Minh Uyên

Chương 4


Có lẽ hôm nay không phải ngày tốt để đọc sách. Vừa mới cơm nước xong, triển khai động tác —— nằm xuống tháp thượng —— mở sách, hạ nhân liền đến thông báo —— quốc chủ giá lâm!

Chẳng lẽ trên hoàng lịch viết hôm nay thích hợp xuất hành? Mặc Minh Uyên kinh ngạc chọn mi: có lẽ hắn nên ra ngoài một chút?

“Vi thần tham kiến bệ hạ!” Trên Ti vi thường hay nói như vậy thì phải? Chắp tay hạ thấp người, Mặc Minh Uyên nghĩ thầm.

“Thanh vương không cần đa lễ!” Quốc chủ thiếu niên nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, một thân trường sam xanh nhạt buộc thắt lưng, tôn lên vòng eo mảnh mai.

“Bệ hạ mời ngồi!” Liếc mắt nam tử tuấn mỹ theo sát Mặc Giác, Mặc Minh Uyên nghiêng người nhường vị trí sau thư trác, động tác cung kính, ngữ khí biếng nhác trước sau như một. Quả nhiên “Rất nhanh sẽ đến thăm hắn” biến thành thật lâu, đã qua một tháng.

Mặc Giác gật đầu ngồi xuống, tò mò nhìn tấu chương trên án, “Minh uyên, đây là tấu chương ư?”

“Thừa tướng đưa tới, nói là công việc của vi thần.” Hắn thản nhiên trả lời.

“Vậy Minh Uyên đã xem qua!” Vươn tay lấy một quyển mở ra, ngạc nhiên nói: “Minh uyên thật lợi hại nha, chữ rất đẹp! Nghiêu, ngươi xem!”

Vũ Văn Nghiêu cúi đầu nhìn nhìn, không nói gì: mấu chốt không phải chữ đẹp. Lời phê của Thanh vương ngắn gọn, nhưng trọng tâm, thiết yếu, không hề giống người chưa từng xử lý chính vụ. Không ngờ, trước kia ăn chơi trác táng, sau khi mất trí nhớ lại biểu hiện tài hoa kinh người như vậy.

Không chút để ý, Mặc Minh Uyên lười biếng nói: “Không biết hôm nay bệ hạ tới đây, có việc gì ư?”

“Nga? Đúng rồi! Minh Uyên, thương thế của ngươi đã tốt chưa?” Lúc này Mặc Giác mới nhớ tới mục đích đến của mình, thân thiết hỏi.

“Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thương thế của thần không còn đáng ngại.” Hắn cúi người, lễ nghi chu toàn, đáp lời.

“Vương gia đã bình phục, ngày mai nên vào triều?” Vũ Văn nghiêu đột nhiên lên tiếng, thanh âm như đàn Vi-ô-lông trầm thấp dễ nghe, đầy lôi cuốn.

Vào triều? Nghĩa là bốn, năm giờ sáng phải rời giường? Mặc Minh Uyên kinh hãi, trên mặt cũng không biểu lộ: “Hình như trước kia bổn vương chưa từng thượng triều, đúng không? Vũ Văn thị vệ.”

“Trước kia Minh Uyên chưa từng thượng triều.” Thiếu niên thành thật nói.

Vũ Văn Nghiêu bất đắc dĩ mà sủng nịch nhìn Mặc Giác một cái, nói tiếp: “Trước kia Vương gia không quan tâm chính sự, bệ hạ mới đặc xá Vương gia không cần vào triều sớm. Nhưng hôm nay Vương gia đồng ý xử lý tấu chương, chứng tỏ Vương gia có tâm hồi triều, hiển nhiên nên vào triều nghị sự.”

Nói thật đường hoàng, thật có lý, nhưng là vì kéo thêm người làm việc thay tiểu tử kia, còn mình có thể độc chiếm tiểu tử kia nhiều một chút chứ gì! Mặc Minh Uyên thầm mắng, giảo hoạt.

Nhưng, hắn tìm không ra lý do từ chối! Thực phiền toái!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Minh Uyên