Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 41: Ngoài thân thể của tôi ra, cái gì tôi cũng có thể cho anh


“Người làm cậu bị thương ấy, trông thế nào? Dùng thủ đoạn gì?” Hắc Tâm Lão Nhân vội hỏi.

Đông Khôi nhanh chóng thành thật trả lời.

Sau khi nghe được đáp án, Hắc Tâm Lão Nhân ngây người tại chỗ.

Tại sao lão chỉ vừa mới chạy về Giang Nam, mà hắn đã theo tới luôn rồi.

Lại còn trùng hợp đả thương người của Hắc Long hội.

Chẳng lẽ hắn đã tìm đến cửa rồi?

Khoảnh khắc đó, tim Hắc Tâm Lão Nhân run rẩy, dù sao thì, hắn đúng là rất tài giỏi.

Nhưng ngay sau đó, lão đã hiểu ra.

Trần Thuận chắc chắn không phải tới để đuổi giết lão, nếu không, Đông Khôi và Mạnh Thường Tân đã không sống sót rồi.

Theo như Đông Khôi và Mạnh Thường Tân kể lại, chắc hắn tới vì cây nhân sâm đó.

Nhưng, cho dù lần này, Trần Thuận tới Giang Nam không phải vì lão, vậy nhỡ lần sau, Trần Thuận lại tới Giang Nam thì sao.

Là lão từng đắc tội Trần Thuận trước đây đấy.

Gia nghiệp của lão, Hắc Long hội, ở ngay đây.

Hắc Tâm Lão Nhân đột nhiên biến sắc.

“Ông nội, sao vậy?”

Mạnh Thường Tân lập tức cảm thấy không đúng, với tính cách của ông nội, đáng lẽ giờ ông phải nổi giận, rồi điều binh khiển tướng, đi báo thù cho mình mới đúng.

“Hai đứa chắc chắn không đắc tội kẻ đó, hắn cướp nhân sâm của cháu, rồi đi luôn đúng không?”

Hắc Tâm Lão Nhân lại lên tiếng hỏi.

“Là như thế này, hắn cướp mất nhân sâm ngàn năm của cháu, còn chém lìa cánh tay của Đông Khôi, đả thương mấy người trong Hắc Long hội…” Mạnh Thường Tân hấp tấp nhấn mạnh.

“Câm miệng! Cháu không bị thương không chết đã là may mắn lắm rồi.” Hắc Tâm Lão Nhân lườm Mạnh Thường Tân, cũng may, nó không chọc Trần Thuận nổi giận.

Vết xe đổ của gia tộc họ Hà ở ngay trước mắt!

Tuy Hắc Long hội mạnh hơn gia tộc họ Hà nhiều nhưng kẻ mạnh nhất Hắc Long hội là lão đây, lại không địch nổi Trần Thuận, nếu Trần Thuận muốn hủy diệt Hắc Long hội, cũng không khó.

Đông Khôi thấy thái độ của Hắc Tâm Lão Nhân như vậy, trong đầu bỗng nổi lên một suy nghĩ đáng sợ.

Hắc Tâm Lão Nhân liếc nhìn gã, rồi thở dài: “Không sai, tay của ta, cũng là do kẻ đó chặt đứt!”

Mạnh Thường Tân nghe vậy, cảm thấy buồng phổi lạnh lẽo.

Đến cao thủ chuẩn tông sư như ông nội cậu ta mà cũng bị Trần Thuận chặt đứt bàn tay, Trần Thuận lợi hại hơn ông nội ư?

“Cháu đừng nghĩ đến báo thù nữa, đến ông, còn không muốn đi báo thù đây.” Hắc Tâm Lão Nhân nhìn Mạnh Thường Tân rồi nhắc nhở.

Sau khi bị Trần Thuận chặt đứt bàn tay, lão sợ đến nỗi chạy trốn khỏi Giang Nam, lão đã hiểu ra rồi, người như Trần Thuận, tuổi còn trẻ mà thực lực đã khủng bố như thế, còn có bản lĩnh của tông sư, tuyệt đối không thể dây vào.

Nhỡ có thật sự đắc tội dẫn đến cục diện không chết không được, vậy thì đó là hạn của bọn họ.

“Ra lệnh thu thập lượng thuốc quý lớn như nhân sâm, linh chi, nhung hươu,…còn nữa Thường Tân, cháu cùng ta, đến Giang Bắc, đền tội!”

Hắc Tâm Lão Nhân sau một hồi im lặng, bỗng ra quyết định!

***

Sau khi lấy được nhân sâm ngàn năm, Trần Thuận liền đem dẫn Gấu Xám và Thiết Quyền về thẳng Giang Châu tỉnh Giang Bắc.

“Chủ nhân, những dược liệu mà ngài cần đã được chuẩn bị đủ rồi, chỉ có mỗi Cực Âm quả đến giờ chúng tôi vẫn chưa tìm được…”

Hồ Lý Tài và Tôn Quốc An thấp thỏm bất an.

Dù gì chuyện này cũng liên quan đến sự sống chết của Tống Thiên Hy.

Nhưng Cực Âm quả này, đến Tôn Quốc An cũng chưa từng nghe nói đến, hoàn toàn không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.

“Những thứ khác đã chuẩn bị đủ là được rồi, hai người làm rất tốt, đợi tới khi xong việc rồi, nếu có vấn đề gì cần hỏi trong ngành y hoặc trong quá trình tu luyện có thể tới hỏi ta!”

Tôn Quốc An và Hồ Lý Tài thấy Trần Thuận không những không truy cứu trách nhiệm mà lại còn nói sẽ chỉ điểm cho họ, tức thì hưng phấn không thôi.

Ban đầu lúc họ nhận Trần Thuận làm chủ nhận, ít nhiều đều có cảm giác bị cưỡng ép, nhưng bây giờ, bọn họ đã cam tâm tình nguyện rồi.

Càng tìm hiểu Trần Thuận, bọn họ càng biết được sức mạnh và sự khủng bố của hắn.

“Cực Âm quả, Cực Âm quả…”

Trần Thuận lẩm bẩm hai câu, món này như Hoàn Dương Thảo vậy, hắn cũng không chắc chắn trên Trái Đất có hay không nữa.

Nhưng về Cực Âm quả, hắn đã nghĩ ra vật thay thế từ lâu rồi.

Không có Cực Âm quả, thì dùng máu Nguyên Âm để thay thế đi.

***

Nhà họ Vương, Tô Châu.

Lúc này Vương Minh Vy đang nằm trong bồn tắm, thân hình thon thả hoàn hảo, như ẩn như hiện dưới bọt xà phòng và những cánh hoa hồng.

Cô chầm chậm giơ cánh tay trắng nõn ngọc ngà của mình lên, vốc lấy một ít nước, rồi để làn nước chậm chậm chảy xuôi theo cánh tay, rồi lại dội lên cái gáy trắng của mình.

Thời gian tắm gội mỗi tối, luôn là thời khắc Vương Minh Vy hưởng thụ yên bình nhất.

Lúc này, cô ta chẳng nghĩ ngợi gì cả, chỉ tịnh tâm hưởng thụ khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có này.

Nhắm mắt lại, lim dim ngủ, Vương Minh Vy chưa bao giờ thoải mái đến như vậy.

Chỉ là bỗng nhiên, Vương Minh Vy cảm nhận được gì đó.

Cô mở bừng mắt, đưa mắt xinh đẹp nhìn về phía cửa phòng tắm.

Lúc này, ở cửa bỗng xuất hiện một người đàn ông, đang nhìn cô vẻ thích thú.

Trần Thuận bước vào đã được một lúc rồi, anh có thể nhìn ra Vương Minh Vy đang hưởng thụ, nên không bước vào làm phiền cô ta.

Càng huống hồ, cảnh đẹp như vậy, Trần Thuận ngắm nhìn, cũng thấy vô cùng thích mắt.

Lỡ mất rồi, chẳng phải đáng tiếc hay sao!

“Anh tới rồi?” Vương Minh Vy hình như không kinh ngạc vì Trần Thuận đã tới.

Chỉ là, ánh mắt vẫn có chút ngại ngùng khó che giấu.

Cơ thể cũng vô thức mà chìm hẳn vào trong bọt xà phòng và hoa hồng, chỉ để lộ gương mặt tuyệt đẹp ra ngoài.

“Hình như cô không bất ngờ nhỉ.” Điều này nằm ngoài dự tính của Trần Thuận.

“Sau khi Hồ Lý Tài phụ trách gia tộc họ Hà, trắng trợn thu thập hết dược liệu ở Giang Châu, trong đó có loại Cực Âm quả mãi vẫn không tìm được, những dược liệu này là anh cần đúng không? Tuy tôi không biết Cực Âm quả là gì, có tác dụng gì, nhưng tôi nghĩ, có lẽ anh sẽ tới tìm tôi.

Chỉ là, không ngờ, anh lại tới lúc tôi đang tắm!”

Giọng điệu Vương Minh Vy rõ ràng không vui lắm.

“Cô rất thông minh, tôi cần máu của cô!” Trần Thuận cũng không vòng vo.

Vương Minh Vy: “Nếu tôi từ chối thì sao?”

Trần Thuận: “Cô từ chối được à?”

Vương Minh Vy: “Không thể.”

“Tôi ở ngoài đợi cô.” Nói xong, Trần Thuận liền quay người, đi ra ngoài phòng tắm.

Vương Minh Vy nhìn bóng lưng của Trần Thuận, im lặng một hồi.

Mặc quần áo xong, Vương Minh Vy đi ra khỏi phòng tắm, lạnh giọng nói: “Anh không sợ tôi gọi người tới sao? Nhà họ Vương, không phải là nơi anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi đâu!”

Trần Thuận cười khẽ một tiếng: “Nếu cô muốn gọi người tới, thì còn phải đợi đến bây giờ sao? Càng huống hồ, nếu tôi muốn tới, ai có thể cản nổi tôi, tôi mà muốn đi, ai dám ngăn nổi tôi!”

Lời này của Trần Thuận, nghe rất ngông cuồng, nhưng nghĩ kĩ thì, đúng là hắn có thực lực để ngông cuồng thật.

Nhà họ Vương rõ ràng đã bày ra thiên la địa võng, thế mà hắn vẫn có thể lặng lẽ tới chỗ cô, không thể nói là không thấy đáng sợ.

Nhưng càng như vậy, Vương Minh Vy lại càng thở phào.

Vương Minh Vy cắn chặt răng, ánh mắt nhìn Trần Thuận không rời, rất lâu sau, mới lại mở miệng nói: “Muốn có máu của tôi, được, nhưng anh phải chấp nhận một điều kiện của tôi!”

“Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi!” Trần Thuận lắc đầu.

Vương Minh Vy bỗng cạn lời.

“Trần Thuận, anh rất thần bí, rất mạnh, nếu anh có thể giết Trịnh Đông Dương, thì ngoài cơ thể của tôi ra, tôi có thể chấp nhận mọi yêu cầu của anh!”

Vương Minh Vy nói tiếp tục.

Thú vị đấy.

Trần Thuận nhìn Vương Minh Vy vẻ rất hứng thú: “Gia tộc họ Vương nhà cô, chỉ muốn bám vào con thuyền lớn nhà họ Trịnh ở thủ đô, cô lại giết vị hôn phu của mình, chẳng lẽ, cô lại không muốn làm mợ cả nhà họ Trịnh à?”

Nghe vậy, ánh mắt Vương Minh Vy lướt qua tia phức tạp.

Gả tới đó, làm một loại thuốc dẫn ư?

Tuy cô không tập võ, hiểu biết về võ thuật không quá nhiều nhưng người cô sắp phải gả là một thiên tài võ thuật, cưới cô vì thể chất Nguyên Âm của cô, Vương Minh Vy tất nhiên sẽ đi tìm hiểu một chút về võ thuật.

Thân mang thể chất Nguyên Âm, cô chính là loại thuốc dẫn tốt nhất cho những người tu luyện võ đạo!

Mục đích mà cậu cả nhà họ Trịnh cưới cô chỉ là để bước vào cảnh giới tông sư mà thôi.

Đương nhiên, có lẽ cũng một phần là vì nhan sắc của cô.

Mà cậu cả nhà họ Trịnh vì để lên được cảnh giới tông sư, nên chắc chắn sẽ không thực hiện Âm Dương tương bổ với Nguyên Âm của cô, mà chỉ đòi hỏi từ một phía, tới lúc đó, cô sẽ biến thành gì đây?

Vả lại, hôn nhân của cô, tình cảm của cô, cô mong mình có thể tự làm chủ!

“Muốn hay không, là chuyện của tôi, giao dịch này, anh làm không?” Lúc này, âm thanh của Vương Minh Vy như mang theo ý mê hoặc.

“Ngoài chút hứng thú với lực Nguyên Âm của cô, những thứ khác, tôi chẳng có hứng thú gì!” Trần Thuận cười lạnh nói.

Ở nước T, gia tộc họ Trịnh thủ đô vô cùng hiển hách, tới nay, so với họ, những quý tộc hào môn ở Giang Châu đều rất nhỏ bé.

Tuy Trần Thuận không thèm để vào trong mắt, nhưng tuyệt đối không bằng lòng đi làm quân cờ của người khác.

Vương Minh Vy thấy Trần Thuận cự tuyệt thì chẳng bất ngờ.

Nhưng nếu muốn cô hiến thân cho Trần Thuận, vậy thì không thể!

“Nếu thêm cái này thì sao?” Vương Minh Vy quay người vào phòng, cầm ra một sợi dây chuyền.

Nhìn thấy nó, Trần Thuận hơi ngây người ra.

Rồi trong ánh mắt lóe lên tia hứng thú.

Viên bảo thạch lớn nhất trên dây chuyền, không ngờ lại tỏa ra khí Hỗn Độn!

“Cái này của cô lấy từ đâu vậy?” Trần Thuận hỏi.

“Nếu anh giúp tôi giết Trịnh Đông Dương, tôi sẽ nói với anh!” Vương Minh Vy cắn môi nói.

Cô cược đúng rồi.

Lần đầu gặp Trần Thuận, cô đã cảm nhận được một cảm giác quen thuộc trên người Trần Thuận, rõ ràng là người lạ mà mình chưa từng gặp, sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Cho đến khi Vương Minh Vy nhìn thấy sợi dây chuyền này, mới nhận ra.

Dây chuyền cô thường đeo lại có mùi giống với mùi trên người Trần Thuận.

“Chắc cô cũng biết tôi biết một thuật thôi miên, chuyện tôi muốn biết, cô muốn nói thì nói cho tôi, không muốn nói cũng phải nói cho tôi!” Trần Thuận thản nhiên nói.

Tim Vương Minh Vy run lên.

Thuật thôi miên đó của Trần Thuận, khó mà đề phòng cho được.

“Nhưng, tôi đồng ý với cô!” Nằm ngoài dự liệu của cô, Trần Thuận lại đồng ý.

Vương Minh Vy nhìn Trần Thuận, rõ ràng hắn có thể cưỡng ép để hỏi, nhưng lại đồng ý bất ngờ, dường như chẳng chút gì sợ hãi gia tộc họ Trịnh lớn như thế. Đây rốt cục là người thế nào?

Sau khi đáp lời, Trần Thuận liền cầm lấy một bàn tay của Vương Minh Vy.

Trắng nõn tinh tế, mềm mại, cảm giác rất thích.

Mặt Vương Minh Vy hơi đỏ lên, lại cứ mặc Trần Thuận làm.

Trần Thuận đưa ngón tay, chạm vào ngón tay của Vương Minh Vy, một vết thương nhỏ liền xuất hiện trên ngón tay mỹ miều của cô.

Máu tươi chảy ra không ngừng rồi rơi vào trong bình chứa Trần Thuận đã chuẩn bị sẵn.

Nhưng đúng lúc này, có tiếng nói giận dữ từ dưới lầu truyền đến: “Minh Vy, con đang làm gì vậy?”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Đế Truyền Kỳ