Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 15


Vũ Diễn Thư theo Trì Mục Dao vào chính đường Ngự Sủng Phái, chưởng môn cùng Hách Hiệp đang đợi ở bên trong.

Vũ Diễn Thư nhìn trái nhìn phải một lượt, rồi nhìn tới chàng trai trẻ đang dẫn đường cho mình, thầm khen ngợi cậu ta thật lợi hại.

Tuy lớn lên ở Noãn Yên Các, nhưng Vũ Diễn Thư lại nhập môn khá trễ so với các sư huynh đệ đồng môn, tuổi tác cũng nhỏ hơn, nên chỉ được chia nhiệm vụ truyền học.

Anh được yêu cầu cứ định kỳ lại ghé Ngự Sủng Phái một lần, xem các đệ tử Ngự Sủng Phái có cần giúp đỡ gì không.

Mấy lần trước anh tới, Ngự Sủng Phái luôn trong tình trạng lộn xộn, bê bối, thậm chí trong sân còn nhác thấy cả phân linh thú.

Gặp mùa hè nóng nực, cảnh tượng nơi đây còn kinh khủng hơn.

Bỗng dưng có một ngày tại Ngự Sủng Phái xuất hiện một tiểu đệ tử.

Cậu ta vừa nhập môn đã bắt tay sắp xếp lại hết thảy từ trên xuống dưới môn phái.

Nào là xây lại chuồng linh thú, nào là dựng lại trận pháp chăm sóc linh thú sao cho hợp lý, lại còn làm ra một hệ thống giúp tuần hoàn không khí, Ngự Sủng Phái từ đó thoát cảnh hôi hám, bẩn thỉu.

Lần này Vũ Diễn Thư ghé lại, không khí đã tươi mát hơn rất nhiều.

Trong viện còn bày biện mấy chậu hoa nhỏ xinh xắn.

Tất cả đều do 1 tay Trì Mục Dao chăm lo.

Khí hậu Bồ Hà quanh năm ôn hoà, bốn mùa đều có hoa nở.

Bồ Hà không hẳn là một ngọn núi, gọi là một hòn đảo có vẻ đúng hơn.

Để tới Bồ Hà phải đi thuyền xuyên qua một hồ lớn, nước hồ trong suốt, mặt hồ phẳng lặng như gương.

Trên mặt hồ ngập tràn hoa sen phủ kín, chỉ chừa lại một cung đường nhỏ dẫn lối đến nơi.

Dưới nước là đàn cá bơi lội tung tăng suốt dọc đường đi, có con còn nghịch ngợm nhảy lên khỏi mặt nước, làm bọt nước bắn tung toé long lanh như ngọc.

Nơi đây thích hợp nghỉ dưỡng, nuôi thú, nhưng lại không thích hợp để tu giả tu luyện vì linh khí không mấy dồi dào.

Sau khi dẫn Vũ Diễn Thư vào gặp chưởng môn, Trì Mục Dao lui ra ngoài.

Một lát sau anh bưng một mâm trái cây cùng trà nóng vào mời khách, trên mâm còn đặt mấy món điểm tâm.

Vũ Diễn Thư cúi nhìn mâm đồ ăn, lịch sự từ chối: “Không cần đa lễ, ta đã tích cốc nhiều năm, không cần ăn cơm.”

Y Thiển Hi đang ngoan ngoãn ngồi một bên, đột nhiên lại gần Trì Mục Dao thì thầm hỏi: “Không lẽ huynh ấy cũng không đi nặng luôn sao?”

Trì Mục Dao nghe xong cảm thấy thật xấu hổ, vội vã căn dặn: “Đừng có nói tầm bậy.”

Người tu chân thính lực ai nấy đều cực tốt, Vũ Diễn Thư tất nhiên cũng đã nghe được câu này.

Mặt anh trong chốc lát đỏ lựng, cụp mắt xuống trả lời: “Ta ngày thường luôn dùng đan dược, đan dược sẽ thông qua vận công giúp cơ thể bài tiết.”

“Cho nên…sẽ không ấy ấy thiệt hả?” Y Thiển Hi tặng cho Vũ Diễn Thư một ánh mắt rất chi là hâm mộ.

Tới đây thì chưởng môn nghe không nổi nữa, đùng đùng lôi Y Thiển Hi ra khỏi phòng.

Ngay lập tức từ bên ngoài truyền đến tiếng mắng chửi ầm ĩ.

Hách Hiệp cũng toan thoái lui, nói: “Ta đi khuyên nhủ bọn họ một chút.”

Vậy là bên trong chính đường chỉ còn lại mỗi Trì Mục Dao và Vũ Diễn Thư.

Vũ Diễn Thư hơi xấu hổ, không biết nên làm gì đành chụp đại một miếng dưa hấu lên cắn, công nhận rất ngọt.

Trì Mục Dao thấy vậy thì nhỏ giọng nhắc nhở: “Hạt màu đen nhớ phải nhả ra nha.”

Vũ Diễn Thư lúng túng không biết nên làm như thế nào, miệng ngậm một họng dưa ngồi đơ ra đó.

Hạt phải nhả ở đâu cho lịch sự bây giờ?

Trì Mục Dao mau chóng hiểu ý, đẩy một cái khay tới trước mặt anh: “Nhả vào đây đi.”

Tiếp theo lại sợ khách ngại, Trì Mục Dao cũng cầm một miếng dưa hấu lên ăn.

Hai người cách nhau một cái bàn nhỏ đặt bệt dưới đất, không nói một lời nào, lặng lẽ ăn, lặng lẽ nhả hạt.

Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy cha con Y Thiển Hi quay lại dù tràng mắng chửi đã chấm dứt, Hách Hiệp cũng không thấy đâu.

Trì Mục Dao hơi nhíu mày.

Cái này không phải là đem Vũ Diễn Thư giao hết cho một tiểu đệ tử lo sao? Chưởng môn tới nước này thì đúng là không trông cậy được gì.”

Anh buông miếng dưa, dùng thuật tẩy rửa giúp Vũ Diễn Thư rửa sạch tay, nói: “Để ta dẫn huynh tới phòng dành cho khách.”

“Được.” Vũ Diễn Thư cũng không ngờ buổi gặp mặt chưởng môn lại kết thúc nhanh như vậy.

Anh buông miếng dưa xuống, rửa tay sạch sẽ rồi theo Trì Mục Dao tới phòng dành cho khách.

Phòng của Vũ Diễn Thư vừa mới được sửa sang, trong phòng còn đặt một cái lư hương.

Lư hương có màu nâu sẫm chủ đạo, men tráng theo kỹ thuật Pháp Lam*, khói hương lượn lờ lan toả khắp phòng một mùi thơm thanh nhã.

*Pháp Lam: còn gọi là Cảnh Thái Lam (hay đồ đồng tráng men) là những sản phẩm được làm bằng đồng hoặc hợp kim đồng, trên bề mặt được tráng men trang trí để tăng giá trị thẩm mỹ.

Hẳn là Trì Mục Dao sợ khách không quen mùi linh thú ở Ngự Sủng Phái mà chu đáo chuẩn bị.

“Trì đạo hữu, vậy ta sẽ truyền học ở chỗ nào?” Vũ Diễn Thư lịch sự hỏi.

“À, huynh gọi ta là Trì sư đệ được rồi.

Còn về chỗ truyền học thì cái đình hóng gió đằng kia huynh thấy ổn không?” Trì Mục Dao vừa nói vừa chỉ về phía cái đình nhỏ đằng xa.

“Được rồi.”

Mấy ngày kế tiếp, chỉ có một mình Vũ Diễn Thư lẻ loi ngồi nơi góc đình nhỏ, chờ đợi các đệ tử Ngự Sủng Phái tới hỏi bài.

Truyền học chính là truyền thụ lại kinh nghiệm tu luyện, chia sẻ trải nghiệm bản thân, hướng dẫn đàn em làm sao để kết đan hiệu quả nhất.

Mấy lần ghé những môn phái khác truyền học, Vũ Diễn Thư luôn bị vây kín hỏi han cả buổi trời, giải đáp tới họng khát miệng khô.

Đặc biệt còn có mấy nữ đệ tử vô cùng nhiệt tình, làm anh mệt đừ cả người.

Truyền học ở Ngự Sủng Phái lại hoàn toàn khác hẳn.

Ngồi mấy ngày liền cũng chẳng có ai tới hỏi gì Vũ Diễn Thư cả.

Vũ Diễn Thư đành ngồi đó quan sát mọi thứ, nhìn thấy Trì Mục Dao thong thả xách thùng nước với cần câu, đến bờ hồ lặng yên câu cá.

Bên cạnh còn có một chiếc bàn nhỏ, trên bàn nhỏ đặt một tách trà, Trì Mục Dao nghiêm chỉnh thả câu, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà.

Cứ vậy mà ngồi ở bên hồ tới phát ngốc cả buổi trời.

Anh còn thấy Y Thiển Hi chạy lại chọc ghẹo Trì Mục Dao mấy câu: “Sao ngươi lại thích mấy thú vui tuổi già như vậy?”

Trì Mục Dao chầm chậm trả lời: “Thú vui tuổi trẻ của ta là làm bài tập về nhà đó.”

“Làm bài tập…?”

“Là ôn luyện lại những kiến thức trên lớp chưa học kĩ.”

“…”

“Thôi vậy ngươi câu cá tiếp đi.” Y Thiển Hi hoang mang trả lời.

Một lát sau, Vũ Diễn Thư lại thấy Y Thiển Hi đuổi bắt một con lợn rừng nhỏ vòng vòng quanh sân.

Cô nhóc xắn tay áo dí nhau với con lợn ầm ĩ cả viện.

Một chốc lát nữa, lại thấy cô nhóc lủi thủi quay về.

Con lợn thì không thấy đâu, còn cô thì lấm lem bùn đất, dường như vừa té ngã đâu đó.

Cô nhóc không tìm phụ thân, cũng không kiếm sư phụ, chạy lại khóc huhu với Trì Mục Dao: “Sư đệ… hức hức…huhu…! Sư đệ!”

Cuối cùng Trì Mục Dao dỗ Y Thiển Hi về phòng thay đồ, mang đồ dơ của cô đi giặt.

Sau đó anh cẩn thận bôi thuốc cho cô.

Chưởng môn thấy Vũ Diễn Thư ngồi không cũng hơi ái ngại nên qua tán gẫu với anh mấy câu.

Ông hiền từ khen ngợi: “Dao Dao là đứa nhỏ làm việc rất ổn thoả, ta cũng đang bồi dưỡng nó thành chưởng môn đời kế tiếp.”

Vũ Diễn thư ngoài mặt mỉm cười đáp lời: “Trì sư đệ quả thực là một đạo hữu rất tốt.”

Nhưng bụng anh thầm nghĩ: “Chưởng môn thực sự bồi dưỡng người ta sao? Chứ không phải là cậu ấy chăm lo cho cả môn phái à?”

“Mà sao cậu còn chưa có hôn phối nữa?” Chưởng môn đột nhiên hỏi.

“Vâng, vẫn chưa.”

“Tiểu nữ nhà ta cũng coi như cùng thế hệ với cậu…”

“Tiểu bối một lòng vấn đạo.”

“À ừ..” Chưởng môn thôi không nói gì nữa.

Ông còn đang nghĩ phải mà câu được con cá lớn này về, từ giờ trở đi Linh Sủng Phái không cần lo cái ăn cái mặc nữa.

Tiếc là Y Thiển Hi không có cửa bước chân vào hào môn rồi.

Chưởng môn không biết nói gì với Vũ Diễn Thư nữa, đành đi tìm Trì Mục Dao bảo anh lại tiếp chuyện, ngàn vạn lần đừng để mang tiếng tiếp khách không chu đáo.

Dù sao Noãn Yên Các cũng che chở cho Ngự Sủng Phái bấy lâu nay.

Trì Mục Dao có chút mệt, nhưng vẫn lại gợi chuyện: “Huynh muốn đi câu cá với ta không?”

“Ta tới đây để truyền học.”

“Ngự Sủng Phái bọn ta không có gì cần hỏi thật mà.

Chưởng môn còn mới có tu vi Kim Đan kỳ kia kìa.

Bọn ta cũng chẳng phải kiểu người muốn tu luyện nghiêm túc gì đâu.

Huynh xem như tới đây nghỉ dưỡng mấy ngày đi.”

Vũ Diễn Thư ở Noãn Yên Các tu luyện vô cùng hà khắc.

Ở đó ai nấy đều làm việc có nề nếp, một mực lễ nghi quy củ, chưa bao giờ dám lơ là, chểnh mảng.

Cho nên bảo anh đang trong thời gian truyền học bỏ đi câu cá là chuyện không thể nào.

Thấy anh khó xử, Trì Mục Dao thở dài, nói: “Thôi được.

Để ta hỏi huynh mấy vấn đề vậy.”

“Hỏi đi.” Vũ Diễn Thư lập tức lên tinh thần.

“Lên Kim Đan có khó không?”

“Cũng không khó lắm, ban đầu…” Vũ Diễn Thư vô cùng nghiêm túc kể lại qúa trình kết đan của mình.

Trì Mục Dao cũng ra chiều vô cùng nghiêm túc lắng nghe.

Nghe xong, Trì Mục Dao gật đầu tán thưởng: “Wow, huynh lợi hại ghê luôn.”

“Ừm.

Sư đệ còn gì muốn hỏi không?”

“Huynh ăn dưa hấu nữa không?”

“…”

Cuối cùng Vũ Diễn Thư cũng nhận ra từ nãy tới giờ, Trì Mục Dao chỉ hỏi mình cho có lệ mà thôi.

Vũ Diễn Thư im lặng một chút rồi nói: “Ta còn có một chuyện cần nói với chưởng môn.”

“Huynh nói với ta là được rồi.”

Nói vậy không phải là Trì Mục Dao vượt quyền chưởng môn, mà toàn bộ công chuyện trên dưới Ngự Sủng Phái quả thực đều do một tay Trì Mục Dao lo liệu.

Vũ Diễn Thư cũng không nghĩ gì nhiều, anh nói thẳng: “Hai tháng sau Tu Chân Giới sẽ diễn ra một hoạt động rèn luyện tập thể.

Tất cả các tu giả Trúc Cơ kỳ đều có thể tham gia.

Vào trận có thể săn giết Quý Linh Thọ.

Số lượng Quý Linh Thọ săn được có thể dùng đổi lấy vật phẩm, tệ nhất cũng được một ít đan dược tốt.”

Quý Linh Thọ được xưng là cát thú*.

*Cát thú: linh thú mang lại may mắn

Tuy là cát thú, nhưng hình dạng không đáng yêu gì cho lắm, tính tình lại hung dữ.

Để săn giết được loại này, tầm tu vi Trúc Cơ kỳ thì cần phải hợp tác nhiều người mới có thể thành công.

Nhưng bộ phận nào trên người Quý Linh Thọ cũng quý cả.

Vảy của nó sau khi luyện chế còn có thể gia tăng thọ nguyên, cũng vì vậy nên trong tên nó mang chữ “thọ”.

Trì Mục Dao chần chờ trong chốc lát, dò hỏi: “Là trận nào vậy?”

“Di Thiên Đồng Âm Trận.”

“À, trận này thì ác liệt lắm đây, ta với tiểu sư tỷ e rằng…” Trì Mục Dao muốn từ chối, anh biết tham gia trận này cầm chắc sướng ít khổ nhiều.

“Sư đệ yên tâm.

Lần này người dẫn đội là ta, nhiệm vụ của ta là bảo vệ các tu giả Trúc Cơ kỳ.

Ta nhất định sẽ để ý tới đệ cùng Y sư muội một chút.

Với lại ta thấy thiên tư của Y sư muội không tồi, rất có tiềm năng sớm kết đan.

Tham trận lần này, nói không chừng sẽ gặp được cơ duyên tốt.”

Y Thiển Hi có song linh căn, ngộ tính cũng không tồi.

Nếu được rèn luyện, bồi dưỡng đàng hoàng chắc chắn sẽ rất khá.

Nhưng nếu để Y Thiển Hi đi một mình, Trì Mục Dao lại không yên tâm.

Suy nghĩ một lát, anh đáp: “Cũng được.

Vậy ta với tiểu sư tỷ sẽ cùng đi.”

“Tốt.

Ta sẽ đưa thiếp mời cho đệ.”

“Làm phiền sư ca rồi.”

Buổi chiều, Trì Mục Dao tiếp tục ngồi câu cá.

Y Thiển Hi tiếp tục phá phách khắp nơi.

Chưởng môn và Hách Hiệp có một ca đỡ đẻ giúp linh sủng, vô cùng bận rộn.

Vũ Diễn Thư chẳng có việc gì làm.

Anh ngồi ở tiểu đình hóng gió, ăn dưa hấu.

Toàn bộ dưa hấu hồi trưa đã ăn hết sạch.

Đến buổi tối, Trì Mục Dao và Y Thiển Hi kéo nhau đi xem con non vừa mới sinh.

Vừa tới trước cửa đã bị Vũ Diễn Thư ngăn lại: “Hay là để ta dạy hai đứa kiếm pháp đi vậy.”

Y Thiển Hi vội đẩy Trì Mục Dao ra trước: “Sư đệ, ngươi qua học kiếm pháp chăm chỉ đi.

Cả ngày toàn ngồi không rồi.”

Nói xong thì chạy biến đi xem con non.

Trì Mục Dao bất đắc dĩ ở lại, chỉ đành cười trừ: “Vâng.”

“Được rồi.

Kiếm của đệ đâu?”

“Ta không có…”

“Tới kiếm mà cũng không có sao? Vậy vào trận làm sao tấn công?”

Trì Mục Dao giơ tay chỉ lên con chim hoàng oanh nhỏ đang ngủ say sưa trên đầu: “Nó là linh thú bản mạng của ta, tên là Chipchip.”

“Ban ngày sao ta không có thấy nó?”

“À…tính nó cứ như cú vậy, tới tối mới tỉnh ngủ.”

Ngay cả linh thú bản mạng cũng có vẻ ất ơ.

Chipchip đang ngủ say sưa, nghe Trì Mục Dao nhắc tới nó, liền lập tức bật dậy.

Nó đứng trên đỉnh đầu của Trì Mục Dao, xoè cánh, ưỡn ngực, dường như cố giương oai giễu võ.

Kết quả chỉ phình được cái bụng nhỏ tròn vo, uy dũng đâu không thấy, chỉ thấy thật ngô nghê.

Vũ Diễn Thư muốn khen nó mấy câu, rốt cuộc chỉ thốt ra được một lời: “Con chim này béo tốt ghê.”

Chipchip nghe vậy không vui, nó xoay người không thèm để ý tới Vũ Diễn Thư nữa.

Vũ Diễn Thư không hiểu ý nó, quay sang hỏi Trì Mục Dao: “Nó là chim hoàng oanh phải không?”

“Ừm, đúng vậy.

Nó từng bị thương nặng, nên thoạt nhìn hơi khác chim hoàng oanh thông thường.”

“Ừ.

Lông nó hình như ánh một chút sắc cam.”

Vũ Diễn Thư nhanh chóng quay lại với chuyện kiếm pháp, hỏi: “Không có kiếm rồi làm sao ta dạy đệ đây?”

“Huynh cứ dạy thôi, ta đứng xem được rồi.”

“Thật sao?”

“Thật mà!”

Vũ Diễn Thư đến giữa một chỗ đất trống rồi rút kiếm ra, tiêu sái vạch mấy đường kiếm hoa rồi trở về tư thế chấn định.

Dáng người anh cao cao, đứng nghiêm thẳng tắp.

Bộ võ phục xanh biển phối trắng của Noãn Yên Các càng làm tôn thêm thần thái dịu dàng, điềm đạm của người này.

Vũ Diễn Thư bắt đầu múa kiếm, động tác uyển chuyển như rồng bay phượng múa, một màn biểu diễn không chê được chỗ nào.

Ngũ quan của anh tuấn tú, thanh nhã, đẹp như ngọc tạc.

Trong lúc biểu diễn mẫu kiếm pháp, Vũ Diễn Thư còn luôn miệng đọc khẩu quyết cho Trì Mục Dao dễ hiểu hơn.

Sau khi thu hồi kiếm, Vũ Diễn Thư hỏi: “Đệ nhớ được hết không?”

Trì Mục Dao không có kiếm, lấy ngón trỏ khép cùng ngón giữa thay thế, múa lại một lần y hệt, khẩu quyết cũng đọc không sai một chữ.

Vũ Diễn Thư hài lòng, gật gù: “Khá lắm.”

*

Cùng lúc đó.

Tông chủ Khanh Trạch Tông Hề Lâm hất đổ đồ vật trên bàn, tức giận mắng: “Thằng trời đánh này, ngươi vẫn không chịu bế quan sao?”

Sau khi Hề Hoài thoát ra khỏi huyệt động, hắn bôn ba khắp Tu Chân Giới tìm người, nhất định không chịu bế quan tiến sâu vào Kim Đan kỳ.

Hiện giờ hắn giậm chân tại Trúc Cơ đỉnh kỳ đã được hai năm.

Cả ngày hắn cứ tơ tưởng đâu đâu, không hề có một chút ý định tập trung tu luyện hay làm gì đàng hoàng, khiến Hề Lâm nổi trận lôi đình bắt hắn nhốt lại.

Bị nhốt nửa năm, những tưởng hắn sẽ ngoan ngoãn bế quan tu luyện.

Nhưng mà không, hắn ở trong động phủ nghiên cứu luyện chế pháp khí, còn hớn hở khoe thành hình rồi.

Mà luyện chế pháp khí cũng còn đỡ đi, coi như cũng là làm việc gì đó có ích.

Hắn được như thế thì cha hắn đã không tức giận tới vậy.

Pháp khí mà hắn luyện là một dải lụa đỏ.

Được hỏi công hiệu là gì, Hề Hoài còn hào hứng giới thiệu: “Đợi ta tìm được A Cửu, đem lụa đỏ này trói hắn kéo về Khanh Trạch Tông, không cho hắn bỏ chạy nữa.

Nhất định ta phải làm cho hắn khóc đến không thở nổi luôn.”

Hề Lâm nghe xong thiếu điều muốn phóng hoả thiêu chết thằng con này luôn cho rồi.

“Ngươi…ngươi đang êm đẹp làm thiếu tông chủ Ma Môn.

Ngươi nhìn coi mấy năm nay ngươi đã làm những gì? đã thành cái dạng người gì rồi?” Hề Lâm tức giận chất vấn.

Hề Hoài không cãi được, chỉ hừ một tiếng bất mãn.

Hề Lâm đập một chưởng lên mặt bàn: “Bữa nay còn đi khắp nơi cứu người, bày đặt làm người tốt việc tốt? Chuyện như vậy mà ngươi cũng làm được? Ngươi xem cha ngươi còn mặt mũi ra đường nhìn ai nữa?”

Tùng Vị Việt vội quỳ xuống giải thích: “Tông chủ bớt giận.

Thiếu tông chủ không có cố ý cứu người.

Hắn sợ người hắn đang tìm kẹt giữa đám người kia nên mới cứu hết tất cả ra.

Người đừng trách hắn nữa.”

Hề Lâm không thèm quan tâm Tùng Vị Việt giãi bày, ông tiếp tục mắng Hề Hoài: “Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, ngươi lẽ ra phải biết chứ?”

Tùng Vị Việt lại tiếp tục thay Hề Hoài trả lời: “Sau này tụi con đi ra ngoài nhất định đốt, giết, cướp, quyết không phụ sự mong đợi của mọi người.”

Hề Hoài nghe thấy trợn mắt trừng Tùng Vị Việt một cái.

Từ trước tới giờ, danh tiếng vang dội của Khanh Trạch Tông chỉ toàn là tiếng ác.

Hề Lâm tất nhiên cũng vang danh là một đại ma đầu hung tàn.

Dạo này, Hề Hoài ra ngoài mấy lần, cứu người mấy bận.

Bất đắc dĩ mà danh tiếng Khanh Trạch Tông từ từ tốt lên.

Cách đây mấy ngày, mấy lão bạn già của Hề Lâm tới chơi, trách móc ông: “Hề lão long ơi là Hề lão long.

Ông muốn biến Khanh Trạch Tông thành danh môn chính phái à? Bộ đất Ma Môn không lưu nổi ông nữa hả? Có đạo mạo, quy củ được như người ta đâu mà học đòi?”

Hề Lâm bị bạn trách, mất mặt không chịu nổi, lập tức lôi đầu Hề Hoài ra mắng.

Hề Hoài không thèm cãi gì, bỏ dải lụa đỏ vào Vạn Bảo Linh, quay sang hỏi Tùng Vị Việt: “Gần đây có chỗ nào chơi vui không?”

Tùng Vị Việt rén nhìn Hề Lâm một cái, nơm nớp trả lời Hề Hoài trong lo sợ: “Có Di Thiên Đồng Âm Trận, tất cả đều là tu giả Trúc Cơ kỳ.”

“Đi chọc ghẹo bọn họ một chút đi.” Hề Hoài nói xong, túm cổ Tùng Vị Việt lôi ra khỏi động phủ.

Tông Tư Thần vội cáo biệt Hề Lâm: “Tông chủ yên tâm, con chắc chắn sẽ để ý thiếu tông chủ, không để cho hắn lại cứu người nữa.”

Nói xong hắn lật đật chạy đuổi theo hai người kia.

Hề Lâm nhìn đám trẻ mau chóng mất dạng, chán chẳng buồn quản nữa.

Thôi, vì Huỷ Long Diễm mà đã khiến nó chịu thiệt thòi.

Mấy chuyện khác chiều ý nó một chút vậy.Tiểu Quỳnh: Vũ Diễn Thư không phải nam phụ trà xanh đâu nha, đừng lo..

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên