Mộng Tu Tiên

Chương 56: Chương 56: Bạch Hổ


Minh Tiến chỉ chú tâm toàn lực phi hành,cũng không để ý Ngân Nguyệt lúc này đang làm gì,chỉ thấy miệng ngọc phát ra những thanh âm rất nhỏ,còn con mèo trắng trong lòng nàng cũng ngao ngao như đáp lời.Minh Tiến đương nhiên có nghe cũng không hiểu,nhưng Ngân Nguyệt thì hoàn toàn hiểu rõ,trong miệng nàng lại khẽ mấp máy.

- Bạch Hổ muội muội,rốt cuộc tại sao ngươi lại xuất hiện ở U Châu này?Ở lại linh giới không phải tốt hơn sao?

Con mèo nhỏ trong lòng nàng ngao ngao đáp lại.

- Huyền Hồ tỷ tỷ,không chỉ có ta đâu.Cả tứ phương vệ nữ năm đó cũng bị khe hở không gian dịch chuyển tới đây!

- Không thể nào,cả Thanh Long,Chu Tước,Huyền Vũ cũng bị đưa tới đây sao?Muội không đùa ta đấy chứ?

Ngân Nguyệt cả kinh,thân thể chợt run lên một cái.Minh Tiến đột nhiên thấy nàng run rẩy trong lòng mình,hắn dừng lại,lấy trong túi trữ vật một tấm áo choàng,vươn tay khoác lên người nàng.

- Ngân Nguyệt,lần này lại bắt nàng một phen chịu khổ cùng ta rồi!

- Đa tạ tướng công,thiếp không sao đâu.Cứu người là cần kíp,chàng mau đi đi!

Ngân Nguyệt nhu thuận đáp lại,Minh Tiến thấy vậy thì mỉm cười,hôn lên trán nàng rồi lại tiếp tục dồn chân lực vào Trúc Ngọc,xé gió lao tới.Ngân Nguyệt hai má ửng hồng,nàng khẽ cựa mình yên vị trong lòng hắn,con mèo nhỏ lại ngao ngao một hồi.

- Nha!...hai người…đáng ghét!Chờ ta có thể hoàn toàn khôi phục chân lực,lập tức hóa hình người cướp lại chàng ấy từ tay tỷ!

- Này nha Bạch Hổ,ta dù sao cũng gặp chàng trước muội nha.Vì thế ta dù là thiếp những vẫn hơn muội một bậc đấy!Còn nữa,chàng ấy không phải kẻ háo sắc đâu mà tứ phương vệ nữ các muội định dùng nhan sắc để mê hoặc!

Bạch Hổ không phục,ngao ngao đáp.

- Muội nói cho tỷ biết nha,tứ phương vệ nữ chúng ta không thèm dùng nhan sắc để mị nhân đâu nha!Hứ,ai lại không biết Huyền Hồ Nữ trời sinh phong tình,dáng điệu cùng nhan sắc đều tuyệt thế!...

Một Hồ một Hổ cứ thế nói chuyện suốt một đoạn đường dài.Minh Tiến thấy con mèo cứ ngao ngao mãi thì cho là nó bị lạnh,hắn khẽ nhắc Ngân Nguyệt che gió cho nó,sau đó vẫn tập trung mà lao đi.Con mèo nhỏ đột nhiên cắn vào ngón tay hắn khiến hắn giật mình,sau đó chỉ đưa ngón tay lên miệng mút,lắc lắc đầu.

- Con mèo này thật là nghịch ngợm,chờ xong việc coi ta xử lý ngươi sao!

Minh Tiến cười mà nói,con mèo dường như hiểu ý cũng ngao ngao một hồi.Minh Tiến nghe vậy thì cười xòa,không chú ý tới nó nữa.Ngân Nguyệt thì mày phượng hơi cau lại,vươn ngọc thủ cốc lên đầu nó.

- Ngươi là Bạch Hổ hay Sắc Hổ vậy,không ăn nói cho ra dáng thục nữ chút nào.Cái gì mà chờ ta ăn chàng?Sau này ta nhất định phải dạy bảo lại muội một phen mới được!

Bạch Hổ không đáp,từ cái miệng phun ra một giọt máu nhỏ,nó rớt trên cái ổ khóa ngọc trắng đeo trên cổ Bạch Hổ,lập tức một tia sáng kì quái lóe lên trên mặt cái ổ khóa rồi rất nhanh tiêu tán hết.Cùng lúc ấy,tại một dỉnh núi cao quanh năm đầy băng tuyết;một khu rừng với những thân cây cao vút,thẳng tăm tắp;một bờ biển cát trắng,nước xanh mênh mông kéo dài tới tận chân trời.Có ba giai nhân cũng đeo một ổ khóa ngọc trên cổ,các ổ khóa cùng lúc phát sáng.

Linh giới,tứ phương vệ nữ chính là tứ thánh thú có nhiệm vụ bảo vệ cửa ngõ ra vào linh giới.Chính tứ nữ này cũng là người thi hành độ thiên kiếp để các tu sĩ có thể hay không thể tiến nhập nơi đây.Vốn là năm đó sau khi Ngân Nguyệt mất tích,mẫu thân nàng vì quá đau lòng mà sinh bệnh,cha nàng thì lập tức phát động tìm kiếm.Tứ phương vệ nữ với Ngân Nguyệt giao tình không nhỏ,cũng tham gia tìm kiếm.Nào ngờ cả bốn nàng vừa đặt chân ra ngoài đã bị một khe hở không gian hút vào,Bạch Hổ vì vận dụng thần lực bảo hộ cả bốn người nên chân lực bản thân đại suy,khi từ khe hở không gian ra thì cả bốn đều bị đưa tới những nơi khác nhau.Bạch Hổ phần vì chân lực bản thân đại tổn hao,hơn nữa lại không thể hóa hình người nên đành ủy khuất lang thang khắp nơi.Cuối cùng bị một bầy dã lang bao vây tưởng như cái mạng nhỏ đã tận,không ngờ lại được Huệ Tuệ cứu giúp.Nàng chấp nhận sống trong túi sủng vật vì cần một không gian yên tĩnh để hồi phục thực lực.Vừa rồi vô tình cảm nhận được mùi hương quen thuộc của Huyền Hồ nên mới làm loạn đòi ra.

Lại nói về việc Bạch Hổ vừa gặp mặt đã “chấm” Minh Tiến,điều này Ngân Nguyệt cũng không cảm thấy có gì là lạ.Năm xưa khi bốn nàng này mới được chọn làm người kế vị chức danh tứ phương vệ nữ,đã có một vị trưởng lão từng tiên đoán,bốn nàng sẽ chung một chồng.Hơn nữa người này không phải là người linh giới,cũng không phải là kẻ tu chân.Chỉ biết người này với bốn nàng có chung duyên phận,vị trưởng lão này sau khi nói xong,lại tươi cười nhìn Ngân Nguyệt mà thì thầm vào tai nàng “Ngân Nguyệt tiểu thư,sau này mong tiểu thư chiếu cố cho họ!”. Lúc ấy đương nhiên Ngân Nguyệt không hề hiểu hàm ý trong lời nói này,bất quá giờ mới hiểu ra.Nàng hiểu,đương nhiên tứ phương vệ nữ cũng hiểu,các nàng tuy cách xa nhau nhưng ổ khóa ngọc nọ trên cổ chính là tâm ý tương linh.Vì vậy mà càng ngày càng trở nên thân thiết như chị em ruột,vừa rồi là cách mà Bạch Hổ thông báo cho ba người còn lại là nàng đã tìm được người trong lời tiên đoán của trưởng lão năm nào…

Trong khu rừng thuộc dãy Cửu U,có lão nhân trung niên đang bước thấp bước cao tiến vào trong.Lão nhân này là tiều phu lâu năm ở Cửu U này,mọi người hay gán cho lão biệt danh là “ Lão Hủ”,sở dĩ có cái biệt danh này là do tính lão cực kỳ cổ hủ:uống rượu cũng chỉ chuyên một tiệm duy nhất,quần áo cũng mặc chỉ một dạng duy nhất,đường vào rừng cũng chỉ theo một hướng duy nhất…thậm chí ngay cả ngủ cũng chỉ một tư thế duy nhất mà thôi.Lão Hủ vốn không vợ không con,chỉ sống một mình trong căn nhà nhỏ lụp xụp ngoài bìa rừng,lão sống dựa vào củi kiếm trong núi mà mang bán hay đổi lấy lương thực.Lão Hủ hôm nay bước chân có vẻ siêu vẹo,dường như còn ảnh hưởng của hơi men tối hôm trước.Nguyên là hôm qua,lão vô tình đắc thủ một cây nhân sâm hơn ba trăm năm tuổi,đem bán được hơn một trăm linh thạch.Lão Hủ bèn rủ rê mấy người bạn tổ chức ăn mừng,họ uống tới tận nửa đêm mới chịu rời đi.Lão Hủ lúc này cảm thấy trong đầu vẫn còn lơ mơ,tìm một gốc cây mà ngồi tựa vào.

Từ xa,một trận rung động khiến lão giật mình,nhưng vì vẫn còn chút hơi men nên lão trở nên bạo gan hơn,tay nắm chặt cán rìu.Lão lẩm bẩm.

- Cái gì hay con gì tới ta cũng kệ xác!

Sự rung động càng lúc càng lớn,tiếng ầm ầm cùng với tiếng mãnh thú gầm gào từ xa vọng lại khiến cho lão giật mình.Sự gan dạ ảo nọ vụt tan biến sạch sẽ,vội vàng ba chân bốn cẳng ôm lấy một thân cây lớn mà cố sức leo lên.Sự sợ hãi dường như làm cho lão thêm sức mạnh,thoắt cái đã cách mặt đất hơn mười trượng,với khoảng cách này thì mọi ngày dù có treo tiền trên đó lão cũng không trèo nổi,ấy vậy mà lúc này lão lại đang chễm trệ trên một trạc cây lớn,phóng mắt nhìn xuống.Lão Hủ trong mắt chợt co rúm lại,ngây ngốc nhìn.

Chỉ thấy phía dưới cơ man nào là các loại mãnh thú,cọp beo hổ báo,chó sói,thậm chí có cả những con gấu to còn hơn căn nhà của lão ầm ầm chạy qua.Tiếng gầm hống cùng bước chân của chúng khiến mặt đất cứ rung chuyển không thôi,ngay cả trên tán cây cũng bị lay động như gặp cuồng phong.Lão Hủ há hốc miệng,từ ngày sinh ra tới giờ,đây là lần đầu tiên lão thấy nhiều mãnh thú như vậy.Trước đây họa hoàn lắm lão mới gặp một con,ấy vậy mà bây giờ trong chốc lát đã gặp cả một đàn.Dần dần bụi đất bay lên mù mịt,phía sau đám thú cũng có hàng chục đạo phi hành đang xé gió lao theo.Bụi đất mù trời,hồi lâu sau khi toàn bộ đám nọ rời đi,mặt đất cơ man nào là vết chân thú cùng đám cây bụi nhỏ đã bị chúng dẫm nát bét.Lão Hủ vẫn im lặng ngồi yên trên trạc cây,tự lẩm nhẩm một hồi.

- Rượu của Nhạc lão càng ngày càng nặng a.Không ngờ ta uống từ hôm qua mà tới giờ vẫn say,lại còn nhìn ra ảo giác nữa…

Bạch gia trang,toàn bộ nhân sĩ vốn đã biết tin nên tụ tập từ rất sớm.Trận quyết chiến này có ảnh hưởng tới sự tồn vong của Bạch gia trang,hơn nữa là tới sinh mạng mình.Vì thế không ai bảo ai mà tất cả đều mang theo sự khẩn trương cùng ngưng trọng,tự động tới sớm chờ phân phó.Bạch Phụng cùng Như Như cũng thức dậy từ sớm để chuẩn bị,đám bạch y hộ vệ cũng đã được nàng truyền âm,sớm đã có mặt đầy đủ cả.Như Như hôm nay đã thay ra một bộ y phục màu trắngmái tóc dài búi gọn lên cao,được cài lại bằng một cây trâm bạc,trang phục dạng bó sát gọn gàng,nàng không muốn khi tham chiến mà quần áo rườm rà gây bất lợi,tay nàng đã cầm theo Ngọc Phiến.Bạch Phụng hôm nay đã mặc thêm một bộ bội giáp bên ngoài bộ hồng y,hay cổ tay,ngực có phiến giáp che chắn,sườn đeo trường kiếm.Trông nàng lúc này giống một vị nữ tướng đang chuẩn bị xuất chinh thảo phạt.Nàng đánh mắt nhìn một lượt mười bạch y hộ vệ rồi mới nói.

- Mọi người nghe rõ đây,hôm nay chúng ta sẽ xuất trận để bảo hộ Bạch gia trang này.Cũng là bảo hộ chính thất hôn phu của ta,cũng là đại tỷ của ta.Rất mong mọi người gắng hết sức!

- Tiểu Thư xin yên tâm,chúng ta xin dùng tính mạng đảm bảo!

Mội nam nhân trung niên tu vi Kết Đan trung kỳ nghiêm nghị đáp.Lập tức đám người còn lại cũng đồng thanh hô lên.

- Xin dùng tính mạng bảo đảm!

Tiếng hô nọ vang lên khiến cho đám người của Bạch gia có chút giật mình,toàn bộ hộ vệ của Bạch Phụng đều đã kết đan cả,đương nhiên uy áp không nhỏ đối với đám người nọ.Bạch gia ngoài Liên Liên là Luyện Khí sơ kỳ ra,còn có Bạch Vu Thuần đã tới Linh Động Trung kỳ viên mãn và một số người nữa.Còn đâu đa phần là Khai Quang kỳ mà thôi.Nhân số tuy đông nhưng tu vi thì đều thấp cả,so với đám hộ vệ nọ đương nhiên là không bằng một góc.Nhưng ở Cửu U này mà nói,chỉ cần chút thực lực như vậy cũng được kính nể rồi.

Phía Bạch gia,đám người đã tập trung lại nơi sân,chờ người phân phó.Từ trên lầu,Bạch lão gia xuất hiện,hôm nay y đã thay ra một bộ y phục màu lam,bên sườn có đeo một thanh bội kiếm.Lão nhìn toàn bộ đám người phía dưới với một ánh mắt đầy cảm phục,khẽ giơ tay ra giấu yên lặng.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mộng Tu Tiên