Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 72: Tỷ tỷ phẫn nộ 1

Chương sau
Danh sách chương

Edit: Jess93

"Cô có tổng cộng 5 điểm cho ba nhiệm vụ thí luyện!" A Lê rất phiền muộn, việc đánh giá hoàn thành nhiệm vụ của người chấp hành, sẽ ảnh hưởng đến số lượng linh dịch cô thu được.

Cô cũng không muốn người chấp hành trăm cay nghìn đắng giành được này lại nhận cơm hộp sớm!

A Lê sẽ không nói với Lâm Tịch, trước đó những người chấp hành mà cô chọn cũng chỉ làm vài nhiệm vụ liền treo. Tham thì thâm, cho nên lần này A Lê mới chọn một mình Lâm Tịch.

Nếu như không nhìn lầm, Lâm Tịch hẳn là sẽ không dễ dàng treo, bởi vì A Lê rõ ràng nhìn thấy linh hồn trong cơ thể Lâm Tịch.. Hi vọng cô không nhìn lầm!

Người chấp hành đẳng cấp càng cao linh dịch thu được mới càng nhiều, hơn nữa chỉ có người chấp hành kinh nghiệm phong phú mới có thể đạt được càng nhiều đánh giá nhiệm vụ cực kỳ hoàn mỹ.

Cũng chỉ có cực kỳ hoàn mỹ mới có thể mở ra loại nhiệm vụ đó, đôi mắt to ngập nước của A Lê nhìn chằm chằm Lâm Tịch không chớp mắt, sau đó..

Đùng đùng đùng nhảy qua, tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Tịch, tiếp tục nhìn chằm chằm, tiếp tục nhìn chằm chằm..

Lâm Tịch cảm thấy ác hàn một hồi, nhìn lão nương làm cái gì, không hẹn! Chúng ta không hẹn nha!

Ánh mắt ghét bỏ của đối phương khiến A Lê tỉnh táo lại, cũng may, bây giờ mình quá đen, cho nên xem như là đỏ mặt, cũng nhìn không ra!

Đại khái đây là chỗ tốt duy nhất của da đen, A Lê tìm niềm vui trong đau khổ suy nghĩ.

"Lâm Tịch, cô muốn thêm điểm ở đâu?"

"Ngươi có đề nghị gì không?" Lâm Tịch không ngại học hỏi kẻ dưới.

"Như thế này, mị lực của cô quá thấp, lúc làm nhiệm vụ sẽ khiến người khác cảm thấy ghét bỏ, sẽ không dễ dàng tin tưởng cô, thêm 3 điểm, vũ lực cũng không cao, thêm 1 điểm, nếu như dáng dấp quá khó nhìn, cũng có ảnh hưởng không tốt đối với nhiệm vụ, thêm 1 điểm dung mạo."

"Ừm!" Lâm Tịch nghiêm túc gật đầu "Ngươi nói đúng, xin hãy giúp tôi thêm 5 điểm vào vũ lực!"

Đùng!

Trứng muối lớn biến thành trứng rán bày trên mặt đất, A Lê nước mắt tràn mi: Nếu không nghe người ta, cô còn muốn hỏi làm gì? Đùa giỡn ta rất vui?

"Tôi cảm thấy ngươi nói rất đúng nha! Nhưng mà tôi tương đối tin tưởng vũ lực, nếu lúc sinh tồn trên đảo hoang không có vũ lực, đoán chừng tôi đã biến thành linh dịch bị mọi người hấp thu." Lâm Tịch một chút ý tứ xin lỗi cũng không có.

Tốt tốt tốt!

Cô đẹp như vậy, nói cái gì cũng đúng!

Móng vuốt mập mạp của A Lê vung lên, số liệu cá nhân của Lâm Tịch liền được đổi mới.

Họ tên: Lâm Tịch

Số hiệu: 5687

Cấp bậc: Cấp 3 (Người chấp hành sơ cấp)

Điểm tích lũy: 10

Huyền tinh: 17

Sinh mệnh: 50

Linh hồn: 50 (Số liệu bị động)

Dung mạo: 35

Trí tuệ: 55

Vũ lực: 20

May mắn: 12 (Số liệu bị động)

Mị lực: 6

Tư chất: 10 (Số liệu bị động)

Công đức: 1 (Số liệu bị động)

Xây dựng: 5

Kỹ năng: Trung y cấp 1, hai mươi Đoạn Cẩm cấp 1

"Này, trước đó xây dựng và kỹ năng đều không có nha, tại sao lại đột nhiên xuất hiện?" Lâm Tịch giống như phát hiện đại lục mới.

A Lê nghiêng người tìm không thấy đầu ở đâu, rất trầm bổng nói: "Xây dựng à, trước đó cô không có, sau đó chúng ta mở ra gian phòng, lại mua đồ dùng trong nhà, tự nhiên sẽ có rồi! Cái này cần tiêu hao huyền tinh đến bảo dưỡng, xây dựng nhỏ hơn, huyền tinh tiêu hao càng nhỏ. Mà kỹ năng hả, người chấp hành cấp 0 chẳng có cách nào hiển thị, thăng cấp dĩ nhiên là có thể nhìn thấy nha!"

"Vậy nếu như huyền tinh của tôi không đủ thanh toán cho mức độ xây dựng sẽ như thế nào?" Lâm Tịch có dự cảm không tốt, xã khu quỷ quái này quá đen tối nha, cái gì cũng muốn tiền!

"Hệ thống cưỡng chế thu hồi!"

Lâm Tịch nhìn thế nào cũng cảm thấy trong đôi mắt to tròn của A Lê đều tràn đầy ác ý.

Quả nhiên, chỉ nghe A Lê nói: "Thu hồi với giá bằng một nửa giá gốc!"

Mẹ nó, biết ngay mà!

A Lê lại cắm đao: "Cho nên mỗi lần trước khi cô làm nhiệm vụ nhất định phải nhớ kỹ, để lại đầy đủ phí dụng cho nhà cửa, dù sao, không bột đố gột nên hồ mà!"

Móa, làm sao một người phụ nữ có thể khéo léo dùng nó như thế? Sao ngươi không đi chết đi!

Lâm Tịch dám khẳng định, đại lão Diệu Huyền xã khu này tuyệt đối là một con Tỳ Hưu, chỉ được phép vào không cho phép ra!

Lâm Tịch đã nhận mệnh, ỉu xìu ngượng ngùng hỏi: "Như vậy xin hỏi, để duy trì mức độ xây dựng cần bao nhiêu huyền tinh nha?"

"Thân mến! Bình thường mà nói bây giờ nhiệm vụ của cô được kiểm soát từ 3 đến 5 năm, chỉ cần 15 điểm huyền tinh, vừa vặn đủ rồi nha!" A Lê còn duỗi móng vuốt mập mạp của mình ra đưa chữ "..."

Lâm Tịch thẹn quá thành giận một chân đạp bay, A Lê hét lên rồi ngã gục xuống, lại biến thành một viên tròn tròn dán trên mặt đất.

"Thân mến! Trứng muối trứng rán nha!" Lâm Tịch học theo ngay tức thì, cũng đưa ra chữ "..."

Sau đó Lâm Tịch phát hiện một cái bánh trứng vừa tròn vừa đen như bánh bột ngô cách mình càng ngày càng gần.

"Bộp!"

Lâm Tịch ưu nhã bay ra ngoài!

Cơn chóng mặt cùng với cơn đau nhức kịch liệt trên đùi suýt chút nữa khiến Lâm Tịch ngất đi!

Lâm Tịch vừa muốn chửi ầm lên: A Lê chết tiệt, đồ trứng vịt thối nhà ngươi, trứng gà nát!

Lại phát hiện nơi này không phải ở trên thuyền, mà là một con đường hoang vu bị vứt bỏ.

Giờ phút này cô đang ngồi trong vũng máu, với một cái chân đang vặn vẹo trong tư thế kì lạ, Lâm Tịch xé quần ra bằng bàn tay mang theo vết trầy xước, phát hiện trên đùi sưng tụ máu bầm, đã hơi biến dạng, đau nhức thành như vậy, nhất định là gãy xương. Mặt khác cái chân còn lại không có vấn đề gì quá lớn, chẳng qua cũng chỉ có mấy chỗ trầy da, đang có máu tươi chảy cuồn cuộn.

Cách đó không xa, một chiếc xe chở hàng có phần đuôi lõm xuống và một chiếc xe việt dã đã hoàn toàn thay đổi giống như đang nói vụ tai nạn xe cộ này thảm liệt đến mức nào. Mà ở hiện trường tai nạn xe cộ có một người đàn ông trẻ tuổi trên trán chảy máu đang văng nước miếng tranh luận với một ông chú trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi.

Lâm Tịch liếc mắt đã nhìn ra mình và soái ca chạy xe việt dã kia bất kể tuổi tác cách ăn mặc hay bao gồm vết thương trầy da cũng tương đối hợp nhau, rõ ràng cho thấy là cùng nhau.

Nhưng mà..

Lâm Tịch cắn răng chịu đựng đau đớn, hiện tại mau gọi 120 đưa cô đi bệnh viện hẳn là quan trọng hơn việc cãi nhau ai nên chịu trách nhiệm vì vụ tai nạn xe cộ này nhỉ!

Người đàn ông trẻ tuổi nói: Vận tốc xe của chú quá nhanh lại đột nhiên thắng gấp, đèn sau còn chưa bật lên tại sao trách tôi đụng vào đuôi xe blabla..

Ông chú trung niên nói: Là xe cậu vượt qua khoảng cách an toàn, tông vào đuôi xe còn trách tôi? Tôi cũng không có chạy nhanh blabla..

Lâm Tịch phát điên, mẹ nó ai nói hai người phụ nữ tương đương 1000 con vịt, hai người đàn ông này tương đương với 5000 con vịt!

Trong đầu truyền đến giọng nói A Lê: "Lâm Tịch, hiện tại truyền cốt truyện sao?"

Bên kia hai tên ngu xuẩn đang thay nhau tranh luận, quên hết tất cả, thử la lên vài tiếng từ đầu đến cuối không có người để ý tới, Lâm Tịch hữu khí vô lực dùng ý niệm giao lưu cùng A Lê: "Truyền tới đi."

Đây là một câu chuyện cẩu huyết chị em giành chồng.

An Dật Chu là một thương nhân nhỏ có gia cảnh giàu có, cả đời đều trôi qua xuôi gió xuôi nước. Người khác tốt nghiệp đại học tương đương chia tay, ông ta thuận lợi cưới hoa khôi làm vợ, người khác tốt nghiệp đại học tương đương với thất nghiệp, ông ta cùng vợ xuống biển làm ăn cũng là làm cái gì kiếm lời cái đó.

Mà An Dật Chu cũng không phải là một người rất có dã tâm, trước mắt công ty chỉ duy trì hiện trạng, so với bên trên thì không đủ so với bên dưới có thừa, cuộc sống trôi qua cũng rất hài lòng.

Điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy hơi tiếc nuối, đó là trong nhà chỉ có hai đứa con gái, mặc dù lớn lên như hoa như ngọc, nhưng dù sao vẫn có hơi tiếc nuối.

Liền kề với biệt thự An gia chính là Lục gia, thật trùng hợp đó là nữ chủ nhân hai nhà là bạn học cùng lớp đại học, dĩ nhiên hai nhà qua lại tương đối thân thiết, mà Lục Thời Dã con trai duy nhất Lục gia cứ như vậy đi vào thế giới An gia.

Chớp mắt một cái, ba đứa trẻ thanh mai trúc mã cũng đã lớn rồi.

Lục Thời Dã cao lớn đẹp trai, anh ta học thiết kế kiến trúc, bởi vì thành tích ưu tú, tài hoa hơn người, lúc còn ở trường học lúc đã được một công ty ký hợp đồng, trước mắt đã là một kiến trúc sư hơi có danh tiếng ở thành phố B.

An Tử Hàm con gái lớn An gia cũng ưu tú giống Lục Thời Dã, không đúng, phải nói là ưu tú hơn Lục Thời Dã, từ trước tới giờ cô ấy chưa từng đứng thứ hai trong những cuộc thi từ thời nhà trẻ, xứng đáng là một mỹ nữ học bá.

Nếu như sau này không phát sinh nhiều sự kiện cẩu huyết như vậy, chắc chắn An Tử Hàm sẽ đến học tập ở đại học H tại nước M, nơi mà cô ấy đã hướng tới từ nhỏ, tương lai tiền đồ vô hạn.

Tất cả mọi bi kịch bắt nguồn ở chỗ An Tử Hàm thích Lục Thời Dã.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên


Chương sau
Danh sách chương