Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Chương 22: Chương 22


Edit: KienHuyetPhongHau????

Nam Nhứ quyết định giả ngu.

Tiên Hội Bồng Lai, là nói ý gì nàng nghe không hiểu!

Mèo con làm sao có thể hiểu các ngươi nói cái gì phức tạp như vậy?

“Ngao?”

Mèo con ngây thơ nháy một đôi mắt to nhìn hắn, lỗ tai nhòn nhọn “Tạch” một chút dựng thẳng lên.

Lê Vân gãi gãi cằm nó: “Ngươi không muốn đi?”

Mèo nhỏ gật đầu, lông tơ trên chán lắc qua lắc lại.

“Vậy được.”

Lê Vân cầm lấy một cái đồ vật màu bạc trong tay, “Mang cái này lên.”

Hả?

Nam Nhứ tập trung nhìn, trong tay hắn cầm theo, chính là lục lạc nhỏ màu bạc.

Hảaaaa???

Thứ lục lạc này khiến cho nàng cảnh giác.

Nàng hồi tưởng lại, lúc ấy nửa tỉnh nửa mơ nghe được Lê Vân cùng người nào đó nói chuyện.

Lúc ấy…… Hình như là Lê Vân yêu cầu đối phương làm cho nàng một cái lục lạc có công năng định vị?

Nàng cũng không thể mang cái này!

Nam Nhứ phòng bị mà lùi về phía sau một bước.

Lê Vân phe phẩy lục lạc, quơ quơ về phía nàng: “Sơ Thất, nó có thể bảo hộ ngươi.”

Chuông bạc thanh thúy, thân thể Nam Nhứ căng thẳng, không cao hứng mà nhìn hắn kêu một tiếng: “Ngao!”

Bảo hộ nàng cũng không muốn mang.

Quay ngựa chính là chuyện lớn quan trong nhất!

Thấy mèo nhỏ bài xích lục lạc này như thế, Lê Vân đặt lục lạc ở một bên, lấy ra một viên thảo dược xanh biếc.

Hắn thấp giọng nhẹ nói: “Sơ Thất, muốn sao?”

…… Là kẹo bạc hà a!

Hai mắt Nam Nhứ tỏa sáng.

Mấy ngày nay nàng ăn không ít đồ ăn vặt Trúc sư huynh mua, bên trong có đủ loại đặc sản quý hiếm đều có, chính là khắp nơi đều khó mà mua được viên Lưu Li thảo.

Hừ, nàng có lý do hoài nghi là bởi vì lần trước thiếu chút nữa bị Lưu Li thảo của Hàn Ngọc câu chạy, Lê Vân mang thù.

Không chiếm được vĩnh viễn xôn xao trong lòng.

Vẫn luôn muốn ăn nhưng chưa từng được ăn, mùi hương kẹo bạc hà bay đến trước mặt nàng, câu lấy nàng, Nam Nhứ ngo ngoe rục rịch.

Thơm quá a.

Thật muốn nếm thử......

Tức khắc mèo con động tâm, tiến về phía trước một bước nhỏ.

Sau đó nàng nhanh chóng tỉnh lại.

Phi phi phi.

Người này chính là muốn thiết lập bẫy rập mê hoặc nàng!

Mèo còn đứng yên tại chỗ, ngửa đầu trừng mắt hắn.

Lê Vân thấy nó nhịn xuống, hơi hơi dương môi.

Hắn cầm lấy túi trữ vật trong tay, tùy ý mà đem miệng túi mở ra, “Xôn xao” một chút, một đống thảo viên lớn xanh biếc lăn ra tới.

“Sơ Thất,” hắn nhìn đôi mắt mèo nhỏ, lại hỏi một lần nữa, “Muốn sao?”

Định mệnh.

Một mảnh kẹo bạc hà to như vậy......Mèo con nào có thể chịu được a!

Nam Nhứ nghe mùi hương Lưu Li thảo nồng đậm đến mê say, cỗ khát vọng trong lòng đã không kìm nén được.

Nào có người như vậy a!

Không nói võ đức!

Nam Nhứ a Nam Nhứ, nàng trong lòng mắng tỉnh chính mình, ngươi đường đường là thần thú Toan Nghê, làm sao có thể bị cái này thu mua?

Làm thần thú, phải có cốt khí.

Trong lòng chính nghĩa hiên ngang mà nghĩ như vậy, móng vuốt nhỏ của nàng lại không chịu khống chế mà đi về phía trước.

Ô ô ô.

Nàng không nghĩ đến.

Chính là thật nhiều, thật nhiều......Kẹo bạc hà như vậy a!

Nàng chỉ hút một ngụm.

Thật sự, chỉ một ngụm.

Nàng nhào lên, ngâm mình ở trong kẹo bạc hà, hai móng ôm lấy một viên thảo viên, liếm một ngụm.

Oa ——

Thì ra hút kẹo bạc hà là loại cảm giác này a.

Mèo con như mơ như ảo, như say như dại, ôm thảo viên nằm xuống ngay tại chỗ, si mê mà nheo lại đôi mắt.

Lê Vân cũng để nàng ôm viên Lưu Li thảo liếm tới liếm lui, không có can thiệp nàng.

Vì thế, dưới sự tê liệt của kẹo bạc hà, nhất thời Nam Nhứ thả lỏng lòng cảnh giác.

Sau đó chân trái phía trước của nàng đau đớn một chút!

Trong nháy mắt Nam Nhứ từ giữa kẹo bạc hà bừng tỉnh.

Nàng vừa mở mắt, liền nhìn đến trên tay Lê Vân cầm một cây kim châm, lấy một giọt máu của nàng, tích nhập lục lạc màu bạc.

Ngay sau đó, lục lạc kia “ong ong” chấn động vài phần, bay lên trên không.

Đầu ngón tay Lê Vân động một chút, dải lụa của chuông bạc buộc lên cần cổ nàng.

Nam Nhứ:???!

Đáng giận.

Xem ngươi sư tôn ngày thường nghiêm trang như vậy, thế mà lại đánh lén!

Tức khắc, Nam Nhứ cảm thấy kẹo bạc hà trong tay đều không thơm.

Nàng ném thảo viên xuống, phẫn nộ mà đứng lên, hướng về phía Lê Vân gầm nhẹ: “Ngao ——”

Lê Vân cầm lấy kiếm, thành thạo mà cắt một vết cắt ở đầu ngón tay, đưa tới bên môi nàng: “Ngoan, đừng nháo.”

Nam Nhứ: “……”

Người này sao lại như vậy!

Hắn nghĩ có thể tùy tùy tiện tiện lấy máu là có thể dỗ nàng tốt sao!

Nàng là mèo con tùy tiện như thế này sao!!!

.......Được thôi nàng chính là như vậy.

Dù sao máu hắn cũng thơm hơn kẹo bạc hà!

Nam Nhứ hả giận mà “Ngao ô” một ngụm ngậm lên hắn ngón tay, nặng nề mà cắn một chút.

Lê Vân mặt không đổi sắc, một cái tay khác còn trấn an mà xoa xoa đầu nàng.

Nam Nhứ bi phẫn đan xen.

Nàng như cũ chưa hết giận, duỗi móng vuốt cào hắn.

Gãi gãi, lại đi lay lục lạc trên cổ, ý đồ đem lục lạc lộng xuống dưới.

Lê Vân ngồi ngay ngắn ở đó, trong tay cầm một quyển sách, thường thường liếc mắt nàng, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, không cóc ngăn cản.

Dải lụa của lục lạc rất dễ cởi, cũng không có gắt gao quấn quanh cổ nàng.

Nhưng lục lạc nhỏ kia......

Kể cả từ trên cổ nàng ít nhiều rơi xuống, cuối cùng cũng tự động bay trở về, dải lụa sẽ một lần nữa quấn quanh cổ nàng!

Nam Nhứ làm vô số lần, cuối cùng đối với lục lạc này không biết giận như thế nào.

.......Nàng xem như là biết Lê Vân vì sao không ngăn cản nàng.

Giả hỏa được lắm, đây là công nghệ đen của Tu Chân giới lấy máu nhận chủ sao.

Nếu smart phone có công năng lấy máu nhận chủ, nếu không nàng năm đó cũng sẽ không ba tháng bị trộm mất ba cái di động.

Một lần cuối cùng đem lục lạc từ trên cổ xuống, Nam Nhứ tức giận mà thả ra một tia linh lực đối với lục lạc.

Nàng kỳ thật không biết sử dụng linh lực trong thân thể mình.

Lúc trước linh lực trong kinh mạch hỗn loạn, mỗi thời mỗi khắc nàng đều rất đau, căn bản không có nửa điểm ý muốn điều động linh lực.

Sau nàng tới Thái Huyền Tông, thành kiếm tu, cả ngày đều luyện kiếm, cũng không có người dạy nàng pháp thuật cách sử dụng linh lực.

Duy chỉ có hai lần chính thức mà nàng sử dụng linh lực, là lúc luyện đan.

Luyện đan thả linh lực, giống như là dùng giấy báo nhóm lửa để đốt củi.

Nam Nhứ sử dụng phương thức tiếp xúc linh lực chỉ có một loại này mà thôi, vậy nên nàng lúc này đây, cũng là phỏng theo lúc trước mà làm.

Nhưng nàng không nghĩ tới, nàng trực tiếp thả ra quả cầu lửa nhỏ!

Lục lạc màu bạc bị cầu lửa hung mãnh thiêu đến biến thành màu đen, Lê Vân thoáng nhìn qua, lập tức buông sách trong tay, bấm quyết.

Hắn vung tay lên, một cột nước tản ra hàn ý ngay lập tức rót xuống lục lạc.

“Xèo ——”

Nước lửa gặp nhau, bốc ra một mảnh sương mù mênh mang hơi nước.

Ngay từ đầu Nam Nhứ đã bị một trận này làm sợ tới mức ngốc chút, sau đó trong lòng lại vui như hoa nở.

Nam Nhứ giống như tiểu hài tư nghịch ngợm, nhịn không được mà nghĩ: Bị thiêu một chút, chắc là lục lạc này sẽ không bị cháy hỏng đi?

Sau đó nàng liền nhìn thấy, mất đi dải lụa, lục lạc nhỏ bị thiêu đến nửa bạc nửa đen nhánh, vặn vặn vẹo vẹo mà vẫn ngoan cường bay lên, một lần nữa dán ở cổ nàng.

Nam Nhứ: “……”

Ựa!

Vậy mà không có hỏng.

Đáng giận.

Cái cẩu lục lạc này sao lại giống Lê Vân không nói võ đức như vậy!

Lửa tắt, Lê Vân khẽ nhíu mày: “Sơ Thất, không được cho phép lửa đốt nó.”

Nam Nhứ vẻ mặt ủ rũ, rầu rĩ không vui mà nằm sấp xuống, không muốn để ý đến hắn.

Lê Vân cầm lục lạc lên, kiểm tra lục lạc có hư hay không.

Nắm đó thời kỳ hắn Nguyên Anh, đã từng phong ấn ba đạo kiếm khí đặt ở nới đó của Đoạn Chương, lần này tìm Đoạn Chương luyện khí, liền bảo hắn dùng tất cả.

Trong lục lạc, phong ấn kiếm khí thật ra rất hoàn hảo, chỉ là.....

Lê Vân nhìn tới một cái lục lạc màu kim ở bên hông, rót vào một tia linh lực.

Mẫu kiện trong tay hắn ngay lập tức phát ra tiếng chuông thanh thúy, lục lạc nhỏ bị thiêu đen phảng phất như phát ra tiếng nấc nhỏ, rồi sau đó không đáp lại nữa.

Cho dù hắn nắm Kim Linh, chuông bạc ở gần ngay trước mắt, hắn cũng không có cách cảm giác đến.

Ánh mắt hắn sâu kín dừng ở trên người mèo nhỏ.

Sơ Thất.......Thế nhưng có thể đem lục lạc này làm hỏng?

Lê Vân cầm lấy thạch truyền âm.

Một lát sau, người đối diện nói: “Thế nào, thu tiền được rồi?”

“Thu được, nhưng……” Lê Vân tạm dừng một chút, “Hỏng rồi.”

Thanh âm người đối diện lập tức cất cao lên: “Hỏng rồi? Không có khả năng! Đoạn Chương ta đã ra tay luyện pháp khí, thì không có khả năng bị hư!”

Lê Vân nói: “Bị mèo nhà ta đốt cháy hỏng.”

Cháy hỏng?

Nam Nhứ nghe được lời này, nháy mắt vui sướng lên.

Tốt quá!

Đoạn Chương: “…… Một câu nhiều thêm mấy chữ có thể nghẹn chết ngươi đúng không!”

Dọa hắn nhảy dựng lên, còn tưởng rằng pháp khí hắn luyện ra thật sự có vấn đề gì.

Tuy vậy, mèo làm cháy hỏng lục lạc???

Đoạn Chương cảm thấy không thích hợp hỏi: “Mèo ngươi nuôi kia không phải là mèo hoang sao?”

Lê Vân liếc mắt mèo nhỏ nghịch ngợm vừa tác loạn.

Mèo hoang nhỏ đúng tình hợp lý nhìn trở về hắn, đôi mắt ánh vàng rực rỡ, hoàn toàn không cảm thấy mình sai.

Lê Vân nói: “Ừm, nó mê chơi lửa.”

“Ngươi thật là, ngươi cho nó chơi lửa gì vậy? Lửa gì mà lợi hại như vậy, có thể đem pháp khí thiên phẩm ta làm cháy hỏng?” Đoạn Chương phun tào nói, “Chỉ sợ mèo hoang chơi lửa lợi hại như vậy, thật không sợ nó đem ở phòng của ngươi cũng thiêu luôn.”

Đoạn Chương hỏi: “Hỏng như thế nào rồi?”

Lê Vân nói: “Kim Linh vô pháp cảm giác được vị trí của chuông bạc.”

“À, cái này sao……” Đoạn Chương nhẹ nhàng thở ra, “Vấn đề nhỏ.”

Pháp khí này khó luyện chế nhất là đem ba đạo kiếm khí phong ấn vào, còn cảm ứng với mẫu kiện, tùy tiện tìm một đệ tử Trúc Cơ kỳ cũng có thể làm được.

Đoạn Chương nói: “Ta có thể sửa cho ngươi, chẳng qua ta khởi hành đi Tiên Hội Bồng Lai.

Nếu là phải sửa tốt cho ngươi, cần chút thời gian, đợi ta trở lại Phá Hư Tông.

Nếu ngươi cũng muốn tới này Tiên Hội Bồng Lai, ta có thể mượn địa hỏa của Bách Thảo Cốc, luyện chế một lần nữa cho ngươi.”

Lê Vân nói: “Vậy gặp ở Tiên Hội Bồng Lai.”

Từ sau khi Lê Vân trúng hàn độc, thời điểm năm đó hắn thực lực chính thịnh, xưa nay hắn cũng cao ngạo, gần như không xuất hiện vào mấy ngày này.

Hắn ngoài ý muốn nói: “Ngươi vậy mà muốn ra khỏi cửa?”

Lê Vân nói: “Ta muốn đúc lại Trảm Phong.”

Nga……

Nam Nhứ một bên nghe, cuối cùng cũng biết nguyên do Lê Vân rời xa nhà.

Thì ra là ra ngoài để đúc lại kiếm một lần nữa.

Kiếm tu muốn đúc lại kiếm của chính mình, đương nhiên là chuyện tốt.

Cái khác thì không nói, ít nhất là cỗ hả dạ trong lòng kia đã trở lại.

Đoạn Chương cũng vì bằng hữu cao hứng: “Vậy liền gặp ở Tiên Hội Bồng Lai, có chỗ nào muốn ta hỗ trợ, cứ việc nói.”

Đoạn Chương dũng cảm mà nói xong, lại nhanh mà bồi thêm một câu: “Đương nhiên, phí tu sửa lục lạc cho ngươi là không thể bỏ qua!”

Lê Vân nói: “Được.”

Thanh âm hắn lãnh lãnh đạm đạm như xưa nay, không có chút gợn sóng, Đoạn Chương cũng không biết hắn nói lời này có phải hay không, dù sao đứng yêu cầu hỗ trợ, vẫn là phí tu sửa.

Bất quá.....Lê Vân cũng không phải là người thiếu tiền!

Đoạn Chương yên lòng, lại tùy ý cùng hắn hàn huyên vài hai câu, rồi cắt đứt thạch truyền âm.

Một đầu khác của thạch truyền âm, Lê Vân thu hồi Kim Linh, rồi lấy ra một cái xích bạc, đem chuông bạc lần nữa đeo trên người mèo nhỏ.

Hắn nhìn mèo nhỏ: “Lúc trước ngươi không muốn đi, ta có thể đem ngươi giữ lại.”

Thanh âm hắn nặng thêm vài phần: “Hiện tại, ngươi không muốn đi, cũng phải đi.”

Mèo nhỏ vừa nghe liền xù lông: “Ngao!!!”

Nó tức giận đến cái đuôi đều nhếch lên, thanh âm phát ra càng rộng thêm.

Lê Vân không dao động.

Mèo nhỏ này quá mức hồ nháo, cố ý thiêu lục lạc, cũng nên làm cho nó thấy hậu quả.

“Sơ Thất,” Hắn khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt thanh hàn, “Đã làm sai chuyện, liền phải trả giá đại giới.”

Nam Nhứ: “……”

M* n*.

Lãng phí nửa ngày như vậy, mọi thứ lại vòng trở về ban đầu.

Vì sao nàng mệnh khổ như vậy a!!! Ngao!!!”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn