Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 31: ai phái các ngươi tới?

Chương sau
Danh sách chương

Bốp!

Tôn Trình vừa nói xong đã nhận một cái tát chói tai.

Trên mặt gã hằn lên một dấu bàn tay thật sâu.

“Viên Viên, cô làm gì thế?”

Tôn Trình hơi khó tin nhìn Tống Viên Viên.

“Mày là đồ súc sinh, tao đúng là mắt mù.”

Tống Kiến Quốc tát bên má còn lại của Tôn Trình, giận đến mức không kìm chế được.

Hôm nay, ông mang theo Tôn Trình tới để ra vẻ đấy.

Con rể hoàn mỹ mà ông đã chọn có thể qua mặt con rể vô dụng của anh hai.

Nhưng bây giờ, ông lại thất bại thảm hại.

Sự tinh tướng trước đó đã bị bóp nát rồi.

Thậm chí ông còn phải cầu xin đối phương chữa bệnh cho mình.

Mà kẻ gây ra tất cả những chuyện này lại chính là con rể của ông, kẻ này vì tham lam gia sản của ông lại muốn dồn cả nhà ông vào chỗ chết.

Thật nực cười mà.

“Ba, sao thế? Là Trần Thuận hắn đang bôi nhọ con…”

Tôn Trình bị hai cha con này làm cho hồ đồ.

“Chẳng phải anh bảo tôi là cọp cái, tôi xấu xí, nhan sắc bình thường, tính tình xấu xa cơ mà, sao anh dám hại cả cha mẹ tôi, hôm nay bà đây sẽ giết chết anh.” Tống Viên Viên đã nổi khùng thật rồi.

Tống Viên Viết tát hai cái liên tiếp nữa lên mặt Tôn Trình.

Tôn Trình sửng sốt.

Sao mấy người Tống Viên Viên lại biết được những bí mật này của gã?

Gã lập tức nhớ lại, hình như vừa nãy mình bỗng mất đi ý thức, sau đó đã nói gì đó?

Chẳng lẽ?

Tôn Trình đứng chết trân tại chỗ.

Gã mơ hồ nhớ ra rồi.

Tiêu rồi!

Gã ngẩng đầu nhìn Trần Thuận, đối diện là ánh mắt đầy mỉa mai.

“Nói, mày vừa dùng tà thuật gì, mày dám phá hỏng kế hoạch của tao, mày đi chết đi.”

Tôn Trình điên lên, đột nhiên nhào về phía Trần Thuận.

Gã biết sự tình đã bại lộ, kế hoạch của gã đã thất bại, tương lai của gã đã chấm hết, mọi thứ đã kết thúc rồi.

Tống Kiến Quốc sẽ không tha cho gã.

“Không biết tự lượng sức mình.”

Trần Thuận cười khẩy một tiếng.

Khi Tôn Trình đến trước mặt, hắn khẽ nhấc chân.

Sau đó, cả người Tôn Trình bay ngược ra ngoài.

Trước ngực lõm vào một khối.

“A!”

Một tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương vang vọng khắp phòng.

Bữa tiệc tối nay đã hoàn toàn hỗn loạn.

Tống Kiến Quốc vốn định mang theo con rể đến khoe khoang, ra vẻ, nhưng lại biến thành trò cười.

***

Sau khi buổi tiệc tối kết thúc vội vàng, Trần Thuận và Tống Thiên Hy đưa Tống Kiến Nguyên và Tần Phụng Kiều về nhà rồi ngồi ở nhà một lúc mới rời đi.

Sau khi kết hôn, Tống Thiên Hy và Trần Thuận đã mua nhà khác, ra ở riêng.

Trên xe, Tống Thiên Hy và Trần Thuận đều im lặng.

Tống Thiên Hy rất sợ Trần Thuận lại nhắc đến việc ly hôn.

“Cẩn thận!”

Ngay khi bầu không khí giữa hai người càng ngày càng lúng túng, Trần Thuận bỗng nhiên lên tiếng.

Lúc này, họ đang đi qua một ngã tư, thì một xe container đột nhiên lao ra với tốc độ chóng mặt.

Nếu chiếc BMW nhỏ này của Tống Thiên Hy mà bị xe container lớn đang chạy như điên này đụng phải thì sẽ lập tức sẽ bị nghiền nát.

Tống Thiên Hy giật mình không kịp phản ứng.

Trần Thuận vội đánh mạnh tay lái.

Xe của họ lập tức đánh sang bên trái, vì tốc độ quá nhanh, đuôi xe quay ngoắt một góc chín mươi độ nhưng vẫn bị xe container lớn đâm vào đuôi xe.

Cốp xe phía sau bị lõm vào, làm cho xe của họ tiếp tục bị xoay thêm vài vòng phát ra tiếng cọ xát chói tai, rồi táp vào ven đường, ngừng lại.

Lúc này, hai gã đàn ông lực lưỡng từ trên xe container đi xuống trong đó có một người, tay chằng chịt vết thương.

Một người khác, mặt có vết sẹo rất sâu, nhìn hết sức dữ tợn.

Chỉ nhìn bề ngoài đã biết, hai người này chắc chắn là kẻ hung hãn đã kinh qua trăm trận đánh.

Sau khi xuống xe, hai người đó không nói một lời, móc súng lục ra, bắt đầu nã đạn không ngừng vào vị trí ghế lái phụ của xe BMW.

Súng ngắn có gắn giảm thanh không ngừng phát ra âm thanh pằng pằng.

“Chết chưa?” Gã đàn ông lực lưỡng cánh tay đầy vết thương do đao, đạn bắn hỏi với vẻ nghi hoặc.

Hình như gã chưa nghe thấy cái âm thanh tuyệt vời khi đạn xuyên qua thân thể kia.

Nhưng theo lý mà nói, sau khi xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy thì chắc chắn hai người trên xe không thể chạy thoát được mà lại còn bị bắt, hai người đó chắc chắn chết không nghi ngờ.

“Không đúng!” Tên mặt sẹo bỗng lên tiếng.

Lúc này, bọn chúng bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí.

Sát khí nồng đậm!

“Chúng mày là người của nhà họ Vương hay là nhà họ Hà?” Một giọng nói lạnh lùng vô tình, mang theo sát ý nồng đậm truyền vào tai họ.

Trong lòng hai người run lên, lập tức quay đầu nhìn phía phát ra âm thanh, thì thấy một nam một nữ đang đứng đó.

Hai người đều hoàn hảo không bị thương gì.

“Làm sao có thể như vậy?” Hai tên mặt sẹo hết sức kinh hãi.

Mấy người Trần Thuận xuống xe lúc nào, chạy đến phía sau bọn họ từ lúc nào?

“Dù chúng mày là do ai phái tới thì đêm nay, chắc chắn sẽ phải chết.”

Trần Thuận nhìn chằm chằm hai tên đó, ánh mắt nổi lên vẻ khát máu.

Hắn muốn giết người!

Tới giờ Tống Thiên Hy bên cạnh vẫn sợ hãi không thôi.

Nếu không nhờ Trần Thuận bỗng ôm lấy cô, dùng tốc độ không thể tưởng tượng được lao ra khỏi xe thì lúc này, cô và Trần Thuận đều đã chết rồi.

“Ngạo mạn!”

Dù mặt sẹo trong lòng kinh hãi không biết Trần Thuận làm sao chạy thoát được, nhưng sau khi sờ đến vũ khí trên người, gã đã bình tĩnh trở lại.

Gã là vua lính đánh thuê, khi ở nước ngoài, trên chiến trường mưa bom bão đạn, gã vẫn có thể mở đường máu thoát ra.

“Dù không biết làm sao chúng mày xuống xe được, nhưng điều này không thay đổi được một sự thật, chúng mày phải chết.”

Tên mặt sẹo lộ ra nụ cười dữ tợn, kết hợp với các vết sẹo chằng chịt kia, trông gã như ác ma đến từ Địa Ngục.

Tên đó vừa dứt lời.

Cả hai tên đồng loạt rút súng ra, nã đạn liên tiếp về phá Trần Thuận, tập trung ở điễm giữa trán hắn.

Ở khoảng cách gần như thế, chắc chắn không thể tránh được đạn.

Huống hồ, bọn chúng đều là kẻ xuất sắc, đứng đầu trong giới lính đánh thuê.

Dù bàn về thân thủ hay là kỹ năng bắn súng, chúng đều cực kỳ xuất sắc.

Chẳng qua chỉ cách có mấy mét, dù có nhắm mắt lại, thì chúng cũng có thể bắn trăm phát trăm trúng.

Chúng bóp cò, ngay khi đạn ra khỏi nòng, chúng như thấy được hình ảnh con ngươi Trần Thuận trợn trừng, ngã xuống vũng máu, vẻ mặt khó tin.

“Nếu như chúng mày không có thủ đoạn khác ngoài súng, thì hãy đi chết đi.”

Nhưng khi bọn chúng cảm thấy nhiệm vụ này hoàn thành thật dễ dàng thì một giọng nói tàn nhẫn vang lên bên tai chúng.

Lúc này, chúng mới phát hiện trước mặt chẳng còn bóng dáng Trần Thuận nữa, mục tiêu bị trúng đạn chẳng qua là cái bóng mờ được lưu lại của hắn mà thôi

Ngay khi nghe thấy tiếng nói này, bọn chúng đã cảm nhận được cái chết đang trùm xuống.

“Tại sao lại có tốc độ nhanh như vậy, nhanh đến mức có thể lưu lại một tàn ảnh?”

Tên mặt sẹo không dám tin vào mắt mình.

Nhưng gã không có được đáp án nữa.

Gã vừa đặt ra nghi vấn thì hai mắt đã mất đi thần sắc, dường như thế giới đã biến thành một mảng đen trắng, sau đó, càng ngày càng mờ, càng ngày càng mờ.

Đến chết, gã vẫn không thể hiểu được, tại sao tốc độ của Trần Thuận lại nhanh như vậy.

Và gã đã chết như thế nào?

Người đứng đầu trong giới lính đánh thuê, tung hoành từng ấy năm, lưu lại hung danh hiển hách, đã bỏ mình, nhưng lại không phải là cái chết oanh liệt mà gã mong muốn.

Mà là, chết một cách lãng xẹt, chết lặng lẽ không một tiếng động.

Mãi đến khi tên mặt sẹo gục xuống, tên kia đứng bên cạnh mới kịp phản ứng.

Không biết Trần Thuận lại xuất hiện phía sau chúng từ khi nào.

“Mày, mày là người hay quỷ?”

Dù gã giết người vô số, nhưng cũng chưa từng gặp đối thủ nào như vậy.

Chuyện này quả thực đã vượt ra khỏi phạm trù nhân loại có thể hiểu được.

Tốc độ của gã cũng rất nhanh, nhanh đến mức thậm chí có thể tránh đạn ngoài mười mét.

Nhưng so với Trần Thuận thì quả thực là một trời một vực.

Không đúng, hoàn toàn không thể so sánh.

Gã làm sao cũng không nghĩ ra, dù tốc độ Trần Thuận có nhanh thì cũng không thể nhanh đến thế chứ.

Điều này thật quá đáng sợ!

“Nhớ lấy, ta là Ma!”

Giọng nói Trần Thuận như đến từ hoàng tuyền âm phủ, khiến gã không rét mà run.

“Giờ hãy nói cho ta biết, ai phái các ngươi tới?”

Theo sau câu chất vấn vô tình của Trần Thuận, tay phải của gã lập tức nổ tung, biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Đế Truyền Kỳ


Chương sau
Danh sách chương