Ngã Dục Phong Thiên

Chương 15: Mê mang cùng không đành lòng (2)


Trầm mặc một lát, nội tâm Mạnh Hạo cực kỳ phức tạp, hai mắt mờ mịt. Trong lòng hắn vẫn cho mình là thư sinh huyện Vân Kiệt, đối xử với người đều dùng đạo lý, chưa từng đánh nhau, càng không cần nói tới giết người. Tư tưởng cùng hành vi đã thâm căn cố đế, rất khó mà thay đổi, làm cho Mạnh Hạo trầm mặc, nội tâm giãy dụa.

- Nho đạo lễ nhạc nhân nghĩa, tìm giảng đạo lý, không được hành hung, tông môn lại dạy là “nhược nhục cường thực”, bốn chữ đơn giản, ta hiểu rõ đạo lý trong đó, nhưng thật sự ra tay thì không giống vậy…

Thân thể Mạnh Hạo run run, càng nghĩ càng sợ, sau một lúc lâu hắn mới thở dài một hơi, yên lặng đi về phía xa.

Nhưng vừa đi được mười bước, Mạnh Hạo cắn răng, mạnh mẽ quay người trở lại bên cạnh thi thể Triệu Vũ Cương, gỡ xuống túi trữ vật của đối phương, tay phải vung lên, hỏa xà lập tức xuất hiện trên người Triệu Vũ Cương.

Một cái hỏa xà không đủ để đốt sạch thi thể, Mạnh Hạo nuốt thêm Ngưng Linh Đan, liên tục bắn ra ba con Hỏa Xà, đến lúc này mới làm cho thi thể Triệu Vũ Cương dần khô héo, đã không thể nhận thức thân phận.

Thổ nạp thêm một lúc, hắn cắn răng bắn ra thêm hai con Hỏa Xà mới làm cho thi thể thành bụi.

Nhìn gương đồng trên mặt đất, Mạnh Hạo đấu tranh giãy dụa một lát rồi cũng cắn răng nhặt lên, càng nắm chặt hơn.

Mang theo phức tạp cũng sợ hãi, Mạnh Hạo vội vàng rời khỏi nơi này. Về tới động phủ, hắn ngồi một góc ngẩn người. Cho đến một lúc lâu, hắn mới nhớ tới túi trữ vật, theo bản năng mở ra, vừa nhìn vào trong thì hai mắt liền sáng ngời. Tâm sự mới giết người liền bị vật phẩm bên trong túi trữ vật của Triệu Vũ Cương thay thế.

- Thằng này thật có tiền!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, trong túi trữ vật này có khoảng tám miếng linh thạch, còn có bảy viên Ngưng Linh Đan. Một bên còn để một mảnh xương, trên đó có viết một đống chữ nhỏ.

Cầm lấy mảnh xương nhìn một cái, vừa nhìn hắn liền ném xuống. Trên đó lại viết công pháp làm thế nào để thi triển yêu hóa, đối với thứ này, hắn không muốn chạm vào, cũng không muốn học yêu hóa này, thứ mà bị gương đồng của mình trực tiếp tiêu diệt.

Ném đi mảnh xương, Mạnh Hạo chợt nhớ tới thanh phi kiếm kia, hắn lập tức đứng dậy đi ra động phủ, tìm tới bụi cỏ kia, nhặt lên thanh kiếm nhỏ màu trắng mà Triệu Vũ Cương chưa kịp lấy đi. Sau khi trở về động phủ, nhìn mấy lần, trong mắt chậm rãi biến hóa.

Tiên tông cùng Nho đạo trái ngược, Mạnh Hạo không có đáp án, nếu như thế, hắn đơn giản buông tha cho chuyện này. Sau này chắc sẽ có ngày hiểu rõ, lúc này phải nghĩ làm sao để sinh tồn ở trong tông môn.

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ quyết đoán, cúi đầu sờ soạng từng viên linh thạch, lại lấy ra gương đồng, nhìn một lúc lâu.

- Là Triệu sư huynh trêu chọc ta trước, ta chỉ có thể hoàn thủ, trong lúc mềm lòng muốn giải hòa cùng hắn, nhưng kẻ này lại cự tuyệt... Ta giết người nhưng cũng chiếm đạo lý, ta cũng đã nói nhân nghĩa, chỉ là hắn đáng chết!

Mạnh Hạo thì thào, thần sắc dần kiên định.

- Gương này dù huyết tinh, trong tay kẻ ác đúng là thứ tốt để làm ác, nhưng trong tay ta thì không giống vậy. Trong lòng ta ẩn chứa nhân nghĩa Nho gia, bảo vật này ở trong tay ta, nhất định sẽ khác…

Mạnh Hạo cúi đầu nhìn gương đồng, hít sâu một hơi.

- Vật này không chỉ nổ hạ thân, toàn thân nơi nào cũng huyết tinh, sau này nên cẩn thận dùng mới được!

Mạnh Hạo trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu tìm hiểu chỗ huyền diệu của gương đồng, nghĩ tới kỳ vọng lúc trước của mình, hắn cắn răng.

- Thành hay không, phải xem lúc này rồi. Nếu thành công, từ nay về sau, tu hành của Mạnh Hạo ta nhất định không tầm thường!

Mạnh Hạo không chần chờ nữa, lấy ra yêu đan duy nhất đặt trên gương đồng, lại lấy nửa viên linh thạch đặt lên đó, khẩn trương ngồi một bên nhìn.

Nhưng đợi qua một lúc lâu, yêu đan trên mặt gương không chút biến hóa, linh thạch không biến mất, yêu đan cũng chỉ có một cái.

Mạnh Hạo nhíu mày, đứng dậy chạy một vòng rồi lại nhìn gương đồng.

- Không đúng, một tháng trước, rõ ràng đã biến thành hai cái..

Mạnh Hạo bỗng nhiên nhìn linh thạch trên mặt gương, như có điều suy nghĩ, hắn vỗ túi trữ vật, lại lấy ra thêm nửa viên linh thạch, cẩn thận đặt lên mặt gương.

Gần như trong khoảnh khắc đặt linh thạch lên đó, mặt gương liền chớp lóe ô quang, mặt gương như thành một hồ nước, hai khối linh thạch lập tức chìm xuống, cùng lúc đó, ô quang lại lóe lên, ngưng tụ trên yêu đan, tiếp đó, bên cạnh yêu đan lai xuất hiện một viên yêu đan giống đúc với viên bên cạnh.

Mạnh Hạo trợn mắt há mồm nhìn một màn kỳ dị này, dù trong lòng đã có chuẩn bị nhưng hắn cũng bị rung động thật sâu. Ngẩn ngơ hồi lâu, hắn nâng tay cầm hai viên yêu đan, cẩn thận nhìn một lúc, hắn liền lộ vẻ kích động.

- Huyền diệu là thật sự, thật sự có huyền diệu!

Mạnh Hạo thở dốc không ngừng, thật lâu mới miễn cưỡng khôi phục lại, trong mắt mang theo tiền cảnh rộng lớn, hắn liên tục hít sâu mấy hơi, lại thí nghiệm.

Một viên, hai viên.. chín viên linh thạch chỉ còn lại một viên, nhưng trước mặt Mạnh Hạo lại đặt bốn viên yêu đan, tính thêm viên đầu tiên nữa thì có năm viên.

Nhưng yêu đan này đặt ở một chỗ, mùi thơm phát ra càng thêm nồng. Mạnh Hạo gần như cảm thấy say mê, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô. Đây là tài phú mà từ khi sinh ra hắn chưa từng thấy được, trên thực tế, đừng nói chi hắn, dù tất cả đệ tử ngoại tông cũng có ít người có thể thấy qua.

Kích động kéo dài tới khuya, Mạnh Hạo nắm yêu đan, không chút do dự nuốt vào, sau vài canh giờ, Mạnh Hạo mở mắt, lại nuốt thêm một viên yêu đan.

Hắn chưa từng chơi xa xỉ như thế, được linh khí nồng đậm trong yêu đan tràn ra, dưới sáng sớm, trong thân thể Mạnh Hạo truyền ra tiếng nổ vang, rất nhiều chất bẩn tràn ra, hai mắt hắn lộ ra quang mang sắc bén.

- Ngưng Khí tầng ba!

Mạnh Hạo chưa thấy đủ, nhìn lại ba viên yêu đan còn lại. Hắn lại nuốt thêm một viên, cho đến sáng sớm thứ hai, Mạnh Hạo đã nuốt hết toàn bộ yêu đan, tu vi của hắn cũng chỉ kém một tia là đạt tới Ngưng Khí tầng ba đỉnh phong.

Về phần Ngưng Linh Đan, đối với Mạnh Hạo đã có tác dụng quá nhỏ, dù nuốt vào cũng không có bao nhiêu hiệu quả. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn cảm thấy điều này có liên quan tới yêu đan mình nuốt kia, nếu không thì sẽ không mất đi hiệu quả mới đúng. Dù sao, Ngưng Linh Đan là đan dược được phát cho đệ tử ngoại tông.

- Ít không đủ, phỏng chừng phải nuốt một lần mười viên mới có chút tác dụng!

Mạnh Hạo nhắm mắt, cẩn thận cảm thụ linh khí trong cơ thể, lúc này đã không còn là một dòng suối nhỏ mà là trở thành một con sông. Dù không phải là sông lớn nhưng dòng suối nhỏ không thể sánh bằng, linh khí lưu chuyển trong cơ thể khiến cho Mạnh Hạo có một loại cảm giác mãnh liệt, trong cơ thể mình ẩn chứa lực lượng kinh người.

Lực lượng kinh người này làm cho Mạnh Hạo hiểu được, mình so với hôm qua đã thoát thai hoán cốt, đã không còn là tiểu tu sĩ mà ai cũng có thể khi dễ. Thậm chí, tại trong khu công khai cấp thấp mà giới hạn cao nhất là Ngưng Khí tầng bốn, tu vi của hắn đã xem như đứng trên đỉnh cao rồi, là một trong nhóm người cường đại nhất.

Mạnh Hạo mang theo kích động, tay phải tùy ý vung lên, trên cánh tay lập tức một con Hỏa Xà ầm ầm lao ra, nhiệt độ cực cao kia tràn ngập động phủ, nhất là bộ dáng hung tàn của Hỏa Xà, đầu lưỡi phun ra nuốt vào, mang theo hỏa diễm lượn lờ, thoạt nhìn có lực chấn nhiếp.

Giờ phút này, nếu hắn gặp lại Triệu Vũ Cương, một con hỏa xà bay ra, dù đối phương không chết thì cũng phải trọng thương.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngã Dục Phong Thiên