Ma Sư Xuống Núi

Chương 47: Vệ Gia Lão Tổ.


"Tay của ta...nửa người dưới của ta...ngươi rốt cuộc đã làm gì?!!"

Lúc này, nhìn thấy thảm trạng của Vệ Thành, những tộc nhân khác ngay lập tức liền trừng lớn mắt. Một tên trung niên nhân cũng lập tức muốn lao tới, nhưng lại bị cánh tay gầy gò của lão giả ngăn lại.

"Cha! Ngài còn muốn trơ mắt đứng nhìn tới bao giờ nữa? Vệ gia chúng ta đã bao giờ chịu qua nỗi nhục này kia chứ? Nếu để chuyện hôm nay truyền ra ngoài, mặt mũi Vệ gia ta nên vứt đi đâu đây?"

Chỉ là, đối diện với lời chất vấn gay gắt của hắn ta. Lão giả chỉ không chút do dự đánh ra một cái tát, đem hắn ta đánh ngốc. Khó thể tin bụm lấy mặt mình.

"Vệ Danh! Ngươi là đang chất vấn quyết định của ta sao? Ta tuy đã già, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo...khục..." Bởi vì quát lớn, lão giả ngay tức khắc liền hộc ra một ngụm máu tanh.

Làn da vốn hồng hào khi nãy, bây giờ cũng đã hoàn nguyên như lúc ban đầu, thậm chí còn càng thêm tiều tụy.

Tường băng dùng để bảo vệ bọn họ cùng với từ đường Vệ gia, cũng đã là một tia sức lực cuối cùng của lão giả.

"Cha!"

Vệ Danh không dám mở miệng phản nghịch nữa, lập tức chạy tới đỡ lấy lão giả.

Lão giả phất tay, tỏ vẻ bản thân không sao. Ánh mắt thảm đạm nhìn về phía Vệ Danh :"Danh nhi...ngươi nói rất đúng, nếu bây giờ vẫn tiếp tục nhường nhịn, thì Vệ gia chúng ta sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ."

"Nhưng là, nếu Vệ gia không còn thì sao? Nếu ngay cả giọt máu cuối cùng của Vệ gia đều chết ở nơi này thì phải làm sao?"

"Mặt mũi quan trọng, nhưng sinh mệnh lại càng quan trọng hơn." Nếp nhăn trên mặt lão giả khẽ run lên, chịu đựng thống khổ nói tiếp :"Làm gia chủ, thứ ngươi cần nghĩ là lợi ích chung của cả gia tộc, mà không phải là nổi giận nhất thời."

"Ngươi quá nóng tính, suy nghĩ cũng quá đơn giản. Cho nên năm đó, ta mới để một kẻ như Vệ Thành lên làm gia chủ, mà không phải ngươi."

Nghe lão giả nói ra, đồng tử của Vệ Danh liền từ từ co lại, hổ thẹn cúi đầu.

"Không có thực lực lại muốn cùng người cứng đối cứng. Đó không phải anh dũng, mà chỉ đơn thuần là ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình."

Nói tới đây, lão giả lại nâng mắt nhìn Kỉ Tình đang cưỡi trên lưng Thương Loan. Thật sâu thở dài :"Kỉ Tình, thù báo cũng đã báo xong, ta có thể đem nàng đưa cho ngươi, tùy ngươi định đoạt."

"Chỉ là, mong ngươi có thể niệm chút tình hương khói mà thả cho bọn họ một con đường sống." Lão giả đầu tiên là nhìn về phía Vệ Tiểu Điệp, sau đó, mới chuyển dời tầm mắt lên người những tộc nhân còn lại.

Kỉ Tình hơi trầm tư, mắt phượng nhìn chằm chằm lão một lúc lâu. Rốt cuộc, sau khi Lục Dạ cùng Cố Thừa Trạch áp giải Vệ Tiểu Điệp lên trên lưng Thương Loan. Kỉ Tình liền không nói một lời mang theo bọn họ rời đi.

Nhìn Kỉ Tình rời đi, lão giả liền không hiểu thấu thở hắt ra. Trong nháy mắt liền già thêm vài tuổi, cùng lão đầu 90 tuổi không có gì khác.

Lão ngoái đầu nhìn sang Vệ Danh, ánh mắt không còn chút quang mang nào :"Danh nhi, về sau, Vệ gia liền giao cho ngươi."

"Còn hắn..." Lúc này, dư quang khẽ rơi lên người Vệ Thành đang bò lỏm ngỏm trên đất, lão giả liền bất lực than thở :"Mang vào chỗ của khất cái đi. Sống hay chết, đều là ý trời."

Nói xong, lão giả liền đã chậm rãi ngồi xếp bằng trên đất. Cả người rơi vào trạng thái nhập định. Mi mày giãn ra, hơi thở đều đều, chậm rãi tắt hẳn.

Một đời kiêu hùng, chính thức chấm dứt tại đây.

-----------------------------

Thương Loan vỗ cánh bay về phía Tiêu Dao Đỉnh.

Mặc dù Kỉ Tình không nói, nhưng chúng đồ đệ đều nhận ra, tâm trạng của y lúc này giống như đang rất tồi tệ.

Bởi vì từ lúc rời khỏi Vệ gia đến giờ, y vẫn luôn trầm mặc không nói một lời. Ánh mắt thủy chung nhìn về phía xa xa.

Giống như bọn họ suy đoán, trong lòng Kỉ Tình lúc này cũng không khỏi xuất hiện một chút ưu tư.

Tiên lộ dài dằng dẵng, vị trí càng cao, liền sẽ càng thêm cô tịch.

Hôm nay, lại một người cùng thế hệ với y đã quy thiên. Có lẽ, không bao lâu nữa, thế nhân sẽ chỉ biết tới Hàn Ảnh Chân Quân mà không còn người nhớ đến cái tên Kỉ Tình này.

Khi gặp y, bọn họ đều sẽ tôn xưng y bằng hai tiếng Chân Quân. Mà sẽ không còn người gọi y là Kỉ Tình.

Lúc này, nhìn thấy Kỉ Tình phiền muộn, lòng vui sướng vì báo được thù của Cố Thừa Trạch cũng dần dần phai nhạt.

Tâm tư khẽ chuyển, ngay tức khắc, hắn liền tìm ra đề tài dời đi sự chú ý của y :"Sư tôn, nữ nhân này phải an bày thế nào?"

Vừa nói, hắn lại âm trầm trừng Vệ Tiểu Điệp một cái. Khiến gương mặt tái nhợt của nàng ta trong nháy mắt liền dâng lên hoảng sợ.

Đến giờ, Vệ Tiểu Điệp vẫn còn chưa tin tưởng được, phụ thân uy mãnh vô song của mình cư nhiên lại bị biến thành một cái phế nhân.

Mẫu thân chết rồi, ngay cả chính nàng cũng rơi vào tay tiểu tạp chủng này.

So với ai khác, Vệ Tiểu Điệp lại càng hiểu rõ hắn có bao nhiêu hận mình.

Nay bản thân lại rơi vào trong tay hắn, hạ tràng cũng có thể nghĩ.

"Hic, Tiên Quân~ Tiểu Điệp biết sai rồi, Tiểu Điệp không nên đối xử không tốt với đệ đệ..."

"Xin Tiên Quân cho Tiểu Điệp một cơ hội...Hic...Tiểu Điệp sẽ thật tốt bù đắp cho đệ ấy."

Nói đi phải nói lại, bộ dạng la lỵ của Vệ Tiểu Điệp khi nước mắt lưng tròng, nũng nịu cầu xin tha thứ, xác thực là rất ít nam nhân có thể chống đỡ được.

( la lỵ : loli.)

Đương nhiên, trong đó cũng ngoại trừ Kỉ Tình.

Khoan đã, ý y không phải là nói bản thân mình không phải nam nhân.

Chỉ đơn thuần là do EQ y thấp, nên không hiểu phong tình mà thôi. Tục xưng là sắc thép thẳng nam, độc thân bằng thực lực.

Cho nên, đối diện với bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Vệ Tiểu Điệp, y cũng chỉ là nhàn nhạt liếc một cái, liền đã phất tay :"Ngươi tự xem xử lý đi."

"Mang đi xa một chút. Đừng làm bẩn Tiêu Dao Đỉnh."

Rất xin lỗi, Kỉ Tình y không có sở thích luyến đồng. Mặc dù ở đây không có cảnh sát online 24/24.

Nhưng y vẫn tương đối thích kiểu ngự tỷ 'sơn thủy mãnh liệt' hơn.

( ngự tỷ : kiểu phụ nữ trưởng thành, thành thục, ba vòng đạt chuẩn, mọi thứ đều gần như hoàn hảo.)

Vệ Tiểu Điệp :.....................

**Bốn đệ tử nào đó : /cười lạnh/ Sư tôn, chi tiết hơn một chút, người ngài thích chính là nữ nhân Thẩm -hồ ly tinh- Mị Nhi kia có đúng không?

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Sư Xuống Núi