Ngã Dục Phong Thiên

Chương 40: Quân chủ trên không (1)


- Mụ nội nó, con mẹ nó, đây mới đúng là phát tài!

Hai tay Mạnh Hạo run run, giữ chặt lấy túi trữ vật, sau một lúc hắn mới lấy lại bình tĩnh, lẩy bẩy cầm ra một viên linh thạch.

Linh thạch này không giống với mấy linh thạch mà hắn có được, lớn bằng khoảng ngón tay cái, linh khí cũng không phải rất đậm, nhất là bên trong có một đám sương mù lượn lờ, mà trong túi trữ vật kia....đếm qua thì bên trong cũng có ước chừng hơn hai ngàn khối.

Đây là một khoản tài phú lớn mà cả đời Mạnh Hạo chưa từng thấy qua, làm cho hắn hít thở có chút khó khăn, thân hình run rẩy, hai mắt trợn to… Trong túi trữ vật này, ngoài đống linh thạch thì còn mấy bộ quần áo cùng vài thứ lẫn lộn.

Trên trán Mạnh Hạo đã rỉ ra mồ hôi, nơi này không nóng, nhưng hắn cảm thấy trong lòng tràn ngập lửa nóng, sau một hồi, hắn há miệng cười ha hả, tiếng cười mang theo vui sướng nồng đậm.

- Linh thạch này có chút kỳ quái, tuy lớn nhưng linh khí lại bình thường, số lượng thì… ha ha…

Áp chế nửa ngày, Mạnh Hạo mới thu hồi ánh mắt, hắn liếm môi lấy ra một vật khác thu hoạch được trong ngày hôm nay, là viên yêu đan khô quắt kia. Nhìn viên yêu đan, hai mắt Mạnh Hạo càng sáng hơn, hắn liếm môi hít sâu một hơi.

- Yêu thú khổng lồ kia đã chết nhiều năm, nhưng cái đuôi có thể biến thành mãng yêu, có lẽ lúc còn sống, yêu thú này cực kỳ cường hãn… Yêu đan của nó…

Mạnh Hạo thở ồ ồ, nhìn yêu đan khô quắt trong tay, hắn lập tức lấy ra gương đồng, chuẩn bị phục chế.

Nhưng khi gương đồng vừa mới lấy ra, không đợi Mạnh Hạo cầm yêu đan bỏ lên mặt gương thì mặt gương đã trở nên nóng bỏng, nhiệt độ cao kia gần như tổn thương cánh tay của Mạnh Hạo. Chỉ trong chớp mắt này, như có một lực xung kích vô hình từ trong mặt kính đánh ra, bay thẳng tới yêu đan trong tay trái Mạnh Hạo.

Phịch một tiếng, yêu đan kia liền trực tiếp bị đánh bay rời khỏi tay Mạnh Hạo. Gương đồng giữa không trung lại đánh ra một lực vô hình, không ngừng mà va chạm với yêu đan, giờ khắc nàêu đan giống như là một bộ lông yêu thú tươi tốt, làm cho gương đồng hưng phấn tới tận cùng, khiến cho gương đồng điên cuồng trùng kích.

Mạnh Hạo sửng sốt, hắn đau lòng nhanh chóng ôm lấy gương đồng. Thật khó khắn lắm mới thu gương đồng vào trong túi trữ vật, yêu đan liền rơi bịch xuống, lớp vỏ khô quắt đã vỡ vụn không ít.

- Chết tiệt, đây là yêu đan, không phải lông yêu thú, sao gương đồng lại kích động như thế nhỉ?

Mạnh Hạo gấp gáp chạy tới nhặt yêu đan lên, hắn thật sự đau lòng.

Cũng may yêu đan vốn đã khô quắt, lớp vỏ rất cứng, tuy bị gương đồng đánh mấy cái, lớp vỏ cứng bị tróc ra, lộ ra, bên trong xuất hiện một đoàn quang hoa lớn bằng hạt gạo mang theo linh khí nồng đậm, luồng linh khí này đã tràn ngập động phủ trong nháy mắt. Hai mắt Mạnh Hạo trở nên sáng ngời, nhưng sợ gương đồng kích động nên hắn không dám lấy ra phục chế, sau khi chần chờ một lúc, hắn liền coi như trân bảo mà cẩn thận thu lại.

Sau đó, hắn hít sâu một hơi, lấy ra bảo vật thứ ba lấy được, đó là thanh tiểu kiếm cổ xưa kia, cầm trên tay, Mạnh Hạo lộ ra nụ cười đắc ý.

- Kiếm này cực kỳ sắc bén, ngày cả da mãng yêu cũng có thể xé mở, cái đầu lâu yêu thú kia cũng có thể bổ ra, như vậy đủ thấy nó rất bất phàm!

Mạnh Hạo vui sướng nhìn thanh tiểu kiếm trong tay, thanh kiếm này không phải sắt thép, mà giống như gỗ, phía trên còn có mấy đường vân màu vàng như có như không, giống như có thể thu hút tâm thần, dù nhìn cổ xưa, nhưng nghĩ tới kiếm này có chất liệu lợi hại như vậy, Mạnh Hạo càng thêm kích động.

- Bảo vật này có lai lịch rất lớn.

Mạnh Hạo đâm thanh kiếm gỗ xuống đất, dễ dàng như đâm vào đậu phụ, Mạnh Hạo càng xem càng cười ngây ngô, nhặt vội thanh kiếm với vẻ rất thích thú.

Đang cao hứng bỗng nhiên Mạnh Hạo giật mình ngẩng đẩu lên, hắn lờ mờ cảm nhận được linh khí phủ đầy trong động này, không biết sao nhưng rất loãng, thậm chí chỉ trong một khoảng thời gian lại hoàn toàn tiêu tán đi.

Linh khí trong động tuy không nhiều lắm, nhưng không thể xuất hiện trạng thái thế này được, cần biết linh khí là hơi khí tồn tại giữa trời đất, ngưng tụ nhiều nhất ở mạch núi cao, Kháo Sơn Tông chính là một trong những nơi đó, linh khí không thể nào vô duyên vô cớ tiêu tán hết thế này.

Mạnh Hạo chần chờ bình tĩnh suy nghĩ, cẩn thận xem xét bên dưới, hắn cuối xuống nhìn thanh kiếm gỗ, thần sắc lộ vẻ khó tin, hắn đã phát hiện linh khí phủ đầy động trong thời gian ngắn đều bị thanh kiếm gỗ này hút sạch.

- Này… thanh kiếm này có thể hấp thụ được linh khí sao?

Mạnh Hạo ngẩn người, một lúc lâu hắn mở túi đồ, lập tức trong tay xuất hiện một ít linh thạch, sau khi tới gần thanh kiếm gỗ vài chục hơi thở, linh thạch vậy mà lại tối tăm lại.

Mạnh Hạo vội vàng cất linh thạch, mặc dù đau lòng nhưng thần sắc lập tức kích động mạnh.

- Thanh kiếm này… hẳn là chí bảo!

Mạnh Hạo nhìn thanh kiếm trong tay, chần chừ một lúc rồi quả quyết, dùng thanh kiếm vẽ trên ngón tay, lập tức tạo thành một vết thương nhỏ, cùng lúc đó Mạnh Hạo cảm thụ tu vi của chính mình, phát hiện linh lực trong cơ thể mình, theo vết thương trên ngón tay tán ra ngoài giống như không kiềm lại được.

Mạnh Hạo vội vàng ngậm ngón tay, ánh mắt càng thêm kích động, một lúc lâu vết miệng vết thương mới lành lại, Mạnh Hạo ngây ngô cười nhìn thanh kiếm gỗ, hơi thở dồn dập.

- Thanh kiếm này là chí bảo, chém trên người đối phương vài cái, e là không cần ta ra tay, linh khí đối phương tiêu tán mặc người chém giết, đáng tiếc chỉ có một thanh, nếu có hai thanh, mười thanh, thậm chí một trăm thanh thì vết thương càng nhiều, linh khí tiêu tan càng nhanh, nhất định cực kỳ kinh người…

Mạnh Hạo đầu óc mông lung tưởng tượng mình đang có hơn một trăm thanh kiếm gỗ, toàn bộ đâm vào người Vương Đằng Phi.

Hắn cho rằng một chuyến ở Hắc Sơn, tiêu hao một ít linh thạch kia cũng đáng lắm.

Nghĩ đến đây, Mạnh Hạo hít một hơi sâu, lấy ra gương đồng.

- Không biết phải cần bao nhiêu linh thạch…

Mạnh Hạo có chút do dự, nhưng nghĩ đến có nhiều thanh kiếm càng tốt, liền lập tức đem thanh kiếm đặt trên gương đồng, nhưng thanh kiếm vừa chạm vào gương đồng lập tức mặt gương lóe lên, thanh kiếm bị hút vào bên trong, Mạnh Hạo chưa từng thấy qua việc này khiến hắn ngẩn người, mạnh mẽ nắm chặt gương đồng như muốn ngăn lại nhưng thanh kiếm gỗ đã biến mất.

- Sao có thể như vậy, gương chết tiệt, ta trăm cay nghìn đắng mới lấy được bảo kiếm, ngươi ngươi ngươi… bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.

Mạnh Hạo thở dồn dập, làm bản thân bình tĩnh trở lại, đứng ngồi không yên, suy tính một lúc lấy ra một quả linh thạch đặt trên gương đồng, linh thạch biến mất trong nháy mắt.

- Hừm? lẽ nào bắt đầu phục chế lại?

Mạnh Hạo suy nghĩ, khẩn trương lấy linh thạch bỏ vào, một viên hai viên ba viên… Mạnh Hạo biến sắc, sôi máu, gương đồng này như một cái động không đáy, trong phút chốc Mạnh Hạo đã ném vào hơn hai trăm khối linh thạch.

- Chết tiệt, chết tiệt…

Mạnh Hạo muốn từ bỏ nhưng không cam chịu cứ như vậy mất đi chí bảo, vả lại hắn hiểu được, nếu bây giờ từ bỏ, gương đồng không thể phục chế như trước đây, chẳng khác nào mất đi năng lực phục chế đồ vật.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngã Dục Phong Thiên