Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 66: Thẩm ngọc nhu


Nhà họ Thẩm, Diễn Võ Đường…

Người nhà họ Thẩm bất luận là người có thiên phú võ đạo ngày ngày chăm chỉ nghiền ngẫm võ đạo ở thôn của nhà họ Thẩm, hay là người có thiên phú thương nghiệp được sắp xếp làm buôn bán ở bên ngoài, hễ là người của nhà họ Thẩm thì tất cả đều đang ở đây.

Trên đài diễn võ lúc này có một người trẻ tuổi mặc quần áo luyện võ của nhà họ Thẩm đang bị bay ngược ra, lúc còn ở không trung đã phun ra một ngụm máu tươi, bắn thành tia máu.

Trực tiếp bay ra đài diễn võ, người nhà họ Thẩm ở phía dưới lập tức đỡ được anh ta, nhưng sau khi rơi xuống đất người đó đã ngất xỉu luôn!

Mà trên đài diễn võ, một thanh niên trẻ tuổi cả người đầy tà khí đang cười một cách tàn nhẫn.

“Các ngươi tự hào là nhà họ Thẩm chính thống, chiếm cứ đất quý phong thủy thành Thẩm gia thôn, kết quả một đám các ngươi toàn bộ đều là phế vật, một đám rác rưởi!”

Người trẻ tuổi đó nhìn về phía người nhà họ Thẩm đang đứng xung quanh, trong mắt toàn là vẻ khinh thường.

“Thẩm Đào, mày đừng kiêu ngạo, để chị đây tới đánh với mày một trận!”

Trong đám người trẻ tuổi của nhà họ Thẩm, một cô gái hào sảng phóng khoáng nhìn bóng người đang cực kỳ kiêu căng trên đài kia, cắn chặt hàm răng.

Cô ta đứng dậy, mũi chân nhún một cái, bóng hình xinh đẹp bay lên không trung.

Cô ta không thể thoải mái nhảy hơn mười mét trên không giống như chú tư Thẩm Chi Thu, nhưng dựa vào “Lăng không hoạt bộ”, mượn mấy vật kiến trúc làm điểm tựa, dịch chuyển mấy lần, ở không trung tạo ra một đường parabol xinh đẹp, xuất hiện ở trên đài diễn võ.

“Chị Nhu, đánh chết nó!”

“Chị Nhu, dạy dỗ nó cẩn thận vào, cho nó biết thế nào mới là nhà họ Thẩm chính tông!”

“Loại như vậy mà cũng dám tới nhà họ Thẩm chúng ta nghênh ngang, phi, có cái rắm!”

Đám con cháu Nhà họ Thẩm thấy Thẩm Ngọc Nhu xuất hiện trên đài diễn võ, lập tức hưng phấn hò reo.

Võ đạo thiên bẩm của Thẩm Ngọc Nhu rất cao, trong đám cùng trang lứa bọn họ, dù là con gái nhưng cũng có thể đè cho đám nam sinh không dám ngẩng đầu.

Nhưng bởi vì dáng người của Thẩm Ngọc Nhu nóng bỏng, mặt trắng môi hồng, hơn nữa đối xử với người khác cũng tốt nên rất được mọi người yêu thích, là nữ thần trong lòng đám nam sinh, thần tượng trong lòng nữ sinh!

“Ồ là la, là một người đẹp đấy à, nếu anh đây nhớ không lầm, cô em tên là Thẩm Ngọc Nhu, vốn anh đây còn phải gọi cô em là chị chứ nhỉ!”

Thẩm Đào nhìn cô gái xuất hiện ở đối diện, thân hình thướt tha, mặc dù mặc quần áo luyện võ rộng thùng thình cũng không giấu đi được dáng người có lồi có lõm, lại phối hợp với khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp sáng sủa kia nữa, trong lòng hắn ta có hơi rung rinh.

“Mày không xứng!” Dù trong tên của Thẩm Ngọc Nhu có một chữ nhu (dịu dàng) nhưng tính cách lại cực kỳ nóng nảy.

Lúc này cô ta đang lạnh lùng trợn mắt nhìn Thẩm Đào!

“Há há, quan hệ huyết thống của chúng ta rất xa đó…” Thẩm Đào nhìn dáng người nóng bỏng của Thẩm Ngọc Nhu, hai mắt sáng lên như đèn ô tô, ngược lại còn phun ra một câu này.

“Khốn nạn!”

Thẩm Ngọc Nhu nghe xong sao có thể không hiểu được ý của hắn ta, cô tức giận nói.

Sau đó không hề lằng nhằng đấu võ mồm với Thẩm Đào nữa.

Đôi tay linh động di chuyển, quyền nhà họ Thẩm được cô thi triển ra không hoành tráng hùng hồn như nam sinh mà lại nhiều thêm một chút cảm giác mềm mỏng của phái nữ, nhưng bên trong mềm mỏng lại mang theo cứng rắn, đây cũng là nguyên nhân tại sao Thẩm Ngọc Nhu lại cho người ta cảm giác oai phong hiên ngang.

“Con gái xinh đẹp thì nên ở nhà giúp chồng dạy con, luyện võ vất vả như vậy, giao cho đàn ông là được, chờ ba anh đoạt lại vị trí làm chủ nhà họ Thẩm, anh có thể để cô em thành người phụ nữ của anh, về sau thoải mái hưởng phúc là được…”

Trên mặt Thẩm Đào lộ ra vẻ ngả ngớn khinh nhờn, hoàn toàn không để ý tới đòn tấn công của Thẩm Ngọc Nhu.

Nói về quyền nhà họ Thẩm thì hắn ta mới là người tu luyện xuất sắc nhất trong đám đồng trang lứa này.

Thẩm Đào đạp chân phải ra sau, sau đó thân mình giống như tên nhọn rời cung lao thẳng ra trước.

Trong chớp mắt đụng độ với Thẩm Ngọc Nhu.

Chiêu thức giống nhau, quyền pháp giống nhau, va chạm vào nhau.

Trong giây lát hai quyền đụng vào nhau, không khí cũng giống như yên lặng.

Người của nhà họ Thẩm tất cả đều trợn to hai mắt, hy vọng có thể nhìn Thẩm Ngọc Nhu đập bẹp dí tên cặn bã Thẩm Đào này.

Dám mở miệng khinh nhờn nữ thần Thẩm Ngọc Nhu của bọn họ, dám nhục nhã nhà họ Thẩm chính tông bọn họ, quả thực đáng chết.

Thẩm Ngọc Nhu là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ này của nhà họ Thẩm, là người được gởi gắm tất cả hy vọng của bọn họ.

Nhưng mà đáp lại ánh mắt chờ mong của những người nhà họ Thẩm đó là cảnh Thẩm Đào bị đánh bay không có xuất hiện.

Ngược lại là Thẩm Ngọc Nhu, lùi lại hẳn ba bước.

Cái gì?

Trong mắt tất cả mọi người đều là vẻ không thể tin được, ngay cả Thẩm Ngọc Nhu cũng không đánh lại nổi Thẩm Đào sao?

Mà đến cả Thẩm Long Phi, Thẩm Chi Thu đang ngồi ở ghế chủ vị cũng nhíu mày.

Trong đám tiểu bối trẻ tuổi của nhà họ Thẩm xem ra không ai có thể đánh lại Thẩm Đào rồi.

Mà ở trên đài, Thẩm Ngọc Nhu lùi lại ba bước mới có thể đứng vững, lúc này trong đôi mắt xinh đẹp thoáng qua vẻ hoảng sợ.

Dựa vào thực lực Thẩm Đào để lộ ra lúc trước, cô cho rằng cô và Thẩm Đào có thể đánh ngang tay, nhưng không ngờ lại chênh lệch nhiều như vậy.

“Chị gái tốt, chị cứ ngoan ngoãn chờ gả cho anh đây đi!”

Trên mặt Thẩm Đào lộ ra nụ cười ác ôn.

Sau đó lại một hơi tiến lên.

Từng chiêu từng chiêu, những đường quyền mạnh mẽ của nhà họ Thẩm không ngừng đánh ra.

Thẩm Ngọc Nhu cắn chặt khớp hàm, nếu ánh mắt có thể giết người thì Thẩm Đào đã sớm bị ánh mắt của cô ta róc da xẻo thịt rồi.

Cô ta cũng ra chiêu liên tục, lúc đầu còn ở thế hạ phong nhưng không có dấu hiệu thua trận.

Nhưng sau hơn mười chiêu, Thẩm Đào lại đột phá phòng ngự của Thẩm Ngọc Nhu, nắm tay vốn nên đánh vào thắt lưng Thẩm Ngọc Nhu lại ở ngay giây phút sắp đánh trúng từ quyền biến thành chưởng, vỗ vào eo Thẩm Ngọc Nhu.

Thẩm Ngọc Nhu lập tức bị vỗ lùi vài bước.

Cùng lúc đó, một cái bình nhỏ cũng rơi từ trong túi ở thắt lưng của cô ta ra.

Thế nhưng nó lại bị Thẩm Đào giơ tay bắt được.

“Eo mềm mà lại đàn hồi, sờ thật sướng tay…” Thẩm Đào làm ra vẻ nhớ lại cảm giác.

Biểu cảm trên mặt muốn dâm đãng bao nhiêu thì dâm đãng bấy nhiêu.

“Cặn bã.”

“Súc sinh.”

Dưới đài diễn võ, đám đệ tử nhà họ Thẩm vừa nhìn vừa nghe như vậy thì nổ tung luôn.

Hận không thể xông lên, băm Thẩm Đào thành tám khối, lột da rút gân.

Đối với tiếng mắng của đám người trẻ tuổi nhà họ Thẩm, Thẩm Đào giống như không nghe thấy.

Sau đó mở nắp bình của cái bình nhỏ trong tay ra.

Lập tức mùi thuốc nồng đậm từ trong bình tỏa ra, người được mùi ấy Thẩm Đào lập tức sững người, lập tức cảm thấy cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

Bồi Nguyên Đan!

Thẩm Đào lập tức phản ứng được, thứ này lại là một viên Bồi Nguyên Đan.

Hơn nữa còn là một viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm quý giá!

Thẩm Đào khiếp sợ rồi!

Dù là cha hắn ta dùng đủ mọi thủ đoạn cũng mới kiếm được cho hắn một viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm mà thôi, để cho hắn ta tạo nền tảng võ đạo, tinh luyện tu vi.

Nhưng trên người Thẩm Ngọc Nhu lại có được hẳn một viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm.

Sao người nhà họ Thẩm lại có được thứ này?

Nghĩ đến đây, Thẩm Đào vừa khiếp sợ vừa điên cuồng vui mừng.

Ha ha ha…..

Hôm nay, cha của hắn ta nhất định sẽ cướp lấy vị trí gia chủ của nhà họ Thẩm, tất cả những thứ của nhà họ Thẩm đều là của bọn hắn.

Nếu trên người Thẩm Ngọc Nhu đã có một viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm thì đồng nghĩa nhà họ Thẩm tuyệt đối không chỉ có một viên, nghĩ đến đây, hô hấp của Thẩm Đào cũng trở nên dồn dập.

“Trả lại cho ta!”

Thẩm Ngọc Nhu thấy viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm được chia cho mình bị Thẩm Đào cướp đi thì lập tức khẩn trương.

Bồi Nguyên Đan cực phẩm gần như có thể nói là vật báu vô giá, gia tộc cực kỳ kỳ vọng vào cô nên mới đưa cho cô, đó cũng là vật bảo đảm để trong ba năm tới cô có thể từ Võ đạo tiểu thành đột phá vào Võ đạo đại thành.

Thẩm Ngọc Nhu nhằm vào phía Thẩm Đào, muốn đoạt lại bồi nguyên đan.

“Chị gái tốt à, vội như thế làm gì, dù sao chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà rồi, của chị không phải là của em sao!” Thẩm Đào miệng thì nói nhưng ra tay cũng không nể nang gì.

Trước đó hắn ta còn muốn chơi đùa với Thẩm Ngọc Nhu đã.

Nhưng bây giờ lấy được Bồi Nguyên Đan cực phẩm, hắn không muốn chơi bời gì nữa.

Chờ cha ép Thẩm Long Phi giao ra vị trí gia chủ, lúc đó Thẩm Ngọc Nhu không thoát khỏi bàn tay hắn ta được, hắn ta muốn chơi thế nào thì chơi.

Thiên bẩm của Thẩm Đào cũng không tệ, hai mươi ba tuổi đã là đỉnh phong Võ đạo tiểu thành, trong vòng một năm tới nhất định sẽ bước vào Võ đạo đại thành, cao thủ siêu cấp Võ đạo đại Thành ở tuổi hai bốn hai lăm, dù là ở toàn bộ Giang Bắc thậm chí ra cả Giang Nam cũng không gặp nhiều.

Lập tức hắn ta thể hiện hết thực lực của mình.

Thẩm Ngọc Nhu giao thủ với hắn ta được mấy chiêu đã bị Thẩm Đào áp chế hoàn toàn.

Gần như là cả quá trình bị đè ra đánh, chỉ cần không cẩn thận một cái là lập tức sẽ bị thương nặng.

Đệ tử nhà họ Thẩm nhìn thấy cảnh ấy thì mắt như sắp phun ra lửa.

“Đến gây chuyện với nhà họ Thẩm, ta vốn lười để ý, nhưng muốn lấy thứ ta đã tặng ra thì đúng là muốn chết rồi!”

Thấy Thẩm Ngọc Nhu sắp không chống đỡ nổi nữa, sau đó bị Thẩm Đào đánh trúng, bên tai cô ta mơ hồ lại nghe được một câu như vậy, không nghe thấy quá rõ.

Nhưng câu tiếp theo cô ta lại nghe được rất rành mạch: “Chân trái lui về sau nửa bước, nghiêng người sang phải bốn lăm độ, dùng nắm đấm tấn công dưới nách hắn!”

Nghe được như vậy, Thẩm Ngọc Nhu hoàn toàn không kịp suy nghĩ, vô thức làm theo.

Ngay khi Thẩm Ngọc Nhu làm ra động tác này, Thẩm Đào bất ngờ đánh một quyền qua sát đầu cô, lập tức khiến Thẩm Ngọc Nhu toát mồ hôi lạnh.

Sau đó nhanh nhẹn ra quyền, tấn công vào dưới nách Thẩm Đào.

Hả?

Thẩm Đào thấy Thẩm Ngọc Nhu có thể tránh được một đòn của mình thì có hơi ngạc nhiên.

Hắn ta vốn tưởng đòn đó ắt sẽ trúng mục tiêu.

Xem ra đã coi thường cô gái này rồi.

Nhưng ngay sau đó, hắn ta liền cảm giác dưới nách ùa tới một cơn đau nhức, cả cánh tay giống như đã mất cảm giác.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Đế Truyền Kỳ