Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 95: Các thiên tài, chờ ta!


Dịch giả: Tiểu Băng

Mộ Hi thờ ơ, tuy cô không phục tên nhóc còn nhỏ hơn mình này, nhưng nó còn được người ta quan tâm hơn cô, và cô không thể không thừa nhận rằng về mặt tâm tính nó giỏi hơn cô. Nếu là cô, cô sẽ phải mất nhiều thời gian hơn mới bình tĩnh lại được. Dù sao, Nghìn Rèn và Trăm Rèn khác nhau rất xa, nếu không hiểu thấu, thì không thể hoàn thành.

Đánh Giá Sư nói: "Kiểm tra Đoán tạo sư cấp ba, chỉ có một hạng mục, là Nghìn Rèn. Ngươi có thể tùy ý lựa chọn một loại kim loại để hoàn thành Nghìn Rèn. Trình độ hoàn thành Nghìn Rèn, và độ khó của kim loại ngươi chọn sẽ quyết định số điểm ngươi đạt được."

"Vâng!" Đường Vũ Lân cung kính gật đầu, rồi quay người đi tới giá đựng kim loại.

Kiểm tra, nhất định phải thành công!

Nó quét mắt một vòng, ôm ngay lấy khối Trầm Ngân.

Trong số kim loại hiếm, nó quen nhất là Trầm Ngân. Tuy nói về phẩm chân, độ khó của Trầm Ngân hơn xa những kim loại khác, nhưng Đường Vũ Lân đã quen làm với nó, hiểu biết kết cấu của nó, và rành rẽ cách câu thông với nó.

Thấy nó lấy Trầm Ngân, Mộ Thần và Sầm Nhạc đều giật mình, Mộ Hi càng thêm giận, thằng nhóc chết tiệt, tự đại quá mức. Trầm Ngân? Dù là Đoán Tạo Sư cấp bốn cũng còn không dám nói lần nào Nghìn Rèn Trầm Ngân cũng thành công. Thứ kim loại đó rất rất khó rèn!

Đánh Giá Sư tốt bụng nhắc nhở: "Đường Vũ Lân, ngươi quyết định chọn nó? Tuy lúc ngươi chiết xuất Trăm cũng là Trầm Ngân, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, Nghìn Rèn và Trăm Rèn hoàn toàn khác biệt, không phải chỉ khác đơn giản về số lượng, mà còn khác hẳn về quá trình câu thông linh hồn với kim loại, ngươi có biết không? "

"Ta biết." Đường Vũ Lân bình tĩnh trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào khối Trầm Ngân.

Thuần thục đặt Trầm Ngân vào trong khe của bễ rèn, ấn nút hạ nó xuống lò, tăng nhiệt độ. Nhịp hít thở của Đường Vũ Lân tự động khẽ điều chỉnh một chút.

Nó không còn nhận biết thế giới chung quanh, trong mắt nó, trong lòng nó, chỉ có khối Trầm Ngân trong lò rèn.

Nó nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của của khối Trầm Ngân khi bị nung nóng, cảm nhận được sự khát vọng trở nên mạnh mẽ của nó.

Bách luyện thành thép, Nghìn Rèn nhập hồn.

Đường Vũ Lân xòe tay, hai thanh Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy xuất hiện trong lòng bàn tay.

Ánh mắt của Mộ Thần và Sầm Nhạc thành thục cỡ nào, nhìn thấy Trầm Ngân Chùy, cả hai người đều sững sờ.

Trầm Ngân nặng bao nhiêu, làm sao họ không biết! Dám dùng nó làm chùy, ít nhất là Trăm Rèn Trầm Ngân Chùy, thì trọng lượng của chúng nó đều thuộc hàng kinh khủng, thế mà ở Đường Vũ Lân, lại cứ như cử trọng nhược khinh.

Cầm song chùy, Đường Vũ Lân yên lặng cảm thụ khí tức khối Trầm Ngân đang truyền tới, đột nhiên, tay phải nó khẽ đập vào cái nút của bễ rèn, khối Trầm ngân màu đỏ sậm từ từ được nâng lên.

Không cần khúc dạo, Đường Vũ Lân đã vung tay trái.

"Đương, đương, đương!" Ba tiếng giòn vang, vang vọng khắp phòng. Tiếng nổ vang rền như sét đánh, ba tiếng đánh như hòa vào một thể, làm khối Trầm Ngân tóe lửa, và lòng của Mộ Thần và Sầm Nhạc cũng tóe lửa theo.

Chồng chùy? Đó là đặc hiệu chồng chùy! Nghìn Rèn! Trầm Ngân Chùy của thằng bé là Nghìn Rèn! Vậy nghĩa là… trọng lượng chúng còn nặng hơn?

Thằng bé này rốt cuộc khỏe tới cỡ nào?

Đường Vũ Lân vung tiếp tay phải.

"Đương, đương, đương!" Lại có ba tiếng nổ vang.

Sau đó, hai cánh tay của Đường Vũ Lân bay múa, như cuồng phong bạo vũ đập lên khối Trầm Ngân.

Hai cánh tay nó vung lên, đánh cho cả bễ rèn lắc lư, nhưng bản thân nó lại đứng vững như bàn thạch, nhất là ánh mắt nó, trong đó, chỉ có bóng của khối Trầm Ngân mà thôi.

Âm thanh Trầm Ngân khi bị rèn vang ra đều được nó chăm chú lắng nghe, mỗi một lần nện xuống, nó đều nghe thấy khối kim loại đang rên lên vì thoải mái, tạp chất dần được loại trừ, khối kim loại càng thêm đậm đặc.

Dưới hiệu lực khủng bố của đặc hiệu chồng chùy cường hãn, khối Trầm ngân đang nhỏ lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được.

Trầm Ngân Chùy của Đường Vũ Lân rất nặng, cộng thêm đặc hiệu chồng chùy, một búa đánh xuống, tương đương với mười chùy của Nghìn Rèn Ô Cương Chùy bình thường.

Để bảo đảm lần kiểm tra này thành công, nó phải tận hết sức, chỉ có dùng Trầm Ngân Chùy, mới phát huy ra được hết thực lực chân chính của nó.

Ngay sau cú nện đầu tiên của Đường Vũ Lân, Mộ Hi đã ngây người.

Là con gái Thánh Tượng, làm sao cô không biết ý nghĩa của chồng chùy! Hiệu quả của những cú nện vào khối Trầm Ngân đã đủ chứng tỏ sức nặng của cặp chùy đó. Muốn khống chế cặp chùy rèn kia nhẹ nhàng tới như thế, thì phải mạnh tới mức nào mới có thể làm được?

Buồn cười thay, thế mà mình lại còn chặn đường nó, đòi nó đấu rèn với mình. Với năng lực rèn này, khả năng lý giải Trầm Ngân này, khả năng khống chế sức mạnh này, mình có thể so được hay sao!

Khối Trầm Ngân sau cơn bão táp Đường Vũ Lân hạ lên nó, đã thu nhỏ hẳn lại, ánh sáng bạc quanh nó dần biến mất, thay vào đó, là từng đoàn vân văn màu bạc đậm đặc.

Đường Vũ Lân vẫn trầm tĩnh như nước. Nó đang ở trong trạng thái rèn, tâm linh như một, rèn kim loại, và rèn cả Tinh Thần Lực cho bản thân.

"Đương, đương, đương, đương, đương, đương, đương..." Một búa nối tiếp một búa, búa nào cũng nặng như nhau. Mỗi búa hạ xuống, đều là hoàn hảo, không cần dừng lại điều chỉnh. Cặp Nghìn Rèn Trầm Ngân Chùy như hai luồng ngân quang, phủ lên khối Trầm Ngân, không ngừng đè ép nó, ngưng tụ, áp súc, tinh luyện nó.

Lần Nghìn Rèn cuối cách đây đã hơn ba tháng, sau hơn ba tháng, hôm nay Đường Vũ Lân mới lại được Nghìn Rèn.

Suốt ba tháng trời tích lũy, cả về hồn lực, khả năng khống chế, hôm nay chính là ngày thể hiện thành quả.

"Oanh, oanh, oanh!" tay phải nện một kích cuối cùng, âm thanh nổ vang lên ba lần. Thể tích khối Trầm Ngân đã rút nhỏ một phần ba. Màu đỏ sậm đã hầu như biến mất, thay vào đó, là màu vân văn ám trầm như muốn bừng lên.

Người Đường Vũ Lân mướt mồ hôi, hai tay khẽ vẩy để giảm bớt lực, rồi thu hai cây chùy vào trong vòng tay.

Âm thanh nện gõ vẫn còn vang vọng trong phòng, ngoài nó ra, trong phòng không còn âm thanh nào khác.

Quá nhanh, quả thực là quá nhanh. Từ bắt đầu rèn tới khi chấm dứt, tổng cộng chỉ dùng nửa giờ. Đây là Trầm Ngân mà! Một khối Trầm Ngân, chỉ tốn nửa giờ, đã được Nghìn Rèn thành công.

Đánh Giá Sư căn bản không cần phải tiến lên nhìn, với kinh nghiệm của mình, đã hoàn toàn cho điểm tối đa khối Nghìn Rèn Trầm Ngân này. Chỉ cần nhìn vân văn ám trầm không chỗ nào không có kia là đã đủ nói lên tất cả.

"Chồng chùy. Hay cho một đôi chồng chùy. Mang Thiên thực là dám bỏ vốn." Sầm Nhạc than thở.

Mộ Thần nhìn Đường Vũ Lân, vô cùng chăm chú.

"Đôi Trầm Ngân Chùy này, là ngươi tự rèn thành có phải không?" Mộ Thần hỏi.

"Phải." Đường Vũ Lân gật đầu. Gật đầu xong rồi, mới thấy hối hận, nhưng mà đã trễ. Nó vừa chấm dứt việc chăm chú nghìn rèn, chưa có khả năng suy nghĩ.

Mộ Thần nở nụ cười, "Chỉ có tự mình rèn, tiến hành huyết tế, mới có thể phù hợp đến như thế. Chúc mừng ngươi, từ lúc này, ngươi đã là Đoán tạo sư cấp ba."

Không cần Đánh Giá Sư công bố điểm, mà thực ra, Đánh Giá Sư không công bố nổi. Nghìn Rèn cỡ này, dù có mang ra làm kiểm tra Đoán Tạo Sư cấp bốn, cũng sẽ đạt điểm tối đa phần thi trụ cột, chỉ cần thêm một chút kiểm tra vài kĩ xảo khác nữa là đủ.

Đương nhiên, kiểm tra Đoán Tạo Sư cấp bốn, không chỉ phải hoàn thành Nghìn Rèn kim loại, mà còn phải Nghìn Rèn liên tục ba loại kim loại do hiệp hội chỉ định, rèn chúng thành đúng hình thái chỉ định mới được coi là vượt qua kiểm tra. Với sức lực và hồn lực của Đường Vũ Lân hiện giờ, vẫn chưa làm được.

Thở dài một hơi, Đường Vũ Lân xấu hổ nói với Mộ Thần: "Cảm ơn Hội Trưởng."

Mộ Thần mỉm cười: "Không cần cám ơn ta, ngươi không phải do hiệp hội bồi dưỡng ra. Những gì ngươi có đều là ngươi tự cố gắng tạo ra. Ta thấy rất may mắn, là ngươi ở Đông Hải Thành này. Từ giờ trở đi, ngươi chính là một vị Đoán tạo sư cấp ba, là Đoán Tạo Sư cấp Đại Sư. Tuy không hy vọng ngươi vì thế mà kiêu ngạo, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi biết, trong lịch sử của đại lục, ngươi chính là Đoán tạo sư cấp ba trẻ tuổi nhất."

Đường Vũ Lân ngẩn người, giờ mới hiểu được, vì sao lão sư vẫn luôn không cho mình thi kiểm tra Cấp ba.

Mộ Thần nói: "Ngươi xứng đáng được nhận vinh quang dành cho mình. Đông Hải Thành phân hội sẽ trao cho ngươi điều đó. Nếu ngươi có bất kì việc gì cần hiệp hội trợ giúp, chỉ cần hiệp hội đủ khả năng, nhất định sẽ hỗ trợ cho ngươi."

Đường Vũ Lân do dự, ngẩng đầu lên, trong mắt đầy kiên định, "Hội Trưởng, ta muốn vay tiền hiệp hội có được không?"

Mộ Thần không hề kinh ngạc, hắn đã sớm đoán ra hôm nay Đường Vũ Lân nhất quyết xin tới kiểm tra là có mục đích.

"Lý do vay là gì?"

Đường Vũ Lân nắm chặt hai nắm tay, "Ta muốn trở nên mạnh mẽ. Ta muốn mua vài thứ đồ vật giúp đề thăng bản thân. Cho nên ta rất cần tiền."

Mộ Thần nói: "Có thể nói cho ta biết, ngươi phải mua cái gì hay không? ở Đông Hải Thành, hiệp hội chúng ta có nguồn cung cấp riêng có lẽ sẽ tiết kiệm được một ít cho ngươi."

Đường Vũ Lân sửng sốt, sau đó nói: "Băng Tinh Quả trăm năm, Xích Viêm Quả trăm năm và mười giọt máu hồn thú có huyết mạch của long."

Với thực lực của nó, Tạ Giải, Cổ Nguyệt đương nhiên không thể địch lại ba hồn sư nhị hoàn của Lớp Một năm nhất. Nhưng, nếu nó hấp thu tinh hoa Kim Long Vương, khống chế được sức mạnh cường đại của Kim Long Vương, thì có lẽ sẽ có cơ hội.

Nó muốn mình cường đại, nó không muốn kéo chân đồng đội!

Thời gian một tuần, nếu trở thành Đoán tạo sư cấp ba, toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng Đoán tạo sư cấp ba ở trong hiệp hội có khá nhiều quyền, một trong số đó là được vay tiền.

Mộ Thần ánh mắt thâm sâu nhìn nó, "Linh quả có khả năng gây ra tác dụng phụ cho cơ thể, ngươi có biết không?"

Đường Vũ Lân nói: "Ta biết rõ. Ta có nắm chắc."

Mộ Thần gật đầu, "Được, ba món đồ này, hiệp hội sẽ tìm cho ngươi. Còn giá của chúng, sau này ngươi làm nhiệm vụ trừ vào."

Đường Vũ Lân nhìn Mộ Thần, trong lòng hừng hực!

Các thiên tài Lớp Một năm nhất, chờ ta!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)