Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 50: Cô gái thanh tú (1)


"Vậy Hoàng Thượng người xem trọng ai vậy? Có phải là..." Vị đại thần lúc nãy lại mở miệng, lại còn báo ra tên cháu gái mình.

"Cháu gái của ngươi tuy rằng không sai, nhưng so sánh với nữ nhi của ta thì khó mà qua được! Nữ nhi của ta tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa..." Lại một vị đại thần lên tiếng.

"Cầm kỳ thư họa thì tính cái gì, quá thường, nữ nhi của ta thì khác, nàng từng bái Vũ Hậu vi sư, một thân năng lực khiêu vũ có thể nói là đạt được hết tinh túy của Vũ Hậu!"

"Biết khiêu vũ rất giỏi sao? Tôn nữ của ta..."

Cứ như vậy mà khởi tranh lần biện luận hội đầu tiên của ngày hôm nay, có lẽ đây là một trận đấu "ngoại" của cuộc thi Tài Nữ Vô Song.

"Khụ khụ! !" Hoàng Đế phát ra một tiếng ho khan, đánh gảy "trận đấu" này, sau đó nói một câu làm người ta rất khó tin --

"Nữ nhân, nữ nhi của các ngươi đều rất tốt, không hổ là tài nũ của đế quốc. Nếu là bình thường ta nhất định sẽ tuyển một cái trong đó, nhưng bây giờ ta vẫn sẽ tuyển Chân Tiểu Yên!"

"Vì sao? Nếu dưới tình huống công bình thì làm sao nàng thắng nổi."

"Các ngươi không cần lo lắng về vấn đề công bình, ta đã nói công bình là công bình, tuy các ngươi cảm thấy không có khả năng, nhưng nếu là tiểu tử Diệp Lãng kia thì chưa biết chắc được." Hoàng Đế biết bọn họ hoài nghi về sự công bình nên cũng một lần nữa cam đoan.

"Vì cái gì? Chẳng lẽ Hoàng Thượng người tin tưởng Diệp Lãng có năng lực thay đổi kết quả, làm cho cô gái mập như lợn kia chiến thắng dưới tình huống công bình? Lại còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp tài giỏi khác?"

"Không, ta không tin hắn có năng lực như thế!" Hoàng Đế lập tức lắc đầu, mà Diệp Thành Thiên tựa hồ cũng đồng ý điểm này, đơn giản là điều kiện của Chân Tiểu Yên quả thậ là bất khả tư nghị, cho dù là thần cũng không thay đổi được huống chi một tiểu ngu ngốc mơ mơ màng màng như Diệp Lãng.

"Vậy..." Các đại thần vẫn chưa nói xong thì Hoàng Đế đã dùng một loại thái độ thực thần thánh, thực nghiêm túc nói một câu bất khả tư nghị.

"Nhưng, ta tin tưởng vận khí của hắn!"

"..." Mọi người trầm mặc.

"Các ngươi có thể nghi ngờ năng lực của hắn nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ vận khí của hắn! Nữ thần may mắn luôn luôn rất thương yêu hắn, thật sự là làm cho người ta đố kỵ!" Hoàng Đế tràn đầy cảm xúc nói, tựa hồ thật sự có một chút đố kỵ.

"..."

Đối với nhận định này mọi người không ai phản bác, bọn họ ít nhiều đều đã nghe qua vận khí đến thần kỳ của Diệp Lãng, bại gia thì bại gia, đến cuối cùng lại ngộ đến chuyện tốt, hơn nữa là chuyện tốt mà người khác cầu còn không được.

Mà kỳ thật rất nhiều người trong họ cũng không biết vận khí của Diệp Lãng không chỉ ở phương diện bại gia. Trong cuộc sống bình thường cũng vậy, nhìn thử mà xem, hắn chưa bao giờ vì cái gì ngoài ý muốn mà bị thương tổn, bằng không lấy phương thức đi đường mơ hồ của hắn thì không biết bị thương quá bao nhiêu lần nữa.

Trước kia có Hổ Nữ thì không kỳ quái, nhưng trong năm năm này khi hắn đi đường một mình, đôi khi phía trước có

thời điểm, có Hổ Nữ nhìn không kỳ quái, nhưng là này năm năm bên trong, hắn đi một mình đường, đôi khi có bẫy hầm hố vân vân ở phía trước thì hắn cũng rất thần kỳ mà dừng ngay lại phía trước. Có đôi khi trên trời có vật nặng rơi xuống, lại vì một ít nguyên nhân kỳ quái mà trật mất, không phải rơi trước mặt hắn thì cũng rơi vào sau lưng, dù sao thì cũng là ở bên cạnh... Mà lúc đấy hắn luôn tò mò nhìn nhìn một chút, sau đó chạy lấy người...

Tình huống này chỉ có thể mượn câu nói kia của Hoàng Đế, nữ thần may mắn quá mức yêu thương hắn, ngay cả để cho hắn chịu một chút thương tổn cũng không nỡ!

"Nhưng hắn cũng không phải lần nào cũng may mắn như vậy, rất nhiều lần thật sự 'bại gia' mà, người sao dám khẳng định lần này hắn sẽ thành công." Cũng có người nghi ngờ hỏi, mà cái này cũng là sự thật, nếu không hắn muốn mua cái gì thì những người khác sẽ chạy theo cướp đoạt mất.

"Không phải thành công, là thất bại! Mục đích của hắn là vì bại gia!" Diệp Thành Thiên sửa chữa, cũng bổ sung một câu: "Chúng ta chỉ đổ nhỏ mà thôi, thắng thua xem vào ý trời đi!"

"Ân, hắn cũng đặt cược vào cửa này, làm cho một chuyện nguyên bản không thể trở thành có thể. Nhưng cũng không phải nhất định nha, nên các ngươi muốn đặt cược theo chúng ta thì phải chuẩn bị tâm lý thua trước đi!" Hoàng Đế mỉm cười nói.

Tuy rằng Hoàng Đế nói việc này có rất nhiều phiêu lưu, mọi người cũng hiểu được đạo lý đó, cũng không tin tưởng vào Chân Tiểu Yên lắm nhưng vẫn có rất nhiều người đặt tiền cược vào Chân Tiểu Yên, làm cho Chân Tiểu Yên nguyên bản cực ít người chú ý bắt đầu trở nên "hot".

Nguyên nhân này cũng rất đơn giản, bởi vì Hoàng Đế đặt cược, mà những người này muốn lấy ấn tượng tốt từ Hoàng Đế nên ít nhiều gì cũng cược một chút, đây có thể gọi là giao tế phí dụng mà không phải là đặt cược.

Mà đề tài này cũng không phải là trọng điểm mọi người đàm luận, trọng điểm vẫn là ở trên người Diệp Lãng, hắn đang ở đâu, chuẩn bị làm gì, muốn dùng phương thức nào ứng phó trận đấu này.

Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người đều chờ mong Diệp Lãng làm ra một ít việc ngốc, không, là một ít chuyện có chút điên cuồng... Bọn họ muốn nhìn thấy loại điên cuồng này, cảm thấy như vậy mới đủ kích thích.

Rất nhiều người đều cho rằng thủ đoạn mà Diệp Lãng giúp Chân Tiểu Yên chiến thắng là phế bỏ hết tất cả đối thủ, đây cũng là khả năng duy nhất. Từ điều kiện của Chân Tiểu Yên mà nói, cho dù cố gắng đến đâu đi nữa thì Chân Tiểu Yên cũng không có khả năng trong một thời gian ngắn phá kiển (kén) trọng sinh, biến thành phượng hoàng được.

Giả sử có mấy tháng thì có khi được, bất quá khả năng xảy ra cũng rất nhỏ mà thôi. Mà bây giờ lại chỉ có chừng hai mươi ngày, trừ phi là thần tiên hạ phàm chứ phàm nhân ít ai có thể làm được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Bất quá, cuối cùng tất cả mọi người đều thất vọng rồi, mãi cho đến cuối cùng Diệp Lãng vẫn không có hành động gì, hết thảy đều gió êm sóng lặng !

Chẳng lẽ đây vẻn vẹn chỉ yên tĩnh trước trước cơn bão sao?

Những tài nữ và thân nhân vẫn không thể yên tâm được, không đến cuối cùng bọn họ không dám lơi lỏng, cũng bởi vậy, khi cuộc thi vừa bắt đầu, toàn bộ tràng thi giống như đánh trận vậy, một đám thị vệ, dong binh và Thành Vệ Quân võ trang đầy đủ bao quanh hiện trường, làm cho không khí trở nên vô cùng khẩn trương!

"Thế này là sao? Chúng ta có phải đi nhầm chỗ không? Đây là cuộc thi Tài Nữ Vô Song hay là Ma Khí đại tái vậy?" Một ít người xem không rõ chân tướng hỏi.

"Không, các ngươi không có đến nhầm chỗ, nơi này là nơi diễn ra vòng đấu loại cuộc thi Tài Nữ Vô Song!" Có người hồi đáp.

"Vậy tại sao..."

"Ngươi muốn hỏi vì sao phô trương như vậy đúng không? Bởi vì có người uy hiếp an toàn của những tài nữ này cho nên có nhiều người khẩn trương bảo hộ các nàng như vậy."

"Cái gì? ! Thậm chí có người muốn gây ra bất lợi với những tài nữ này? Là ai, nói cho ta biết đi, ta muốn giết hắn!" Một người rất kiêu ngạo nói, ra vẻ như hắn là một đại nhân vật.

Hắn cho rằng hắn nói như vậy sẽ nhận được sự ủng hộ của mọi người, dù sao nơi này cũng đều hướng về phía đám tài nữ kia mà đến đây, mọi người đương nhiên sẽ không nguyện ý nhìn thấy đám tài nữ kia xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà hắn lại sai lầm rồi, hơn nữa là sai lầm đặc biệt lớn, hắn không những không được sự ủng hộ của mọi người, ngược lại nhận được sự cười nhạo và khinh bỉ!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Luyện Kim Cuồng Triều