Lão Thấp Của Tôi

Chương 48: Lão thấp


Lại đến giờ chào cờ thứ 2, lần này đến phiên lớp 11 ban 1 – lớp mũi nhọn của khối 11 gặt hái thành tích.

MC trên sân khấu là nhân vật cấp bậc cỏ rễ của lớp, người này trước kia cũng không được thầy chủ nhiệm coi trọng, bởi vì thành tích của cậu không vượt trội, người vừa hiếu động lại ham chơi, không có khuôn mặt dễ nhìn cũng chẳng còn tác dụng gì.

Thế nhưng lần này ngoài ý muốn bị đề bạt thành MC, đứng ở trước công chúng đại biểu lớp 11 ban 1.

Vì cái gì?

Có lẽ là bị tập thể mỹ nam hùng hậu của ban 3 tuần trước kích thích quá mức được chứ.

"Bây giờ tôi tuyên bố, ừm... Nghi thức kéo cờ chính thức bắt đầu, khụ khụ." Thiếu niên đang đứng trên bục, có chút xấu hổ ho khan che giấu.

Lúc này ban 1 tựa hồ muốn chứng minh cái gì trước toàn trường, hận không thể đem nam sinh cả lớp lên làm đại biểu.

Nói thật ra, lớp trưởng ban một quả thật không tệ, nhưng bất luận cử chỉ hay là thanh âm đều kém xa so với Tào Chí Vĩ, vẻ đẹp tuấn tú linh hoạt kỳ ảo của nhân ngư thật tình là cậu căn bản không bắt chước được.

Có nhiều thứ căn bản là nhân loại không thể cos.

Lần đầu tiên được lên sân khấu trang trọng người người nhìn mình như thế, cho dù là trải qua đặc huấn cũng tuyệt đối không thể có được vẻ như không ăn khói lửa nhân gian giống nhân ngư tiểu vương tử.

Hoàn toàn không cần so sánh, chênh lệch giữa hai người đặc biệt rõ ràng.

Ban 3 diễn thuyết được đánh giá rất cao, tại niên đại lớp trẻ đều tưởng tượng muốn làm gì đó lớn lao góp sức cho thế giới cùng nội dung hấp dẫn người nghe, ít người nghĩ đến chủ đề —— bảo vệ môi trường từ những hành động nhỏ nhất!

Nhưng mà lúc này, ban 1 cũng noi theo nói về đề tài bảo vệ môi trường, nội dung quả thật không tệ, đáng tiếc cảm giác mới mẻ đã qua, không có đổi mới, rất nhiều người đều cảm thấy ban 1 đạo văn của ban 3.

"Chúng ta hẳn là nên bảo hộ hoàn cảnh, bảo vệ Địa Cầu..."

"Cắt... Đây không phải là đề mục tuần trước của lớp người ta sao."

"Không nghĩ tới lớp mũi nhọn cũng đạo văn, trước kia còn nói chướng mắt lớp ban 3, ngươi đã chướng mắt người ta đạo văn nội dung lớp người ta làm gì?"

"Vừa ăn cướp vừa la làng!"

Thầy chủ nhiệm ban 1 sắc mặt xanh mét nghe người phía dưới nhỏ giọng nghị luận sôi nổi, vốn là muốn hòa nhau một ván, không nghĩ tới hỏng bét, căn bản là lên không được mặt bàn.

Tiếp tục nhìn sang Khúc Thương Mang cách đó không xa sảng khoái tinh thần, sắc mặt nghiêm túc, trong lòng thầy chủ nhiệm ban 1 càng không rõ là vị gì.

Ngươi coi như trong lớp có mấy người, bọn nhóc con thì thế nào, ta sớm muộn gì cũng đem bọn họ đều đánh bại! Hạng nhất phải về tay lớp 11 ban 1!

Khúc Thương Mang đang nghĩ ngợi trong lòng làm như thế nào để đột kích người trong lớp làm một bài kiểm tra cuối tuần rồi kế hoạch ôn tập đâu, đột nhiên chỉ cảm thấy lưng chợt lạnh, não trướng đau.

Giống như bị ai đó tính kế?

Mà trực giác của anh luôn luôn thực chuẩn.

Thứ hai tiết thứ nhất là của anh, trước mắt Khúc Thương Mang ôm đồm trừ hai môn Lý-Hóa, thể dục ngoại khóa toàn bộ miễn, đều bị anh chiếm lấy mà dạy tất!

Các ngươi không phải trước kia đều không lạ gì tiết học lớp chúng ta sao? Hiện tại chúng ta cũng không hiếm lạ ngươi! Thích mát mẻ thế nào kệ xác đi thôi!

"Lúc này thông báo cuộc thi khảo sát toàn bộ thành tích học sinh trong khối, tên của các em đều ở trước mặt." Đếm ngược chẳng hạn... Xem ai càng không biết xấu hổ thôi!

Khúc Thương Mang xoay người ở trên bảng đen viết lên phạm vi cuộc thi toán học anh đã dự định, nói: "Trước kia còn chưa tính, hiện giờ ở trong trường học người biết các em cũng không ít. Lớp chúng ta năm trước có ba bạn học trong top 5 của khối, nhưng điểm trung bình lại kém, cụ thể bởi vì sao tôi cũng không muốn nói nhiều, người cần mặt cây cần vỏ, kẻ không phải người cũng như vậy."

"Vâng, lão thấp."

Trong lớp có vài người tràn đầy tự tin, có vài người nóng lòng muốn thử.

Dù sao kém cỏi nhất chính là thành tích dậm chân tại chỗ, tiếp tục lót đáy! Còn có thể kém hơn nữa sao?

Lợn chết không sợ nước sôi cũng chính là như vậy đi, chẳng sợ có thể thêm một tên, cũng tuyệt đối không buông bỏ, tuyệt đối nên nắm chắc mỗi một vấn đề nhỏ! Một phần cũng không buông tha!

Đối với không khí cả lớp tăng vọt, Khúc Thương Mang cực kỳ hài lòng.

"Hiện tại lấy bút vở ra viết hết trọng điểm trên bảng đen xuống, trở về tự học cân nhắc, không hiểu tùy thời tới hỏi tôi, buổi tối cũng có thể, hiện giờ tôi ở ngay cách vách các em."

Nghe được chuyện tốt lúc nào cũng có thể đi tìm lão thấp, cả lớp lại lặng ngắt như tờ: "......"

Có người yếu ớt hỏi: "Lão thấp, cách vách chúng em là chỗ nào a?"

Khúc Thương Mang thực thành thực, cũng không còn cảm thấy đây là chuyện quan trọng gì, căn bản không cần giấu diếm: "Phòng của Nhiên."

Cả lớp: "......"

Lão thấp, hóa ra thầy đã vào ở chung với lớp trưởng á?

Lão thấp, các người ở chung đã bao lâu, vì sao chúng ta ở ngay cách vách, một chút cũng không có phát hiện?

Tấm lòng thủy tinh thiếu nam của Hứa Chính hết vỡ lại gắn, gắn tốt rồi tiếp tục vỡ vụn.

"Lão thấp, làm sao thầy có thể vứt bỏ ta cùng lớp trưởng ở chung đây? Tuy rằng lớp trưởng cao hơn uy mãnh hơn ta, bộ dạng soái ca hay phía dưới lớn hơn ta! Có năng lực hơn ta nói không chừng còn có thể duy trì – lâu... Nhưng ta đối với thầy một lòng tràn đầy đều là yêu thương a, tổn thương không dậy nổi thật sự tổn thương không dậy nổi..."

Tình yêu thực là tiểu yêu tinh hại người, lớp trưởng vừa ra tay ai dám tranh phong, biết rõ lão thấp không thuộc về mình nhưng vẫn hết sức không cam lòng!

Mới sờ đùi, ngay cả bàn tay nhỏ bé cũng chưa sờ qua!

Khúc Thương Mang "Rắc" một tiếng nắm chặt đứt phấn viết, đoạn phấn nho nhỏ thẳng cánh hướng Hứa Chính bay qua: "Cậu, tan học cùng tôi lên văn phòng."

"Hu hu..." Lão thấp lại có thể đánh thẳng mặt ta trước nhiều người như vậy, không bao giờ... muốn yêu nữa! Trái tim thực đau.

Hứa Chính Tư Cơ, vị chúa tể tương lai của tinh cầu Coleman, bị phụ hoàng lấy danh nghĩa học tập quan sát sung quân đến Địa Cầu kì thực âm thầm bảo hộ cậu, hơn một trăm năm trong đời lần đầu tiên tâm động, kết quả còn chưa mở van nước tình yêu cuồng nhiệt đã bị bóp chết ngay trong quần lót. ( =.=" ví với chả von...)

Bi thương quá, vì sao tình địch là lớp trưởng! Chẳng sợ đổi thành ngựa đực Long Vương cũng tốt hơn a!

Ở trong lòng học sinh, lão thấp vĩnh viễn là thiên thần đáng ngưỡng vọng, nhưng địa vị lớp trưởng đồng dạng cũng không thể dao động.

Đúng vậy, lớp trưởng là tồn tại đặc thù, bọn họ mỗi người đến đây đều có liên hệ mật thiết với Nhiên.

Hứa Chính cũng là như thế, người cậu bội phục nhất chính là lớp trưởng, nhưng thích nhất chính là lão thấp.

Hiện tại người bội phục nhất cùng thích nhất người trực tiếp lướt qua giai đoạn 1 và giai đoạn 2, dứt khoát vào giai đoạn 3 ở chung, nói không chừng cũng lên giường với nhau rồi, điều này làm cho thế giới nội tâm Hứa Chính chịu đả kích liên tiếp mấy ngày hôm nay hoàn toàn sụp đổ.

Chuông tan học vang lên, Hứa Chính liền chạy vội ra khỏi phòng học.

Khúc Thương Mang ở phía sau đuổi theo một lát thì đuổi không kịp, tiểu vương tử ngoài hành tinh tăng tốc đem lão thấp bỏ rơi thật xa.

"Dứt khoát để Hứa Chính đăng ký hai hạng chạy cự ly ngắn ở đại hội thể dục thể thao đi." Khúc Thương Mang dừng bước, một đường dọc theo hơi thở độc đáo Hứa Chính lưu lại, bước chậm ở trong trường học tìm kiếm tên học trò chạy trốn.

Trong phòng học không ít người thực lo lắng, tuy rằng Ngô Hy Thụy có một cái đầu đa nhân cách, nhưng lúc này các bé đầu đều phi thường đồng lòng.

Nhân Thụy: "Hứa Chính tên kia cũng thật sự là, một chút nhãn lực cũng không có, cái này cũng là kẻ trong cuộc u mê vậy, quên đi, hi vọng thằng nhóc đó có thể sớm thoát ly tương tư thầm mến, trước tiên giải quyết hết chuyện lộn xộn nhà cậu ta đi đã."

Thần Thụy: "Ngay cả Ma Thụy hấp tấp ngu ngu cũng đều nhìn ra vấn đề ở giữa lão thấp cùng lớp trưởng, tiểu Hứa đã hết thuốc chữa, ta lo lắng sẽ luẩn quẩn nhảy sông tự vận, chúng ta đêm nay cùng nhau đi rình trông hắn đi."

Tối hôm qua tiêu đề hot báo chí S thị chính là: 《thiếu niên thất tình nản chí ngã lòng nhảy sông tự vận tự sát chưa thành, bạn trai cũ bất kể hiềm khích trước kia, quay về cùng nhau hòa hảo 》.

Ma Thụy: "Cút —— đừng có lấy bổn tọa nêu ví dụ chết dẫm!"

"Các bé tiểu Thụy Thụy vẫn luôn có tinh thần như vậy." Thi Lương Sâm loạng choạng giấu đầu lòi đuôi, gục xuống bàn bộ dạng uể oải lo lắng: "Tiểu Hứa thực thảm, may mắn tôi không cha không mẹ, cô độc một thân một mình, không nhiều chuyện hỏng bét như vậy."

"Cậu á?" Long Vương híp mắt nhìn cậu: "Khuyết thiếu tình thương của cha quả nhiên tư tưởng thực cực đoan, cẩn thận sau này hục hặc với cha chồng mẹ chồng đó."

"Cút —— chủ và thợ gặp quỷ mới có thần mã cha chồng mẹ chồng! Ngươi là đồ cha ngựa đực đi chết đi!"

Long Vương nhe răng, bay nhanh lắc mình tránh thoát móng vuốt của mỹ nam họa bì tạc mao, hai tay nhẹ nhàng uốn éo, Càn Khôn dịch chuyển.

Thi Lương Sâm bị Lý Long Vọng ném vào trong lòng thái tử gia, người trước tức đến sắc mặt đỏ lên, một bộ tư thế muốn ăn thịt người, kẻ sau mừng rỡ giống đóa hồng nở rộ, dứt khoát đem người khiêng đến trong góc tường thân thiết đã.

Thi Lương Sâm: "Cút đi —— nơi này là trường học!"

Thái tử gia: "Trường học thì làm sao, lớp trưởng cùng lão thấp còn không phải ở chung ở trong trường học, chúng ta cũng tới đi, tiểu Sâm, đêm nay ta sẽ dọn sạch vào trong phòng em!"

Thi Lương Sâm: "......"

Thần mã triển khai!

Trong văn phòng nhiều người nhiều miệng, Khúc Thương Mang tự nhiên không có khả năng mang Hứa Chính đi vào trong đó nói chuyện, vì thế dứt khoát đem địa điểm chọn ở tại sau khu nhà học bên hồ nhỏ.

Tuần trước bọn họ dọn dẹp nơi này thật sự sạch sẽ, tuần này năng lực lớp dọn dẹp rõ ràng không bằng được, có thể thấy được giấy vụn vỏ kẹo bánh tán loạn trong bụi hoa.

"Chạy cái gì mà chạy? Nhanh tìm chỗ ngồi!" Khúc Thương Mang dẫn đầu ngồi xuống trước.

Hứa Chính hít hít cái mũi, cũng ngồi xuống.

Người trong lòng ngay tại bên người, mông làm sao có thể ngồi yên a!

Khúc Thương Mang lẳng lặng nhắm mắt lại, cảm thụ được gió nhẹ phất vào mặt, cỏ xanh phiêu hương: "Em cũng thử xem đi, toàn tâm thả lỏng, ngồi ở chỗ nầy, bản thân nhận thức một chút cảm giác dung nhập thiên nhiên."

Trong lòng Hứa Chính chua xót, theo lời Khúc Thương Mang cùng nhau khép lại hai mắt, nghĩ thầm mình là thật sự không cơ hội.

Thiên nhiên không phải là lớp trưởng sao, dung nhập thiên nhiên chẳng hạn... Ai...

"Lão thấp, thầy không cần khuyên em, em sẽ chậm rãi quên chuyện này đi."

Khúc Thương Mang quay mặt sang: "Tôi không muốn khuyên em chuyện này."

Hứa Chính mím môi, thanh âm có một chút nghẹn ngào: "Lão thấp, chuyện bánh pudding xoài không phải em cố ý."

"Tôi biết." Rốt cục cũng có thể bình tĩnh nói: "Tôi không trách em, chuyện đó hoàn toàn không thể trách em, Vương Kim Vũ đã nói với tôi, nếu không phải em tặng bánh pudding xoài cho tôi, độc trong người tôi cũng sẽ ẩn không phát tác, sau đó nói không chừng sẽ chết."

"Đừng nói đến chết!" Hứa Chính "đùng" một cái đứng lên, hai mắt đỏ rực trừng mắt nhìn Khúc Thương Mang: "Lão thấp, lớp chúng ta đều luyến tiếc thầy chết."

"Được được được, không chết." Khúc Thương Mang đem người lôi kéo ngồi xuống, còn thuận tiện vuốt lông cậu: "Nói việc trong nhà em đi."

"Có cái gì có thể nói." Hứa Chính khinh thường cười cười: "Bọn hắn thất bại bởi phụ hoàng, liền chuẩn bị niết "Quả hồng mềm" đây!"

Đáng tiếc, ta cũng không phải quả hồng mềm! Ta là Vương tộc Coleman, tuyệt không thỏa hiệp thế lực nào!

"Đừng nói mình như vậy." Khúc Thương Mang nhíu nhíu mày: "Bọn hắn sao có thể đến địa cầu?"

" Đường hầm thời không, lúc đầu em bị đưa tới cái thời không đường hầm đó. Nguyên bản đường hầm chỉ có người của Vương tộc mới có thể đánh mở ra, có điều hiện tại tướng quân Cáp Thụy cùng bọn loạn đảng cũng có thể mở ra."

"Vì sao?"

Hứa Chính tự giễu: "Chìa khóa đại môn của đường hầm thời không cái chính là dòng máu chính thống của Vương tộc Coleman, phi tử phụ hoàng sinh hạ môt đứa con trai... A, đúng rồi, em đúng là nên gọi hắn một tiếng đại ca. Chính là đại ca, giúp bọn loạn đảng mở ra đường hầm thời không, để bọn họ tới địa cầu bắt em trở về uy hiếp phụ hoàng."

"Vậy vị phi tử kia?"

"Đã chết." Hứa Chính hai mắt nặng trĩu trống rỗng: "Bị phụ hoàng tự tay giết chết, bởi vì sinh ra đứa nhỏ sau đó hạ cho phụ hoàng thuốc vô sinh." Nam nhân chính trực tráng niên, loại đồ chơi dưới chăn nào đó hết tác dụng đương nhiên giận dữ rất lớn.

Giết còn nhẹ!

May mắn khi đó trong bụng mẫu hậu đã mang thai mình, bằng không... Hừ! Vương vị chẳng phải là phết lên đầu con vợ lẽ?

Lúc này khí chất Hứa Chính biến hóa thật lớn, ở trong nhận thức của Khúc Thương Mang, Hứa Chính là một học sinh tính cách tốt lắm, luôn cợt nhả lại rất thông minh.

Chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh cuộc sống lúc nhỏ của cậu phức tạp như vậy.

Vương tộc Coleman cực kỳ coi trọng huyết thống, phi tử kia cũng chỉ là cống phẩm những tinh cầu khác hiến cho hoàng cung mà thôi.

Không phải cậu chướng mắt con vợ kế, mà là xem thường thủ đoạn bỉ ổi của người đàn bà kia.

Nàng nếu đơn thuần yêu phụ hoàng còn chưa tính, cố tình dã tâm lớn đến muốn ngốn sạch hoàn chỉnh cả tinh cầu! Ăn uống cũng thật lớn! Cũng không sợ chống đỡ chết ngươi!

Trên các vì sao có những việc người thường tưởng tượng không nổi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Lão Thấp Của Tôi