Nam Việt Đế Vương

Chương 97: Nhóm người đến từ Bắc Minh Đế Quốc


Bọn hắn tuy là cao thủ trong đồng cấp, nhưng dù sao mới Luyện khí cảnh, thể lực lẫn Chân khí đều còn ít, không chịu nổi tiêu hao này bởi vậy mới ngừng tay.

Trần Phong bởi vì có Dẫn khí thuật, lại có thể hấp thu Linh khí thiên địa bổ sung, bởi vậy mà Chân khí chỉ trải qua mấy phút liền khôi phục tám chín thành.

Hắn sau trận chiên này đã củng cố lại căn cơ của mình, để cho Chân khí một lần nữa vững chắc hơn, mạnh mẽ hơn. Còn Long bộ, Giao long tam kích, Loạn quyền phá thạch cũng được hắn lĩnh hội sâu hơn, hiểu rõ hơn, vận dụng cũng trôi chảy hơn nhiều.

Còn Thành, hắn sau lần này vậy mà có đột phá, Hổ tượng quyết đột phá tầng thứ sáu, tiến vào tầng thứ bảy. Lúc này cơ thể hắn mạnh mẽ khó ai sánh được, chỉ dựa vào thân thể cũng có thể cùng Luyện khí hậu kì đỉnh cao võ giả bình thường đánh ngang tay, ngay cả Trần Phong cũng phải hô sợ hãi.

"Trần Phong, em có môn võ kỹ ghê thật. Ta vận dụng Hổ Tượng quyền rồi vẫn yếu hơn không ít."

Trần Phong cười nhạt, cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, đáp:

"Chiêu thức đó của em cũng chưa hoàn thiện lắm đâu. À mà chiêu thức kia của anh cũng ghê đấy chứ, lúc đó em cảm thấy như một con voi khổng lồ đang lao đến, tâm thần có chút bấn loạn, tí nữa là thua rồi."

"Hay là....chúng ta trao đổi võ kỹ một chút đi?"

Trần Phong đột nhiên lên tiếng, khiến Thành trố mắt. Bởi vì hắn biết môn võ kỹ này của Trần Phong có uy lực nhường nào. Nếu là kẻ khác thì đừng mơ mà đưa môn võ kỹ này ra, mà sẽ xem là của riêng, để cho mình mạnh lên. Điều đó có thể cho thấy tấm lòng của Trần Phong là rộng bực nào, là hào phóng bậc nào.

"Nếu em đã nói vậy thì anh cũng không dám dấu nữa. Được, chúng ta cùng trao đổi võ kỹ!"

Thành hào sảng đồng ý, bắt đầu cùng Trần Phong nói về võ kỹ của mình. Càng nhìn hắn càng tấm tắc, chặc lưỡi không thôi.

"Môn võ kỹ này....quá tuyệt vời!"

Thành tấm tắc khen, liên tục gật gù, nói:

"Số đường kinh mạch vận dụng cũng rất nhiều, uy lực vì vậy mà tăng theo. Nếu có thể tu luyện đến Ngoại cương cảnh thì có thể đánh ra Long thủ thật sự, lúc đó có lẽ có ít võ kỹ có thể sánh được."

"Nó quá quí trọng, không được, không được. Hay là anh truyền thụ cho em cả Hổ tượng luyện thể quyết? Chứ anh nghĩ Hổ tượng quyền là không đủ!"

Trần Phong ngạc nhiên, lắc lắc đầu, đáp:

"Không cần đâu. Dù sao em cũng đang tu luyện một môn Luyện thể khác rồi, nếu tu thêm môn này nữa thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng tiến cảnh."

"Thì em cứ học đi, xem có thứ gì hữu ích không. Chứ anh học Giao long tam kích của em mà chỉ dùng Hổ tượng quyền để đổi thì quá thiệt cho em rồi."

Rốt cục trước sự kiên trì của Thành thì Trần Phong cũng phải chịu thua, chấp nhận học Hổ tượng quyền và Hổ tượng luyện thể quyết.

Còn Thành sau khi học được Giao Long tam kích liền thử nghiệm, bắt đầu tung quyền đánh.

Mà Trần Phong cũng thử tu tập Hổ tượng quyền, rất nhanh liền nắm được mấu chốt của môn võ kỹ này. Nó mô phỏng lại những hành động của Hổ và Voi, khi ăn, khi ngủ, khi săn mồi, đủ cả. Bởi vậy nên Trần Phong muốn tu tập môn này, bắt buộc phải tìm được một Hổ một Voi để quan sát, từ đó mới có thể đánh ra chiêu thức chuẩn xác nhất.

Hai người bọn họ tập quên ngủ, đến khi thân thể mỏi nhừ mới nằm lăn ra đánh một giấc say nồng. Đương nhiên trước đó hắn vẫn gọi con Giao Long kia tới canh chừng, kẻo đang ngủ bị đám yêu thú khác xé xác thì oan ức lắm.

Sáng hôm sau.

Hai người bọn hắn cảm nhận được từng tia nắng nóng bỏng chiếu rọi vào mặt, lúc này mới choàng tỉnh giấc. Không ngờ bây giờ đã là buổi trưa, may mà bọn hắn đang ở trong rừng, lại gần con suối kia nên rất mát, không khác giờ sớm mai cả.

"Phong, đi câu tiếp đi. Chúng ta ngoại trừ nộp đủ số lượng, có lẽ còn nên kiếm một ít làm quà cho mọi người nữa. Dù sao món cá này cũng ngon phết."

"Ừ, được đấy."

Hai người bọn hắn lại xách câu ra suối. Sáng nay không hiểu sao cực kì may mắn, câu được cả chục con dị thú, trong đó có tới 4 con cá lăng biến dị. Mà cần câu cũng đã đến kì hạn của nó, cái cần đã gãy, dây câu bằng gân của dị thú cấp bốn cũng đứt đoạn.

Gaooooo

Lúc bọn hắn đang thu tay chuẩn bị trở về, đột nhiên từ trong rừng sâu một tiếng thú rống vang trời, cùng với đó là tiếng người hò hét inh ỏi.

"Chúng ta đi xem."

Hai người thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy đi. Một lúc sau bọn hắn liền phát hiện một nhóm năm sáu người, đang vây quanh một con yêu thú to lớn. Còn yêu thú này chắc hẳn là cấp ba, bởi vì hình thể nó quá ư là khổng lồ. Nó có lẽ là yêu thú hệ Hổ, nhưng thân thể to lớn không kém gì một con voi, hàm răng nhọn hoắt lúc nào cũng nhe nhởn. Mỗi cái răng dễ cũng to bằng ngón tay Trần Phong, trông mà phát ghê.

Còn về phần nhóm người kia, bọn họ có bốn nam ba nữ. Nam thì có một người đàn ông trung niên râu tóc xồm xoàm, một thanh niên người gầy khô, một người to cao lực lưỡng, một người lại là thiếu niên cực kì trẻ tuổi. Còn về phía ba nữ kia, một người là thiếu nữ, có lẽ ít tuổi hơn Trần Phong, dáng người thướt tha, trông xinh xắn vô cùng. Một thiếu nữ khác thì trạc tuổi Trần Phong, tóc cột đuôi ngựa, lộ ra vẻ tinh nghịch. Người còn lại thì đã tầm 17-18 tuổi, đã trổ mã động lòng người, dáng người cực kì đẹp.

"Sao trông bọn họ trông quen mắt thế nhỉ?" Thành nheo mắt, gãi gãi đầu nói.

"Là đám Ánh Nguyệt, chị Thanh Hoa chứ ai nữa!"

Trần Phong dở khóc dở cười, không hiểu tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây nữa. Nhưng hắn đang cười dở thì đột nhiên im lặng, ánh mắt mơ hồ lộ ra vẻ cẩn trọng.

"Có nên ra giúp bọn họ không?" Thành thấy bọn họ chiến đấu có chút chật vật, bởi vậy nảy ra ý định giúp đỡ.

Trần Phong lắc lắc đầu, đáp:

"Em không nghĩ vậy. Anh còn nỏ đúng không? Rút nỏ ra đi, chúng ta chuẩn bị có biến."

Thành đang định hỏi hắn nữa nhưng thấy vẻ mặt đăm chiêu của hắn nên thôi, lấy nỏ ra, lắp tên đầy đủ vào. Nỏ làm từ Thiết mộc đã trải qua xử lí, cực kì chắc chắc, còn dây nỏ làm bằng gân yêu thú cấp một, mũi tên làm bằng thiết mộc, đầu bọc bằng Khí thiết, đảm bảo bắn trúng thì Tụ khí đỉnh cao võ giả cũng phải toát mồ hôi hột để đối phó.

Về phía chiến trường thì bắt đầu có chuyển biến. Mấy người kia đã đánh cho con yêu thú kia không còn sức chống đỡ, chỉ chờ chết mà thôi.

Nhất là người đàn ông trung niên râu tóc xồm xoàm kia, thực lực cực mạnh, cũng là một vị Nội cương cảnh, về phần sơ trung hậu thì không biết. Còn mấy người kia cũng chỉ rải rác là Tụ khí cấp. Nhưng đặc biệt nhất, đó là Hà My. Hắn lần đầu tiên thấy cô bé chiến đấu thật sự đấy. Hà My chỉ đứng ngoài vòng chiến niệm phép, sau đó dùng các loại Ma pháp thuật quấy nhiễu con Yêu Hổ kia, khiến nó không thể tập trung nổi. Nhưng cũng phải nói là cô bé quả thực thiên tài, các loại Ma pháp biến ảo không ngừng, trong đó có nhiều loại cấp cao, cộng thêm cô bé còn có một cây gậy phép khiến cho uy lực của Ma pháp tăng lên diện rộng, thậm chí nhiều chiêu đủ để đánh trọng thương một vị Nội cương cảnh cao thủ.

"Xong rồi!"

Rốt cục Yêu Hổ kia bị bọn họ chém giết, một cây giáo thật dài đâm xuyên hốc mắt, một vết cắt sâu ở bụng khiến máu tươi chảy òng ọc ra, thậm chí cả ruột gan cũng lòi ra ngoài, trông rất rợn người.

Người đàn ông râu ria xồm xoàm kia cười ha hả, ngồi lên đỉnh đầu của con yêu thú, noi:

"Ha ha, cuối cùng cũng được. Yêu thú cấp ba quả thật mạnh mẽ, dù chúng ta đấu lâu như vậy cũng khó có thể đánh bại."

Người đàn ông cao to lực lưỡng kia cũng thở ra một hơi, nói:

"Quả thật rất mạnh, xem chừng cũng là yêu thú cấp ba hậu kì rồi, mà hai người chúng ta chỉ là Nội cương trung kì võ giả, tính ra các cháu cũng góp sức nhiều lắm đấy."

Nói rồi ông ta quay sang nhìn đám Thanh Hoa, Ánh Nguyệt. Nhất là khi nhìn sang Hà My lại tán thưởng không thôi.

"Thật mệt mỏi quá. Vừa đi chưa được bao lâu chúng ta đã gặp yêu thú mức này rồi. Không biết Thành và Trần Phong có ổn không nữa, bọn họ cũng đi vào đây được hai ba ngày rồi còn gì."

Thanh Hoa mệt mỏi nói, bởi vì cô nàng là Tụ khí đỉnh cao võ giả nên bị con yêu thú kia tạo áp lực rất lớn. Lúc này cô nàng mặc một cái áo phông trắng cho dễ cử động, nhưng vì mồ hôi nên áo dán chặt, phô ra thân thể phát dục hoàn mỹ. Ngực lớn một bàn tay nắm vừa khéo, eo thon vô cùng.

Mà cô nàng hiển nhiên cũng nhận ra điều này, bởi vậy nên ngồi xổm để che mắt mọi người.

"Hai anh ấy chẳng nói chẳng rằng, nói đi liền đi, chẳng báo cho chúng ta một tiếng. Đang định rủ họ cùng đi vậy mà...."

Hà My thở dài, dựa người vào một gốc cây, ôm lấy cây gậy phép.

Vút vút vút!

Đột nhiên ba bốn tiếng xé gió vang lên, cùng với đó là mấy mũi tên bắn đến, lần lượt công tới Hai vị Nội cương cao thủ kia, sau đó là Thanh Hoa cùng thanh niên cao gầy kia.

Hai vị Nội cương cảnh bị bắn đầu tiên, tuy có phản ứng nhưng vẫn không kịp, mũi tên bắn xuyên qua bả vai, máu chảy đỏ lòm một mảnh. Nếu họ phản ứng chậm một chút nữa thôi thì mũi tên chắc chắn sẽ bắn xuyên tim.

Thanh Hoa cùng thanh niên cao gầy kia thấy họ bị bắn, sắc mặt tái mét, liền nhún người nhảy lên. Nhưng tốc độ nó quá nhanh, cho nên họ vẫn bị dính tên.

"AI?"

Hai vị Nội cương cao thủ kia rút mũi tên ra, khẽ gầm lên một tiếng.

Từ trong rừng sâu một nhóm tầm 8 người đi ra, dẫn đầu là một lão giả, khí thế cực kì mạnh mẽ. Sau lưng hắn là hai người đàn ông trung niên, nhìn qua có vẻ không kém hai vị Nội cương cao thủ đi cùng đám Thanh Hoa chút nào.

Hà My khuôn mặt biến hóa, đang định niệm phép thì một bàn tay to đã chộp đến, nắm lấy cổ cô bé, khiến cô bé sắc mặt đỏ bừng, hít thở không thông, ngay cả cây gậy phép kia cũng buông ra.

"Các ngươi là ai?"

Hai vị Nội Cương cao thủ kia quát lớn, nhổ mũi tên ra khỏi vai. Chỉ thấy lão giả kia cùng đám người kia thì thầm gì đó, sau đó nói bằng một ngôn ngữ rất kì lạ, không phải là ngôn ngữ của Nam Việt Quốc.

" Bắc Minh Đế quốc! Bọn hắn là người của Bắc Minh Đế quốc!" Trần Phong lúc này đang trốn trên cây, sắc mặt ngưng trọng. Hắn cũng không biết ngôn ngữ này, nhưng chỉ cần dùng tinh thần lực đảo qua cuốn Huyền Thiên thế giới những điều căn bản thì hắn cũng biết sơ sơ rồi.

Bành bành bành

Hai vị Nội cương cao thủ kia tuy bị thương nhưng vẫn cố liều mạng, ra tay cực kì uy mãnh. Bất quá đối thủ của họ lại là lão giả kia, bởi vậy rất nhanh bị đánh trọng thương phun máu, mà đám Thanh Hoa, Ánh Nguyệt cũng bị đánh tơi bời, nhanh chóng gục ngã.

Bọn hắn bắt đầu dồn đám người Thanh Hoa lại một góc, trói chặt lại, còn lão già kia thì đi về phía con yêu thú kia, nhắm mắt ngưng thần một lúc, rồi đột nhiên vung tay chém xuống. Lập tức một đạo kiếm khí bắn ra, chém con yêu thú đầu một nơi, thân một nơi.

"Ngoại cương cao thủ! Chết tiệt. Cộng thêm hai tên kia là Nội cương cao thủ, sáu tên còn lại là Tụ khí võ giả. Trận này khó."

Trần Phong nghiến răng, hai bàn tay nắm chặt, trong đầu suy tính đủ loại phương pháp đối phó.

Thành cũng cực kì lo lắng, nỏ đã giương lên, chỉ đợi Trần Phong hô một tiếng liền ra tay.

Một tên trong số đó đột nhiên đi về phía Thanh Hoa, nở một nụ cười bỉ ổi, dáng vẻ cực kì dâm tà. Hắn vuốt vuốt má cô nàng một cái, rồi cười khanh khách, bàn tay to định chộp đến ngực cô nàng.

"Đồ biến thái!" Cô nàng chửi rủa một tiếng, cố gắng né tránh. Nhưng càng né thì tên kia càng hứng thú, bàn tay to liên tục chộp đến.

"Ra tay thôi! Anh xử lí tên đang giở trò với chị Thanh Hoa và tên gần nhất. Em xử lí hai tên Tụ khí trung kì kia!"

Trần Phong hai tay nắm lấy nỏ đột nhiên bóp cò, lập tức bốn mũi tên bắn ra. Mà Thành lúc này cũng ra tay.

Phập phập.

Hai người Trần Phong ra tay quá nhanh, căn bản không để cho đám người kia kịp phản ứng. Nhất là hai tên Tụ khí trung kì võ giả kia càng bất ngờ, bị bắn thủng ngực, máu tươi chảy ồ ồ, lập tức ngã xuống. Mà tên đang giở trò đồi bại kia với Thanh Hoa cũng ngang lập tức đo sàn, một mũi tên bắn xuyên đầu.

A a a a a

Bọn hắn hét lên đầy tức giận, hai tên Nội cương cảnh cao thủ kia nhanh chóng phản ứng, tung chưởng về phía bọn hắn.

"Hai người, ra tay đi!"

Lúc này hai vị Nội cương cao thủ bên đám người Thanh Hoa đồng loạt ra tay đánh lén, lấy thân mình để ra chiêu, húc đầu vào thân thể hai tên Nội cương cao thủ kia, khiến bọn hắn phun một ngụm máu tươi.

Một tên Tụ khí hậu kì võ giả thấy vậy, lập tức rút kiếm, kề sát cổ Hà My, sau đó không ngờ lại nói tiếng Việt:

"Bọn kia, lui ra!"

Hết chương 96

Phiếu đề cử nào mọi người:

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nam Việt Đế Vương