Linh Môi Trinh Thám Xã

Chương 42: chương 44

Chương sau
Danh sách chương

Chương 42

"Thanh ca, sao anh lại tới đây?" Bạch Diễn cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh hỏi. Từ lúc đầu tới bây giờ, Tử Tiêu cứ tỏa ra áp suất thấp vô cùng lạnh lẽo, không có dấu hiệu là sẽ thu lại. Lý Tránh từ phía sau ló đầu ra, vượt lên trước trả lời

"Còn có tôi nữa, hồi nãy chúng tôi cảm thấy có sự dao động linh lực cực mạnh, nên mới mò đến đây, xem ra Hồng Tần.... hắn thật sự chuẩn bị muốn chết a!"

Thanh Hiện khinh thường liếc nhìn hắn, Lý Tránh liền lập tức cười lấy lòng, đưa tay làm ra dấu ngậm miệng không nói nữa

Tử Tiêu chậm rãi đáp xuống ban công, tựa hồ có khí tức nhẹ nhàng quấn quanh góc áo, phất phơ không phát ra tiếng vang, bất quá lời hắn nói ra rất hữu lực cùng quyết đoán

"Hắc Liêu, Bạch Diễn, hai người ở đây phối hợp với cảnh sát điều tra, đồng thời lưu ý những hành động của ác linh" Không chờ bọn họ trả lời, Tử Tiêu dẫn đầu đi ra ngoài "Chúng ta trở về"

"Vâng" Hắc Liêu biết rõ dụng ý của hắn, Hồng Tần lập trận pháp ác linh lên con người, nếu như tìm được bọn chúng, rất có thể sẽ biết thêm được đầu mối gì đó

Bạch Diễn đứng ở một bên, do dự bất an nhìn bóng dáng của Tử Tiêu xa dần

"Lão đại.... sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Yên tâm đi, chỉ cần Mộc Á Tùy không có việc gì, thì hắn nhất định không có việc gì"

Hắc Liêu nói xong cũng cảm thấy bản thân nói nhảm, Bạch Diễn nhíu mày lại

"Á Tùy có phải đang gặp nguy hiểm không? Lúc trước Hồng Tần cắn nuốt quỷ hồn để tăng cường thuật pháp, có hay không hắn cũng sẽ làm như vậy đối với Á Tùy?"

Hắc Liêu lắc đầu "Điểm này không cần lo lắng, chỉ dựa vào khuôn mặt đó...."

"Cái gì?"

"A, không có gì, chúng ta cũng nhanh tìm kiếm tung tích của đám ác linh kia, như vậy mới sớm có manh mối"

Lực chú ý của Bạch Diễn lập tức bị dẫn đi, ý cười lan tới đuôi lông mày, sốt ruột nói "Vậy thì nhanh lên, chúng ta nhất định phải cứu thoát Á Tùy!"

Hắc Liêu gật đầu, xác thực là phải nhanh lên, vạn nhất Tử Tiêu khởi động trận pháp, nhất định sẽ có một cuộc chiến khốc liệt xảy ra. Chỉ sợ lúc này, tính mạng của Tử Tiêu nhất định sẽ có chuyện, đến lúc đó chỉ sợ...."

"A Liêu, nhanh lên!"

........

"Đây là ký túc xá nữ mà, chúng ta tới đây để làm cái gì?"

Bạch Diễn không được tự nhiên nói, Hắc Liêu tuy đã dùng thủ thuật che mắt, lừa được ánh mắt của dì quản lý đi vào, thế nhưng đối với những việc làm xấu, lừa gạt như thế này, Bạch Diễn đều là một lòng không yên

"Chúng ta làm như vậy hình như không tốt chút nào, nếu như bị phát hiện thì sẽ rất phiền toái"

"Sẽ không"

Hắc Liêu cho Bạch Diễn một ánh mắt trấn an. Hiện giờ bên trong ký túc xá cũng không nhiều người lắm, đa phần đều có tiết học buổi tối, còn chưa có về

Đến trước cửa một phong ký túc xá, Hắc Liêu liền dừng lại. Kỳ thật cũng không có gì khó khăn – giữa ký túc xá lại có oán khí nặng như thế này, vừa đến gần liền cảm nhận được một cổ khí tức tà ác, Bạch Diễn trong nháy mắt hiểu được

"Đây là phòng ký túc xá của hai nữ sinh kia?"

"Ân, sau khi thi thể của Thôi Ngạn Binh được phát hiện, hai người họ liền không thấy bóng dáng. Rất có thể khi ác linh bám lên thân của Thôi Ngạn Binh thì nó vẫn đang một mực ngủ đông, ngay lúc hai người họ vén tấm vải trắng lên, thì nó đã lập tức chuyển sang, bám lên thân thể của một trong hai cô ấy. Lúc đó, lực chú ý của chúng ta đều bị Thôi Ngạn Binh thu hút, căn bản sẽ không phát hiện"

Hắc Liêu xuất ra mấy lá bùa "Phải bao vây chỗ này lại, nhất định không được để cho nó chạy thoát"

Bạch Diễn nhận lấy, chạy chậm dán bùa lên tường xung quanh ký túc xá. Hắc Liêu ở trên cánh cửa vẽ một trận đồ bát quái, miệng đọc chú ngữ, một tiếng kêu bén nhọn truyền tới. Hắc Liêu không hề do dự, dồn toàn lực xuống chân đá một phát, 'Bùm', một tiếng, liền xuất hiện một lỗ thủng

Tình huống bên trong so với dự đoán còn tệ hơn. Bốn nữ sinh trong phòng thì đã có hai người tắt thở, mặt khác, còn có hai người tùy thời đều có thể tắt thở theo, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Một nữ sinh vẫn còn giữ được tỉnh táo, vừa thấy được Hắc Liêu, liền duỗi ngón tay hướng đến nữ sinh còn thở khác ở trong phòng nói

"Cô...chính cô ta giết.... cứu... cứu mạng..."

Bạch Diễn cũng đi đến, ở tất cả những nơi ác linh có thể chạy trốn đều dán kín bùa. Sau khi dán xong cậu mới tới, nhìn thấy Hắc Liêu đã dùng trận đồ bát quái, đỡ hai nữ sinh ngồi dậy, kiểm tra tình huống hiện giờ của họ

"Đi báo cho Giản Hoa" Lời này của Hắc Liêu không đầu không đuôi, nhưng Bạch Diễn đã cùng hắn hợp tác nhiều năm như vậy, nghĩ một chút liền hiểu ý của hắn.

Hiện giờ, đã có thêm hai nữ sinh mất mạng, nhất định sẽ khiến cho nhiều người chú ý, cho nên biện pháp tốt nhất hiện giờ là báo nguy, để tránh rước lấy phiền toái. Bất quá, trong này có một người bị ác linh quấn thân, bọn họ nhất định phải đem cô ta về để có thể tra hỏi manh mối của Hồng Tần. Thế nhưng, dựa theo tính cách của Lâm Thần Cương, hắn ta nhất định sẽ không đồng ý.

Cho nên hiện tại báo cho Giản Hoa là tốt nhất. Hơn 10 phút sau, Giản Hoa vội vàng chạy tới

"Lúc nãy ở trong điện thoại mọi người cũng không nói rõ, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Ngữ điệu của Gian Hoa hiếm khi mang theo lo lắng hỏi. Vừa nãy trong điện thoại, Bạch Diễn thần thần bí bí, nói vài câu liền cúp, hắn sợ tới mức cơm ăn có một nửa liền buông xuống chạy vội đi

Bạch Diễn chỉ chỉ hai nữ sinh, đem tiền căn hậu quả nói ra một lần. Giản Hoa đang ngồi xổm, kiểm tra cho hai nữ sinh đã chết, trên người đều không có vết thương gì, trên mặt cũng rất bình thường, thoạt nhìn giống như đang ngủ vậy

"Được rồi, mọi người cứ mang hai người này đi trước đi, việc còn lại thì cứ để cho tôi giải quyết" Giản Hoa thở dài "Bất quá, mọi người cũng nên xử lý nhanh một chút, một khi vụ án này được truyền ra ngoài, người thân của hai người họ nhất định sẽ tìm chúng ta gây phiền toái"

"Ân" Hắc Liêu nhẹ gật đầu, khởi động trận pháp dưới chân, bốn người trong phòng đều chậm rãi biến mất. Lúc này, Giản Hoa mới gọi điện nói rõ tình huống cho Lâm Thần Cương

.......

Lúc trở về nhà cổ, Lam Trản đã sớm có cảm ứng, nên hắn đã sớm đứng ở trước cửa chờ

"Lão đại?"

Lam Trản từ trước đến này đều không để lộ biểu cảm gì trên mặt, nhưng khi thấy tình huống hiện giờ của Tử Tiêu, liền hiện lên tia sầu lo. Hắc Liêu cùng Bạch Diễn liếc nhìn nhau, liền nhanh chân tiến vào trong sân, còn Lam Trản thì đem hai nữ sinh đặt trong kết giới ở trong phòng – ác linh là tự cho mình thông minh, tạo chút thủ thuật, cho rằng bọn người Hắc Liêu sẽ không có cách nào phân biệt được sao? Buồn cười!

.....

Bên này, Bạch Diễn cùng Hắc Liêu chạy vội vào trong sân. Thanh Hiện cùng Lý Tránh đã ở đó, Lý Tránh vừa thấy được bọn họ, liền khiêu mi

"Hiệu suất làm việc của mấy người cũng cao nhỉ. Bất quá nếu còn chưa tới, vong linh trận cũng đã muốn chuẩn bị xong rồi"

"Vong linh trận?" Hắc Liêu hít vào ngụm khí lạnh "Mấy người làm gì mà không ngăn cản hắn...."

Nếu như trận pháp kia khởi động, tất cả các vong linh sẽ đều nghe lệnh truy tìm, như vậy Hồng Tần chắc chắn là trốn không thoát. Thế nhưng, chuyện Tử Tiêu sử dụng cấm thuật sẽ không dấu được, đến lúc đó, chẳng những linh lực bị đánh tan, mà ngay cả tính mệnh cũng....

"Đừng lo, đừng lo, tôi không phải chỉ nói là 'muốn' thôi sao, cũng may là có Hiện Hiện mạnh mẽ ngăn cản, lão đại mới dừng cương bên bờ vựa thẳm..."

Lý Tránh thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát. Thanh Hiện một cước đá tới, một lần nữa khiến cho hắn thể nghiệm được cảm giác bị đá bay

"Thế nào" Giọng điệu của Tử Tiêu không mang bất cứ tâm tình gì, khiến cho Bạch Diễn nhất thời không thích ứng. Lam Trản từ phía sau bọn họ đi tới, trên tay cầm hạt châu nhỏ ném qua

"Ở bên trong"

Tử Tiêu đưa tay nhận lấy, mắt cũng không nhìn một cái liền quay người đi. Lý Tránh vừa mới bò lại gần cũng cùng với Thanh Hiện xoay người đi theo

"Lam Trản tiếp tục ở lại canh giữ nhà cổ, Hắc Liêu cùng Bạch Diễn thì đi xử lý những chuyện đằng sau" Thanh Hiện mở lời, ngăn ba người đang muốn đi theo. Tử Tiêu vốn là không định mang theo hai người bọn hắn, chứ đừng nói đến mang theo ba người này.

Tuy bọn họ tin tưởng, dùng thực lực của Tử Tiêu, muốn mang Mộc Á Tùy trở về cũng sẽ không phải là việc gì khó. Bất quá đều là người một nhà, cứ như vậy bàng quang đứng ngoài nhìn, bọn họ đều không làm được

Bạch Diễn còn muốn nói thêm điều gì, đã bị Hắc Liêu đè lại, vỗ lên bờ vai của cậu, quay đầu buông lời nói đùa với Thanh Hiện

"Việc còn lại, chúng tôi sẽ xử lý tốt, chờ mọi người quay về"

"Ân" Thanh Hiện gật đầu, xoay người đi, cửa chậm rãi đóng lại

"Tốt rồi, đừng lo lắng, còn có sự tình trọng yếu hơn cần chúng ta phải giải quyết, đừng chờ bọn họ, bên này cũng đã sắp loạn rồi" Hắc Liêu xoa bóp hai vai của Bạch Diễn, cậu mờ mịt nhìn hắn – vốn cho rằng, Thanh Hiện nói như vậy, chủ yếu là muốn bịa lý do bắt bọn cậu ở lại, thế nhưng nghe Hắc Liêu nói vậy, thật sự là có chuyện gì trọng yếu sao?

Hắc Liêu buồn cười khiêu mi

"Cậu quên rồi sao? Lúc chúng ta quay về là có mang theo hai nữ sinh, còn có Lâm Thần Cương bên kia, phỏng chừng đã muốn loạn rồi"

"A... đúng, đúng" Lông mày Bạch Diễn nhăn thành một đoàn "Chúng ta cũng nhanh xử lý một chút, miễn lại gây phiền toái cho Hoa ca"

Hai người sau khi sắp xếp tốt cho hai nữ sinh kia, pha chén trà giúp họ ổn định lại tinh thần. Trước đó, Lam Trản đã hạ chú thuật an hồn lên người hai cô gái đó, vậy nên sắc mặt của họ lúc này đã khá lên một chút. Cô gái bị ác linh quấn lên thân kia, hiện giờ vẫn còn bất tỉnh, phỏng chừng lúc tỉnh lại, cô ta chắc cũng không còn nhớ rõ sự việc đã xảy ra. Khó khăn nhất, chính là phải làm sao cho cô gái còn lại hiểu được, chuyện đó là do ác linh gây nên, không có liên quan gì đến bạn của cô ấy

"Mặc kệ cô có tin hay không, trên thế giới này, xác thực là còn có những chuyện mà khoa học không thể nào lý giải nổi, ví dụ như quỷ hồn. Cô gái kia chính là bạn học của cô, bình thường quan hệ của các người rất tốt, cho nên chắc cô cũng hiểu, cô ta không có khả năng làm ra những chuyện như thế này. Sự thật chính là – cô ta chính là bị quỷ nhập vào người, là bị điều khiển"

Sắc mặt của nữ sinh trắng bệch không còn chút máu, sững sờ nhìn bọn họ

Hắc Liêu có chút không kiên nhẫn, Lam Trản làm như không có việc gì, cắn hạt dưa, đưa ra đề nghị

"Vì cái gì không trực tiếp xóa trí nhớ của cô ta?"

Lông mày Hắc Liêu giãn ra, Bạch Diễn vội bước đến túm chặt lấy hắn

"Không được, cái này trái với hiệp ước chúng ta ký với Minh giới. Huống hồ, nếu như xóa trí nhớ của cô ấy, thì những kí ức vui vẻ khác cũng đều bị xóa, chuyện gì cũng không nhớ rõ, kể cả người thân của mình, cô ấy cũng sẽ không nhớ...."

Thanh âm của cậu càng ngày càng thấp, cúi đầu không lên tiếng, bộ dạng này của cậu khiến cho lòng của Hắc Liêu đau đớn không thôi

Trong lúc ba người bọn họ đều không nói gì nữa, cô gái kia đột nhiên lên tiếng, thanh âm nghèn nghẹn. Tuy đã cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, nhưng thanh âm phát ra vẫn còn run run

"Tôi hiểu, hiểu những gì mọi người nói.... tôi nhìn thấy được...."

"Hử?" Bạch Diễn giật mình nhìn cô

Hắc Liêu vuốt vuốt cằm "Mắt âm dương sao?" Hắn nhìn nhìn cô ấy một lần nữa "Vậy cô hẳn là sớm phát hiện, vì cái gì lại không báo cho người khác?"

Cô gái đó ôm chặt lấy đầu gối "Lúc ban đầu không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy được một chút bóng. Về sau liền chậm rãi rõ ràng, hơn nữa, cô ấy cũng có những biểu hiện kỳ quái. Lúc đó tôi rất sợ...... nếu như tôi sớm nói ra, có lẽ hai bạn kia đã không....đã không...." thanh âm chậm rãi ban đầu đã muốn biến thành thanh âm trầm khóc

Bạch Diễn đi qua, đặt tay lên đầu cô ấy, nhẹ nhàng an ủi

"Đừng khóc, việc này cũng không có liên quan đến cô, cô đã cố gắng lắm mới giữ được tính mạng của mình, cô nhất định phải cố gắng sống tốt với sinh mệnh mà mình đã giành gật lại mới phải...."

Cô gái đó ôm chặt lấy cậu, từ âm thầm khóc chuyển sang gào khóc. Mặc cho hỗn hợp nước mắt cùng nước bọt dính lên người, Bạch Diễn cũng không có nói gì

"Sự tình bên này của chúng ta rất thuận lợi, hi vọng bọn họ ở bên kia cũng gặp thuận lợi đi"

Bạch Diễn nhẹ nhàng nỉ non lên tiếng, tay cắn hạt dưa của Lam Trản thoáng dừng lại một chút, Hắc Liêu cũng không có đáp lời

Chương 43

Lúc Mộc Á Tùy tỉnh lại, liền cảm thấy đau đớn truyền từ ngón tay đến, cậu nhịn không được muốn rút tay về.

"Đừng nhúc nhích, nếu dao này lệch một chút, thì ngay cả bàn tay này của cậu cũng sẽ bị cắt bỏ" Lời nói u ám phát ra, mang theo hàn quang lóe sáng của lưỡi dao, Mộc Á Tùy thoáng cứng người lại

Hông Tần cũng không để ý đến cậu, ở trên miệng vết thương, lập một trận pháp khảm vào trong, từng giọt, từng giọt máu tươi thuận chiều chạy xuống. Sắc mặt của Mộc Á Tùy lúc này tái nhợt, thân thể cũng bắt đầu rét run

Hồng Tần buông tay cậu ra

"Yên tâm, tạm thời tôi chưa muốn giết cậu"

Nói xong liền đem băng gạc cùng vải sạch dưới chân đá qua. Mộc Á Tùy nhịn đau băng bó lại cho mình

"Anh đến tột cùng là muốn cái gì? Lấy tôi để uy hiếp Tử Tiêu? Hay là...."

Nhìn thấy Hồng Tần vẫn tiếp tục im lặng nghiên cứu trận pháp dưới đất, Mộc Á Tùy nhất thời nhớ đến lời nói của hắn trước đây – chẳng lẽ cậu chính là dẫn độ giả? Hắn bắt cóc cậu cũng là vì cái này?

"Anh có phải hay không hiểu nhầm?" Mộc Á Tùy chậm rãi một vòng lại một vòng băng lại vết thương "Tôi không phải là dẫn độ giả mà anh tìm đâu"

Hồng Tần cười nhạo một tiếng, xoay đầu hỏi lại cậu

"Là hắn nói cho cậu? Cậu như vậy mà tin tưởng lời hắn nói? Hắn là đang lừa cậu thôi!" Ngũ quan được coi là cương trực giãn ra, so với vẻ mặt âm trầm lần trước, hiện giờ đã sáng sủa hơn rất nhiều

Mộc Á Tùy có chút sững sờ nhìn hắn, nhưng rất nhanh lập tức trấn định

"Tôi tin anh ấy!"

"Hừ" Hồng Tần cũng không có phản bác, hắn rất nhanh đã vẽ ra được một cái trận pháp, một mạt ánh sáng lóe lên, trước mặt Mộc Á Tùy liền xuất hiện một bóng người, chính xác mà nói, đó là ảo ảnh của một người – thân hình hơi mờ, lửng lờ giữa không trung

Mộc Á Tùy nhìn chằm chằm ảo ảnh kia hồi lâu, cũng không thấy có có gì xuất hiện nữa

"Hắn là...." Cậu quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt Hồng Tần không ngừng dán lên thân ảnh kia, trong mắt thoáng lóe lên tia nước. Trước kia, khi đối diện với bọn người Tử Tiêu, hắn đều là một bộ dạng đầy sát khí, nhưng hiện giờ, trên người hắn lại chỉ có đau thương bao trùm

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Mộc Á Tùy, hắn xoay đầu lại

"Hắn chính là Hoàng Nghiêu"

Hồng Tần đột nhiên đến bên người Mộc Á Tùy, dùng hai ngón hay kẹp chặt cằm cậu

"Cậu có nhận ra không? Hai người rất giống nhau, chẳng những bề ngoài, mà ngay cả khí chất...."

Hắn đem Mộc Á Tùy cưỡng chế kéo đến trước mặt thân ảnh kia.

"Tôi có thể hiểu được cảm nhận của Tử Tiêu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đều nghĩ, cậu chính là Hoàng Nghiêu chuyển thế luân hồi"

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cậu, Hồng Tần nhếch lên khóe miệng tàn khốc, tiếu dung trên mặt ngày càng lan ra

Mộc Á Tùy lần nữa quay sang,

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Linh Môi Trinh Thám Xã


Chương sau
Danh sách chương