bên phải là một hàng đao, côn; trên tường treo một loạt bảo kiếm dài ngắn không đồng nhất, còn treo đủ loại trường tiên đồng, bạc, vàng. Thoạt nhìn còn tưởng đây là phòng binh khí, nhưng chính giữa phòng lại đặt một tấm bình phong ngọc bích, sau bình phong là chiếc giường gỗ đàn hương có màn che gấm, ấy mới biết đây là một gian phòng ngủ.

Trong phòng còn bày mấy hàng giá sách, trên kệ chất đầy sách nhưng không phải là những kiệt tác truyền đời của các thánh nhân hiền giả khuyên răn dạy bảo con người, mà tất cả đều là kiếm phổ quyền kinh cùng mấy loại tạp văn biên soạn dựa vào truyền kỳ cố sự. Sát bên cửa sổ đằng trước kệ sách đặt một chiếc bàn đọc sách cùng ghế tựa, lúc này có một thiếu niên đang ngồi trước bàn, ánh mắt cậu ta nhìn chăm chú không chớp vào hai tờ giấy trải trên mặt bàn.

Tính danh: Lan Tàn Âm, nhân xưng “Lan Thất thiếu”.

Biệt hiệu: Bích Yêu.

Tuổi: Không rõ, ước chừng hai mươi đến hai mươi lăm.

Dung mạo: Yêu mỹ tuyệt thế, đôi mắt màu xanh biếc độc nhất đương thời.

Thân phận: Đương gia chủ Lan gia Vân Châu – một trong võ lâm lục đại thế gia.

Binh khí: Ngọc phiến.

Võ công: Sư phụ vẫn còn là câu đố, cũng chưa bao giờ sử dụng võ công gia truyền của Lan gia.

Bổ sung: Người này tính tình yêu dị lời nói không cố kỵ, hành sự bừa bãi không phân chánh tà, nhiều người e sợ.

Tính danh: Minh Hoa Nghiêm, nhân xưng “Minh Nhị công tử”.

Biệt hiệu: Trích Tiên.

Tuổi: Hai mươi lăm.

Dung mạo: Nghe bảo thanh nhã xuất trần như tiên nhân.

Thân phận: Đương thiếu chủ Minh gia Thiên Châu – một trong võ lâm lục đại thế gia.

Binh khí: Không.

Võ công: Sâu không lường được, tuyệt kỹ gia truyền “Vô gian chỉ”.

Bổ sung: Người này ôn văn nho nhã, hành sự có phong thái quân tử, được nhiều người tôn kính.

“Hai người này…” Thiếu niên cầm tờ giấy trên bàn lên, khóe môi hơi cong lộ ra ý cười, “Chỉ cần đánh bại môt trong hai, vậy cha sẽ không bao giờ… chê ta không bằng con trai của người đàn bà kia nữa!”

Kể từ sau chuyện Đông Hải đảo cướp mất ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ hồi năm trước dẫn đến việc ba nghìn hào kiệt rời bến ra khơi, cuối cùng chỉ còn mấy trăm người trở về, võ lâm đã không còn hưng thịnh như xưa nữa. Nhưng mà thanh danh của Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm lại càng vang dội hơn cả trước đây, rồi sau khi chưởng môn Minh Không của Phong Vụ phái quy ẩn, hai người nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu võ lâm.

Cho nên, trên võ lâm hiện nay, nổi danh nhất, khiến người ta chú ý nhất, chính là hai người này!

Ánh mắt của thiếu niên đảo qua đảo lại giữa hai cái tên ‘Minh Hoa Nghiêm’, ‘Lan Tàn Âm’. Nên đánh bại người nào trước đây.

Bích Yêu… Trích Tiên… Yêu… Tiên…

“Chọn Lan Tàn Âm đi!” Thiếu niên đột nhiên đứng bật dậy. Trích Tiên được nhiều người sùng bái như vậy, cậu không nỡ lòng đánh bại hắn, nhưng Bích Yêu lại có tà danh, nếu cậu đánh bại Bích Yêu không chừng còn trừ hại được cho võ lâm.

“… Cứ chờ xem, ta nhất định sẽ danh chấn võ lâm!” Thiếu niên sang sảng nhả chữ, khí thế hăng hái bừng bừng.

Trên đời này không có việc gì là không làm được, chỉ có việc mình không muốn làm mà thôi.

Ắt hẳn mỗi người đều từng trải qua những năm tháng nhiệt huyết như vậy.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng hắt lên khuôn mặt thiếu niên, cậu có một đôi mắt rất đẹp, dưới ánh mặt trời đôi mắt ấy phát sáng lấp lánh trông như hai viên đá quý màu đen bóng.

Đã gần đến tháng ba, nhưng Mặc Châu nằm ở cực tây lãnh thổ Hoàng triều vẫn còn đón từng đợt gió quất qua như đao mang theo luồng khí lạnh thấu xương.

Từ Mặc Châu đi dọc theo quan đạo về hướng đông sẽ đến Lan Châu, hai châu lấy thành Cử thuộc quản hạt của Mặc Châu làm ranh giới. Từ thành Cử đến thành Mặc Châu ước chừng mất hai ngày, dọc đường đi có lác đác mấy quán trà khách điếm để người qua đường dừng chân nghỉ trọ, quy mô khách điếm không đồng nhất, trong số đó làm ăn tốt nhất phải kể đến khách điếm An Ký.

Khách điếm An Ký không quá lớn, trước sau có hai viện, hậu viện dùng làm phòng trọ, tiền viện dùng làm tiệm cơm, cả hai đều được quét dọn sạch sẽ gọn gàng khiến người khác vừa vào liền cảm thấy thoải mái dễ chịu. Ông chủ khách điếm này họ An, lúc chừng hai mươi tuổi được mọi người gọi là ‘Tiểu An’, tính đến nay ông đã quản lý khách điếm này hơn ba mươi năm, bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, khách nhân lui tới đều gọi ông một tiếng ‘Lão An’. Con người ông trung thực hiền hậu, không bao giờ hiếp đáp lường gạt khách cho nên phần lớn lữ nhân đều chọn đây làm nơi nghỉ trọ.

Một ngày này, vừa đến buổi trưa, trong phòng lớn ở tiền viện đã ngồi đầy khách nhân cho thấy việc làm ăn của khách điếm rất tốt. Thế nhưng sắc mặt lão An lại không hề vui mừng mà ngược lại còn có chút lo lắng. Nguyên nhân không phải ở ông, mà bởi vì hai bàn khách nhân một đông một tây giữa phòng.

Vị khách ở phía đông đến trước. Đó là một phái đoàn gồm tám gã tùy tùng tiền hô hậu ủng một công tử trẻ tuổi vận hoa phục, vừa nhìn dáng vẻ liền biết công tử kia lai lịch không nhỏ, cho nên lão An vội đích thân tiến lên đón tiếp chuẩn bị. Trước lau sạch bàn, sau lại bưng loại trà tốt nhất lên, thậm chí còn lấy bộ chén sứ tráng phong cảnh và đũa bạc mà ngày thường vẫn tiếc dùng ra rửa thật sạch sẽ rồi mới dám mang lên, lại phân phó phòng bếp đặc biệt chú tâm hơn. Nhưng dù như thế, đuôi mày khóe mắt vị công tử kia vẫn không hề lộ ra nửa điểm vui vẻ hài lòng, sau khi cơm nước bưng lên, hắn nếm thử một miếng rồi ngừng, khinh bỉ phun ra một câu: “Đây là thứ quái gì thế, khó ăn chết được!”

“Ha ha…” Lão An dè dặt cười cười, không dám phản bác lại.

“Nếu công tử không thích, vậy chúng ta đổi sang quán khác đi?” Một gã tùy tùng hỏi.

Công tử kia nghe vậy vỗ bàn một cái, nhất thời chén dĩa nảy lên leng keng, mà trái tim lão An cũng nhảy bình bịch theo đó, những khách nhân khác nghe tiếng đều nhìn sang, khi thấy không có chuyện gì liên quan vướng ngại đến mình thì chỉ nhìn một cái rồi lại tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

“Đổi quán khác? Bản công tử đi xa như vậy mới thấy một tiểu điếm, ai biết quán tiếp theo nằm ở chỗ nào, các ngươi muốn bỏ đói bản công tử phải không!”

“Tiểu nhân không dám.” Gã tùy tùng vội cúi đầu nói, “Vậy nếu không thì đổi lại mấy món khác?”

“Hừ!” Công tử liếc mắt một cái, “Loại tiểu điếm nơi hoang dã này thì có thể làm được thứ quái gì! Đều tại các ngươi, không lo chuẩn bị cho sớm! Từ khi rời khỏi đế đô, bản công tử chưa từng có bữa cơm nước nào vừa lòng!”

Hóa ra đây là khách quý đến từ đế đô, thảo nào kiểu cách thế. Lão An thầm nghĩ.

“Vâng, vâng, đều là tiểu nhân sai.” Gã tùy tùng sau khi bị mắng chỉ phải vội vàng gật đầu khom lưng phụ họa.

“Biết sai còn không nhanh chuẩn bị món ngon cho bản công tử!” Công tử kia tát một cái lên mặt gã tùy tùng, mạnh đến mức khiến gã ta lảo đảo, thanh âm giòn giã đến mức lão An cũng run lên.

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi.” Gã tùy tùng lại cúi đầu khom lưng, sau đó quay sang lão An, quát lớn: “Lão! Còn không mau phân phó đầu bếp làm mấy món ngon đưa lên!”

“Dạ… Dạ…” Lão An vội vàng đáp lời, nhưng vừa quay lưng thì lại quay đầu lại run rẩy nói, “Bẩm công tử, mấy món này chính là… mấy món chiêu bài ngon nhất của tiểu điếm.”

“Gì cơ?!” Công tử quắc mắt trừng ông, “Chốn quỷ quái gì thế này, thức ăn này con chó nhà bản công tử cũng chả thèm ngửi, thế mà ngươi lại dám bảo công tử ta ăn!”

“Bẩm… Tiểu điếm đơn sơ, thực không còn món gì có thể…, công tử quý nhân, xin ngài thứ lỗi.” Lão An thưa dạ cười trừ.

Công tử nghe vậy quăng chiếc đũa đi, đang sắp phát hỏa thì bỗng một gã tùy tùng ước chừng ba mươi tuổi bước lên trấn an hắn: “Công tử xin bớt giận, ở đây không thể so với đế đô, dù người có giết hắn thì hắn cũng không có cách nào nấu ra một bàn trân hào cho người được.”

Lời nói của gã tùy tùng này tương đối có trọng lương, công tử kia nghe xong chỉ đành trừng mắt một cái rồi cố nuốt cơn tức xuống, cuối cùng bụng đầy oán khí mà mắng một câu: “Cha rõ ràng là Thái tể đương triều, muốn an bài cho ta địa phương nào, chức quan nào mà không được, thế mà cuối cùng lại đày ta đến cái chốn Mặc Châu khỉ ho cò gáy này! Vừa lạnh vừa khô, ngay cả một bữa cơm ngon miệng cũng chưa từng được ăn!”

Nghe thế lão An bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là công tử nhà Thái tể quyền cao chức trọng đứng đầu quan viên trong triều, thảo nào… chó còn ăn ngon hơn cả người.

“Công tử, đại nhân làm thế cũng vì nghĩ cho ngài.” Gã tùy tùng có lời nói khá có trọng lượng ấy thấy gương mặt công tử đầy oán khí, bèn kề sát tai hắn thấp giọng an ủi, “Lần này Bệ hạ phân thế tử Vĩ vương đến châu phủ Mặc Châu nhậm chức, nhất định có ý dụng binh với Nguyên Nhung, mà Nguyên Nhung chỉ là một tiểu quốc, lấy uy lực của thiết kỵ Hoàng triều ta chắc chắn không cần tốn nhiều công sức đã thâu tóm được. Bây giờ tuy ngài chỉ giữ chức Phiêu giáo*, nhưng đợi khi thâu tóm được Nguyên Nhung, chẳng phải ngài cũng lập công lớn rồi sao? Đến lúc đó trở về đế đô, ngài còn không phải là đại tướng quân!”

*Phiêu giáo: có lẽ là chức quan trông coi ngựa.

Công tử nghe xong lời ấy, cơn tức quả nhiên vơi hơn phân nửa.

Thì ra công tử này là Đái Hề – con trai độc nhất của Thái tể đương triều Đái Minh Thành.

Nếu hỏi lão bách tính Hoàng triều về vị Thái tể này, thì phàm là người biết Đái Minh Thành đều nhất nhất đáp một chữ “Tốt”. Đái Minh Thành làm quan hơn hai mươi năm, từ một quan nha nho nhỏ như hạt mè hạt đậu mà từng bước đi lên chức Thái tể đứng đầu quan viên toàn triều, ấy thế mà không hề luồn cúi bấu víu ai, chỉ dựa vào thành tích xuất sắc vượt xa người của bản thân. Ở địa phương, ông được dân chúng hết sức ca tụng là quan hiền; ở đế đô, ông vừa là trợ thủ đắc lực của hoàng đế vừa là hiền thần. Tóm lại trong một câu, Đái Minh Thành là một người có công với cả quốc gia và bách tính, thế nhưng không may ông lại sinh phải một thằng con trai hư đốn.

Đái Hề là điển hình của loại công tử ăn chơi trác táng, văn không thành võ không tựu, thế nhưng ăn uống gái gú bài bạc lại hết sức tinh thông, dựa vào vị thế của cha mà hoành hành ở đế đô, mặc dù không đến mức người người oán trách, nhưng cũng khiến người gặp người ghét. Lần điều nhiệm châu phủ Mặc Châu này, hoàng đế hạ chỉ thế tử Vĩ vương Hoàng Duệ nhậm chức Tân châu phủ Mặc Châu, tiện đó Đái Minh Thành liền an bài chức vụ Phiếu giáo cho nhi tử Đái Hề của mình, sau khi nhận lệnh thì lên đường đến Mặc Châu. Hành động này của ông có ba mục đích, thứ nhất muốn để thằng con trai quen thói ăn sung mặc sướng hưởng thụ vật chất của mình đến đất Mặc Châu cằn cỗi khô lạnh này nếm chút khổ sở, học hỏi kinh nghiệm; thứ hai ông nghĩ rằng con trai cách xa đế đô đồng thời cũng mất che chở của mình thì có thể thu liễm thói xấu và hành vi ngang ngược; thứ ba thế tử Vĩ vương Hoàng Duệ là người hoàng thất, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã có hiền danh trong triều, con trai ông dù kiêu căng đến đâu cũng không dám chống đối vị thượng cấp này, hơn nữa đi theo hắn ta có lẽ sẽ học được vài đạo lý đối nhân xử thế, làm việc nền nếp.

Đằng này Đái Minh Thành dụng tâm lương khổ, nhưng cho tới bây giờ, thằng con ông vẫn chẳng có tí ti thu liễm bản tính, làm người đàng hoàng, làm việc chịu khó. Hoàng Duệ vốn rời đế đô cùng một lúc với hắn, nhưng dọc đường đi, vị công tử Thái tể này còn được yêu chiều hơn cả Hoàng Duệ vốn là con rồng cháu phượng nữa cơ: Nào là chê cơm canh nhạt nhẽo khó ăn, chê khách điếm thô sơ giường chiếu quá cứng, chê ngồi ngựa đau mông, chê xe ngựa xóc nảy thân thể không chịu nổi, chê gió bụi quá lớn, rồi chê khí trời không tốt…

Cuối cùng, vị Vĩ vương tương lai, bây giờ là Châu phủ Mặc Châu Hoàng Duệ nể tình Thái tể đại nhân trung thành và tận tâm với Hoàng triều mấy mươi năm mà không nỡ đánh hay mắng gã công tử này, chỉ bỏ mặc hắn đấy còn mình thúc ngựa đi trước. Vì vậy công tử Thái tể cứ ngồi kiệu nhàn nhã chậm rãi đến Mặc Châu, cuối cùng… cũng đến nơi.

Gã tùy tùng thấy sắc mặt Đái Hề đã bình thường trở lại, mới nói: “Công tử tạm chịu đựng thêm một ngày, ngày mai đến trong thành Mặc Châu thì sẽ tốt rồi, nơi đó là trọng địa của một châu hiển nhiên sầm uất hơn đây, khi đó ngài muốn gì nhất định có nấy, so với đế đô chẳng kém bao nhiêu.”

“Hừ!” Đái Hề nhìn thức ăn trên bàn, mũi hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, trông bộ dáng kia thật là chẳng thèm ăn.

Lão An thấy thế trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao phen này uổng công lỗ vốn mất tiền cũng chả sao, chỉ cầu vị khách quý này đi nhanh nhanh, thế mới mong được bình an. Con em quan gia bực này quả thực ông hầu không nổi.

Đương lúc Đái Hề vẫn chưa đi, rõ ràng gã đại gia tôn quý trước mắt này vẫn cần được hầu hạ hết sức cẩn thận, nhưng không biết sao bỗng dưng lão An quay đầu nhìn ra cửa. Mà thật ra không chỉ có mình ông thôi, toàn bộ người trong quán, bất kể là đang ăn cơm, gắp rau, hay uống trà, uống rượu, một khắc kia đều không khỏi nhìn về phía cửa.

Một nữ tử đứng trước cửa, từ đầu đến chân nàng đều được trùm kín trong chiếc áo choàng màu trắng bạc thật dày, nhưng vì thân hình nàng mảnh mai nên không hề có vẻ mập mạp. Chân nàng vừa bước, vạt áo choàng phiêu động để lộ chiếc váy màu lục nhạt, trông nàng như nhành ngọc phủ tuyết giữa dòng nước biếc.

Nàng tựa hồ rất sợ lạnh, sau khi vào điếm vẫn không cỡi mũ áo choàng trên đầu xuống, mũ trùm được viền bằng một vòng lông cáo trắng, vành mũ rũ xuống rất thấp hầu như che hết mặt mày nàng khiến người ta không thể thấy hết dung mạo, thế nhưng chỉ trông nửa khuôn mặt thôi đã khiến người trong phòng ngẩn ngơ đến mức mắt cũng không nỡ chớp một cái.

Bởi vì ông chủ đang hầu hạ khách quý, nên sớm có gã tiểu nhị nhanh nhẹn tiến lên tiếp đón nàng.

Nữ tử đến cạnh chiếc bàn phía tây sát cửa sổ ngồi xuống rồi nói: “Trước mang lên một bình trà nóng, sau làm ba món chiêu bài của điếm các ngươi là được.” Giọng nói cực kỳ trong lại ẩn ước một tia mị hoặc khiến ngay cả lão An đã hơn năm mươi cũng thấy nhũn cả xương, mà mọi người nghe thấy giọng nói này không khó tưởng tượng ra được dung nhan mỹ lệ của nàng kia.

Tiểu nhị nhanh chóng bưng trà nóng lên cho nàng, khách nhân trong phòng dần tỉnh thần, quay đầu tiếp tục dùng cơm. Mà Đái Hề vốn đã phủi mông đứng dậy chẳng biết tự lúc nào lại ngồi xuống ghế.

“Công tử, mấy món này, ngài vẫn ăn sao?” Lão An dè dặt hỏi một tiếng.

“Ăn… Ăn…” Đái Hề thì thào đáp, cặp mắt vẫn dán chặt lên người nàng kia không rời, còn tay thì quơ tìm đôi đũa rồi gắp thức ăn đưa vào miệng, nhìn dáng vẻ kia phỏng chừng chính hắn cũng chả biết mình đang ăn gì.

Có điều lão An không quan tâm chuyện này, thấy hắn cuối cùng cũng chịu ăn, ông thở phào một hơi nhẹ nhõm, rồi nói “Công tử dùng từ từ”, sau đó quay lại quầy.

Một lát sau, thức ăn của nàng kia được bưng lên, nàng tự nhiên dùng cơm, tựa hồ không hề phát hiện ánh mắt như sói đói của Đái Hề.

Mà lão An đứng trong quầy nhìn hai bàn khách nhân, tim cũng như treo trên dây. Công tử kia lúc này ăn chẳng biết vị gì, mắt không rời nàng kia một khắc, lại nhìn tám gã tùy tùng cao to phía sau… Haizzz, lão An âm thầm thở dài một hơi, mong là nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Trên bàn nàng kia bày ba món ăn: một đĩa lòng lợn chua cay, một đĩa thịt xào ớt đỏ, một đĩa đậu hủ thịt kho tàu, trông nàng ăn có vẻ từ từ nhưng thật ra tốc độ lại rất nhanh, chỉ một chốc nàng đã ăn hai chén cơm, ba đĩa thức ăn cũng gần như được xử lý xong xuôi.

“Cơm rất ngon.” Nàng buông chén khen một câu.

Tiểu nhị bên cạnh nghe thế vui vẻ ra mặt cứ như cơm này là hắn làm vậy: “Cô nương thích là tốt rồi. Mấy món ăn này tuy rất bình thường, nhưng chính là món chiêu bài của điếm chúng tôi, sư phụ đầu bếp đã có kinh nghiệm mấy chục năm, tay nghề tự nhiên không có gì để chê, khách nhân chỉ cần ghé điếm chúng tôi tất đều gọi ba món này.”

Nàng kia nghiêng đầu, khóe môi hơi cong lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thoáng chốc đầu óc tiểu nhị nóng bừng tim đập bình bịch. Đái Hề xa xa nhìn lại, nghĩ rằng nàng đang cười với mình, không khỏi mê mẩn si dại. Tuy không nhìn rõ dung mạo của cô nương này, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm ôm hồng ấp lục của hắn mà nói, nàng ta chắc chắn là một mỹ nhân tuyệt sắc. Từ khi rời đế đô, đã lâu hắn chưa được phong lưu một hồi, lúc này bắt gặp cô nương kia một thân một mình, nào có thể không nổi dậy sắc tâm.

Mắt thấy nữ tử đã tính tiền rời đi, Đái Hề nháy mắt để một gã tùy túng lại tính tiền còn mình và mấy tên khác rời đi trước.

Sau khi nàng kia ra khỏi điếm, nhận ngựa mà tiểu nhị dắt tới, song không cưỡi mà chỉ dắt ngựa đi chậm về phía Mặc Châu. Đái Hề lần này cũng không ngồi kiệu mà đi theo phía sau nữ tử kia, đám tùy tùng tự nhiên hiểu ý mà dắt ngựa cùng đám kiệu phu nâng chiếc kiệu rỗng bám gót.

Cứ đi thế chừng hai khắc đồng hồ, bên đường trở nên hoang vắng, vì vậy Đái Hề sải bước nhanh hơn vượt qua nữ tử, nói: “Cô nương xin dừng bước.” Mà đám tùy tùng phía sau cũng không dấu vết mà vây quanh nữ tử.

Thấy tình cảnh này, nàng kia không hề tỏ ra hoang mang, chỉ dừng bước hỏi: “Công tử có chuyện gì?”

“Xin hỏi cô nương muốn đi nơi nào?” Đái Hề bày ra tư thái nho nhã lễ độ.

“Ta muốn đi đâu thì liên quan gì đến ngươi?” Giọng nói cô gái thanh mị mà cũng rất lãnh đạm.

Đái Hề không để bụng, nói: “Mới rồi cùng cô nương dùng bữa trong một điếm, bây giờ lại cùng đi trên một con đường, có thể thấy được là có duyên. Nếu chúng ta đã có duyên như vậy, cô nương cần gì phải từ chối người từ ngoài ngàn dặm?”

“Ồ?” Giọng nói nữ tử ẩn ước ý cười, sau đó đáp: “Ta muốn đi Mặc Châu.”

“Vậy thì thật khéo.” Đái Hề vỗ tay cười, “Ta cũng đang đi Mặc Châu, vừa hay cùng đường với cô nương.”

“Thế à?” Giọng nói nữ tử vẫn lãnh đạm.

Đái Hề lại nói: “Cưỡi ngựa quá xóc nảy, đường xá xa xôi lại càng cực khổ, vừa hay ta đây có một cỗ kiệu mềm, xin mời cô nương lên ngồi.”

“Không cần, đa tạ công tử.” Nữ tử từ chối.

“Cần chứ, cô nương nhỏ nhắn và yếu ớt như vậy cứ nên ngồi kiệu cho thoải mái.” Đái Hề mỉm cười khuyên bảo. Cặp mắt lại nhìn chằm chằm khuôn mặt nữ tử, mặc dù không thấy rõ dung nhan nhưng chỉ cần nhìn làn da trắng nõn như tuyết không chút tỳ vết cũng biết dung sắc tuyệt không kém ai, đợi lát nữa ngồi vào kiệu rồi phải thân mật một phen mới được.

Trong đầu Đái Hề suy nghĩ miên man, còn nàng kia thì thở dài một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Nhớ lại ngày xưa bản thiếu đùa giỡn biết bao mỹ nhân, không ngờ hôm nay thế mà cũng có kẻ dám đùa giỡn lại bản thiếu.”

“Cô nương nói gì cơ?” Đái Hề nghe không rõ liền nhích lại gần.

Nữ tử ngẩng đầu, một cơn gió rét lạnh thổi mạnh qua thổi bay mũ trùm đầu của nàng để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, tức thì Đái Hề ngây ngẩn cả người.

Nàng kia thấy mũ trùm đầu tuột xuống không khỏi nhíu mày, lại liếc mắt nhìn đám tùy tùng xung quanh, không khỏi lại thở dài một hơi, đáy lòng lại càng hung hăng mắng một tiếng: “Giả Tiên chết tiệt!”

Nữ tử này không phải ai khác mà chính là Lan Thất gia chủ Lan gia. Trong lần đánh cược cướp bảo trong hoàng cung cùng Minh Nhị, kết quả Minh Nhị thắng, điều kiện của Nhị công tử đó là “Thỉnh Thất thiếu dùng thân phận nữ nhân hành tẩu giang hồ trong vòng một năm.”

Điều kiện này thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực ra lại có hai điểm yếu hại: Thứ nhất, Lan Thất phải dùng thân phận nữ nhân; thứ hai nàng sẽ bị phong bế nội lực dùng thân phận người bình thường mà hành tẩu giang hồ trong vòng một năm. Hai điểm chốt này, dù là điểm nào cũng khiến nàng rất không thoải mái. Về phần điểm trước, tuy rằng nàng cũng thường mặc nữ trang, nhưng chưa bao giờ ăn mặc kiểu đó lâu đến một năm, nếu qua thời gian dài, chỉ sợ người trong giang hồ đều xem nàng là nữ nhân, vậy lạc thú khi nam khi nữ cứ thế giảm mất một nửa rồi. Còn điểm sau, thử nghĩ kẻ thù của nàng đầy khắp thiên hạ, mất đi võ công trong vòng một năm là chuyện nguy hiểm cỡ nào. Cho nên ban đầu nàng mới dốc sức muốn thắng, đáng tiếc là vẫn thua, cuối cùng không thể thiếu màn hung hắng mắng tên Minh Nhị âm hiểm đê tiện, tiểu nhân vô đức. Tuy nhiên việc mà nàng đáp ứng Minh Nhị này may mà vẫn chưa phải là nhược điểm chết người để hắn nắm, nếu không ai biết Giả Tiên còn dùng mánh khóe thủ đoạn người không nhận ra gì nữa chứ. Vậy nên cuối cùng Lan Thất chỉ có thể chấp nhận sắm vai nữ nhân một năm, mà tính đến nay chỉ mới qua năm tháng, nghĩa là vẫn còn bảy tháng nữa.

Lan Thất nhìn tên công tử nhà giàu trước mắt, thầm nghĩ nếu đổi lại là ngày xưa, dù không uốn nắn hắn một phen thì cũng phải trêu ghẹo hắn một hồi. Nhưng lúc này tay nàng trói gà không chặt, nếu động thủ đã không nắm được phần thắng mà ngược lại còn chịu thiệt, xem ra đành phải tạm ứng phó thôi vậy.

Lan Thất đang nghĩ nếu không lên ngồi kiệu của hắn, dọc đường phải tìm biện pháp gì ứng phó, thì bỗng nghe được một tràng tiếng có ngựa “Lộc cộc lộc cộc…” truyền đến, nàng theo tiếng nhìn lại thì thấy một con ngựa đang chạy như bay, trên lưng là một thiếu niên anh tư oai hùng.

Tròng mắt Lan Thất đảo một vòng, lập tức nói với Đái Hề: “Đa tạ ý tốt của công tử, ta đi trước.” Dứt lời liền đi lên phía trước.

Lúc này Đái Hề đang cảm tạ ông trời đưa đến cho mình một thiên tiên, hơn nữa còn là một mỹ nhân có đôi bích mâu kỳ dị hiếm thấy, vừa nghe mỹ nhân nói phải đi, hắn lập tức đưa tay kéo nàng, mà đám tùy tùng cũng siết vòng vây lại.

Mắt thấy thiếu niên cưỡi ngựa càng lúc càng gần, Lan Thất lập tức kêu lớn: “Xin công tử tự trọng, buông ra.” Vừa nói vừa giãy dụa.

Đái Hề há có thể buông tay, ngược lại còn kéo mỹ nhân vào trong lòng: “Cô nương một thân một mình mà đi như thế thực sự rất nguy hiểm, hãy cứ để bản công tử dẫn đường thì tốt hơn.”

“Buông!” Lan Thất vừa giãy dụa, vừa quay về phía thiếu niên cưỡi ngựa mà gọi to: “Thiếu hiệp cứu mạng!”

Quả nhiên ngựa dừng lại, thiếu niên trên lưng ngựa trông lại phía bọn họ, khi thấy một đám nam nhân to lớn đang vây bắt một cô gái xinh đẹp, trong đầu thiếu niên nhất thời nhớ lại câu chuyện “Cường hào ác bác cưỡng bức dân nữ”, vì vậy cậu nhảy xuống ngựa đi tới: “Các ngươi buông vị cô nương này ra!”

“Nhóc con tránh sang một bên, ở đây không có chuyện của mày.” Một gã tùy tùng đưa tay đẩy thiếu niên một cái.

Chỉ có điều gã chưa chạm vào cậu đã bị nội lực của cậu tống ra xa một trượng ngã chỏng quèo dưới đất.

Biến cố phen này nhất thời khiến Đái Hề cùng mấy tên tùy tùng còn lại kinh hãi phút chốc, tất cả đều ngừng tay nhìn thiếu niên, Lan Thất nhân cơ hội giãy ra cách Đái Hề vài bước.

“Mày là người phương nào?” Một gã tùy tùng tiến lên hỏi.

Thiếu niên kia hất cằm một cái, nói: “Bằng các ngươi mà cũng đòi biết tên bản thiếu hiệp.”

Thái độ thiếu niên kia đã chọc giận Đái Hề: “Thằng láo toét! Bản công tử đường đường là con trai của Thái tể, mày dám đứng trước mặt bản công tử mà hất hàm!”

Thiếu niên vừa nghe, tức thì mày rậm nhướn lên: “Thì ra là con trai tham quan ô lại cưỡng bức dân nữ! Xem ta trừ hại cho dân đây!” Tiếng nói vừa dứt, thân thể trong nháy mắt vọt qua vung một quyền đấm vào mặt Đái Hề, tức thì mặt hắn ta giàn dụa máu mũi.

Đái Hề vốn tưởng mang danh phụ thân ra dọa lui tên thiếu niên cho nên đối với hành động này của cậu ta không hề chuẩn bị, đợi đến khi máu mũi phun đầy đất, hắn mới bắt đầu cảm thấy đau nhức mà rống lên: “Ôi! Cái thằng oắt con thối tha này… Đánh chết nó cho ta!”

Đám tùy tùng phía sau tuân lệnh đồng loạt xông lên. Những gã này ít nhiều đều có học võ công, so ra vẫn hơn người thường, cũng xem như là có chút bản lĩnh, nhưng đứng trước mặt thiếu niên này lại chỉ như múa rìu qua mắt thợ. Nói thế nào thiếu niên này cũng là xuất thân võ lâm thế gia, hơn nữa từ nhỏ chuyên cần tập võ nghệ, mặc dù võ công không được xếp vào hạng nhất nhưng so với những gã tùy tùng này vẫn cao hơn gấp nhiều lần. Cho nên cậu ta không cần binh khí, chỉ với ba quyền hai cước đã giải quyết xong đám tùy tùng, tên nào tên nấy nằm lật úp trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn một mình Đái Hề.

Thấy đám tùy tùng mặt mũi bầm dập nằm la liệt trên mặt đất không dậy nổi, trong lòng Đái Hề sợ run lên, có điều xưa nay hắn ngang ngược đã thành tánh, lúc này vẫn không chịu tỏ ra yếu thế mà còn gân cổ quát thiếu niên: “Mày… Thằng nhãi mày dám đánh bị thương tùy tùng của bản công tử, mày biết bản công tử là ai không? Bản công tử chính là…” Lời hắn còn chưa dứt, trên mặt đã hứng trọn một quyền nặng nề, sau đó ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Thiếu niên xoa xoa nắm tay, khinh thường nhìn Đái Hề nằm trên đất: “Loại chó điên này có sủa nữa bản thiếu cũng chả sợ.” Dứt lời quay đầu nhìn đám tùy tùng quát: “Còn không mau cút đi, sau này tụi bay còn dám làm chuyện xấu, bản thiếu hiệp gặp một lần đánh một lần!”

Đám tùy tùng biết bây giờ mình không thể đánh lại thiếu niên, nếu cứ giùng giằng thêm nữa chỉ có hại không lợi, vì vậy vội vàng đứng dậy khiêng Đái Hề bỏ chạy.

Nhìn đám người chật vật rời đi, Lan Thất thầm cảm khái: Nếu đổi lại là ngày xưa, đám người kia rơi vào tay bản thiếu, nếu không để lại cánh tay nhất định sẽ không thả bọn chúng đi, thiếu niên này xem ra vẫn chưa đủ tàn nhẫn. Đương nhiên, nếu như đủ tàn nhẫn thì đã không cứu nàng. Nghĩ đến đây, Lan Thất quay đầu nhìn thiếu niên, cũng vừa lúc cậu ta trông lại phía nàng, trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cậu lộ vẻ kinh diễm.

Lan Thất nhìn thiếu niên anh tuấn này, trong nháy mắt không khỏi nhớ đến Ninh Lãng, mặt mày trong sáng tư thái oai hùng tinh thần rạng rỡ, điểm khác nhau là thiếu niên này không có loại thật thà chất phát như Ninh Lãng, ngược lại lộ ra một loại nhuệ khí cùng kiêu ngạo rõ ràng. Khi nàng đang nghĩ ngợi có nên cảm ơn cậu ta hay không, thì bỗng thiếu niên kia nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu lên “Bích Yêu Lan Thất!”

Lan Thất nghe vậy nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ thiếu niên này là con cái nhà ai mà lại biết nàng?

Thiếu niên rút một món binh khí trông vừa như đao lại như kiếm từ sau lưng, sau đó chỉa vào Lan Thất quát lên: “Bích Yêu, chúng ta quyết đấu đi!”

Lan Thất nhìn món binh khí kỳ quái của thiếu niên, trong đôi bích mâu xẹt qua tia sáng, nhưng chớp mắt đã biến mắt, nàng tỏ dáng vẻ cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, nói: “Vị thiếu hiệp này, ta chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, sao có thể quyết đấu với cậu?”

“Hửm?” Thiếu niên không tin vọt đến cạnh nàng, duỗi tay bắt lấy cổ tay nàng rồi đè lên mạch đập dò xét một lát, sau đó không khỏi ũ rủ, trong cơ thể nàng quả thực không có nội công, tóm lại chỉ là một người bình thường. “Lẽ nào ta nhận nhầm?” Thiếu niên do dự nhìn chằm chằm ánh mắt Lan Thất, “Lẽ nào trên đời không chỉ có một đôi bích mâu?”

Chỉ bằng lời này Lan Thất liền biết thiếu niên này chưa từng gặp qua mình, vì vậy lập tức nói: “Từ nhỏ mắt ta đã khác với mọi người cho nên luôn bị mọi người khinh thường và nhục mạ, chỉ hận sinh thành như vậy, chẳng lẽ trên đời còn có một người cũng có số khổ như ta?” Nói đến đây, nét mặt Lan Thất buồn bã, lã chã chực khóc.

Thiếu niên thấy nàng như vậy thì sinh lòng thương xót, vội vã an ủi: “Cô đừng đau lòng, ta chỉ nhận nhầm người thôi.” Nói xong vội vàng cất binh khí đi, “Hơn nữa người mắt xanh kia cũng không khổ gì, hắn rất lợi hại, ta đang muốn tìm hắn quyết đấu đây.”

Lan Thất vừa nghe thấy thế, chân mày khẽ nhướn: “Vì sao thiếu hiệp lại muốn tìm người kia quyết đấu?”

“Bởi vì ta muốn thành danh, mà cách nhanh nhất để thành danh dó là đánh bại nhân vật nổi danh võ lâm. Mà tên Bích Yêu này nổi danh tà khí, trong chốn võ lâm rất nhiều người không thích hắn nên ta mới quyết đánh bại hắn, hạ gục uy danh của hắn, như vậy sau này hắn sẽ không dám hoành hành hiếp đáp người khác nữa.” Thiếu niên bày vẻ mặt vô cùng chính trực mà nói.

Lan Thất nghe vậy khóe miệng giật giật, thầm mắng tiểu tử thối nghĩ quái thật, nhưng khuôn mặt thì vẫn trưng vẻ tươi cười: “Thì ra là thế, vừa rồi ta dùng cơm trong khách điếm có nghe mấy người nói gì đấy mà Bích Yêu cũng đến Mặc Châu, không biết đó có phải là người thiếu hiệp nói không nữa.”

“Sao? Hắn đi Mặc Châu ư?” Thiếu niên lập tức nhảy dựng lên.

“Mới rồi ta nghe người trong khách điếm nói như vậy.” Lan Thất nói.

“Ồ, vậy ta phải đến Mặc Châu đây.” Nói xong lập tức xoay người toan đi. Nhưng vừa mới đi được một bước lại quay đầu nhìn Lan Thất, thấy nàng tóc đen như mực da trắng như tuyết xinh đẹp phi phàm, thầm nghĩ nếu để nàng đi một mình trên đường vắng người này, nhỡ gặp phải tên háo sắc nào nữa thì phải làm sao. Mà cậu lại lấy hành hiệp trượng nghĩa làm nhiệm vụ của mình, giúp người phải giúp tới cùng, do vậy bèn hỏi: “Cô muốn đi đâu? Để ta đưa cô đi trước.”

Lan Thất mỉm cười, nói: “Đa tạ thiếu hiệp, ta cũng đến Mặc Châu. Bây giờ một thân một mình trên đường, ân cứu mạng của thiếu hiệp không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể…”

Thiếu niên nghe nói thế, lập tức nhớ lại trong sách thường kể sau khi anh hùng cứu mỹ nhân thì mỹ nhân sẽ lấy thân báo đáp, tức thì cậu vội vã khoát tay nói: “Cô không cần lấy thân báo đáp.”

Lan Thất sửng sốt nhìn thiếu niên.

Thiếu niên bừng tỉnh, thoáng chốc mặt tỏ tới mang tai.

“Ha ha ha ha…” Lan Thất không nhin được nữa, thoáng chốc tiếng cười xông thẳng trời cao.

Thiếu niên vừa thẹn vừa quẫn nhìn nữ tử ngửa đầu cười to trước mặt. Kiểu cười bực này vốn vô cùng không đoan trang, nhưng tiếng cười tùy ý cùng thần thái hào sảng của nàng quả là diễm lệ tuyệt thế, thẳng thấu tận tim khiến tim cậu đập như trống chầu. Trong đầu nghĩ nàng xinh đẹp như vậy, đấy chẳng phải là Dao Cơ Tố Nga trong sách thường nói đó sao? Ta cứu nàng, ta cứu nàng… Trong lúc nhất thời lại có chút hối hận vì nói ra câu “Không cần lấy thân báo đáp”.

Sau một lúc lâu, Lan Thất thu cười, nói: “Một đường này làm phiền thiếu hiệp rồi.” Có thiếu niên này làm bạn, chẳng những có người bảo vệ mà còn không phải lo buồn chán nữa.

“Không… không phiền gì.” Thiếu niên đỏ mặt quay người, “Chúng ta đi thôi.”

Hai người lên ngựa, chậm rãi giục hướng Mặc Châu.

Thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa lại nói: “Ta là Lâm Hữu, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?”

Lan Thất cười khúc khích, ta đương nhiên biết ngươi họ Lâm: “Công tử cứ gọi ta Phương Duệ là được.”

* * *

Tân châu phủ Mặc Châu Hoàng Duệ đã đến nhậm chức hơn nửa tháng. Một ngày này hắn thay một thân y phục thường, dẫn vài tên tùy tùng ra phố dự định thể nghiệm và quan sát dân tình.

Hoàng Duệ đi vào giờ Tý, sau khi dạo quanh một vòng trong thành thì đã đến buổi trưa, vì vậy tùy ý đi vào một tửu lâu tên là Hồng Phúc lâu để dùng bữa. Đám tiểu nhị nơi đây đã gặp qua không biết bao nhiêu khách nhân từ nam chí bắc cho nên mắt rất tinh, khách nào là quý chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay. Vì vậy khi mấy người Hoàng Duệ vừa vào cửa thì có ngay một tên tiểu nhị chạy ra nghênh đón, thấy dưới lầu đông người bèn lập tức dẫn họ lên lầu hai rồi chọn một bàn sát đường cái lau tới lau lui thật sạch sẽ cho họ.

Sau khi Hoàng Duệ ngồi xuống chỉ hờ hững quay đầu nhìn phố sá ngoài cửa sổ, còn mọi việc còn lại đã có tùy tùng lo. Chỉ có điều hắn vừa ngồi xuống, liền cảm giác như có ánh mắt quét qua quét lại trên người mình.

“Ái chà, thật là một mỹ nhân kìa.” Chỉ nghe bàn đối diện truyền đến tiếng tán thán, tuy rằng thanh âm không lớn nhưng Hoàng Duệ tập võ từ nhỏ nên nhĩ lực vượt xa người thường, vì vậy mà những lời kia hắn nghe rõ rành rành, hơn nữa giọng nói kia còn cực kỳ thanh mị, dĩ nhiên là tiếng nữ nữ.

“Là rất đẹp.” Lại vang lên thanh âm của một thiếu niên, “Hắn là nam nhân đấy.”

“Mỹ nhân thì không phân biệt nam nữ, huống hồ dung mạo bực này, ta cậu bình sinh khó gặp được mấy người đấy nhá.” Nàng kia lại nói.

Hoàng Duệ nghe vậy không khỏi nhíu mày. Từ nhỏ dung mạo hắn đã vô cùng xinh đẹp, người trong hoàng thất đều nói hắn cực kỳ giống tổ tiên của bọn họ – Đông triều đệ nhất mỹ nhân năm đó danh xưng Thuần Nhiên hoàng hậu. Nhưng hắn đường đường là một đại nam nhân lại mang lệ dung của một nữ nhân, đây thực sự không phải là chuyện hay ho gì, vì vậy gương mặt này chính là chỗ đau của hắn, người nào biết hắn đều cực lực tránh nhắc tới việc này trước mặt hắn.

“Dung sắc kinh diễm, giữa hai đầu mày lại mang anh khí nam nhi, mỹ nhân như vậy thật thế gian không có người thứ hai.” Nàng kia tiếp tục cảm khái, “Thật muốn bắt về nhà mà.”

Hoàng Duệ nghe xong lời này, tức thì thái dương nổi đầy gân xanh. Hắn đường đường là một đại nam nhân, hơn nữa còn là thế tử vương phủ, ấy mà lại bị một nữ nhân ăn nói khinh bạc như thế, thử hỏi làm sao có thể chịu được! Vì vậy hắn quay đầu, mắt nghiêm trừng người đối diện. Một cái trừng này, hắn cũng ngẩn ngơ, bởi vì đối diện cũng là một người dung sắc tuyệt đại, càng ly kỳ hơn nữa là đôi mắt của nàng xanh biếc như ngọc, sóng mắt lưu chuyển như nước mùa xuân xao động, phảng phất có thể hút trọn linh hồn người.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lan Nhân. Bích Nguyệt


Chương sau
Danh sách chương