Mộng Tu Tiên

Chương 82: Chương 82: Điềm Dữ


Kỳ Dao được sự hậu thuẫn của Liên Liên,bắt đầu thi triển thử thách của mình.Mỗi lần nghỉ đêm tại một trấn,nàng lại nghĩ ra những cách thử thách mà theo nàng,khó có tên nam nhân nào chịu đựng nổi.Đơn giản như đang đêm,nàng gõ cửa phòng hắn kêu thèm ăn đồ ngọt,đòi ăn chè a.Thế là hắn ba chân bốn cẳng chạy xuống bếp,bếp không có thì hắn mò đi kiếm.Tới khi mò về,nàng chỉ nhấp môi chút đỉnh rồi lắc đầu kêu nhạt,nỉ non bắt hắn nấu ình ăn.Kỳ Dao tin chắc chắn hắn sẽ phát khùng lên rồi,có nam nhân nào chịu chui vào bếp đâu?Ấy vậy mà nàng chỉ còn nước tròn mắt nhìn tới khi thấy hắn hì hục thổi lửa,nấu chè cho nàng.Cầm chén chè còn nóng,hắn còn nhẹ nhàng thổi cho nguội rồi bón cho nàng nữa kia.Kỳ Dao cảm thấy mắt có chút ươn ướt,hắn chăm nàng cứ như chăm trẻ con a.Nàng có chút xúc động,nhưng mà nàng vẫn còn nhiều điều cần thử thách hắn lắm.

Tới một tiểu trấn khác,nàng cố tình dở thói Tiểu thư.Vào đủ các khách điếm,cái nào cũng chê bai,nào là cái phòng xấu,cái giường bé,cái thảm không êm chân,cái của sổ bé quá…Minh Tiến chũng quy im lặng,hắn dặn nàng ngồi chờ tại một quán trà,sau đó tất tả chạy đi.Chừng một canh giờ thì chạy về,dẫn nàng vào một trang viện.Kỳ Dao sau khi gạn hỏi kĩ càng,mới biết được hắn vì mình mà chạy đi tìm mua hẳn một cái trang viện,tới khi vào phòng mà hắn nói chuẩn bị cho nàng,Kỳ Dao cảm thấy cay cay mũi,nhưng vẫn cố làm ra vẻ như thường.Chăn lông cáo trắng không một sợi tạp,đệm bông vải lụa,gối nhung đỏ mềm mại…toàn là thứ làm nàng bất ngờ,căn phòng lại vô cùng rộng rãi,cửa sổ lớn,rèm cửa cũng được thay bằng một màu thiên thanh theo lời nói của nàng lúc trước.Giữa phòng còn là một cái đỉnh trầm đang tỏa hương thơm ngát.

Thời tiết lúc này mới chỉ vào cuối thu,chớm bước chân sang đông.Về đêm chỉ mới có chút cảm nhận se se lạnh,ấy vậy mà nàng vẫn cố tình bắt Minh Tiến phải “ủ ấm” giường cho nàng.Hắn vẫn như mọi khi,im lặng làm theo.Tối đó,khi nàng năm trong tấm chăn mang theo mùi hương trầm thoang thoảng của thân thể hắn,hai má Kỳ Dao ửng hồng như đang ngồi bên bếp lửa.Nàng khẽ khàng đưa tấm chăn áp lên má,nhẹ nhàng cọ cọ vào đó,chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên những cảm giác ấm áp dị thường.Nàng cảm thấy mọi suy nghĩ về hắn của nàng trước đây sụp đổ hoàn toàn.Giờ đây,nàng chỉ còn nhìn thấy một nam nhân luôn trầm lặng,nhưng quan tâm tới nữ nhân,luôn chăm lo cho nữ nhân của mình.Tới lúc này,nàng đã phần nào cảm nhận được cái cảm giác hạnh phúc của các nữ nhân kia khi tình nguyện đi theo hắn.Có thể hắn không đẹp trai hay tuấn tú;cũng không có tu vi cao ngất trời hay quyền thế to lớn.Hắn đơn giản chỉ là có thể mang tới cho các nàng cảm giác ấm áp,cảm giác mình được nâng niu trân trọng như bảo vật,cảm giác được tình cảm mà hắn dành cho các nàng…Với nữ nhân,chỉ cần một nam nhân như vậy là đủ cho các nàng mãn nguyện lắm rồi…

Đỉnh Vũ Phong.

Đào Nhược Hồng lúc này đang ngồi yên lặng trước những tấm thẻ tre đang bày là liệt dưới nền đá,khuôn mặt ánh lên nét đăm chiêu vô bì.Cặp lông mày khẽ nâng lên rồi lại trùng xuống,ánh mắt đầy ngưng trọng nhìn tới đám thẻ tre đang la liệt kia.Những người Nho tu hoặc các tu sĩ từng được học qua thuật tướng số,chắc hắn biết rõ bà ta đang làm gì – tất cả dưới đất chính là sáu mươi tư thẻ tre – sáu mươi tư quẻ bát quái.

Bàn tay trắng như ngọc của bà ta khẽ bấm đốt,thanh âm kiều mị vang lên trong thạch động tĩnh lặng.

- Ly Hỏa,mệnh Thủy tính Kim…không tốt,Dao Nhi sắp có chuyện không may!

Đào Nhược Hồng chợt thốt lên kinh hãi,nét mặt kinh nghi bất định ngước nhìn lên cây hoa đào trước mặt.Chỉ thấy một bông hoa đào duy nhất hôm trước còn đang khoe sắc hồng thắm,hôm nay tự nhiên đã tự rụng xuống.Cho dù cánh hoa ấy vẫn còn tươi nguyên,vẫn còn muốn vươn mình khoe sắc.Đào Nhược Hồng vội vã lui vào trong,bà chỉnh trang lại một chút rồi lập tức mở phong ấn động phủ.Từ đỉnh Vũ Phong đầy mây trắng,cố một đạo Bạch quang rực rỡ xé gió lao về hướng Tây…

Kỳ Dao lúc này hoàn toàn thay đổi,thay đổi tới mức khiến cho tất cả chúng ta đều ngạc nhiên.Ấy là nàng lúc này đang như một chú mèo nhỏ,tựa vào lòng Minh Tiến mà nhìn tới – hai người họ đã đi chung trên một phi hành – Trúc Ngọc của Minh Tiến.Mấy ngày qua,cái tính cẩn trọng cùng ít nói của hắn đã khiến cho nàng dao động vô cùng,không biết từ lúc nào nàng lại chủ động tiếp cận hắn,nàng có cảm giác luôn luôn muốn dựa vào lòng hắn,luôn muốn được hắn ôm ấp.Minh Tiến lúc này cũng mới hiểu ra ý nghĩa câu nói mà Liên Liên trước lúc hắn đi đã nói nhỏ,nhưng dù nàng không dặn dò hắn cũng vẫn sẽ làm y như những ngày qua.Đối với hắn mà nói,nữ nhân chính là bảo ngọc.Mà bảo ngọc thì chỉ có thể nâng niu,trân trọng,dùng tính mạng mà bảo vệ chứ không thể quẳng đó để bụi phủ mờ.Uống hồ,nữ nhân ấy là người sau này gả cho hắn,đương nhiên hắn lại càng trân trọng gấp bội,bảo ngọc lúc ấy đương nhiên là vô giá…

Kỳ Dao phía trước chợt vươn người ra một chút,Minh Tiến giật mình lôi kéo nàng ngược lại.Phải biết lúc này cả hai đang phi hành trên cao,có chút sơ sẩy nào thì hắn ân hận cả đời.Kỳ Dao đương nhiên nhìn ra sự co rút đầy lo lắng trong ánh mắt hắn,điều đó làm lòng nàng ấm áp vô cùng,khẽ cười mà nói.

- Hạ thấp xuống một chút,phía dưới dường như có Trầm Hoàng!

Cách xưng hô của nàng đã thay đổi,không còn gọi tên,cũng không còn xưng hô “ngươi” “ta” nữa.Tuy chưa tới mức chàng chàng,thiếp thiếp nhưng điều đó cũng đã khiến Kỳ Dao đỏ mặt lên rồi.Nàng trước nay vốn tính băng lãnh,ấy vậy giờ lại chủ động tiếp cận nam nhân trước mặt khiến nàng không khỏi xấu hổ khôn nguôi.

Minh Tiến nghe tới Trầm Hoàng thì hơi ngẩn ra,vừa hạ thấp độ cao phi hành,vừa lục tìm trong trí nhớ.Trầm Hoàng là một loại hương liệu hiếm gặp,thường được các nữ nhân ưa thích,ưu ái dùng làm túi thơm hoặc chiết lấy tinh dầu để pha vào nước tắm.Trầm Hoàng không có nơi sinh trưởng cố định,có thể ngẫu nhiên bắt gặp tại vùng băng lãnh;cũng có khi xuất hiện tại những vùng cực hỏa;cũng có lúc có người tìm thấy nó tại những vùng sa mạc hoang vu…nhưng có một đặc điểm chung chính là chúng sinh trưởng trên những cây gỗ Trầm.Phi hành càng lúc càng hạ thấp,quả nhiên trong không gian tản mát một mùi thơm tinh thuần mĩ diệu,thật khiến cho người ta tham lam mà hít mãi không thôi.Kỳ Dao đương nhiên vui mừng khi ngửi mùi này,trên người sư phụ nàng cũng dùng túi thơm làm từ Trầm Hoàng nên nàng quá quen thuộc.Nàng cũng mong ước mình có một cái túi thơm như vậy,tuy nhiên dù dốc công ở Ngoại Hải tìm kiếm nàng cũng không thấy,giờ lại có thể may mắn gặp được,quả thật vui mừng vô cùng.

Hai người tiến dần vào một khu đất trống,trên cái thân cây khô trước mặt là một bông hoa lớn trong veo như thủy tinh đang tản mát hương thơm ngào ngạt.Cánh hoa thon dài tựa như cánh Loa Kèn,nhụy hoa bên trong lại thuần một màu đỏ rực,rủ xuống như hoa Phượng khiến Minh Tiến nhất thời không kiềm chế nổi tò mò mà ngắm nhìn.Nhưng trong lòng hắn đột nhiên bất an,nhớ tới lời Ngân Nguyệt : “Chàng ngàn vạn lần phải ngăn cản Kỳ Dao tiếp cận bất cứ thứ nào quá mức thu hút,nếu không ắt hẳn có hậu họa khôn lường!”.Minh Tiến liếc mắt nhìn xung quanh,sau đó không kiềm chế mà thả ra thần thức,nhanh chóng lan tỏa ra khắp xung quanh.Kỳ Dao thấy vậy thì có chút giật mình,nàng cảm nhận được từng luồng thần thức mãnh liệt từ phía Minh Tiến không ngừng lan tỏa ra xung quanh.Trong mắt có chút ái ngại “ Thần thức y quả thực quá mạnh mẽ!”.Nhưng cũng chỉ là thoáng qua,mùi thơm ngát của Trầm Hoàng nhanh tróng chiếm lĩnh mọi tâm tư của nàng.

Cách đó không xa,có năm sáu bóng người đang lố nhố nấp sau một phiến đá lớn.Kẻ mang đao,người mang thương,cung …đám người nọ cung kính đứng phía sau một nữ nhân thân vận bạch y.Linh Trâm cảm nhận được từng luồng khí áp đang dần tràn tới,nàng ta khẽ cau mày,bàn tay trắng nõn ấy vung lên,ném ra một viên châu ngọc màu đen thui.Miệng lẩm nhẩm chú ngữ,một làn quang mang đen đặc nhanh tróng bao bọc đám người vào trong,sau đó chìm dần vào trong nền đất,kịp thời biến mất trước lúc thần thức phía xa tràn qua nơi họ vừa đứng.Đứng trong hắc cầu,Linh Trâm không khỏi có chút khẩn trương cùng lo lắng.Nàng nói.

- Không ngờ kẻ này lại có thần thức mãnh liệt như vậy.Hắn là một kể rất mạnh đấy!

- Vương Hậu yên tâm,cạnh Trầm Hoàng kia đã bố trí bẫy rập.Ta chỉ cần chế ngự nữ nhân đi theo y là chắc chắn chiếm được tiên cơ!

Một nam nhân cầm trường thương phía sau khẽ nói,Linh Trâm nghe vậy thì an lòng.Nhưng trong lòng có chút tiếc nuối. “Kẻ này mạnh mẽ như vậy,nếu lợi dụng được y mà biến y thành con rối như Vô Lệ không phải là tốt hơn việc diệt sát hắn sao?Lát nữa ta nên liều một phen vậy!”.Trên mặt nàng ta lộ ra một vẻ dâm mị vô cùng,khẽ liếm liếm môi.

Minh Tiến sau hồi lâu thăm dò,ngoài việc xuất hiện vài con thú nhỏ,còn lại hoàn toàn không thấy bóng người.Lúc đấy hắn mới tạm yên tâm,nhẹ nhàng tới gần bông Trầm Hoàng nọ.Kỳ Dao lúc này rút ra một cây trủy thủ,nàng khẽ khàng cắt lấy một mảnh cây khô khốc ấy lên,mang theo cả gốc bông Trầm Hoàng thơm ngát.Nàng đưa tới trước mặt hắn,để hắn ngắm nghía một hồi,đột nhiên chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc,không thể mở miệng,thêm nữa giác quan đột nhiên cảnh báo nguy hiểm khiến nàng lo lắng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn.

Ầm ầm ầm!!!Ba đạo bạch quang va chạm với một đạo kim quang nơi cây khô nọ,Minh Tiến sớm đã nhận ra sự lạ trên khuôn mặt Kỳ Dao,vì thế đã dốc sẵn hắc kiếm thủ thế.Vừa vặn chặn đỡ ba đạo bạch quanh kia đánh tới,Minh Tiến cau mày hô lên.

- Ai?Mau ra đây!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Mộng Tu Tiên