Mãng Hoang Kỷ

Chương 55: Niềm mong chờ của hắn

Chương sau
Danh sách chương

Kỷ Ninh nằm sấp trên mặt đất, hoàn cảnh xung quanh tĩnh lặng, yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Hắn không nghe được thanh âm nào nữa.

Cả người hắn như mất đi tri giác, thân thể Thần Ma ẩn chứa sinh cơ cường đại lại phát huy tác dụng, thần lực nhanh chóng khôi phục tất cả, thân thể rách nát, thậm chí nội tạng vỡ tan, kinh mạch, toàn bộ đều nhanh chóng hồi phục. Kỷ Ninh lại dần nghe được thanh âm, tri giác cũng được khôi phục.

"Đau, đau quá" Kỷ Ninh nhìn về hướng xa, cảm giác mất tri giác vừa rồi thật quá đáng sợ!

"Thật sự rất… rất là đáng sợ" Kỷ Ninh nhìn về phía quái vật lông đen tản ra tử khí nồng đậm phía xa, "Tốc độ một cái tát của đối phương thật quá nhanh, đến mức ta không kịp tránh né, lực lượng của đối phương còn vượt xa chín gã to con lần trước!"

Quái vật đó chỉ lẳng lặng đứng, ánh mắt xanh rờn của nó nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, thanh âm khàn khàn của nó vang lên, âm thanh mang đầy sự thất vọng "Ta đã chờ quá lâu, lâu đến nỗi ta đã quên cả thời gian. Chỉ cần trải qua ba ải không chết là được rồi, ngươi cũng không cần phải giết chết ta, chỉ cần đánh ngã làm bị thương ta là được rồi."

Kỷ Ninh gắng bò dậy, trên mặt đầy vết máu.

"Đánh ngã ngươi?" Kỷ Ninh nhìn chằm chằm vào quái vật.

"Không, chính xác mà nói là ngươi đánh bị thương ta, phá vỡ làn da của ta, làm cho ta phải đổ máu" Quái vật lông đen chậm rãi nói: "Rồi ta sẽ tự mình ngã xuống, ngươi coi như qua ải… Còn nhớ lần Thư Hoa tiên nhân thu đồ đệ, lần đó xông đến là mười người, thật sự là náo nhiệt. Trong đó còn có một thiếu niên dùng một đạo phù cường đại đánh thương ta, nhưng ta chỉ lui bước chứ không ngã xuống… Nếu như lúc ấy ta…, thì cũng không cần chịu đựng những năm tháng vô tận cô độc, cô độc, thật sự đáng sợ, thật đáng sợ …"

Kỷ Ninh nghe đến nín thở.

Quái vật trước mắt này không ngờ tồn tại từ thời kỳ Thư Hoa tiên nhân, khẳng định không phải người tu tiên, bởi vì những kẻ tu tiên tầm thường có thể sống lâu như vậy sao? Trừ khi thành Thiên Tiên mới có thể chân chính tiêu dao trường sinh, mà Thiên Tiên cản bản không thể đứng trước mặt hắn như thế này được, chỉ sợ Thiên Tiên thổi một hơi thôi hắn cũng hóa thành bột phấn mất.

"Chủ nhân bố trí là nếu kẻ nào đánh ngã ta, làm ta bị thương thì coi như vượt qua ải này" Quái vật lông đen khàn khàn nói, "Ngươi tới đi, chỉ cần làm bị thương ta, rồi ta sẽ thuận thế ngã xuống."

"Làm ngươi bị thương?" Thần niệm Kỷ Ninh cuốn lấy hai thanh Bắc Minh kiếm, ngón tay bị đứt cũng kết nối lại. Quái vật lông đen chỉ yên lặng coi như không thấy, không nhúng tay.

Quái vật lông đen nhìn vào Kỷ Ninh, chậm rãi nói: "Toàn lực ứng phó đi, trong vô tận năm tháng, có vô số người từng đến đây, ta cũng cho bọn họ cơ hội như vậy, chỉ cần làm ta bị thương, ta sẽ thuận thế ngã xuống, chính là… Không một ai trong bọn họ làm được! Một kẻ cũng không có!"

Kỷ Ninh nhất thời kinh ngạc không thôi.

"Chỉ có một lần, lần Thư Hoa tiên nhân thu đồ đệ, một đạo phù đánh bị thương ta. Trời ơi, vì sao lúc ấy ta không ngã chứ? Chỉ một lần, ta đã bỏ lỡ một lần rồi không còn cơ hội nữa" Quái vật lông đen nói rất chậm, phảng phất như nó bị sự cô độc qua bao nhiêu năm tháng giày vò đau đớn đến muốn chết.

"Làm nó bị thương?" Kỷ Ninh không khỏi hoảng sợ.

Theo lời nó nói, chỉ sợ nó tồn tại từ Thần Ma thời đại, mà làm hắn bị thương vẫn chỉ có một lần, còn là dựa vào đạo phù nữa!

"Mấy năm nay xông tới, chỉ sợ cũng có thiên tài đạt tới chân ý của đạo" Kỷ Ninh bỗng cảm nhận được áp lực vô tận: "Ta phải làm sao đây?"

"…" Quái vật đi từng bước tới gần: "Đánh làm ta bị thương."

Kỷ Ninh cầm Bắc Minh kiếm trong tay.

Phốc!

Kỷ Ninh nháy mắt nhảy một nhát lên cao, trong tay cũng xuất hiện hai đạo phù, theo thứ tự là Khinh Thân phù và Thần Hành phù. Những đạo phù tìm được trong pháp bảo trữ vật của những thi hài lúc trước, có thể bởi vì thời gian quá lâu rồi, đều biến thành vô dụng, chỉ còn lại trăm tấm đạo phù có thể sử dụng, trong đó Thần Hành phù và Khinh Thân phù là thường thấy nhất, hai đạo phù này trong nháy mắt tan biến.

"Chết đi" Kỷ Ninh nhanh chóng xông lên đỉnh hành lang, lập tức hai chân đạp mạnh, thi triển Phong Dực độn pháp, trực tiếp lao xuống.

Giây phút này, tốc độ của Kỷ Ninh đã nhanh đến cực điểm.

"Chết!"

Toàn bộ lực lượng của Kỷ Ninh dồn vào Bắc Minh kiếm nơi tay phải, trực tiếp đâm xuống!

Quái vật lông đen dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt xanh rờn của nó nhìn về phía Kỷ Ninh đang lao xuống. Nó cứ như vậy nhìn, yên lặng nhìn, ánh mắt không có chút sắc thái nào, chết lặng, rất là chậm chạp.

"Tích Thủy!"

"Xuyên Thạch!"

Kỷ Ninh đáp xuống, mũi kiếm biến thành một giọt nước mưa, "nhỏ giọt" trên bộ lông của quái vật. Giờ phút này, dù là thần lực hay tiên thiên chân nguyên đều đã được huy động cao nhất, tốc độ cực hạn chuyển hóa lực xuyên thấu ẩn chứa "Tích Thủy chân ý" tạo thành một kiếm đáng sợ…

"Phốc!"

Mũi kiếm đâm vào da mặt quái vật, nhưng quái vật vẫn ngẩng đầu nhìn Kỷ Ninh.

"Kém rất xa" Quái vật lông đen thở dài, ánh mắt xanh rờn vẫn là thấy vọng vô hạn: "Ta vẫn phải tiếp tục chờ đợi, tiếp tục chờ đợi… Ngươi, ta chỉ có thể giết ngươi thôi."

Một kiếm của Kỷ Ninh không tạo thành chút thương tổn nào, hắn không chút cam lòng, song kiếm ở trái phải cùng thi triển "Ti Vũ Thành Tuyến" và "Phi Nga Phác Hỏa", hai đại sát chiêu phân biệt đâm vào lồng ngực và mặt nó, nhưng là đều không thể đâm vào.

"Lui" Kỷ Ninh liền lui về phía sau hơn mười trượng.

Quái vật lông đen vẫn đi tới, vẫn thong thả bước đến, mỗi bước vượt qua hơn mười trượng. Chỉ tính riêng tốc độ thì nó đã nhanh hơn Kỷ Ninh rất nhiều rồi! Dù là tốc độ di chuyển hay công kích đều nhanh hơn Kỷ Ninh, đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Ninh gặp đối thủ nhanh hơn mình ở hành lang.

Lúc trước mình còn có thể ỷ vào Phong Dực độn pháp chạy trối chết, nhưng bây giờ không kéo dài được nữa .

"Da của nó sao lại cứng như vậy?" Kỷ Ninh vô cùng lo lắng. Tuy nhìn vào đám Thần Ma luyện thể trước đây đã chứng minh muốn đả thương quái vật lông đen này vô cùng gian nan. Nhưng khi một kiếm toàn lực không đâm thủng được da của đối phương, Kỷ Ninh mới thật sự cảm nhận được tuyệt vọng.

"Chết đi, đừng trốn tránh" Thanh âm khàn khàn vang lên, quái vật lông đen bỗng xuất hiện bên người Kỷ Ninh.

Xung quanh thân thể Kỷ Ninh lập tức xuất hiện ba lá sen lửa và ba lá sen nước, quay tròn ngược nhau. Nhưng là đối với quái vật này, Thủy Hỏa Liên Hoa hình thành lực xoáy như là một con sóng nhỏ, căn bản không nhúc nhích được thân thể hắn.

Mà song kiếm trong tay Kỷ Ninh lại thi triển chiêu "Tích Thủy Xuyên Thạch" đâm về phía thân dưới và chân của quái vật.

"Trốn là trốn không được, phòng ngự cũng vô dụng, nhất định phải tìm kiếm một đường sinh cơ. Giết giết giết! Trên thân thể nó hẳn có nhược điểm, ta có thể đâm thủng" Kỷ Ninh tuyệt không cam lòng buông tha.

"Đừng trốn tránh!"

Quái vật lông đen thở dài, bàn tay to lớn lại bạt về phía Kỷ Ninh. Nó căn bản chả thèm để ý tới kiếm của Kỷ Ninh, mặc cho kiếm của Kỷ Ninh đâm vào người nó, bàn tay của nó cũng đã đánh vào người Kỷ Ninh.

"Uỳnh!"

Pháp bảo hộ giáp trên người Kỷ Ninh nháy mắt bị xé rách, bàn tay to lớn nồng đậm tử khí trực tiếp xuyên qua ngực Kỷ Ninh, đánh văng hắn ra xa. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Uỳnh!

Kỷ Ninh nằm trên mặt đất, trên ngực có lỗ thủng lớn, thiếu chút nữa thì cả người đã bị xé thành đôi . Kỷ Ninh nằm ở đó căn bản không thể động đậy, ngực xuất hiện lỗ thủng lớn như vậy làm cả người hắn tê liệt, chỉ có thể đợi sinh mệnh lực khôi phục, nhưng điều này cần thời gian, xem chừng cần ba mươi giây mới đủ để hắn khôi phục được khả năng kiểm soát cơ thể.

Mà quái vật lông đen vẫn đang từ từ đi tới, sợ một giây cũng có thể đến trước mặt mình.

"Chết đi" Quái vật lông đen khom người, cất bước đến gần.

"Không!" Nội tâm Kỷ Ninh có khát vọng vô tận, khát vọng với sự sống. Hắn đã từng chết, thậm chí đi qua âm tào địa phủ gặp Mạnh bà. Cho nên hắn càng khát khao muốn sống… hắn không muốn uống Mạnh bà thang, "Làm sao bây giờ, làm sao mới có thể sống sót? Ta ngay cả động cũng không động được… Bây giờ ta chỉ còn lại có thần niệm, chẳng lẽ dựa vào thần niệm điều khiển Bắc Minh kiếm làm quái vật bị thương?"

Kỷ Ninh tuyệt vọng.

Hắn hiểu rõ lực lượng thần niệm của bản thân. Sau khi giết chết Thiết Mộc Chiêm, Kỷ Ninh cũng từng cẩn thận tra xét, thần niệm của hắn có thể cuồn cuộn nổi lên, điều khiển cả đại thụ, nham thạch… lực lượng ẩn chứa trong nó đại khái có thể sánh với cường giả Thần Ma luyện thể Tiên Thiên sinh linh hậu kỳ! Nhưng nó còn tác dụng gì nữa đây?

"Ta còn có thứ này nữa" Kỷ Ninh nhìn quái vật lông đen đến gần thì bỗng nhiên nhớ tới một điều, nhất thời kêu lên: "Toàn bộ xuất hiện đi."

Ầm ầm!

Xung quanh Kỷ Ninh bỗng xuất hiện hàng loạt pháp bảo, có đao, có kiếm, có trường thương, ước chừng mấy ngàn pháp bảo trôi nổi xung quanh, mỗi pháp bảo đều bị thần niệm khống chế, hơn nữa mũi đao, mũi kiếm, mũi thương đều chỉ về phía quái vật.

"Toàn bộ tiên thiên chân nguyên, nhập vào" Kỷ Ninh hoàn toàn điên cuồng, tiên thiên chân nguyên trong nháy mắt từ đan điền nhập vào từng pháp bảo.

Những thứ này là pháp bảo do vô số Tiên Thiên sinh linh lưu lại, Kỷ Ninh đều là dễ dàng luyện hóa sau khi thu được. Những pháp bảo này bình thường đều do Tiên Thiên sinh linh cầm trong tay, nhưng bởi vì Kỷ Ninh có thần niệm, cho nên có thể dùng thần niệm nắm lấy pháp bảo.

Giống như trong một lúc hắn có mấy ngàn bàn tay nắm lấy từng pháp bảo, nhắm về hướng quái vật lông đen.

Toàn bộ tiên thiên chân nguyên nháy mắt phân tán vào từng pháp bảo, càng làm kinh mạch của Kỷ Ninh thêm tổn thương. Một Tiên Thiên sinh linh thông thường có thể kéo dài chiến đấu, nhưng là toàn bộ chân nguyên phân tán ở mấy ngàn pháp bảo thì không có mấy người có thể làm được.

"Giết!"

Thân hình Kỷ Ninh bị thương đến mức không thể di động, chỉ có sắc mặt hắn hiện lên vẻ dữ tợn, miệng gào lên.

Trong tiếng gào tràn ngập khát vọng!

Vút! Vút! Vút! Vô tận kiếm quang, đao, thương …toàn bộ cùng bắn ra, trong nháy mắt cả hành lang toàn màu trắng sáng, toàn bộ đánh thẳng lênngười quái vật lông đen, ngay tức khắc song chưởng của nó giơ lên.

"Uỳnh!"

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mãng Hoang Kỷ


Chương sau
Danh sách chương