Ngã Dục Phong Thiên

Chương 63: Kháo sơn lão tổ!


Mạnh Hạo biến sắc, mạnh mẽ quay đầu nhìn sương mù quay cuồng, cách đó không xa, hơn ngoài mười trượng có một thân ảnh với trường bào rách nát đang lao thẳng về phía hắn

Một luồng sát khí mãnh liệt phô thiên cái địa, hóa thành sát cơ hung tàn, mắt thấy sắp tới, Mạnh Hạo nhanh chóng lùi về sau

Một màn này quá đột ngột, thân ảnh này có tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, đã gần Mạnh Hạo khoảng ba trượng liền dừng lại, nhìn Trảm ngọc trong tay Mạnh Hạo, thần sắc lộ ra e ngại cùng sợ hãi

Trong lòng Mạnh Hạo vừa động, linh lực trong cơ thể liền được truyền vào trong Trảm ngọc, viên ngọc nhất thời phát ra huyết quang, chiếu rọi lên trường bào rách nát kia, làm cho Mạnh Hạo nhìn rõ bộ dạng của người này

Đó là một nam tử trung niên, nhưng thân thể héo rũ, như là lệ quỷ

Tiếng kêu thảm từ trong miệng trung niên truyền ra, gã gấp gáp lùi lại, chỉ lóe vài cái đã biến mất trong sương mù

Trên trán Mạnh Hạo đổ đầy mồ hôi, hắn hít sâu một hơi, trung niên kia làm hắn cảm giác được mạnh mẽ như Âu Dương đại trưởng lão

- Có phải là tu sĩ Trúc Cơ?

Mạnh Hạo hơi kinh nghi, nội tâm cảnh giác

Theo chỉ dẫn của huyết quang, hắn cẩn thận đi về phía trước, ước chừng đi được nửa canh giờ, trong từng bước kinh tâm, Mạnh Hạo thấy được một thân ảnh xuất hiện trong sương mù

Những thân ảnh này đều có tu vi gần như với Âu Dương đại trưởng lão, thậm chí có mấy cái lại làm cho Mạnh Hạo cảm giác được uy áp như chưởng môn Hà Lạc Hoa

- Những thứ này chẳng lẽ là khôi lỗi!?

Mạnh Hạo nhìn thân ảnh kia, dần dần phát hiện nó không có sinh cơ, may là bọn chúng chỉ vờn xung quanh, không có tới gần, giống như bị Trảm ngọc dẫn tới, nhưng chúng nó dường như rất sợ hãi Trảm ngọc

Lại trôi qua thời gian một nén nhang, những thân ảnh bốn phía chậm rãi biến mất, Mạnh Hạo hơi dừng lại, ngơ ngác nhìn phía trước, hô hấp dồn dập, hai mắt đăm đăm

- Này

này

Mạnh Hạo thì thào, tại trước mặt hắn có một ngọn núi, cao chừng trăm trượng, nếu chỉ là núi thì sẽ không làm cho Mạnh Hạo lộ vẻ như thế, nhưng đó là một tòa núi linh thạch!

Vô số linh thạch chồng chất cùng một chỗ, tạo thành núi linh thạch!

Đời này Mạnh Hạo chưa từng nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy, tại một khắc này, đầu hắn như nổ vang, theo bản năng đi tới thu hoạch, nhưng vừa bước được nửa bước, hắn lập tức ngừng lại

Bởi vì ngọn núi này màu xám, như có một tầng sương mù che lại, đó là cấm chế, là cấm chế không thể đụng

Mạnh Hạo chần chừ rất lâu, muốn buông bỏ nhưng lại không cam lòng, vừa tới gần núi linh thạch kia khoảng hai mươi trượng thì một cảm giác nguy cơ sống chết tràn ngập trong lòng, làm cho Mạnh Hạo lập tức dừng lại, chỉ có thể đứng nhìn núi linh thạch mà thở dài

Hắn hiểu được, nếu gần thêm chút nữa, với tu vi của mình, chắc chắn sẽ thần hình câu diệt

Xoắn xuýt một lúc lâu, Mạnh Hạo đành phải quay đầu, lưu luyến rời khỏi núi linh thạch này

Lại trôi qua một nén nhang thời gian, theo huyết quang chỉ dẫn, Mạnh Hạo xuất hiện tại một nơi lầu các mông lung, nơi này có sân vườn, là một mảnh khô héo, có không ít cỏ dại

Còn có một tảng đá cao gần nửa người dựng đứng ở đó, tảng đá này là thứ duy nhất mà Mạnh Hạo nhìn thấy không phải chỉ có hai màu đen trắng, hơn nữa cũng không có sương mù bao quanh, mà là một nơi có nhiều màu sắc

Trảm ngọc tự mình bay tới trên tảng đá, vừa dừng lại thì huyết quang lập tức lấp lánh

Mạnh Hạo nhanh chóng đi tới, đứng gần tảng đá nhìn mọi nơi, thầm nghĩ nơi này ứng với một trong ba nơi có thể cảm ngộ

Hắn liền khoanh chân ngồi trên tảng đá, nhìn Trảm ngọc lơ lửng trước mặt, ánh mắt lộ ra tia sáng suy tư

- Qua nhiều năm như vậy, trước ta thì đã có không ít người tiến vào đây, nhưng chưa từng có ai cảm ngộ thành công, huyết quang trên Trảm ngọc thiêu đốt xong thì cũng có nghĩa là hết giờ cảm ngộ!

Mạnh Hạo nhíu mày, trong lòng mong đợi lấy được Ngưng Khí quyển cực kỳ mãnh liệt

Nhưng hắn cũng hiểu được, tư chất của mình rất bình thường, dù sao đây vốn là cơ hội thuộc về Vương Đằng Phi, mình e rằng khó mà thành công

Hắn không lập tức thiêu đốt Trảm ngọc, mà ngẩng đầu nhìn huyết quang, hai mắt lộ ra tia sáng kỳ dị

Sau một lúc, Mạnh Hạo cắn răng, chộp lấy Trảm ngọc vào trong tay, thần sắc lộ ra sự chấp nhất mãnh liệt

- Lúc này, nói cái gì ta cũng phải cảm ngộ được Thái Linh kinh kia!

Mạnh Hạo kiên quyết nói, hắn vỗ túi trữ vật, gương đồng lập tức bay ra, lại lấy thêm không ít linh thạch, chuẩn bị phục chế

Mạnh Hạo tiến vào nội môn được một tháng, linh thạch phát cho đệ tử nội môn nhiều hơn không ít so với ngoại tông

Hơn nữa, tại một tháng này, tiệm tạp hóa của hắn ở ngoại tông cũng được đám đệ tử ngoại tông cố ý lấy lòng, làm cho túi trữ vật của hắn có không ít linh thạch

Nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi, hắn phát hiện mình lấy ra toàn bộ linh thạch do tông môn phát cho, nhưng lại không thể hoàn thành phục chế, không phải gương đồng mất đi tác dụng, mà không đủ linh thạch, ngay cả linh thạch trung phẩm cũng vô dụng

Mạnh Hạo nhìn chằm chằm Trảm ngọc, sau một lúc lâu, hắn mới nhớ tới mình còn bảy tám viên linh thạch lớn đặc biệt

Hắn có chút chần chừ, sau một lát hắn cắn răng, ánh mắt cũng đỏ lên, hắn lấy ra một khối đặt lên gương đồng

Không đợi Mạnh Hạo lấy ra khối thứ hai, trong gương đồng đã lóe lên quang mang, trong phút chốc như có tia sáng chói mắt, ngay sau đó, liền xuất hiện mười lăm viên Trảm ngọc

Một màn này làm cho Mạnh Hạo sửng sốt, hắn vốn tưởng mình cần phải bỏ ra nhiều linh thạch hơn mới xong, không nghĩ tới một khối linh thạch bự này lại phục chế ra tới mười lăm viên huyết tinh

Đó là Trảm ngọc, là tâm huyết của Kháo Sơn lão tổ biến thành, nhưng hôm này lại xuất hiện mười lăm viên, Mạnh Hạo trợn mắt há mồm mà nhìn

- Đây đây là linh thạch gì vậy?

Mạnh Hạo ngẩn ngơ, sau đó hắn liền nhớ tới mình hao phí hơn hai ngàn khối linh thạch bự này, trong lòng lập tức đau đớn

Hắn mãnh liệt cảm giác được khối linh thạch bự này không phải là thứ tầm thường!

Nhưng giờ phút này, đối với Mạnh Hạo mà nói, Thái Linh kinh mới là trọng điểm, hắn cắn răng, không nghĩ tới chuyện hai ngàn khối linh thạch bự trước nữa

Mạnh Hạo lập tức lấy ra một khối huyết tinh rồi thiêu đốt, vừa đốt lên, huyết quang phóng ra, từng âm thanh mơ hồ như ẩn như hiện, giống như trong giấc mộng

Làm cho Mạnh Hạo trầm mê vào trong đó, quên mất thời gian

Giờ khắc này, Hứa Thanh cùng Trần Phàm đều ở tại một khu vực cảm ngộ riêng của mình

Thân ảnh bị huyết quang che mờ, hai người có tư chất không tầm thường, khả năng có được cảm ngộ cao hơn mấy phần

Trên thực tế, đây là nơi Kháo Sơn lão tổ bế quan, tất cả đều phải nhìn ở tư chất, mà thứ gọi là cơ duyên cũng thế

Không biết trôi qua bao lâu, huyết quang trên người Mạnh Hạo biến mất, hắn liền tỉnh lại, thần sắc có chút mờ mịt

Sau hồi lâu hắn mới bình thường lại, nhưng trong đầu một mảnh trống trơn, không hề có nội dung Thái Linh kinh

Mạnh Hạo thở dài, việc này hắn đã sớm đoán được trước rồi

Hắn lại lấy ra huyết tinh, tiếp tục cảm ngộ, đến khi tiêu phí mười bốn viên huyết tinh mà vẫn không thành công, làm cho Mạnh Hạo càng thêm đau lòng quấn quít

Hắn cắn răng, lấy thêm một khối linh thạch bự, quyết tâm phục chế Trảm ngọc huyết tinh mới, lại lần nữa thiêu đốt, huyết quang lần nữa bao trùm thân thể, hắn tiếp tục cảm ngộ

Lúc này, huyết quang trên người Hứa Thanh cùng Trần Phàm đã sớm tán đi, nhưng hai người cũng không đứng dậy, mà tiếp tục ngồi, không biết là có chiếm được cảm ngộ gì không!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngã Dục Phong Thiên