Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 32: Bố mày muốn cô bạn nhỏ này

Chương sau
Danh sách chương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Di động đột nhiên vang lên, cậu buông tay cầm vali ra, móc di động ra khỏi túi quần, bấm vào nút nhận. Giọng phụ nữ vang lên từ đầu dây kia, “Thằng lỏi con, mẹ sắp về đến nhà rồi, mang theo một cái Surprise cho con này, lát nữa đừng có gào lên nhá.”

Hách Liên Nhuận đáp lại “Vâng, được ạ.” sau đấy cúp điện thoại.

Giây tiếp theo, cậu thờ ơ cụp mắt xuống, lại nắm tay cầm vali, xoay người, đi về phía thang máy, ấn mở cửa thang máy, đi vào, động tác liền mạch lưu loát.

Vốn dĩ cũng chỉ có một tầng, thang máy lại mở ra rất nhanh. Sau khi ra khỏi thang máy, cậu không quay đầu lại, nhanh chóng nện bước rời khỏi biệt thự. Một con xe Maserati màu vàng vỏ quýt cua một cú bằng tốc độ gió xoáy, vọt tới trước người cậu rồi dừng lại. Cửa xe tự động mở ra, một cậu trai độ mũ hiphop ngồi trên ghế lái.

Cậu chàng huýt sáo, nhướng mày với cậu: “Pa, con đúng giờ không?”

Hách Liên Nhuận ném đàn ghi-ta và vali lên xe, ôm bóng rổ, đôi chân dài sải bước lên xe. Cậu đóng cửa lại, không hề lưu luyến chút nào với căn biệt thự xa hoa vừa kín đáo vừa có nội hàm kia.

Maserati rú lên rồi phóng đi.

Dư Nguyệt Lan đang đọc tiểu thuyết rất là hăng say thì một cơn gió lốc thốc qua, làm quyển sách trong tay chị lật mất mấy trang. Dư Nguyệt Lan tháo kính râm xuống, liếc mắt nhìn ra đằng sau qua gương chiếu hậu, chỉ thấy đuôi con xe vàng quất phóng mất dạng nhanh như cắt.

Chị kêu “Ai da” một tiếng, “Bọn trẻ bây giờ, mới biết đi dạo bằng xe thể thao một hôm đã phóng nhanh như phi tên lửa. Vội xuống chầu Diêm Vương xin đầu thai hay gì.”

Chị khịt mũi, đeo kính râm lên, ấn nút đóng cửa sổ xe rồi đọc tiểu thuyết tiếp.

Vài phút sau, chiếc BMW màu hồng phấn dừng lại trước căn biệt thự lớn nhất khu phố sang Vân Loan.

Dư Nguyệt Lan lấy đôi giày cao gót Manolo Blahnik màu đỏ đặt trên kệ xuống đeo vào. Khi tài xế mở cửa xe, chị cầm túi xách, bước xuống khỏi xe trên đôi giày cao gót.

Trợ lý ôm hai chiếc hộp một lớn một nhỏ thắt nơ bướm đi theo sau.

“Con ới!” Dư Nguyệt Lan vừa vào cửa, đá giày cao gót đi là bắt đầu gọi.

Dì giúp việc tận mắt thấy Hách Liên Nhuận kéo vali đi khỏi nhà chuẩn bị đi tới báo tình hình với Dư Nguyệt Lan.

Trương Tú Lệ còn bước lên trước nhanh hơn cả dì ta, nói: “Bà chủ, Harpy đang tắm ạ.”

“……” Dì giúp việc yên lặng lui về, tiếp tục làm công việc đang dang dở.

Dư Nguyệt Lan “À” một tiếng, “Cứ để bé nó tắm đi.”

Chị đi đến cạnh bàn trà, xiên một miếng xoài to lên ăn, ngẩng đầu nhìn lầu hai: “Thằng lỏi con đâu? Vừa về đã chui rúc trong phòng chơi game à?”

Trương Tú Lệ do dự một lúc lâu, đoạn trả lời: “Thưa không, A Nhuận đến trường rồi. Cậu chủ nói cậu muốn trọ lại đấy, nghiêm túc học hành trên trường đấy ạ.”

“Khụ!” Miếng xoài Dư Nguyệt Lan vừa ăn vào mồm bị sặc ra. Trương Tú Lệ đã chuẩn bị từ sớm, bèn đưa cho chị một cốc nước.

Dư Nguyệt Lan uống nước xong, thở hổn hà hổn hển, “Cái thằng lỏi con chết dẫm này, tôi vừa về là nó lên trường trọ, nó có ý gì đấy?!”

Trương Tú Lệ luôn giành được sự yêu thích của Dư Nguyệt Lan nhờ thật thà, chị ta nói: “A Nhuận sợ bà chủ quản cậu ấy, rầy la cậu ấy, chạy tới trường thì tự tại hơn chút ạ.”

Dư Nguyệt Lan lại rót miếng nước, đập ly nước thật mạnh lên bàn trà pha lê, “Thằng ranh hư đốn này! Có giống nhảy ra từ bụng tôi đâu, đúng là ông tướng con!”

Trương Tú Lệ vỗ vỗ lưng Dư Nguyệt Lan, “Xin bà chủ bớt giận, tức giận không tốt cho da ạ.”

Dư Nguyệt Lan hừ một tiếng, “Mắc công tôi qua Mỹ chơi còn tốn tâm tư mua quà cho nó, nó thì lại đối xử với người mẹ này như thế, lương tâm của nó để cho chó ăn rồi sao!”

Một tiếng “Gâu!!” vang lên từ lầu hai.

Ngay sau đó, một con Husky đầu quấn khăn nhảy nhót trên bốn vuốt vọt xuống lầu, chạy kiểu gộp hai bậc làm một, bổ nhào lên đùi Dư Nguyệt Lan, điên cuồng le lưỡi vẫy đuôi với chị, còn kêu gấu gấu gấu.

Trái tim đang tức tối đến mức bốc khói của Dư Nguyệt Lan lập tức hết giận. Chị ôm chú Husky lên chân, xoa cái mặt còn chưa lau khô của nó, “Harpy vẫn ngoan hơn, con trai chó cún của mẹ sao có thể so với thằng ranh con chết tiệt kia chứ!”

Trương Tú Lệ: “……”

“Tiểu Linh, mang quà của con trai chị qua đây.” Dư Nguyệt Lan nhặt chiếc khăn rơi trên nền lên, tự lau đống lông còn chưa khô hẳn trên người chú Husky cho nó. Chị dí mặt vào ngửi, người nó còn có mùi sữa tắm hương sữa dành riêng cho chó, Dư Nguyệt Lan vô cùng thích ý, khóe miệng nhếch lên.

Hai chiếc hộp thắt nơ bướm được đặt lên bàn, một hộp trong ấy chắc phải to hơn hai lần chiếc òn lại. Trợ lý Tiểu Linh ôm cái hộp to hơn tới.

Chiếc hộp được mở ra, bên trong là một đống chà bông và thức ăn cho chó đủ nhãn hiệu, còn có mấy cái ô tô đồ chơi be bé.

Dư Nguyệt Lan xé mở một túi chà bông đút cho Husky ăn, lại nói: “Mang cả quà của thằng lỏi con qua đây nữa.”

Trợ lý Tiểu Linh:?

Anh ta bê cả cái hộp nhỏ sang.

Hộp mở ra, bên trong là một cái hộp giày, hộp giày đựng một đôi giày bóng rổ AJ1 màu quả hồ trăn.

Dư Nguyệt Lan lê dép loẹt xoẹt đi qua, thô bạo đập bay chiếc hộp. Chị bỏ đôi AJ1 trong hộp ra, quẳng tới trước mặt chú chó Husky còn đang ăn chà bông rất ngon lành, nói giọng the thé: “Giày này chị mua phải tốn cả triệu tệ, chính là đôi giày mà em rể của Kanye cởi ra ném cho fan trong concert, thằng lỏi con còn chẳng muốn ăn một bữa cơm với chị à? Hừ, nó sẽ phải hối hận! Harpy, cho con đôi giày này!”

Dư Nguyệt Lan cầm hai cái chân mượt lông của chú Husky lên, xỏ đôi giày bóng rổ từng được minh tinh đeo có giá cả triệu tệ kia vào.

Husky “Gầu” một tiếng, như đang nói con thích lắm.

Trương Tú Lệ giật giật khóe miệng, cố giữ bình tĩnh.

Nhụy Bạch Y đang đi xuống từ lầu hai: “……”

(Em rể của Kanye(West): Ý chỉ Trevis Scott, một rapper nổi tiếng. Kanye West cưới Kim Kadashian, còn Travis Scott hẹn hò với Kylie Jenner là em gái của Kim.)

Thấy người đi tới, Trương Tú Lệ khụ một tiếng, nói với Dư Nguyệt Lan: “Bà chủ, cô gái này chính là Bạch Nhụy Nhụy.”

Chị ta chỉ về phía Nhụy Bạch Y.

Mấy dì giúp việc ở đây đều hơi sửng sốt, không rõ tại sao Trương Tú Lệ lại thình lình giới thiệu một đứa ở đợ với bà chủ lớn nhà họ.

Họ ngẩng đầu nhìn lên, lại đồng thời sửng sốt.

Một thiếu nữ chừng mười lăm mười sáu đi xuống từ lầu hai, bộ quần áo trên người thiếu nữ đã thay thành bộ đồ hầu gái mà Trương Tú Lệ đưa cho cô.

Váy hai màu trắng đen, vòng eo thon mềm dẻo được bó lại, phác họa hoàn mỹ đường cong phần ngực. Tà váy hơi bồng chỉ dài đến bắp đùi, một đôi tất đen dài ôm lấy đôi chân vừa thon vừa dài, cao tới tận trên đầu gối.

Khi cô gái xuống lầu, tà váy hơi tốc lên, để lộ làn da trắng như tuyết không được tất chân bao lấy. Cho dù phụ nữ thấy cảnh này cũng phải ngẩn ngơ một lúc lâu mới hoàn hồn được.

Lúc Nhụy Bạch Y thay bộ quần áo này, Trương Tú Lệ đã kinh ngạc một lần rồi, bây giờ nhìn lại, chị ta càng thấy ngỡ ngàng vì vẻ đẹp của cô.

Căn biệt thự này mướn không ít hầu gái, quần áo hầu gái cũng chỉ là bộ trang phục bình thường, nhưng vận lên người cô thì lại vô cùng hút mắt.

Mặc bộ đồ này vào cái tuổi thơ ngây kia, đúng là chết nhau mất thôi.

Dư Nguyệt Lan cũng sửng sốt hồi lâu, đến cả chú Husky đang vui vẻ giẫm tới giẫm lui trên đôi giày bóng rổ cũng dừng động tác lại, ngước cái đầu chó lên, thè lưỡi ngơ ngác ngắm cô.

——

Thường Xảo Xuân không tài nào ngờ được là Dư Nguyệt Lan mới liếc đứa cháu ngoại của mợ một cái mà đã sai Trương Tú Lệ tới nói với mợ, yêu cầu cho Bạch Nhụy Nhụy chuyển từ trường đang học sang THPT số I.

Trường THPT số I là trường gì cơ chứ? Đó là trường cấp 3 tốt nhất thành phố này, tỉ lệ đỗ đại học cao hú hồn.

(THPT số I: các trường, bệnh viện tại các địa phương bên Tàu được đánh số 1, 2, 3, 4. Trường số 1 thường là trường điểm, trường chuyên lớp chọn.)

Nguyên nhân mà Trương Tú Lệ đưa ra là, khu biệt thự này có xe bus đến thẳng THPT số I, Bạch Nhụy Nhụy đi học tiện hơn. Như vậy thì mợ ta có thể yên tâm hơn, mà yên tâm rồi thì làm việc cũng chú tâm hơn nhiều.

Dư Nguyệt Lan không cho phép bể phun nước có chút bụi bẩn nào, mợ ta phải nghĩ cách loại bỏ tất cả những thứ có khả năng tạo ra vết bẩn.

Thường Xảo Xuân vừa mừng vui kinh ngạc vừa sợ hãi sửng sốt, mợ ta giật giật khóe môi hồi lâu, thầm nghĩ: Đầu óc của người giàu quả là khác hẳn đầu óc người bình thường, vì muốn một nhân viên vệ sinh như mợ ta tập trung vào công việc hơn mà còn quan tâm đến cả chuyện nâng cao hoàn cảnh học tập của cháu ngoại mợ ta.

Quan tâm thì cứ quan tâm cho trót đi, đây là chuyện tốt mà!

Vì thế ngày hôm sau Thường Xảo Xuân bèn đưa Bạch Nhụy Nhụy đến ngôi trường tồi tàn của cô để làm thủ tục chuyển trường. Lúc họ đi, hiệu trưởng của ngôi trường tàn tạ kia còn nhìn họ mấy lần.

Tốc độ bên Trương Tú Lệ cũng rất nhanh, chỉ trong một ngày mà chị ta đã chuyển học bạ của Bạch Nhụy Nhụy sang trường THPT số I, cùng ngày ấy, chị ta đưa ngay cho Bạch Nhụy Nhụy một bộ đồng phục của trường THPT số I.

Nhụy Bạch Y mặc đồng phục trường vào, cô thấy cũng không thoải mái y như mặc đồ hầu gái.

Tóc cô có thả ra cũng chỉ dài đến ngang vai, dù vẫn mượt mà đen nhánh, rất dày, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ cô chưa để tóc ngắn thế này bao giờ, đến giờ cô vẫn chưa thích ứng lắm với kiểu tóc đơn giản thế này.

Nhụy Bạch Y cầm cái lược chải đầu cũng rất kỳ quái, buộc tóc lên bằng sợi dây có gắn quả dâu tây kia. Cô làm theo lời Thường Xảo Xuân dạy, đến trạm xe bus trong khu phố nhà giàu Vân Loan đợi xe bus.

Chưa đến 8 phút đi bộ là tới trạm xe bus nho nhỏ không có ai đứng chờ, Nhụy Bạch Y đeo cặp sách đứng đó, khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt như băng, một chiếc Ferrari chạy ngang qua cô rồi dừng lại, đoạn lại bỏ đi.

“Con nhà ai thế? Sao không có tài xế đón đưa, lại đứng đấy chờ xe bus?” Người đàn ông mặc âu phục đen ngồi ở ghế sau của chiếc Ferrari hỏi, kéo kéo cà vạt trên cổ mình.

Tài xế nói: “Chuyện này…… Tôi cũng không rõ lắm, chắc là mới dọn đến đây ạ?”

Người đàn ông mặc comple đen không nói nữa, nhưng đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu vẫn không dịch đi cho đến tận khi gương chiếu hậu không còn phản chiếu được bóng dáng nho nhỏ kia nữa, trái cổ ông ta chuyển động lên xuống.

——

“Pa, trọ ở trường vui không?” Uông Đạt Phàm kéo cái mũ hip-hop trên đầu, vắt chân lên ghế hỏi Hách Liên Nhuận.

Hách Liên Nhuận trông có vẻ còn chưa tỉnh ngủ, nâng mí mắt, “Cũng được.”

“Anh ạ, chiêu lần của anh, em phục thật luôn!” Lý Thành Lâm cũng rướn người sang, đập thật mạnh lên bả vai Hách Liên Nhuận, “Anh có biết sau khi tin anh vào trọ trong trường truyền ra, Tieba trường mình sắp nổ tung đến nơi không. Scroll đâu cũng là topic về chuyện anh trọ trên trường đấy.”

(Tieba: một diễn đàn rất to của Tàu.)

Lý Thành Lâm còn chưa móc di động ra, Tư Anh Hàn đã mở mấy topic, đưa tới dưới mắt Hách Liên Nhuận, “Đại ca, anh xem này!”

Hách Liên Nhuận nhấc mí mắt lên đầy vẻ lười nhác, một đống topic kì quái được Tư Anh Hàn scroll qua hàng loạt trước mắt cậu. Nào là “Bàn luận 100 cách tình cờ gặp được Nhuận Thần ở dưới ký túc xá”, “Đại ca trường đột nhiên tuyên bố trọ ở trường, trở thành một thành viên của team khổ sở phải chịu cắt điện cắt nước lúc 11 giờ, đây là do thoái hóa đạo đức hay nhân tính vặn vẹo?”, “Buổi tối Nhuận Thần đi ngủ mà bị tiếng ngáy của bạn cùng phòng làm phiền, liệu có cắt chân bạn cùng phòng không?”, “Buổi tối Nhuận Thần đi ngủ có quay tay không, ông nào cùng phòng rộng lượng chia sẻ tí đê!”.

Hách Liên Nhuận: “……”

“Dào ôi, bọn này, đúng là rảnh háng.” Thấy sắc mặt cậu không mấy vui vẻ, Tư Anh Hàn cất di động về.

“Pa, con phục pa lắm đó, vì tự do mà pa còn chọn trọ ở trường, đây đúng là một ý tưởng trâu chó làm sao!” Uông Đạt Phàm nói những câu này bằng giọng như đọc diễn cảm.

Mặt Hách Liên Nhuận càng đen thùi lùi, cậu giơ chân đạp Uông Đạt Phàm, “Mày ngứa da phỏng?”

Uông Đạt Phàm lắc đầu: “Pa, con không dám không dám!”

Lý Thành Lâm không ngả ngớn như Uông Đạt Phàm, cậu ta nhếch miệng cười, nói với Hách Liên Nhuận: “Không anh ạ, anh nghĩ ngợi kiểu gì đấy? Người ta ngoại trú được thì đều cố mà ở ngoại trú. Mấy đứa trọ ở trường đều là tỉnh xa hoặc tụi muốn học hành nghiêm túc, sao anh lại rúc mình vào trường thế, bị M hả?”

“Cút!” Hách Liên Nhuận dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.

Tư Anh Hàn nhướng mày: “Tụi bay không hiểu đâu, đại ca mình không muốn bị mẹ ổng quản. Tụi mày không biết mẹ ổng đáng sợ thế nào đâu, nếu so với chuyện phải khốn khổ khốn nạn trên trường thì…… chậc chậc chậc, thà sống khổ trên trường còn hơn.”

Đúng lúc này, tiếng chuông vào lớp vang lên, Lý Thành Lâm và Tư Anh Hàn ngồi về vị trí ban đầu. Uông Đạt Phàm thì thây kệ, vẫn tựa ghế quay đầu nói chuyện với Hách Liên Nhuận ngồi hàng cuối, không biết rằng thầy giáo đưa một gương mặt mới vào lớp họ, phòng học cũng đang ồn ào ỏm tỏi.

Mãi đến khi tiếng ồn càng lúc càng lớn, đôi mắt của đại ca nhà họ tối đi, nhìn ra đằng sau cậu ta đăm đăm.

Uông Đạt Phàm quay đầu lại nhìn, lập tức hít vào một hơi.

“Cái đậu má ——” cậu ta bật cả câu chửi bậy ra.

—— Sao! Lại! Đẹp! Thế! Này!!!

Trên bục giảng, bên cạnh ông thầy lớp họ là một bạn mới.

Đây là một bạn nữ với khuôn mặt nhỏ trái xoan, có một đôi mắt phượng đen lúng liếng mê người, lông mi đen dày dài tự nhiên, y như đeo mi giả, dưới mắt có bọng mắt cười. Khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo không cười, nhưng bọng cười vẫn rất rõ.

(Bên Tàu thích kiểu mắt có cái bọng mắt trông như đang cười be bé như vầy nè, cho cảm giác mắt mình to hơn)

Môi cô như trái anh đào, nhìn chỉ muốn cắn một cái, khuôn mặt tràn đầy Collagen, làn da đẹp không tì vết, vừa trơn vừa bóng, không có lấy nốt mụn nào. Cần cổ thiên nga thon thả trắng đến mức lóa mắt, nhìn chỉ muốn đưa tay nắm lấy.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đeo cặp sách màu trắng, bộ đồng phục trường xấu xí khoác lên người cô cũng trở thành bộ quần áo đẹp nhất, thời thượng nhất đất trời.

Mắt Uông Đạt Phàm đảo từ đuôi tóc tới tận chân cô bạn học mới.

Bạn mới đeo một đôi giày bata màu trắng, chân cô tròn tròn be bé, cũng rất đẹp. Tiếc là đôi chân dài của bạn này lại bị che khuất trong quần đồng phục dài thùng thình, đúng là phí phạm của giời quá đỗi.

Trái tim cậu ta lập tức đập thình thịch thình thịch đầy dữ dội. Uông Đạt Phàm che ngực, cảm thấy mình đã bị mũi tên của thần Cupid bắn trúng, sắp rơi vào bể tình.

Cùng lúc đó, tất cả các bạn nam ngồi bên trái bên phải, bên trên bên dưới cậu ta cũng gần như làm cùng một động tác ấy. Trái tim đỏ nảy lên trong tròng mắt các cậu, họ suýt xỉu ngang vì vẻ đẹp của cô bạn mới đứng trên bục giảng.

Thầy chủ nhiệm Thôi Văn Cường: “……”

Thầy ho khan vài tiếng, nói: “Thầy thông báo với cả lớp chuyện này, đây là bạn mới của lớp mình, các em hoan nghênh bạn đi.”

Lớp học lặng đi một giây, Lý Thành Lâm là người vỗ tay đầu tiên, ngay sau đó cả lớp vang lên những tiếng vỗ tay lộp bộp, còn có mấy bạn nam nhiệt tình như lửa gào lên: “Hoan nghênh bạn mới!!”

Một thiếu niên có mái tóc bạc ngồi rìa cùng ở góc tường bên trái.

Cậu trai sờ túi quần mình, móc bao thuốc bên trong ra, gõ ra một điếu thuốc. Đột nhiên cậu rất muốn làm một điếu, nhưng rồi lại ném nó vào trong ngăn bàn.

Vẻ mặt của Nhụy Bạch Y không thay đổi, vẫn lạnh như băng, cô quét đôi mắt đen như mực nhìn từng cái đầu trong lớp.

Tất cả mọi người trong lớp đều mặc đồng phục trường màu lam, nhìn xanh lè lè một đám, rất nhiều đôi mắt còn đeo khung đen trên ấy, trong mắt Nhụy Bạch Y thì ai cũng như nhau. Cô quét mắt một lúc, mới bắt được dáng hình xa lạ kia.

Thiếu niên ngồi ở góc trong cùng, ánh mặt trời chiếu không tới cậu, vì thế cậu bị khuất bóng, chỉ có thể nhìn rõ hình dáng. Cậu cũng mặc đồng phục trường như cô, vẫn là mái tóc ngắn màu bạc bắt mắt kia, cổ vẫn đeo tai nghe.

Cậu uể oải dựa vào lưng ghế, hơi nghiêng về đằng sau, đôi mắt nhìn thẳng vào cô. Cô nhìn vào mắt cậu, cậu cũng không dời mắt đi, càng nhìn cô chằm chằm thẳng thừng hơn.

Cuối cùng Nhụy Bạch Y lại là người không chịu được trước, cô thu ánh mắt về, thấy hơi luống cuống.

Cô cũng không biết tại sao mình lại thấy cuống, có gì mà phải cuống, nhưng cô lại không thể tiếp tục đấu mắt với thiếu niên kia nữa.

“Em này, em giới thiệu bản thân với các bạn đi.” Thôi Văn Cường nói.

Nhụy Bạch Y nắm quai cặp, rồi mở miệng nói: “Mình tên là Bạch Nhụy Nhụy.”

Sau đó thì không có sau đó nữa, Nhụy Bạch Y không biết nói gì thêm được nữa.

Các bạn trong lớp: “……”

Thế là xong thôi á hả?

“Cậu chuyển tới từ đâu?” Một bạn nữ búi tóc ngồi giữa hàng ba hỏi.

“Trường cấp 3 Thủy Tạ đường Hương Đồng.” Nhụy Bạch Y đáp.

Các bạn trong lớp: “…………”

Sao họ chưa từng nghe tới trường này nhỉ?

Là trường chuyên trường tuyển nào ư?

A, có lẽ là một trường cấp 3 tư nhân quý tộc nào đó cũng nên.

“Hoan nghênh cậu!” Bạn tóc búi cười vỗ vỗ tay, mắt sáng lấp lánh nhìn Nhụy Bạch Y.

Thôi Văn Cường nói: “Được rồi, thầy sắp xếp chỗ ngồi cho bạn mới của lớp mình nhé, ừm……”

Thầy nhìn biển xanh dương phía dưới, thấy có một bàn ở giữa hàng hai còn trống, thầy bèn chỉ vào đó, nói với Nhụy Bạch Y: “Em Bạch Nhụy Nhụy ngồi ở đấy nhé.”

Nhụy Bạch Y bèn đi qua, ngồi xuống vị trí đấy. Tiết này vừa hay cũng là tiết của thầy chủ nhiệm, thầy không đi khỏi lớp, mà lấy luôn sách giáo khoa ra từ trong cặp táp để dạy cả lớp.

Chuông tan học vừa vang lên, bả vai Nhụy Bạch Y đã bị chọc một cái. Cô xoay đầu lại, là bạn nữ tóc búi mới nãy vừa hỏi cô chuyển đến từ đâu, trùng hợp thay lại ngồi ngay phía sau cô.

Đôi mắt của Tóc Búi rất to, cô bạn chớp mắt nhìn cô, cười cong mày, “Chào cậu nè, tớ tên là……”

Cô bạn còn chưa nói được họ của mình, một bóng dáng cao to đã lướt tới, giọng con trai ngắt lời Tóc Búi, “Bạch Nhụy Nhụy, đại ca của bọn này muốn cậu tới ngồi cạnh ổng.”

Tóc Búi: “……”

Các bạn trong lớp: “…………”?!

Nhụy Bạch Y:……

Lớp học vốn đang cãi cọ ồn ào lặng đi chỉ trong nháy mắt, có bạn lỡ đụng phải cốc nước, cốc nện đánh cạch trên mặt đất, tiếng động vang vọng vô cùng thảm thiết.

Tóc Búi sửng sốt mất một lúc lâu, há to miệng, “Tư……”

Cô bạn gian nan nói tiếp được hai chữ “Anh Hàn”, “Tư Anh Hàn, các cậu muốn làm gì đấy? Chỗ, chỗ này là trường học đó!”

Bạn chung bàn với Nhụy Bạch Y cũng không nhịn được, chêm vào một câu: “Bạn mới vừa tới, các cậu các cậu…… các cậu đừng bắt nạt bạn ấy!”

Cậu ta lắp bắp hồi lâu mới nói xong một câu, đang định nói thêm gì nữa thì Tư Anh Hàn lạnh lùng lừ mắt sang, cậu ta liền câm miệng.

Tóc Búi tức đỏ cả mặt, siết chặt quyển sách trong tay. Cô bạn vừa chuẩn bị ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên nói “Nếu các cậu dám xằng bậy, tớ sẽ đi mách thầy chủ nhiệm!”, thì một tiếng “Được” nhẹ nhàng thốt ra từ miệng Bạch Nhụy Nhụy.

Tóc Búi: “……?”

Nhụy Bạch Y bỏ sách giáo khoa và túi đựng bút trên bàn vào cặp sách, xách cặp đi về góc dưới cùng bên trái dựa tường. Bóng dáng cô không chút sợ hãi, chân cũng không run, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh lạ kỳ.

Tư Anh Hàn hơi sửng sốt, các bạn trong lớp ngây ra như phỗng: “…………”

Không gian hàng ghế cuối gần như bị một mình Hách Liên Nhuận chiếm trọn. Ở đó chỉ có một bộ bàn ghế, bên trái là tường, bên phải là không khí, phía trước cậu là thằng bạn thân Uông Đạt Phàm. Nhụy Bạch Y cầm cặp sách đi qua, hoàn toàn không có chỗ để ngồi.

Hách Liên Nhuận ngồi trên chỗ mình không nhúc nhích, cứ nhìn cô chằm chằm.

Uông Đạt Phàm hoàn hồn, “À, đợi chút.”

Cậu chàng đứng dậy, cùng khiêng một bộ bàn ghế để trống ở hàng trước xuống hàng sau với Lý Thành Lâm, đặt ngay bên cạnh Hách Liên Nhuận.

Uông Đạt Phàm cười tươi hơn hớn vỗ vỗ bàn nói với Nhụy Bạch Y: “Bạn mới, đừng sợ, ngồi đi!”

Không ngờ đại ca đầu gấu cuối cùng cũng động lòng phàm lần đầu tiên kể từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ, cũng bị cô bạn mới đẹp như yêu tinh này hớp hồn giống đám phàm phu tục tử bọn họ. Ngay trong tiết ổng đã không nhịn được, phải nhắn tin vào group chat.

Cậu nói [ Bố đây muốn cô bạn nhỏ này, bọn mày không được phép nhìn linh tinh ]

Hình tượng lạnh lùng cao ngạo ngầu lòi “Mày còn ồn thêm câu nữa, bố bứt đầu mày ra”, “Đang dưng lại sấn vào đây, cút xa ra”, “Thấy uất thì khô máu đi, lên đây” bao năm qua đã sụp đổ trong nháy mắt chỉ vì câu này.

Cách một cái màn hình mà ba người họ còn cảm thấy đại ca nhà mình bị hack rồi, bèn nhất loạt nhìn qua. Nhưng cái tên này lại thật sự cầm di động nhắn tin cho họ, lúc họ nhìn sang, cậu còn hếch mắt lên, liếc họ một cái.

Lúc ấy tay Uông Đạt Phàm run lên, suýt thì rớt cả di động ra ngoài. Cậu chàng nghĩ thầm má nó suýt thì giẫm phải quả mìn to, may mà đại ca lòng Xuân phơi phới, nói luôn cho vuông, không thì cậu chàng đã bị cuốn vào một cuộc tình máu chó tranh cướp người yêu với anh em tốt của mình rồi.

Uông Đạt Phàm còn chưa trải hết tiếng lòng, cô bạn mới xinh như yêu tinh đã ngoan ngoãn ngồi lên chiếc ghế mà họ khiêng đến, nhét cặp sách vào hộc bàn.

Uông Đạt Phàm: “……”

Các bạn trong lớp còn đang ngơ ngẩn chưa hoàn hồn, chuông báo vào lớp đã vang lên.

Tiết này là tiết tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh là một cô giáo, cô bước vào lớp trên đôi giày gót thấp, bỗng hơi ngẩn ra.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô vào lớp mà lớp lại yên tĩnh thế này, hôm nay đám con nít này làm sao thế, bỗng nhiên thích học à?

Lớp số 7 này là một sự tồn tại đặc thù trong trường THPT số I.

Cả lớp này hầu như toàn là con nhà giàu hoặc con quan lớn được nhét vào, bỏ học phí cực kì cao để được vào trường. Thành tích của lớp cực kì ổn định, vĩnh viễn đội sổ, bình thường đến lớp toàn làm màu là chính, lần này thì lại im thin thít, giáo viên tiếng Anh cảm thấy lo sợ bất an.

Lúc cô dạy học, phía dưới cũng yên lặng dị thường, làm cô chưa thích ứng ngay được. Cô giáo ôm tâm lý vào dạy ứng phó cho vui chưa kịp thay đổi suy nghĩ của mình để dạy cái lớp này tử tế.

Nhụy Bạch Y nghe một chuỗi tiếng chim bô lô ba la không thể hiểu nổi thoát ra từ miệng cô giáo cao gầy đứng trên bục giảng, mắt cô mở tròn, lệ ứa ra khỏi mắt. Cô lấy tay che miệng ngáp một cái rõ to.

Hách Liên Nhuận chống cằm bằng cánh tay, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, thấy cô ngáp một cái to như thế, cậu nhếch môi, mắt nhuộm đầy vẻ hứng thú.

Cậu nhịn mãi tới lúc tan học, đang chuẩn bị trò chuyện với bạn cùng bàn xinh đẹp thì người bên cạnh lại nằm bò lên mặt bàn, khuôn mặt nhỏ vùi trong khuỷu tay, chìm vào giấc ngủ.

Uông Đạt Phàm vừa hay ngoái đầu xuống: “……”

Cái đệt, đại ca nhà họ cầm thú quá, mới học được một tiết đã bắt nạt con gái nhà người ta phát khóc rồi, ổng còn là người nữa không.

[HẾT CHƯƠNG 32]

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên


Chương sau
Danh sách chương