Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Quyển 1 Chương 79


Trương Thư Hạc thay một bộ quần áo, đi ra cửa động, sau khi qua hơn mười phút, khi hoàn toàn không cảm ứng được hơi thở của Kim Trảm Nguyên nữa, lúc này mới xoay người nhảy lên một tường đá nơi sườn núi, nhanh chóng rời đi theo phương hướng ngược lại Kim Trảm Nguyên.

Đường trong núi rất không dễ đi, cũng may không có bao nhiêu tang thi, nhưng hiển nhiên nơi đây đã không còn trong phạm vi thành B, cũng không biết trước đây yêu tu đó làm sao tìm được khu rừng già trong núi này, chim bay cá nhảy còn không ít, cây cỏ cũng vẫn còn phong phú, đại khái là nhờ thiên kiệt địa linh, phong thuỷ không tồi, chỗ này còn chưa bị độc tang thi ô nhiễm toàn bộ, thậm chí còn có thể thấy vài con khỉ trên cây đang hái quả dại để dành qua mùa đông.

Cho dù Trương Thư Hạc đi đứng nhẹ nhàng, cũng tốn công sức nửa ngày, nhưng sự lo lắng trong lòng y lại càng dày đặc, bản thân đi trên đường trở ngại trùng điệp, nhưng nếu là hắc báo hóa hình Kim Trảm Nguyên đi thì lại như cá gặp nước, nếu một khi bị hắn phát hiện, đại khái không cần bao lâu sẽ tìm được.

Hơn nữa Trương Thư Hạc đi đường núi thể lực bị tiêu hao rất nhanh, không qua bao lâu đã có dấu hiệu kiệt sức, kế đó y lấy ống gỗ đào từ không gian, trút hai ngụm rượu trái cây ngọc đào vào miệng, một lát sau thể lực mất đi đã được bổ sung đầy, trong cơ thể lại tràn đầy linh khí.

Tinh thần Trương Thư Hạc nhất thời rung lên, thu hồi ống gỗ đào, lại bắt đầu nhanh chóng xuyên qua khu rừng, thân thủ của y đương nhiên người thường không thể so bằng, người thường nếu muốn đi ra khỏi vùng núi này, chí ít phải cần ba ngày, y có rượu trái cây tiên linh nơi tay, chỉ dùng nửa ngày đã rời khỏi núi rừng, tốc độ gần như gấp mấy lần người thường.

Mà ngoại vi núi rừng có không ít cây chết héo và động vật toàn thân biến thành màu đen, tản ra mùi tanh tưởi, hiển nhiên bệnh độc đang lan tràn vào trung tâm rừng cây, đại khái không cần bao lâu nữa, nơi rừng già còn dạt dào sinh cơ này, cũng sẽ trở thành một vùng tĩnh mịch. Trương Thư Hạc không phải một người thiện tâm nương tay, nhưng nghĩ tới đây, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một luồng tâm tình gian nan khổ cực môi hở răng lạnh. Hiện nay tà vật hoành hành, con người khó mà sinh tồn, cho dù y hao hết tâm tư trốn đông trốn tây, nhưng lấy sức lực một người, có thể chống đỡ được mấy năm, thực sự khó có thể dự liệu, e rằng đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi kết cục bị tà vật nuốt ăn, như khu rừng già nơi chốn bồng lai cuối cùng này, vĩnh viễn biến mất giữa đất trời.

Loại tâm tình này y rất ít có, vì vậy chỉ duy trì nửa phút, liền lãnh tĩnh lại, loại tâm tình bi xuân buồn thu dư thừa này không có tác dụng gì với y, còn không bằng lợi dụng ưu thế cây ngọc đào trong tay, nhanh chóng tu thành thân thể toàn linh, đến lúc đó nếu có thể khống chế được linh khí thiên địa, cũng không nhất định không thể chống lại tà vật.

Nghĩ đến đây, ý niệm tu đạo của y lại càng ổn như bàn thạch, hiện tại điều y cần phải làm là tìm một địa phương ổn thỏa để tu luyện, bất quá trước tiên phải làm sao để có thể đào thoát từ trong tay yêu tu kia, lại khiến y có chút đau đầu, nếu yêu tu đó có thể bóp nát khối máu đầu tim cũng tốt, nhưng dọc theo đường đi y đã tùy thời đề cao tinh thần, chuẩn bị chịu đựng sự đau đớn nứt toác khi tâm huyết bị hủy, nhưng lại chậm chạp không xuất hiện.

Lấy năng lực của yêu tu kia, y rời khỏi sơn động đã mấy chục km, làm sao có thể không có chút phát hiện, như vậy hắn còn chưa bóp nát khối máu đầu tim kia, chỉ có thể nói rõ hai loại tình hình, một là yêu tu đó cực có lòng tin đối với việc tìm y về, đồng thời muốn vẫn luôn lấy máu đầu tim để kiềm chế y, hai là yêu tu đó rất có thể đang đuổi theo, đồng thời tùy thời sẽ xuất hiện.

Hai loại tình hình, bất kể loại nào đều khiến sắc mặt Trương Thư Hạc khó coi, chân lại càng đẩy nhanh tốc độ. Trước đây khi cấm thuật còn có tác dụng với hắc báo, y tùy thời đều biết rõ hắc báo đang hoạt động ở phương hướng nào, hiện giờ máu đầu tim bị giam cầm ngược lại, y đã không còn một chút cảm ứng, ngược lại đối phương có thể biết được rõ ràng chỗ của y.

Cứ như vậy, muốn thoát khỏi đối phương càng thêm trắc trở, mà lúc này Trương Thư Hạc có thể đánh cược, chính là đối phương trong lúc truy đuổi trước hết nổi giận, dưới sự không kiên nhẫn vươn tay bóp nát máu đầu tim, vậy y sẽ còn có một tia hy vọng trốn thoát.

Trương Thư Hạc cắn răng không quay đầu lại, vừa nghĩ vừa chạy tới một con đường đất, vội vội vàng vàng lấy ra một chiếc xe từ không gian, sau đó nhanh chóng mở cửa ngồi vào ghế lái, giây phút sau liền lái xe rời khỏi, men theo con đường xuất phát về khu vực không biết.

Ai ngờ đến, vùng núi kia vậy mà là núi XX, là do trên đường y thấy một số chữ mơ hồ trên bảng hiệu rách nát ở mặt tiền cửa hàng mới đoán được. Trương Thư Hạc lần này trốn, chạy tròn sáu ngày, dọc theo đường đi phong trần mệt mỏi, ngay cả quần áo cũng không thay mấy lần, toàn bộ lốp xe đều bị mài mòn cực kỳ nghiêm trọng, cũng chưa kịp thay, sợ khi mình thay lốp, yêu tu kia sẽ đuổi kịp.

Ngay khi Trương Thư Hạc đến một thành thị cách thành B không xa, lốp xe rốt cuộc triệt để nổ, mà lúc này Trương Thư Hạc ngay cả tâm tình chửi má nó cũng không có, liên tục mười ngày lái xe không ngủ không nghỉ, dù y có rượu trái cây tiên linh nơi tay, tinh thần cũng cực kỳ mệt mỏi, mà sợ rằng thay hết bốn lốp lại phải tiêu tốn thời gian rất lâu, dứt khoát thu xe vào không gian, mắt thấy cách thành B không xa, xem xem phải chăng có vận khí tốt mua được một chiếc từ trong tay những người khác chạy tiếp hay không, dường như phiếu đỏ trong tay trước đó đổi ở căn cứ vẫn còn không ít.

Lúc này mặc dù tốc độ đi đường của Trương Thư Hạc không nhanh bằng xe, nhưng bởi vì dùng khinh lực phù, một bước bằng một bước rưỡi của người bình thường, lại có linh khí trong rượu trái cây chống đỡ, cũng không chậm bao nhiêu.

Ngay khi y đi tới sát biên giới thành B, đi thẳng xuyên qua một khu nhà hóa chất, ngoài dự liệu của y thấy được huyết đằng trong một vùng ao hóa chất, huyết đằng dữ tợn kèm theo đốm trắng, hơn mười cọng, đang công kích tới một đám người.

Dọc theo đường đi y chạy, không phải chưa từng thấy qua huyết đằng, trái lại đã thấy rất nhiều, khi mạt thế mới bắt đầu, huyết đằng còn chưa được người ta biết đến, trên đường phố lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là tang thi, nhưng từ ba năm trước đây, thứ này liền bắt đầu tiến vào trong tầm mắt nhân loại, đồng thời trong một hai năm, bắt đầu nhanh chóng tăng nhanh, giống như hạt giống được rải, trong khoảnh khắc chốn chốn đều có, hiện giờ ngay cả sát biên giới thành B cũng có thứ này.

Trong lòng Trương Thư Hạc cũng bắt đầu hơi cảm thấy không ổn, thế nhưng lúc này không phải thời điểm nghĩ những điều này. Ban nãy bởi vì nóng lòng tiến vào thành B, cũng bởi vì trong tiềm thức có chút lòng tin đối với thành B, nghĩ chắc hẳn không có huyết đằng ở chỗ này, nhất thời sơ suất, cuối cùng đón đầu đụng phải, bất quá hiện tại cách không gần, lui lại vòng đường đi vẫn kịp. Y lập tức thu chân, ngón tay kẹp lên mấy tấm phù gỗ đào, nhanh chóng thối lui về phía cửa cách mấy bước.

Ai biết huyết đằng kia thế mà dường như biết có người xông vào trong phạm vi của nó, trong lúc mấy cành nhánh đối phó mấy nhân loại, một nhánh khác đánh tới phía Trương Thư Hạc từ dưới nền đất.

Ngay khi Trương Thư Hạc bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, dường như có điều cảm ứng, lập tức thu chân về phía sau lùi ngược lại mấy bước, cũng cực nhanh vung ra mấy tấm phù gỗ đào về phía trước, khi huyết đằng mang theo đốm trắng đụng tới phù, phát ra một tiếng thét chói tai thê lương như trẻ sơ sinh. Trong nháy mắt Trương Thư Hạc vung ra phù gỗ đào, lập tức lại lấy ra mấy tấm phù từ không gian kẹp trong tay đề phòng.

Mà hiển nhiên huyết đằng kia đã chịu thiệt, giãy dụa một chút liền lui trở về, kế đó lại ngóc đầu trở lại lần nữa đánh úp về phía vị trí của Trương Thư Hạc từ dưới nền đất. Trương Thư Hạc sớm đã có dự liệu, né về phía bức tường bên trái, mấy tấm phù lần nữa được vung ra. Hai hiệp đấu tay đôi, bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt, mà hiển nhiên huyết đằng kia không chịu buông tha y, cuối cùng lại phân thêm một nhánh đến công kích Trương Thư Hạc.

Mấy người dị năng bên kia đã chết ba người, mấy người còn lại vốn đã không còn cách nào phân thân, thế bại đã rõ, bị tiêu diệt là việc sớm muộn, nhưng Trương Thư Hạc vừa đến, lần nữa mang đến hy vọng sống sót, áp lực của mấy người chợt giảm, vì vậy lại phấn chấn tinh thần cuốn lấy mấy cọng huyết đằng kia, mong đợi một đường cơ hội sống cách đó không xa.

Mỗi lần Trương Thư Hạc đáp xuống đất đều sẽ gặp phải công kích của huyết đằng, sau nhiều lần rốt cục cũng phiền chán cái kiểu không dứt này, lăn nghiêng sang một bên, di chuyển có mục đích tới trên bệ xi măng nơi góc tường, sau đó khi đứng lên từ trên mặt đất tay trái vươn xuống phía dưới, một thanh kiếm nhỏ toàn thân màu lục mang theo vòng tuổi, trượt ra từ trong tay, sau khi rót vào ba phần tinh khí, năm đạo lôi điện màu vàng kim đột nhiên lóe ra từ thân kiếm, “Xoẹt” một tiếng bắn vào từ trên bệ xi măng, nhất thời phía dưới truyền đến một tiếng kêu thê lương như trẻ sơ sinh, hiển nhiên đã trúng mục tiêu.

Trương Thư Hạc lại một khắc không ngừng chân thoáng đạp nhảy xuống bệ đá, trong nháy mắt toàn bộ bệ đá phía sau cũng nổ thành khối vụn, bên trong còn pha tạp mấy khối vụn như mủ trắng của huyết đằng, khét đến mức không thể khét hơn, không còn cách nào tái sinh.

Cọng huyết đằng còn lại dường như đã nếm trải uy lực lôi điện, cuối cùng có chút co rúm khua múa, thu trở về. Muốn giết thì giết, muốn chạy thì chạy? Nào có dễ như vậy?

Nguồn:

Trương Thư Hạc vốn đã hận huyết đằng thấu xương, vừa vặn có thể thử xem toàn bộ uy lực của Lôi Kiếm trong tay, một luồng ý niệm phẫn nộ lóe qua, phân nửa tinh khí toàn thân liền chảy vào Lôi Kiếm, nâng tay liền đánh tới vị trí rễ chính của huyết đằng.

Những người còn lại đã sớm luôn chú ý đến bên Trương Thư Hạc, sau khi biết được y đắc thủ thì đều hưng phấn khó diễn tả. Huyết đằng cũng bởi vì bị thương một dây, động tác không còn bừa bãi giống ban nãy nữa, mấy người thấy Trương Thư Hạc muốn đối phó huyết đằng thì đều cầu còn không được, cực có năng lực quan sát đã sớm lui qua bên cạnh.

Trong chớp mắt, hơn mười sợi tơ sét màu vàng kim “xoẹt xoẹt” bốc lên từ trên thân kiếm xanh, hiện lên tầng tầng độ cung màu vàng kim nhạt, sau đó thuận theo ánh mắt bắn ra dây dưa xoay quanh trên không trung.

Huyết đằng dường như biết lợi hại, muốn thu hết thảy cành nhánh chui xuống nền đất, thế nhưng hiển nhiên tốc độ của những sợi tơ màu vàng kim kia nhanh như tia chớp, khi mấy chục sợi vàng kim tụ lại với nhau xoắn thành một thể, rốt cuộc như dây thép được bện thắt, sau cùng oanh tới chỗ trái tim như muốn thu hồi của huyết đằng, sau đó một đạo kim quang chói mắt im hơi lặng tiếng lóe qua.

Tiếng trẻ sơ sinh kêu kinh hoảng vừa mới vang lên đã tắt nghẹn, đợi khi kim quang tán đi, huyết đằng đáng sợ vốn hơn mười người dị năng đều không dám trực tiếp đối mặt, cuối cùng đã tự động chia năm xẻ bảy trên mặt đất, dưới mấy đạo kim quang liền biến thành một bãi tro đen, chết không thể chết thêm được nữa.

Thẳng đến mấy giây sau, mới có người phản ứng lại, ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và mừng rỡ đến gần Trương Thư Hạc, kế đó nói: “Cậu là Trương đạo sĩ đúng không? Trời ạ, thật là Trương đạo sĩ, cậu còn nhớ tiểu đội Mãnh Hổ không?” Trong ánh mắt đối phương lộ ra vẻ khó có thể tưởng tượng và một chút thần sắc kinh dị, mơ hồ cảm thấy Trương Thư Hạc có chút khác biệt với khi gặp mặt lần trước, nhưng lại không thể nói ra khác ở nơi nào, nhưng hơi thở ôn hòa toàn thân khiến người ta cảm thấy ấm áp này thật sự khiến người ta nhịn không được muốn thân cận, nhìn thêm vài lần đều không thể dời được tầm mắt.

Điều này cũng có quan hệ với việc Trương Thư Hạc tu luyện công pháp có chút thành tựu, y vốn muốn tu đến thân thể toàn linh, thân thể toàn linh chính là tụ toàn bộ linh khí tinh thuần của đất trời lên toàn thân, xây dựng lại huyết mạch, lấy linh tu thân, luyện thành linh thể vô thượng. Công pháp này mỗi khi thành tựu được một lần, toàn thân đều sẽ sinh ra hơi thở linh khí với trình độ khác nhau, mà người cũng là sinh vật thu nạp linh khí đất trời, đối với sự vật dày đặc linh khí, sẽ tự nhiên không tự chủ được sản sinh chút trạng thái sung sướng thân cận.

Hiển nhiên người này cũng như thế, lại có chút kích động mở lớn hai mắt dùng sức kéo tay Trương Thư Hạc cảm tạ: “Trương đạo sĩ, tôi chính là đội trưởng tiểu đội Mãnh Hổ mà lần trước cậu cứu ở trong cổ mộ, lúc đó nếu không phải có cậu, e rằng tiểu đội Mãnh Hổ chúng tôi sẽ phải bị diệt toàn quân, tôi cũng không sống được đến hôm nay, chẳng qua về sau đợi cậu rất lâu cũng không thấy xuất hiện, còn tưởng cậu vì yểm hộ chúng tôi mà đã đồng quy vu tận với huyết đằng trong cổ mộ, thực sự không ngờ cậu còn sống, hơn nữa lúc này nơi đây lại cứu tôi một mạng, Trần Đông tôi thật sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào, về sau chỉ cần một câu nói của cậu, xông pha khói lửa Trần mỗ đều không chối từ...”

Mà lúc này Trương Thư Hạc lại hoàn toàn không để ý đến thần sắc kích động của đối phương, trong lòng y đang có chút hối hận, kéo dài thời gian sợ rằng sẽ sinh biến, kế đó có chút không kiên nhẫn muốn tránh ra nắm tay nhiệt tình của đối phương, nhanh chóng rời đi.

Lại đột nhiên biến sắc, không tự chủ được nhìn lại về phía sau, chỉ thấy một bóng người cực nhanh như muốn bay lên trời, trong chớp mắt đã tới trước mắt, trong đôi con ngươi đen tím kia toát ra lửa giận hừng hực, gắt gao nhìn chằm chằm đôi tay nắm chặt Trương Thư Hạc của nam nhân kia.

Đối với bản tính dã thú mà nói, bất cứ thứ gì xông vào lãnh địa của hắn, xâm phạm vật sở hữu của hắn, đều sẽ chỉ có một kết cục, chết!

Vì vậy, trong ánh mắt kinh hoảng cực độ của Trần Đông, người nọ vẫn không giảm tốc độ lướt qua từ bên người gã, chỉ thấy “Bành” một tiếng, Trần Đông biến mất tại chỗ, tiếp theo trong nháy mắt đã xuất hiện trên vách tường ngoài mấy mét, cực kỳ thống khổ bị người dùng tay treo lên cao như xách một con gà, cả người đều kẹt trên vách tường hõm sâu trong gạch thống khổ rên rỉ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh