Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 34: Phá Trận Trước Mặt Mọi Người


Trì Mục Dao tiếp tục tiến vào các pháp trận ở tầng kế tiếp.

Anh cảm nhận được độ khó tăng lên rõ rệt theo chiều thẳng đứng.

Pháp trận nào cũng to lớn, phức tạp và cực kì khó phá giải.

Trì Mục Dao vẫn nghĩ mình đang ở tầng thứ tư, nhưng thật ra anh đã được nhảy cóc lên tận tầng thứ sáu.

Cửu Cửu Vận Cổ Trận mà anh vừa mới phá giải là một trong những pháp trận có yêu cầu rất cao, vậy nên nó mở ra một lối tắt.

Nếu ai có thể thông quan Cửu Cửu Vận Cổ Trận chỉ trong một lần thử duy nhất sẽ được lược bỏ hai tầng, đi thẳng tới tầng thứ sáu.

Quy định này thật ra đã có từ rất lâu, nhưng chưa từng có đệ tử nào làm được.

Thứ nhất là những đệ tử được sắp xếp nhập trận này chưa ai có thể phá trận ngay trong lần thử đầu tiên.

Thứ hai là những người có khả năng phá trận lại không được phân bổ tới đây.

Thời gian trôi qua, mọi người đã dần quên lãng đi sự tồn tại của quy tắc này.

Trì Mục Dao lại càng không hay biết.

Anh chỉ nghĩ đơn giản là tới tầng thứ tư, cấp độ khó khăn sẽ tăng lên, tiếp tục nghiêm túc phá trận.

Mục tiêu của Trì Mục Dao là vượt qua được tầng thứ bảy, thứ tám thì càng tốt, còn tầng thứ chín thì anh không dám mơ.

Nếu đến được tầng thứ chín sẽ bị cả đám đông vây xung quanh xem trực tiếp.

Ngoài ra còn có rất nhiều tiền bối Nguyên Anh kỳ có mặt lúc đó, sơ sẩy dùng sai chiêu thức sẽ bại lộ thân phận Hợp Hoan Tông ngay.

Tám tầng đầu tiên, chỉ có thần thức của các tiền bối ngẫu nhiên đảo qua xem các đệ tử có an toàn hay không.

Ở tầng thứ chín, tất cả mọi người sẽ cùng vây quanh xem.

Trì Mục Dao chẳng hề hay biết nhất cử nhất động của mình sắp tới ai ai cũng có thể xem.

Anh còn đang mải miết tính toán xem tầng này làm sao vượt qua được.

*

Trì Mục Dao phá được tầng thứ tám, tu giả quản lý Cửu Cửu Lưu Ly Tháp ngay lập tức thông báo cho Quan Nam Thiên Tôn.

Quan Nam Thiên Tôn cùng Tri Thiện Thiên Tôn nhanh chóng có mặt tại tầng thứ chín, chờ đợi đệ tử đầu tiên lên tới.

Nhị vị Thiên Tôn đã tới, các đệ tử khác nghe tin cũng vội kéo nhau tới khán đài tầng chín.

Ngồi trên khán đài, có thể nhìn bao quát được khoảng sân trống trải chính giữa.

Để tiện cho việc quan sát, tầng thứ chín chỉ có duy nhất một pháp trận.

Nếu tu giả lên tầng chín gặp phải pháp trận đang khởi động thì chỉ có cách đợi tới lượt.

Chừng nào tu giả tới trước phá trận thành công hoặc thất bại thì họ mới có thể tiến vào.

Nếu gặp phải tình huống bất ngờ hoặc tu giả tới trước phá trận quá lâu, chờ mấy canh giờ thậm chí lâu hơn nữa cũng là chuyện bình thường.

Y Thiển Hi hấp ta hấp tấp chạy lên tầng thứ chín, muốn giành một vị trí tốt.

Không ngờ tất cả những hàng đầu đều đã chật kín người.

Đang rầu rĩ thì phát hiện có một chỗ còn trống liền phóng ngay tới hòng giữ chỗ.

Tới nơi mới hiểu tại sao chỗ này trống.

Hoá ra ba người Khanh Trạch Tông đang ở đó, khiến cho không một đệ tử nào dám bén mảng lại gần.

Y Thiển Hi vẫn còn tức giận vụ JiuJiu, cô lườm bọn họ một cái rồi định thu JiuJiu vào túi linh sủng.

Không ngờ JiuJiu tự mình bay đến, đáp xuống trên vai Hề Hoài.

Nó quyết định ngồi xổm trên đầu vai của hắn xem trận.

Lúc này Vũ Diễn Thư cũng đi tới, đứng bên cạnh Y Thiển Hi.

Anh nhìn xuống pháp trận, ánh mắt bỗng dưng tràn ngập kinh ngạc.

Y Thiển Hi còn chưa thèm nhìn xuống, đang mải chào hỏi Vũ Diễn Thư: “Nghe nói vừa có người lên được tầng chín, bọn họ cũng tới sớm ghê.

Không biết sư đệ ta bao lâu mới có thể…”

Đang nói nửa chừng thì mặt mày Y Thiển Hi cũng choáng váng theo.

Trì Mục Dao đang ở một vị trí an toàn giữa pháp trận, quấn một chiếc chăn nhỏ và… ngủ!

Sau khi tiến vào, chỉ tới khi bắt đầu phá trận thì pháp trận mới khởi động.

Trước đó, tu giả có thể nghỉ ngơi trong chốc lát hoặc lựa chọn một vị trí an toàn để quan sát.

Trong quá trình chờ đợi thì những tu giả khác cũng có cơ hội nhập trận.

Tránh cho các tu giả phải đợi nhau quá lâu, thường thì người đầu tiên sẽ đợi những người tới sau một lát rồi mới khởi động pháp trận.

Trì Mục Dao ở trong Cửu Cửu Lưu Ly Tháp đã hơn ba ngày, tới được “tầng thứ bảy” liền muốn nghỉ ngơi một chút.

Anh quyết định quấn chăn ngủ lại sức trước đã, chưa cần vội khởi động pháp trận.

Trì Mục Dao đâu biết mình đang ở tận tầng thứ chín, đã thế còn ngủ ngon lành trước bao nhiêu con mắt như vậy.

Y Thiển Hi xoa xoa mặt, thấy xấu hổ thay sư đệ của mình, len lén nhìn về phía chỗ các tiền bối đang ngồi xem sao.

Nơi đó có trướng rũ màn che, cô chỉ có thể nhìn loáng thoáng thấy bên trong có năm vị tiền bối.

Khu vực đó im ắng tới quỷ dị.

Dần dần, khán đài bắt đầu vang lên tiếng bàn tán: “Người đầu tiên lên tầng chín là hắn sao?”

“Ai vậy?” Có người chưa biết tới Trì Mục Dao.

“Ngự Sủng Phái, đệ nhất mỹ nhân tam giới trong lời đồn.”

“Ngự Sủng Phái? Thật sao?”

Lời vừa dứt thì có người nhìn về phía Y Thiển Hi.

Y Thiển Hi làm ra vẻ không có gì, mặc kệ bọn họ.

Vũ Diễn thư dường như cũng rất tò mò, hỏi: “Ngự Sủng Phái có nghiên cứu trận pháp nữa sao?”

Hôm nọ Trì Mục Dao nói muốn tham gia kiểm tra trận pháp, Vũ Diễn Thư chỉ đơn giản nghĩ tham gia cũng tốt, lấy được nhiêu điểm thì lấy.

Bây giờ lại thấy Trì Mục Dao là người xuất hiện ở tầng thứ chín sớm nhất, không tránh khỏi kinh ngạc.

Khó có thể ngờ năng lực bày trận của Trì Mục Dao lại tốt như vậy.

Y Thiển Hi trả lời: “Cái này là sở thích cá nhân của sư đệ.

Còn ta chỉ yêu thích mấy con linh sủng xù xù bông bông thôi.”

Đệ tử Ngự Sủng Phái đó giờ đều chỉ có đam mê với linh thú.

Còn trận pháp, đạo pháp… bọn họ không ham, ngay cả kết giao đạo lữ cũng chẳng màng.

Trong môn phái không mấy ai trầm trồ gì về nhan sắc của Trì Mục Dao.

Phải tới lúc Y Thiển Hi cùng Trì Mục Dao đi rèn luyện, thấy người khác nhìn Trì Mục Dao mà trợn mắt há mồm, cô mới ý thức được rằng trong loài linh trưởng, giống như Trì Mục Dao sẽ được xem là xinh đẹp.

Các tiền bối đợi một nén nhang, Trì Mục Dao ngủ ngon lành được một nén nhang.

Thậm chí chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Các tiền bối bắt đầu lên tiếng.

Đầu tiên là tiếng cười khúc khích của Tri Thiện Thiên Tôn.

Rồi tới Nhàn Duyệt Thiên Tôn hỏi: “Thằng bé này rốt cuộc bị làm sao vậy?”

Đáp lời bà là một tu giả Kim Đan kỳ: “Cậu ta ở Cửu Cửu Vận Cổ Trận một lần thông quan, được đặc cách nhảy cóc lên hai tầng.

Nhưng e rằng chính cậu ta cũng không biết quy định này, vẫn đang nghĩ mình ở tầng thứ bảy nên nằm nghỉ ngơi một chút.”

Nhàn Duyệt Thiên Tôn nhíu mày, hỏi: “Có cần nhắc nhở cậu ta một chút không?”

Tri Thiện Thiên Tôn phản đối: “Phá trận rất hao tổn tinh thần.

Cậu ấy nghỉ ngơi điều hoà lại cơ thể không có gì sai, tâm thái cũng đang hồi phục.

Giờ mà đi nhắc nhở sẽ làm cậu ấy căng thẳng.”

Mọi người đều hướng cả về Nam Quan Thiên Tôn, hi vọng ông mau chóng đưa ra quyết định cuối cùng.

Quan Nam Thiên Tôn chống cằm nhàm chán nhìn giữa sân, nhàn nhạt hỏi: “Cậu ta một lần thông quan Cửu Cửu Vận Cổ Trận hả?”

Tu giả Kim Đan kỳ trả lời: “Đúng vậy.”

“Tái hiện lại quá trình phá trận cho ta xem đi.”

“Được.”

Xem Trì Mục Dao thông qua Cửu Cửu Vận Cổ Trận như thế nào sẽ giúp mọi người trên khán đài đỡ nhàm chán.

Tu giả Kim Đan kỳ hoá ra một tấm bảng lớn, phẩy ngón tay, trên bảng hiện lên cảnh tượng Trì Mục Dao và những người kia phá trận.

Tất cả trận pháp trong Cửu Cửu Lưu Ly Tháp đều được ghi lại, khi cần có thể tái hiện lại xem.

Dù những khán giả đến xem dàn trải quanh sân, cảnh tượng vẫn sẽ hiện lên hoàn chỉnh các góc độ.

Trên bảng hiện lên khung cảnh một màn đêm mộng mị, Trì Mục Dao ở giữa trận nhảy vút lên đánh trống, sau đó xoay tròn đáp xuống một vị trí khác.

Động lác uyển chuyển, dứt khoát, hình ảnh tuyệt đẹp.

Mọi người xem mà tấm tắc mãi không thôi.

Hề Hoài ngẩng đầu xem Trì Mục Dao phá trận không chớp mắt, hoàn toàn bị cuốn theo.

Tông Tư Thần chống cằm truyền âm qua Hề Hoài nhận xét: “Cái thân pháp này…”

Hắn không nói nguyên câu vì sợ mấy vị trưởng bối kia có thể nghe được truyền âm.

Nhưng chỉ ba chữ thôi thì cả bọn cũng đủ hiểu rồi.

Thân pháp của Trì Mục Dao phải nói là cực kỳ nhanh nhẹn.

Vận dụng khinh thân thuật vô cùng lợi hại, thoạt nhìn qua không có chút sơ hở nào.

Nhưng nếu nhìn nhận Trì Mục Dao là một đệ tử Hợp Hoan Tông thì thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển như vậy lại chẳng có gì lạ lùng.

Tùng Vị Việt hít một hơi sâu cảm thán: “Con mẹ nó…đẹp vừa thôi chứ!”

Ngay lập tức hắn nhận ra mình quên truyền âm để lời buột ra khỏi miệng.

Cảm thấy hơi xấu hổ nên hắn dáo dác nhìn mọi người xung quanh, phát hiện ra chẳng ai để ý tới lời vừa nãy của mình.

Thậm chí có vẻ như hắn còn thay lời muốn nói cho mọi người ở đây.

Phá trận, đi làm một chuyện tốn sức như vậy mà lại biến thành một màn trình diễn đẹp không tả xiết được sao?

Mỹ nhân đúng là mỹ nhân.

Vũ Diễn Thư lại quay sang hỏi Y Thiển Hi: “Ngự Sủng Phái còn học cả nhảy múa sao?”

Y Thiển Hi cảm thấy rất khó chịu.

Bọn họ không có mê pháp trận, nhảy múa lại càng không!

Cô chỉ có thể miễn cưỡng trả lời: “Cái này mà gọi là nhảy múa hả? Đây là phá trận mà! Bộ sư huynh không thấy đệ ấy đuổi theo mấy cái trống vô cùng căng thẳng sao? Ai đời lúc phá trận lại đi nhảy múa? Hoa hoè loè loẹt!”

Lúc này lại có người tiến vào khán đài, là những đệ tử vừa thất bại rời khỏi Cửu Cửu Lưu Ly Tháp.

Minh Thiều Lạc cố gắng lên được tới tầng thứ sáu, Đường Minh dừng lại ở tầng thứ tư.

Mộc Nhân qua được tầng sáu, nhưng lại thất bại ở tầng bảy.

Cảnh này làm Minh Thiều Lạc vừa vào khán đài đã tắt ngấm nụ cười.

Bọn họ lựa một nơi vắng người đi tới, phát hiện ra nơi này là chỗ mà đám người Hề Hoài đang đứng.

Minh Thiều Lạc ngẩng đầu kiêu kỳ, ra vẻ không buồn để ý tới Hề Hoài.

Một lát sau thì cô ta phát hiện ra, Hề Hoài mới là người không thèm chú ý tới cô ta.

Cô ta tới hay không tới hắn cũng chả bận tâm.

Hề Hoài vẫn luôn say mê xem Trì Mục Dao phá trận.

Sau khi kết thúc mới quay sang Tông Tư Thần hỏi: “Đoạn hình ảnh này có thể lưu lại không?”

Tông Tư Thần cảm thấy bị làm khó: “Pháp khí chúng ta mang theo không có công năng này, với lại đây là thiết lập của tháp, không mang ra ngoài được đâu.”

Hề Hoài nghe xong thì rầu rầu rĩ rĩ, hắn nắm chặt tay, giận dữ nói: “Vậy đánh chiếm Noãn Yên Các đi…”

Tông Tư Thần vội vàng cản: “Làm gì tới nỗi thế.”

Bên kia tận năm vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn ngồi lù lù mà hắn dám ở đây nói điên nói khùng, bộ không sợ bị người ta bắt mất sao? Ngươi đánh với một người còn chưa xong, năm người thôi khỏi có cửa.

Đương nhiên năm vị bên kia đã nghe hết ráo, có người còn nhìn về phía bọn họ.

Chỉ có Tri Thiện Thiên Tôn lại bị chọc cho cười khúc khích.

Mọi người đã xem xong màn phá Cửu Cửu Vận Cổ Trận rồi mà Trì Mục Dao vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Các tiền bối cũng thấy khó xử, không biết nên tiếp tục ở lại đợi, hay đi về khi nào Trì Mục Dao tỉnh lại rồi tới.

May mà chỉ khoảng nửa canh giờ sau, Trì Mục Dao đã tỉnh.

Anh ngồi dậy, mắt hãy còn lờ đờ ngái ngủ nhìn xung quanh, có vẻ như vẫn chưa tỉnh hẳn.

Bộ dạng mơ màng hiện giờ rất ngây thơ, còn khá đáng yêu.

So với mỹ nhân phá trận lúc nãy như hai người khác nhau hoàn toàn vậy.

Các tiền bối bắt đầu trò truyện, những tu giả khác yên lặng nghe các ngài phân tích, tranh thủ đúc kết kinh nghiệm.

Tri Thiện Thiên Tôn quan sát, bà nhận xét: “Bắc Đẩu Trích Tinh Trận, không biết là cậu ta may mắn hay bất hạnh nữa.”

Quan Nam Thiên Tôn cũng đồng ý: “Ừm.

Bắc Đẩu Trích Tinh Trận này cùng hệ với Cửu Cửu Vận Cổ Trận, nhưng độ khó lại gấp trăm lần.

Không biết cậu ta mất bao lâu mới thông qua được…”

Tông Tư Thần truyền âm cho hai người kia bàn tán: “Xưa nay hay nghe đồn Quan Nam Thiên Tôn với Tri Thiện Thiên Tôn bất hoà, tình cảm phai nhạt.

Toàn bộ do một mình Tri Thiện Thiên Tôn đau khổ duy trì.

Nhưng theo ta thấy hình như không phải.”

Tùng Vị Việt nhìn qua các tiền bối, rồi hỏi: “Sao ngươi biết không phải?”

“Mỗi lần Quan Nam Thiên Tôn cất lời đều để đáp lại Tri Thiện Thiên Tôn.

Còn mụ già Nhàn Duyệt lên tiếng ông ấy không hề phản ứng.”

“Cũng phải ha…”

Bọn họ truyền âm qua lại thôi nhưng cũng cảm nhận được một áp lực vô hình đang lớn dần.

Hiển nhiên các vị tiền bối Nguyên Anh kỳ có thể nghe được truyền âm, hơn nữa còn chú ý tới lời bàn tán của bọn họ.

Mấy câu này làm Nhàn Duyệt Thiên Tôn cực kỳ không vui.

Nhàn Duyệt Thiên Tôn càng không vui, bọn họ càng vui.

Hề Hoài không thèm tham gia vào câu chuyện này, hắn lục Vạn Bảo Linh lôi ra một cái ghế dựa.

Sau đó ung dung ngồi trên ghế chờ Trì Mục Dao phá trận.

Ghế mà các vị tiền bối ngồi cũng chỉ là ghế gỗ đàn hương, ghế mà Hề Hoài lôi ra lại toàn bộ dùng ngọc Tụ Linh chạm thành.

Loại ngọc này rất quý giá, tu giả thường dùng nó làm ngọc bội, khi cần sẽ lấy ra trợ giúp việc tu luyện.

Của Hề Hoài là một khối ngọc khổng lồ, đã thế còn chạm khắc thành một cái ghế dựa.

Người ngồi trên ghế nhàm chán xem phá trận, người trên khán đài xôn xao xem người ngồi trên ghế.

Xa xỉ tới cực hạn!

Hề Hoài vô cùng nghiêm túc xem pháp trận.

Biểu cảm của hắn với con chim hoàng oanh ngồi trên bả vai mình y hệt nhau.

Một người một chim đều thật lòng quan tâm tới người đang ở trong trận.

Tu giả Kim Đan kỳ cúi đầu nhìn nhìn, nói: “Tịch Tử Hách sắp sửa thông qua tầng tám.

Không biết cậu ta tới tầng chín kịp trước khi pháp trận khởi động không.”

Nhắc tới Tịch Tử Hách, đồng tử của Quan Nam Thiên Tôn ánh lên một tia ấm áp hiếm hoi, ông nói: “Cũng khá đó.”

Trì Mục Dao được đặc cách hẳn hai tầng, Tịch Tử Hách lại từng bước từng bước một lên tới nơi.

So với Trì Mục Dao chặng đường dài và gian khổ hơn rất nhiều.

Làm gì có ai tham gia kiểm tra phá trận mà còn ở đó chờ người khác.

Kiên nhẫn tới mức này người bình thường khó mà có được.

Ít nhất là Quan Nam Thiên Tôn không có.

*

Trì Mục Dao thu dọn chăn, tới trung tâm trận khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào mắt trận.

Anh không ngờ “tầng thứ bảy” lại phức tạp thế này.

Trên đỉnh đầu là muôn vạn vì sao, có những ngôi sao lập loè muốn tắt, cũng có nhiều ngôi sao lúc ẩn lúc hiện.

Dưới chân anh là bản đồ sao của toàn trận, anh nhanh chóng xác định được vị trí của các chòm Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Quang Dao.

Mỗi chòm sao đều có bản đồ sao riêng.

Trì Mục Dao cúi đầu xuống quan sát kĩ càng từng bản đồ sao một, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu phá giải trận pháp.

Tịch Tử Hách vẫn còn đang phá trận sắp xong ở tầng tám, không kịp cùng Trì Mục Dao phá trận này rồi.

Trận này và Cửu Cửu Vận Cổ Trận đều là mê trận, chỉ có điều trận này phức tạp hơn rất rất nhiều.

Trận kia chỉ cần hiểu được âm luật và bắt kịp tiết tấu để đánh trúng cái trống cần đánh, điểm khó nhất cũng nằm ở đó.

Dù sao chỉ có tám mươi mốt cái trống mà thôi.

Còn trận này lại có muôn vạn tinh tú, không cần đánh trúng nhưng phải theo kịp sự biến hoá của chúng, phóng linh lực đến đúng từng vì sao.

Trì Mục Dao nhấc tay lên, bóp bóp trong ống tay áo.

Ngay lập tức dưới chân anh xuất hiện một la bàn khổng lồ phát ra ánh sáng bạc.

Trì Mục Dao lấy thân mình làm mắt trận, lấy toàn trận làm trận bàn, bày ra một trận pháp đối lập.

Loại la bàn này có ba phần, chia làm hai mươi bốn phương vị, có vòng trong, vòng ngoài và mười đạo thiên tâm.

Trì Mục Dao tự dùng bản thân làm kim chỉ nam đến chòm Thiên Trì.

Trận bàn này vô cùng phức tạp, những người không am hiểu trận pháp nhìn vào chỉ thấy hoa cả mắt.

Trận pháp này chính là hình tròn ba trăm sáu mươi độ tương ứng với vòm trời, chia nhỏ vòm trời thành hai trăm bốn mươi vị trí, tương ứng với hai mươi bốn phương vị trên la bàn.

Dùng la bàn để tính toán vô cùng hợp lý.

La bàn bốc lên ánh sáng rực rỡ bao quanh lấy Trì Mục Dao rồi tản ra xung quanh.

Kim la bàn xoay tít mù thành hình tròn, hình tròn này lượn vòng xung quanh anh trước khi chỉ ra được vị trí chính xác.

Trì Mục Dao đứng ở vị trí trung tâm, hướng ngón tay theo chiều kim chỉ, bấm ngón tay tính toán.

Anh dùng la bàn để xác định vị trí ngôi sao mình cần.

Sau khi pháp trận khởi động, trong trận bắt đầu nổi gió.

Không chỉ có pháp trận sao trời, còn lồng thêm một pháp trận làm cực quang xuất hiện nhập nhằng giữa trời sao.

Mục đích quấy nhiễu tu giả phá trận.

Trì Mục Dao tìm cách phân tách hai pháp trận đó khỏi nhau.

Anh đang bấm ngón tay tính toán, không có thời gian nghĩ nhiều liền rút trâm cài khỏi tóc phóng thẳng tới mắt trận cực quang.

Động tác phóng trâm cực kì dứt khoát và chuẩn xác.

Cả một suối tóc dài đổ xuống trên vai, gió thổi bay phấp phới cùng quần áo.

Kim la bàn lại một lần nữa xoay tròn quanh thân, Trì Mục Dao bắt đầu tính tới vị trí ngôi sao tiếp theo.

*

Trên khán đài, mọi người nhìn la bàn đang phát sáng quanh thân Trì Mục Dao không khỏi ngạc nhiên, không ai biết đây là vật gì.

Thị lực của tu giả rất tinh, bọn họ có thể thấy rõ văn tự trên mặt la bàn.

Nhưng kỹ thuật lạ lùng này vẫn khiến cả khán đài bàn tán xôn xao.

Tông Tư Thần cảm thấy phương pháp dùng la bàn bày trận khắc trận này rất thú vị, hắn nghiêm túc quan sát, hỏi: “Cách này hay ho ghê, là hắn tự nghĩ ra được sao? Tiện lợi thật sự.”

Vũ Diễn Thư thở dài một hơi: “Cũng có khả năng cậu ấy không mua nổi la bàn pháp khí.”

Tùng Vị Việt cả kinh: “Cái đó…mà không mua nổi sao?”

Vũ Diễn Thư gật đầu: “Ừ.

Tới giờ cả pháp khí phi hành cậu ấy còn chưa có.”

Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần đồng thời nhìn Hề Hoài ái ngại, bọn họ biết hai lần A Cửu xin lỗi Hề Hoài đều vét hết linh thạch mang cho hắn.

Số tiền ki bo dưới mắt bọn họ, kỳ thật chính là toàn bộ gia sản của A Cửu.

Hiện giờ thấy Trì Mục Dao nghèo tới nông nổi này, bọn họ bắt đầu hoài nghi A Cửu mấy năm nay hẳn đã sống rất bần hàn.

Y Thiển Hi vội vàng giải thích: “Không phải Ngự Sủng Phái ngược đãi đệ ấy đâu.

Đệ ấy quản lý toàn bộ tông môn, thích mua gì thì mua mà.”

Vũ Diễn Thư kiên nhẫn phân tích: “Cậu ấy làm quản lý lại càng không thể tự tiện động tới tiền bạc.

Nếu không ai đề cập tới, làm sao cậu ấy dám dùng riêng.”

Y Thiển Hi mím môi, chợt cảm thấy bọn họ đối với Trì Mục Dao thật sự thiếu tinh tế.

Chừng nào trở về phải mua cho sư đệ mấy món pháp khí mới được.

Bán Kim Đồng Thiên Lang xong cũng được kha khá tiền mà.

Hề Hoài nhớ tới việc Trì Mục Dao đi đâu cũng phải đi bộ, mày nhíu lại khó chịu, hắn hỏi thêm: “Trì Mục Dao công tác ở Chấp Sự Đường sao?”

“Môn phái chúng ta làm gì có Chấp Sự Đường kia chứ.” Y Thiển Hi miễn cưỡng cùng Hề Hoài trò chuyện.

“Toàn bộ môn phái đều do đệ ấy quản lý.”

Hề Hoài hỏi lần nữa: “Ngự Sủng Phái các ngươi còn luyện tập dùng ám khí nữa hả?”

Y Thiển Hi lườm Hề Hoài: “Chúng ta thường xuyên dùng chiêu này bắn chim.” Vừa nói còn vừa trừng mắt với JiuJiu một cái, khiến nó giật thót.

Hề Hoài gật đầu tiếp tục đề nghị: “Hay ngươi phô diễn kỹ thuật một chút đi?”

Y Thiển Hi nổi đoá: “Mắc gì ta phải diễn cho ngươi xem?”

Vũ Diễn Thư cắt ngang: “Những người dùng trận pháp thiện nghệ đều có chiêu riêng để phá mắt trận.

Xem ra cậu ấy phá rất nhuần nhuyễn.”

Chuyện này có thể giải thích qua loa, dù sao Trì Mục Dao cũng là người lên được tới tầng chín, có phá mắt trận trong chớp nhoáng cũng chẳng ai buồn để ý.

Tùng Vị Việt nhìn vòng tròn xoay tít mù xung quanh Trì Mục Dao cảm thấy hoa mắt chóng mặt, thắc mắc: “Hắn ta đang làm gì vậy? Cứ ngồi yên như vậy suốt.”

“Hắn đang tính toán.” Hề Hoài bình thản trả lời.

“Tính gì chứ?”

“Hắn có thói quen tính một lượt hết tất cả khả năng xảy ra, có vậy mới nắm chắc phần thắng được.”

“Hơn một vạn ngôi sao lận đó! Hắn tính kiểu gì ra được? Chả lẽ hắn nhớ được từng ngôi sao?”

“Được chứ.” Hề Hoài biết A Cửu có thể.

Vũ Diễn Thư giải thích thêm: “Cậu ấy sẽ không tính từng ngôi sao một mà tính sự biến hoá của cả chòm sao.

Sau đó ghi nhớ nằm lòng.”

Tông Tư Thần tươi cười đề nghị: “Mang hắn về Khanh Trạch Tông hợp lý đó.

Ta có thể văn, hắn có thể tính.

Hắn còn quản lý tông môn được nữa.

Tiện ghê.”

Tùng Vị Việt “xuỳ” một tiếng: “Mang hắn về còn cần tới ngươi chi nữa? Sao ngươi chắc hắn không biết văn?”

Tông Tư Thần: “…”

*

Cùng lúc đó, một thiếu niên ngồi trên thềm đá nhẩm tính chuyện gì đó.

Có người tiến vào pháp trận hắn đã bố trí.

Kiểu tóc giống như sứa bị gió thổi tung bay, lục lạc trên tóc rung leng keng.

Sau khi quan sát, hắn ngạc nhiên cảm thán: “Hả? Thì ra là hắn đang trong trận…Ai da…tiếc thật.”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên