Nghịch Mệnh Lộ

Quyển 2 Chương 51: La Triệt


Sáu người theo đường cũ ra khỏi Giám Sát Phủ, trên đường đi, Vinh Cơ hỏi lúc ở trong Vật Tiên Lâu đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên Lý Phi Yến chỉ lấy cớ nói mình cũng không biết. Đối với người có trực giác nhanh nhạy như Vinh Cơ, đương nhiên không dễ dàng bị Lý Phi Yến lừa như vậy, dù cảm thấy có chỗ không đúng nhưng cũng không truy hỏi nữa.

Ra khỏi phạm vi Giám Sát Phủ, sáu người ngay lập tức gặp phải vấn đề, trong lòng Lý Phi Yến cực kỳ cảm thán, cá lớn nuốt cá bé, ma cũ bắt nạt ma mới, kịch bản quen thuộc như vậy cuối cùng nàng cũng gặp phải.

“Ha ha… Các ngươi muốn đi đâu vậy?”

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi dẫn theo năm thanh niên và một thiếu niên tiến đến, mấy người nhận ra thiếu niên nhỏ tuổi nhất trong đám người kia, thiếu niên đó cũng là tân tiến đệ tử, đồng thời cũng là một trong những người trước khi rời khỏi Giám Sát Phủ có chú ý đến bọn họ, hiện tại nhìn bộ dạng hắn hèn mọn đi theo đám người này, lập tức có thể nhận ra hắn chính là kẻ chỉ điểm.

Sắc mặt mấy người Vinh Cơ lập tức lộ ra căng thẳng, Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình chắn phía trước, hai người đưa mắt nhìn nhau trao đổi một cái, sau đó Lý Phi Yến bước ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra nụ cười sáng lạn.

“Chào các vị sư huynh, chúng ta đang muốn đi tìm chỗ ở của mình.”

Thanh niên vừa lên tiếng trước đó nhìn ánh mắt trong suốt có vẻ ngây thơ của nàng, hắn vẫn cười như thường, cuối xuống ngồi trước mặt nàng nói:

“Tiểu muội muội, ngươi mới đến, thung lũng lại lớn như thế, các ngươi muốn tìm chỗ ở của mình là không dễ đâu, hay là vậy đi, chúng ta sẽ giúp các ngươi tìm chỗ ở, tuy nhiên các ngươi phải trả công cho chúng ta.”

Lý Phi Yến nghe vậy, lập tức nhăn mặt nhíu mày, lúng túng nói:

“Nhưng mà chúng ta không có tiền.”

“Ha ha… Chúng ta không cần tiền nha.”

Hắn đưa mắt nhìn bộ dạng nhếch nhác của sáu người một cái, lập tức biết sáu người xuất thân thấp, không có chỗ dựa, do đó hắn mới không cần sợ chặng đường ngay bên cạnh Giám Sát Phủ.

“Vậy các ngươi cần cái gì?”

“Không phải tông môn vừa cho các ngươi mỗi người năm linh thạch sao? Chúng ta cũng không lấy nhiều lắm, sáu người các ngươi cộng lại chúng ta chỉ lấy ba mươi linh thạch mà thôi, phí dẫn đường như vậy đã rất rẻ rồi.”

Rất rẻ? Muốn đoạt hết linh thạch của bọn họ còn nói rất rẻ.

Mấy người Vinh Cơ đứng phía sau vừa nghe đã lập tức nổi giận, tuy nhiên Hứa Vô Tình quay đầu trừng mắt nhìn một cái, bọn họ mới rán im lặng nín nhịn.

Trong lúc đó Lý Phi Yến giả vờ biến sắc mặt, sau đó là sợ hãi, nhỏ giọng nói:

“Vị sư huynh này, ngươi… Ngươi có thể giảm giá một chút không? Chúng… Chúng ta cũng chỉ có…”

“Aizz… Tiểu muội muội, ta cũng không dối gạt ngươi, vì nhìn các ngươi còn nhỏ, tiểu muội muội lại biết điều như vậy, chúng ta đã giảm giá rồi, nếu không phí dẫn đường sẽ bao gồm luôn sáu viên Bổ Khí Đan của các ngươi nữa đó.”

Cái này là đang uy hiếp sao?

Lý Phi Yến làm ra vẻ thực do dự, sau đó ngập ngừng nói:

“Ngươi có thể để chúng ta bàn lại được không?”

“Ha ha… Đương nhiên có thể.”

Lý Phi Yến gọi mấy đứa còn lại đến, ra vẻ thực bất đắc dĩ nói với Tư Không Tử Tình.

“Các ngươi cũng nghe rồi đó, Tử Tình, linh thạch chúng ta gửi ngươi, mang ra hết đi.”

Tư Không Tử Tình có chút giật mình, nàng nhất thời không hiểu Lý Phi Yến nói vậy là có ý gì, Hứa Vô Tình liền lên tiếng bổ xung, hắn từ nhỏ lăn lộn một mình, chuyện như lúc này hắn gặp nhiều vô số, sớm đã học được chữ nhẫn.

“Tử Tình, lấy ra ba mươi linh thạch chỗ ngươi đi."

"Đúng thế, không phải ngươi giúp chúng ta mở túi trữ vật sao?”

Lý Phi Yến ra vẻ buồn bực bổ sung, nghe đến đây, cả nhóm bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là muốn Tư không Tử Tình ứng trước ba mươi viên linh thạch, sự thật bọn họ còn chưa kịp xem qua túi trữ vật kia, tuy nhiên bọn họ biết trong đó còn có phần thưởng Âm Trùng Huyệt Động, không thể để đám người kia biết được, chính vì thế mới giả vờ nói Tư Không Tử Tình giúp bọn họ mở túi trữ vật, dù sao bọn họ còn nhỏ, quần áo lại bẫn thĩu nhếch nhác như vậy, mấy thanh niên kia cũng không nghĩ nhiều.

Tư Không Tử Tình gật đầu, sau đó lấy ra ba mươi linh thạch của mình đưa cho Lý Phi Yến. Từ đầu đến cuối, thanh niên kia đều mỉm cười nhìn chầm chầm bọn họ, với thính giác của hắn, hoàn toàn có thể nghe được mấy người Lý Phi Yến đang nói cái gì, hắn thậm chí còn không thèm dùng thần thức quan sát, vả lại từ đầu hắn đã nhìn ra Tư Không Tử Tình là luyện khí dưới tầng ba, do đó việc Tư Không Tử Tình giữ linh thạch của cả nhóm hắn không hề nghi ngờ.

Lý Phi Yến cầm ba mươi linh thạch đi đến chỗ thanh niên, hơi do dự đưa cho hắn, đồng thời còn thực ngây thơ hỏi một câu.

“Sư huynh, các ngươi không lừa chúng ta đó chứ?”

Mấy thanh niên đứng phía sau thanh niên kia đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là ý cười, một người trong số đó khoát tay.

“Tiểu muội muội, ngươi không cần lo, chúng ta quen thuộc Ngoại Vi Đường nhất, tìm chỗ ở cho các ngươi dễ như ăn cháo.”

Thanh niên dẫn đầu nghe vậy lập tức nhíu mày, quay đầu trừng mắt nhìn thanh niên kia, thanh niên lập tức giật mình nhận ra mình lỡ lời, nhất thời ngậm miệng.

“Ha ha… Tiểu muội muội, không cần nghe hắn nói, hắn chỉ huênh hoang mà thôi, giờ nói cho ta biết, tiểu viện của các ngươi là số mấy?”

“Tiểu viện của chúng ta là số một.”

Nụ cười trên mặt thanh niên cứng lại, sắc mặt nghiêm khắc nói:

“Ta ở Ngoại Vi Đường nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói đến tiểu viện số một, các ngươi đang đùa giỡn ta ư?”

Mấy người Lý Phi Yến lập tức giật mình, mấy người này nhìn đã hơn hai mươi tuổi, có thể nhận ra tư lịch của hắn ở Ngoại Vi Đường không ít, hắn nói chưa nghe qua có tiểu viện số một, như vậy sợ rằng nhiều người ở Ngoại Vi Đường cũng không biết.

“Chúng ta… Chúng ta thật sự không có nói dối a, thật sự là tiểu viện số một.”

Thanh niên không khỏi nhíu mày, lúc này một thanh niên đứng phía sau hắn đột nhiên cười nói:

“A… Ta nhớ rồi, trước đây khi ta đến gần khu vực hồ Trúc Nguyệt, có nhìn thấy một tiểu viện, hình như đó đúng là tiểu viện số một rồi.”

Nghe đồng bạn nói vậy, thanh niên hơi nhíu mày.

“Ngươi nói thật.”

Thanh niên kia cười cười, nụ cười có chút âm hiểm nói:

“Đúng là như vậy đó lão đại, hồ Trúc Nguyệt cách nơi này cũng không xa, chúng ta cũng không cần đi cùng đám nhóc này.”

Thanh niên nháy mắt hiểu được ý của đồng bọn, cười nói:

“Cũng đúng.”

Sau đó hắn quay sang mấy người Lý Phi Yến, cười một cách cực kỳ giả dối nói:

“Các ngươi nghe rồi đó, tiểu viện số một ở bên cạnh hồ Trúc Nguyệt, các ngươi cứ đi thẳng đường này, chừng ba dặm là đến thôi.”

Nói xong hắn quay sang đồng bạn nói:

“Được rồi, chúng ta đi thôi, đến lúc đi nhận nhiệm vụ rồi.”

Nói xong hắn cũng không thèm nhìn đến mấy người Lý Phi Yến nữa, mang đồng bạn của mình rời đi, đợi khi bọn hắn đi xa, sắc mặt Lý Phi Yến lập tức lộ ra vẻ âm trầm, Hứa Vô Tình đứng bên cạnh nàng, hắn chỉ lạnh lùng nói một câu:

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”

“Ta biết, mà đúng ra ta cũng chẳng phải quân tử.”

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình, mấy người Vinh Cơ mím môi, sắc mặt buồn bực, sau khi tức giận qua đi, bọn họ đều hiểu được suy nghĩ của Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình, nhóm người kia quá mạnh, bọn họ còn lâu mới là đối thủ, trong trường hợp như vậy, cách giải quyết của Lý Phi Yến cực kỳ thông minh.

“Yến sư tỷ, Hứa sư huynh chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tô Vân Kiều không khỏi lo lắng hỏi, chuyện vừa rồi nhắc nhở bọn họ, muốn tìm tiểu viện số một là không hề dễ dàng. Lý Phi Yến thở dài một hơi, quay đầu nhìn Tư Không Tử Tình và Vũ Văn Kỳ.

“Các ngươi nhanh đem nhẫn trữ vật cất đi, vừa rồi chúng ta may mắn, bọn người đó không nhìn thấy nhẫn trữ vật của các ngươi, nếu không sẽ càng rắc rối hơn.”

Nghe vậy, hai người Vũ Văn Kỳ và Tư Không Tử Tình lập tức nghe lời tháo nhẫn trữ vật trên tay xuống, sau đó đem dấu vào tay áo.

“Tiếp theo chúng ta phải đi tìm tiểu viện số một sao?”

Vinh Cơ buồn bực hỏi, Lý Phi Yến nghĩ nghĩ rồi nói:

“Dù sao chúng ta cũng không biết tiểu viện số một ở đâu, cứ theo lời bọn họ đi đến hồ Trúc Nguyệt thử xem.”

Mấy người khác cũng không có ý kiến, bọn họ theo hướng đám người kia chỉ, đi về phía trước, khiến người buồn bực chính là trên đường đi gặp được đệ tử ngoại vi nào khác không phải là không thèm liếc nhìn bọn họ một cái chính là chặng đường muốn cướp đoạt, tuy nhiên bọn họ đều nói linh thạch bị nhóm người đầu tiên cướp hết, khi nghe miêu tả về nhóm người đó, đám muốn cướp đoạt lập tức lộ ra vẻ kiên kị, sau đó cho bọn họ qua, đối với hành động kỳ quái này, tạm thời mấy người Lý Phi Yến không thể nào tìm được đáp án.

Đúng như thanh niên kia nói, đi chừng ba dặm liền nhìn thấy một cái hồ cực lớn, rộng đến mấy dặm, tuy nhiên không thấy tiểu viện mà thanh niên kia nói, trực giác mách bảo rằng bọn họ đã bị lừa, trời lại sắp tối, bọn họ không còn cách nào, cuối cùng đành tìm một gốc cây đại thụ bên cạnh hồ, quyết định ở lại nghỉ ngơi qua đêm.

Đầu mùa xuân, không khí bên cạnh hồ có chút lạnh, sáu người ngồi quanh đống lửa sưởi ấm, Vinh Cơ liền đệ nghị muốn xem ban thưởng tông môn cho bọn họ có cái gì, mọi người cũng không dị nghị, Tư Không Tử Tình lấy ra túi trữ vật của mình, dùng thần thức kiểm tra bên trong, Vũ Văn Kỳ kiểm tra thiết bài thân phận, gần như là cùng lúc hai người lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Tông môn ban thưởng cho chúng ta quả thật nhiều hơn người khác gấp mấy lần, Bổ Khí Đán đến tận mười viên, linh thạch là hai mươi viên hạ phẩm, ngoài ra đáng chú ý là thứ này.”

Tư Không Tử Tình lật tay, trên tay nàng xuất hiện một miếng ngọc kép màu xanh, to chừng hai ngón tay, phía trên cũng có khắc phù văn kỳ quái.

“Đây là ngọc giản, bên trong thường dùng để lưu trữ thông tin, cái này chắc chắn là pháp quyết tu luyện tông môn ban xuống rồi.”

Nói xong Tư Không Tử Tình đặc ngọc giản kia lên tráng, một giây sau nàng mở mắt, ánh mắt phát sáng nói:

“Thật tốt a!”

Mấy người Lý Phi Yến không khỏi tò mò hỏi:

“Tử Tình, có chuyện gì vậy?”

Tư Không Tử Tình mừng rỡ nói:

“Trong đây là mười tầng Nguyên Tâm Quyết, có nó chúng ta có thể tu luyện đến luyện khí đại viên mãn.”

“A...”

Thần sắc trên mặt những người khác cũng lập tức lộ ra vui mừng, bọn họ biết, pháp quyết so với cái gì khác đều đặc biệt quý trọng, không có pháp quyết thì không thể nào tu luyện được, tân tiến đệ tử bình thường tông môn chi ban thưởng ba tầng đầu Nguyên Tâm Quyết, có nghĩa là muốn có những tầng sau phải tự mình đổi bằng điểm cống hiến. Nhờ Âm Trùng huyệt động mà bọn họ không cần lo lắng vấn đề pháp quyết này, đột nhiên Lý Phi Yến cảm thấy đám sâu bọ kia cũng không đáng ghét như vậy nữa.

Ngay lúc này Vũ Văn Kỳ đột nhiên lên tiếng.

“Chúng ta còn được năm trăm điểm cống hiến, có thứ này có thể đổi pháp quyết công kích đấy.”

Sáu người nhìn nhau, trong mắt đều bừng lên tia sáng hăng hái và hy vọng. Tư Không Tử Tình cười nói:

“Mọi người, hay là chúng ta nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, chúng ta chỉ có một tháng thời gian để tiến vào luyện khí cũng như luyện hóa linh khí trong người.”

“Tử Tình nói không sai, chuyện chúng ta cần làm là tranh thủ thời gian, tuy nhiên lúc này đang ở bên ngoài, tu luyện không thích hợp, do đó chúng ta phải nhanh chóng tìm được tiểu viện số một kia.”

“Nhưng mà thung lũng này quá lớn, nếu cứ từ từ tìm không biết đến bao giờ mới tìm ra, đi hỏi người khác lại có nguy cơ bị cướp đoạt, thật sự là đáng ghét a.”

Vũ Văn Kỳ buồn bực nói, nhất thời mọi người im lặng, Lý Phi Yến nghĩ nghĩ rồi nói:

“Nếu ngày mai cũng không tìm ra, chúng ta sẽ trở lại Giám Sát Phủ tìm Vật Tiên tiền bối hỏi lại.”

“Lại phải tìm người đó?”

Vũ Văn Kỳ hô lên, vẻ mặt tràn đầy không muốn, Lý Phi Yến liền cười hỏi:

“Sao vậy, ngươi không thích Vật Tiên tiền bối sao?”

“Ánh mắt ông ấy nhìn ta rất đáng sợ a.”

Lý Phi Yến và Hứa Vô Tình không khỏi im lặng, hai người biết, Vật Tiên Đạo Nhân kia thật sự không thích Vũ Văn Kỳ.

Ngay lúc này có tiếng bước chân chạy nhanh về phía bọn họ, sáu người lập tức căng thẳng lên, người đến là một thiếu niên chừng chín mười tuổi, dung mạo không phải xinh đẹp như Vũ Văn Kỳ, cũng không tuấn tú như Hứa Vô Tình, nhưng lại làm cho người nhìn cảm thấy dễ chịu, đường nét nhu hòa bình đạm khó nói, trên người hắn mặc y phục màu vàng của đệ tử ngoại vi, thiếu niên này nhìn nhìn sáu người từ trên xuống dưới, sau đó cười hỏi:

“Các ngươi có phải ở tiểu viện số một không?”

Lý Phi Yến nhướng mày nhìn thiếu niên, không nhìn ra sự giả dối trong mắt hắn, tuy vậy nàng cũng không mất cảnh giác.

“Ngươi là ai?”

“Ta?… Ta gọi La Triệt, cũng ở tiểu viện số một, Tạp Tác sư huynh bảo ta đi đón các ngươi, nhưng mà khi ta đến Giám Sát Phủ lại không tìm thấy các ngươi, sau đó ta tình cờ gặp một đám người, nghe lén mới biết các ngươi bị bọn hắn đoạt linh thạch rồi lừa các ngươi đi đến tận đây, hại ta tìm rất cực khổ a.”

Nghe La Triệt nói vậy, sáu người không khỏi kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau. Vinh Cơ bước về phía La Triệt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó cười cười giơ tay ra, La Triệt kinh ngạc.

“Muốn gì?”

Vinh Cơ lập tức trừng mắt hung hăng nói:

“Dự vào cái gì ta phải tin ngươi, đưa thiết bài thân phận của ngươi cho ta xem trước rồi nói.”

“A…”

La Triệt bừng tỉnh đại ngộ, giơ tay vỗ vào túi trữ vật mang bên hông, thiết bài lập tức xuất hiện trên tay hắn, không đợi hắn đưa qua, Vinh Cơ đã mạnh mẽ đoạt lấy, nàng chỉ nhìn qua một cái rồi đưa cho mấy người Lý Phi Yến, trên thiết bài quả thật có có tên "La Triệt" cùng số tiểu viện, quả thật là số một. Mấy người Lý Phi Yến không khỏi lộ ra sắc mặt vui mừng.

Vinh Cơ nở nụ cười sáng lạn vỗ vỗ vai La Triệt.

“Lão Triệt, ngươi đến thật đúng lúc, ngươi đã cứu chúng ta đó.”

La Triệt trợn mắt há mồm.

Thái độ thay đổi nhanh thật!

“Khụ… Được rồi, chúng ta trở về thôi, Tạp Tác sư huynh đang đợi đấy.”

“Tạp Tác sư huynh là ai?”

“Cũng là người ở trong tiểu viện số một.”

Mấy người Lý Phi Yến cũng không chần chờ lâu, thu xếp một chút liền theo La Thiệt rời đi. Trên đường đi, Lý Phi Yến làm sao có thể bỏ qua cơ hội, lập tức hỏi La Triệt thắc mắc trong lòng.

“La Triệt, tiểu viện số một của chúng ta có vấn đề gì sao? Ta thấy rất nhiều người không biết nó ở đâu cả.”

La Triệt nghe vậy thì cười nói:

“Sự thật là ngoại trừ mấy người chúng ta, đệ tử ngoại vi không ai biết đến sự tồn tại của tiểu viện số một.”

“Tại sao a?”

“Vì tiểu viện số một chỉ dành cho đệ tử đặc biệt như chúng ta mà thôi, các ngươi chắc cũng là người được chọn trong Tiên Duyên Hội chứ gì.”

Vinh Cơ ngạc nhiên nhìn hắn, lập tức hỏi:

“Ngươi cũng vậy sao?”

“Đúng thế, ta và Tạp Tác sư huynh chính là người được chọn trong Tiên Duyên Hội của Càn Nguyên đại lục.”

“Chỉ có hai người thôi à?”

Vũ Văn Kỳ lộ ra thần sắc tò mò. La Triệt gật gật đầu. Lý Phi Yến nghĩ nghĩ rồi lại nói:

“Như vậy Chắc các ngươi nổi tiếng lắm.”

“Làm gì có, ở ngoại vi không ai biết chúng ta.”

“Ồ! Vậy trong Tiên Duyên Hội các ngươi làm gì?”

La Triệt bất đắc dĩ gảy đầu.

“Thật ra ta cũng không nhớ được là bọn ta làm gì, chỉ nhớ là bị đưa vào mộng cảnh, sau đó xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không biết, chỉ biết khi tỉnh lại chúng ta đã ở trước mặt Kim Bàng tiền bối rồi, sau đó Kim Bàng tiền bối đưa chúng ta đến đây, bảo chờ các ngươi.”

Mấy người Lý Phi Yến đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cùng một ý nghĩ, Hỗn Độn Tiên Ma Tông quả thật làm cái gì cũng khác người.

Nửa canh giờ sau, mấy người Lý Phi Yến không ngừng theo La Triệt đi về hướng tây, Hứa Vô Tình hơi nhíu mày hỏi:

“Chúng ta còn phải đi đến bao giờ?”

La Triệt giơ tay chỉ về phía trước.

“Trước mặt là Ngoại Vi thành, nơi đó là nơi ở của những sư huynh sư tỷ lâu năm của Ngoại Vi Đường, muốn được ở trong đó phải tốn rất nhiều linh thạch, đương nhiên chúng ta không thể ở đó, bên cạnh Ngoại Vi thành có mấy ngọn núi, nơi đó mới là nơi ở chính của đệ tử ngoại vi, tuy nhiên chỗ của chúng ta cũng không phải ở đó.”

“Vậy tóm lại tiểu viện số một nằm ở nơi nào?”

Sáu người đồng loạt đưa mắt tò mò nhìn la Triệu, thấy vậy La Triệt cười nói:

“Nằm ở tận phía cực tây của thung lũng, nơi đó rất ít người lui tới, rất biệt lập.”

VntHoaTinhKhoi.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Mệnh Lộ