Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 92: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (11)


Nghe Lục Phù Diêu nói, Tiền Thiển đơ ra hồi lâu, ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng ấy.

Tiền Thiển: 7788, mày giải thích cho tao xem, Lục Phù Diêu vừa nói cái gì ấy nhỉ? Tao không hiểu.

7788: Tôi cũng không hiểu...

Tiền Thiển: Lúc nãy mày mắng tao đần cơ mà, nếu mày thông minh thì giải thích xem! Lục Phù Diêu có ý gì vậy? Không phải đúng như tao nghĩ chứ?

7788: Lúc nãy... Tôi sai rồi! Tôi là đồ đần! Cô mới thông minh! Vậy nên phiền cô hỏi người ta xem, người ta nói gì vậy.

Sẽ không phải như cô nghĩ chứ?! Tiền Thiển trừng mắt nhìn Lục Phù Diêu, hơn nửa ngày mới hỏi: "Tiền bối, khi nãy ngài bảo ai thừa dịp ngài trọng thương đoạt nhục thân của ngài? Nếu ta không hiểu sai, có phải vị ở Kiếm Phong kia không?"

"Đương nhiên, không phải hắn thì ai." Lục Phù Diêu gật đầu.

Tiền Thiển không lên tiếng, cúi đầu yên lặng nửa ngày. Cuối cùng, dường như Tiền Thiển hạ quyết tâm, ngẩng đầu hỏi Lục Phù Diêu: "Tiền bối, sao ngài có thể sử dụng trữ vật giới chỉ của Huyền Giám sư thúc tổ vậy?"

"Vốn là đồ của ta, có khắc ấn thần hồn của ta, đương nhiên dùng được." Lục Phù Diêu tỏ vẻ đương nhiên.

"Vậy ngài..." Tiền Thiển như bị sét đánh, muốn hỏi tiếp lại không biết hỏi gì

Lục Phù Diêu thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Tiền Thiển, nàng như bừng tỉnh, chỉ bản thân mình, nhíu mày nói với Tiền Thiển: "Ngươi muốn hỏi cái này à?"

Tiền Thiển nghẹn họng, bà mợ, cô muốn hỏi gì cô còn không biết, sao Lục Phù Diêu lại có vẻ hiểu rõ thế kia.

"Lúc đó tình huống khẩn cấp không còn cách nào. Ta trọng thương nên không có năng lực phân cao thấp với cái thần hồn kia, chỉ có thể hạ cấm chú rồi đào thoát. Vừa hay nữ nhân này có linh căn giống ta, lại còn đúng lúc nửa chết nửa sống." Lục Phù Diêu nói với vẻ mặt bình thản: "Ta không còn lựa chọn nào khác, nàng ấy là đối tượng đoạt xá tốt nhất khi ấy. Nhưng ngươi yên tâm, sau này sẽ giải quyết ổn thỏa."

Cmn cơ chứ! Đúng là thật kìa! Vị này chính là Tiêu Đồng Phong! Đậu xanh, vậy nữ chính đâu?! Tiền Thiển và 7788 hoàn toàn choáng váng.

Tiền Thiển ngu người nhìn Lục Phù Diêu, không không, là Tiêu Đồng Phong, cmn ai nói cho cô biết vì sao nữ chính lại biến thành nam chính bản gốc hả?! Nam chính gốc ở đây thế còn nam chính kia tính thế nào bây giờ?! Ai mới là nhân vật chính hả?! Cmn chứ kịch bản chơi chết cô rồi!!!

Tiền Thiển yên lặng thảo luận trong lòng với 7788: "7788, tôi cảm thấy đời này Lục Phù Diêu sẽ không gả cho tên ngựa giống kia..."

7788 yên lặng nửa ngày, đáp lại đầy chí lý: "Tôi cũng nghĩ vậy..."

"Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không liên quan tới tôi, không thể vì chuyện hai người đó không ở bên nhau mà cảnh cáo tôi chứ?" Tiền Thiển lại hỏi.

"Yên tâm đi, lần này sẽ không liên quan đến tụi mình! Ai biết tên Tiêu Đồng Phong này không chết, còn đoạt xá nữ chính chứ." 7788 rất xác định lần này hai người bọn họ sẽ không cõng nồi.

"Vậy cậu có thể nói tôi biết, giờ ai là nhân vật chính không? Hai nam chính." Tiền Thiển vẫn muốn hiểu rõ mối quan hệ giữa Tiêu Đồng Phong bản gốc, tức Lục Phù Diêu hiện tại và Tiêu Đồng Phong bây giờ.

"Cái này tôi biết!" Lần này 7788 trả lời rất chắc chắn: "Bên cạnh cô là đệ nhất nữ chính! Đương nhiên có nhiều nữ chính nhưng không ai quan trọng hơn cô ấy. Còn người nằm trên Kiếm Phong là nam chính."

Ha ha ha... Thì ra là thế... Nam chính vẫn là ngựa giống! Tiền Thiển nhìn Lục Phù Diêu trước mắt, sâu sắc tự hỏi, sao không để nhân vật chính là thanh niên tốt tam quan đoan chính chứ.

Thấy Tiền Thiển im lặng hồi lâu, Lục Phù Diêu cũng không có ý giục cô, chỉ dựa tường chống cằm nhìn. Tiền Thiển nghĩ hồi lâu cũng không biết xử lý thế nào, đành phải hỏi Lục Phù Diêu: "Sư thúc tổ, vậy giờ chúng ta làm gì đây? Báo với tông môn là ngài bị đoạt xá ư?"

Lục Phù Diêu vui vẻ, hắn đi tới cạnh Tiền Thiển, đưa tay vuốt đầu cô: "Bảo ngươi ngu ngươi ngu thật. Trên Kiếm Phong có sẵn một Tiêu Đồng Phong, hồn bài của ta chưa vỡ, ngươi nghĩ tông môn sẽ làm gì hả?"

"Nhưng tên kia là đồ giả..." Tiền Thiển cảm thấy tông môn không đui thế chứ?!

"Giả cũng là Lôi Linh căn thượng phẩm, huống chi trên người hắn có Tiên Phủ tùy thân ta mới đạt được còn chưa luyện hóa hết. Giờ ta cũng không biết trong Tiên Phủ có cái gì, chỉ cần vị trên Kiếm Phong luyện hóa nó rồi lộ ra vài con át chủ bài, kiểu gì tông môn cũng không bỏ rơi hắn." Lục Phù Diêu cười lạnh.

"Ngài không đoạt lại thân thể và Tiên Phủ kia sao?" Tiền Thiển hỏi.

Lục Phù Diêu chưa nói, 7788 đã nhảy ra trước: "Tiền Xuyến Tử không thể được! Cô đừng bày cho anh ta cái chủ ý này. Giờ người trước mặt cô là nữ chính! Nữ chính bản gốc đã chết, đoạt lại cơ thể thì nam chính cũng chết! Chúng ta không thể chơi chết nam chính được, nam chính chết không chỉ là chuyện cảnh cáo màu lam đâu, mà phải vào Thế giới trừng phạt đấy! Đương nhiên, người khác chơi chết nam chính không liên quan tới chúng ta, nhưng cô không thể nhúng một chân vào đấy!"

Lục Phù Diêu cũng lắc đầu: "Tông môn sẽ không mạo hiểm như vậy đâu. Vị tu sĩ trên Kiếm Phong kia có sẵn Lôi Linh căn thiên tài, dù bên trong có đổi người thì với tông môn cũng không quan trọng. Chỉ cần tên đó nghe theo tông môn, lại có linh căn tốt, hiển nhiên tông môn sẽ không nhọc công để ta đoạt xá lại."

"Còn nữa," Lục Phù Diêu nhếch miệng nhìn Tiền Thiể: "Ngươi đừng quên, ta chơi chết Lục Phù Diêu Sùng Hoa Phái. Nghe nói Lục Phù Diêu là bảo bối trong lòng Ngọc Tịch lão tổ Sùng Hoa Phái, chúng ta báo cáo tông môn, sợ rằng sẽ bị tông môn giao cho Sùng Hoa Phái. Ngươi thấy chưởng môn sẽ nhận người phiền toái như ta sao?"

Nói rất có lý, khiến người ta không phản bác được! Tiền Thiển ngơ ngác nhìn Lục Phù Diêu, lúng ta lúng túng nói: "Vậy... Lâm Uyên lão tổ đâu... Ngài ấy cũng mặc kệ à..."

"Sư phụ ta ư..." Nụ cười mỉa mai bên miệng Lục Phù Diêu càng đậm hơn: "Chỉ cần có đồ đệ ngoan sở hữu Lôi Linh căn làm quân cờ của ông ta là được, ông ta quan tâm gì tới chuyện khác."

"Ngươi nhớ kỹ, Tu Chân Giới thực lực vi tôn, không có thực lực đều là mơ tưởng hão huyền, đừng bao giờ đặt hy vọng trên người kẻ khác." Lục Phù Diêu nghiêm mặt nhìn Tiền Thiển: "Trừ ta ra, ngươi không thể dựa vào bất kỳ kẻ nào. Trên đời này chỉ có hai chúng ta mới tin tưởng lẫn nhau được."

"Hả? Vì sao? Còn rất nhiều người tốt mà?!" Tiền Thiển cảm thấy thiên tài Tiêu Đồng Phong sống ở Diệu Linh Tông rất cực khổ thì mới có suy nghĩ tăm tối bậc này.

Lục Phù Diêu thật lòng nhìn vào mắt Tiền Thiển: "Ngươi chỉ có thể dựa vào ta, tin tưởng ta. Chúng ta đã lập thệ ngôn cả đời không rời bỏ, không phản bội nhau. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ."

"Vậy sư thúc tổ ngài nói xem giờ phải làm thế nào đây?" Tiền Thiển lười tranh cãi với mấy đứa trẻ có tư tưởng cực đoan.

"Như ngươi nói, chạy thôi." Lục Phù Diêu cười khẽ: "Giờ tới chỗ quản lý đệ tử ngoại môn thông báo ngươi đi rèn luyện, chúng ta sẽ không trở lại nữa. Ngươi muốn thu thập cái gì thì nói cho ta, ta lấy giúp ngươi."

"Được!" Tiền Thiển gật gật đầu: "Ta không có thứ gì tốt, ba viên Linh thạch hạ phẩm, hai cây Nguyệt Trùng Thảo, một gốc Nguyên Linh Thảo, ta đều cất trên người hết. Giờ ta cầm theo ngọn đèn nhỏ là xong."

"Cái đèn phế phẩm kia ngươi giữ làm gì! Không thiếu Dạ Minh Châu cho ngươi dùng đâu!" Lục Phù Diêu trực tiếp tỏ vẻ ghét bỏ với ngọn đèn nhỏ kia của Tiền Thiển.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn