Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 1 Chương 20: Manh Mối


“Ngọc Như, muội thấy trong người bây giờ thế nào?” Diệp Khôn đưa Ngọc Như trở về phòng của nàng nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn không đi vội mà đứng một bên ân cần hỏi.

“Muội không sao.” Ngọc như nằm trên giường thấp giọng nói.

“Tốt rồi, vậy muội hãy nghỉ ngơi đi ta về phòng trước, nếu có việc gì thì cứ gọi ta một tiếng.” Nghe Ngọc Như nói vậy thêm vào đó Diệp Khôn thấy sắc mặt của nàng đã tươi tỉnh trở lại nên hắn rất an tâm, sau đó ân cần dặn dò nàng một câu rồi đi về phòng của mình.

Về đến phòng Diệp Khôn lập tức đi đến bên cạnh giường rồi ngả người nằm vật xuống, hắn xoay người ngửa mặt nhìn lên nóc nhà với dáng vẻ khá âm trầm.

Sự việc vừa mới trải qua đã khiến cho Diệp Khôn phải thầm nghĩ lại, hắn thật không người tới một cô gái xinh đẹp như Lam Ngọc Kiều, vậy mà tâm địa lại độc ác đến như vậy, nàng ta coi mạng người như cỏ rác điều này quả thật không thể nào chấp nhận được.

Quả đúng như người xưa có nói “con gái càng đẹp lòng dạ càng độc ác”, nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà có thể đánh giá hết được con người của họ được. Có những người bề ngoài rất hiền lành xinh đẹp, rất khôi ngô tuần tú luôn tỏ ra mình là một người quân tử, nhưng trong lòng thì rất ác độc.

Ngược lại có những người bề ngoài rất hung dữ, xấu xí, nhìn bề ngoài có dáng vẻ của một kẻ tiểu nhân nhưng trong lòng họ lại rất hiền lành thật thà.

Diệp Khôn bước chân vào chốn giang hồ cũng chỉ được một thời gian ngắn, nếu đem ra so với người khác thì chẳng thấm vào đâu cả. Nhưng trong thời gian ngắn đó hắn đã trải qua vài chuyện, bắt đầu từ hạp cốc bí ẩn liên quan đến cả nhà Ngọc Như hay nói cách khác là Vạn Kiếm Sơn Trang, cho đến sự việc ở Hắc Phong Trại và gần đây nhất là vụ việc lúc trưa ở ngã tư ngoài đường.

Từ những việc đã trải qua ấy, đã khiến hắn hiểu thấu được một câu “Giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán” mà những người trong giang hồ thường truyền tai nhau.

Bởi vậy bắt đầu từ giây phút này, hắn tự nhủ và luôn ghi nhớ một điều là “đối với người khác luôn phải có tính đề phòng, không nên tin tuyệt đối vào bất kỳ một kẻ nào ngoài bản thân mình, hơn nữa cũng phải hạn chế tránh dính vào những chuyện thị phi trên giang hồ ra”, như vậy thì mới khiến cho bản thân mình thoải mái đi lại trên giang hồ được.

Diệp Khôn cứ thế nằm trên giười mê man suy nghĩ, bất chi bất giác hắn ngủ lúc nào không hay biết, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.

Sau khi tỉnh ngủ, Diệp Khôn bật giậy ngồi ngay ngắn trên giường hít thở hô hấp vài cái. Tiếp đó hắn liền thả thần thức ra hướng sang phòng của Ngọc Như xem nàng thế nào, một lúc sau hắn thu thần thức lại trên mặt nộ rõ vẻ tươi cười.

Sau đó Diệp Khôn rời khỏi giường đi ra ngoài, hắn tìm tiểu nhị và bảo y chuẩn bị cho một mâm cơm đem qua phòng của Ngọc Như.

Tối hôm đó, Diệp Khôn và Ngọc như cùng ăn cơm rất vui vẻ. Hai người trò chuyện mãi tới tận khuya thì Diệp Khôn mới trở về phòng.

Về đến phòng Diệp Khôn không vội đi ngủ, hắn đến ngồi bên cạnh bàn rót ra một ly trà từ từ nhấm nháp, dù sao thì hắn đã ngủ cả buổi chiều nay rồi, nên không vội cho lắm.

Ngồi nhấm nháp hết một ly trà, đột nhiên Diệp Khôn nhớ đến cuốn sách mà hồi sáng hắn mua được ở tiệm sách cũ. Vừa nghĩ đến cuốn sách đó, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một điểm lạ rất khó tả, hắn không hề chần chừ lấy cuốn sách đó ra đặt lên trên mặt bàn.

Nhìn cuốn sách trước mặt, Diệp Khôn chú quan sát kỹ nó một lúc thật lâu. Đột nhiên nhắn nhíu mày, rõ ràng chất liệu cuốn sách này rất giống với cuốn sách mà Hà đại phu để lại cho hắn.

“Chẳng nhẽ cuốn sách này cũng có liên quan đến tu tiên giới?” Hít vào một hơi thật sâu, Diệp Khôn có kìm nén cảm xúc lại thì thào tự nói một câu.

Nói xong, Diệp Khôn liền lấy cuốn sách mà Hà đại phu để cho hắn đem ra so sánh thì quả thật hai cuốn sách có cùng một chất liệu như nhau, bên trên bề mặt của chúng đều có những hoa văn kỳ dị nhìn có vẻ rất thần bí.

Chỉ là trên cuốn sách mới mua lúc sáng có thêm bốn chữ nhỏ chìm bên dưới lớp hoa văn rất khó nhận ra, nếu không phải Diệp Khôn có được thần thức thì có lẽ với mắt thường của hắn cũng chẳng nhìn ra được.

Hắn đem thần thức đảo qua thì thấy được bốn chữ đó một cách rõ ràng “Tu Tiên Bí Sự”.

Bốn chữ “Tu Tiên Bí Sự” vừa hiện lên trong đầu liền khiến cho Diệp Khôn mừng đến phát điên, đây đúng mà thứ hắn đang rất cần.

Tu tiên giới Diệp Khôn mới chỉ biết sơ qua cho nên những tài liệu có liên quan đến tu tiên giới hắn rất quý trọng.

Không hề chần chừ, Diệp Khôn vội mở sách ra xem.

Hắn lật từng trang từng trang một chăm chú đọc không bỏ sót một chữ nào, nội dung trong sách không dài lắm cũng chỉ cỡ hơn năm ngàn chữ mà thôi, sau một canh giờ hắn đã đọc xong.

Sau đó, hắn bắt đầu lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, từ từ nghiền ngẫm nội dung được ghi ở trong sách.

Nội dung trong cuốn “Tu Tiên Bí Sự ” đề cập đến những môn phái, gia tộc cùng với những diễn biến của tu tiên giới trong khoảng thời gian mấy trăm năm gần đây của Việt Quốc.

Trong đó nổi bật nhất là Ngũ Hành Phái, Hồi Phong Cốc, Nam Nhạc Phái, Tinh Cang Các, Thiên Linh Giáo, Quỷ Linh Môn sáu thế lực lớn cùng nhau thống trị tu tiên giới Việt Quốc.

Bên cạnh đó còn có Tịnh Gia, Lưu Gia, Diệp Gia là tam đại gia tộc thế lực cũng tương đối, cùng nhau liên thủ chiếm cứ một vùng ở Việt Quốc.

Ngoài ra ở đây còn đề cập đến một số vùng đất nguy hiểm và được liệt vào thành cấm địa của tu tiên giới, nổi bật nhất chính là Thập Vạn Đại Sơn và Vong Linh Cốc.Tuy nhiên hai địa điểm này lại không phải nằm ở Việt Quốc, mà lại nằm ở một quốc gia tu tiên khác.

Trong sách còn giới thiệu một chút về những môn phái tu tiên khác ở các quốc gia lân cận, cùng với các đại lục, hải đảo khác ở những vùng xa xôi hơn của tu tiên giới. Đồng thời cũng đề cập đến một số sự việc sảy ra đáng chú ý khác.

Trong đó cũng giới thiệu về kẻ thù có thế nói là truyền kiếp của nhân loại tu tiên đó chính là Yêu Tộc.

Thật lâu sau, Diệp Khôn chợt bừng tỉnh lại thở dài một tiếng.

Hắn thật không ngờ tu tiên giới rộng lớn như thế, hoàn toàn không giống như những gì mà hắn đã nghĩ tới. Xem ra bước chân lên con đường tu tiên không hề đơn giản chút nào cả, mà sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn chắc chở và đầy rẫy nguy hiểm.

Biết thì biết như thế, nhưng điều làm Diệp Khôn đau đầu nhất chính là làm thế nào để tiến vào tu tiên giới, rồi gia nhập vào một trong những môn phái tu tiên kia.

Trong sách có giới thiệu về các môn phái và cũng nói rõ nếu gia nhập vào một môn phái tu tiên nào đó thì sẽ rất có lợi cho việc tu luyện của bản thân sau này, nhưng khổ cái trong sách chỉ nói như thế mà lại không nói rõ cách nào để tiếp cận tu tiên giới cả.

“Xem ra mình cần phải tìm những người tu tiên để thăm dò xem thế nào thôi, trước mắt phải nhanh chóng đưa Ngọc Như tới Bạch Hạc Sơn Trang rồi quay về Thanh Châu tới Bát Quái Môn tìm người tu tiên kia hỏi thăm xem sao.” Diệp Khôn gấp sách lại nghĩ ngợi một chút nói.

“Mà cuốn sách này vẫn còn hạn chế, nội dung của nó chủ yếu nói về tu tiên giới ở Việt Quốc thôi. Có lẽ người viết lên nó là người ở một trong những môn phái hoặc tam đại gia tộc kia.”

“Trước khi tiệp cận được với Tu tiên giới thì mình không nên để bại lộ hành tích của mình ra ngoài, cũng may lần trước ở Hắc Phong Trại chưa đến mức đường cùng nên mình không thi triển Hỏa Đạn Thuật ra. Nếu không thì…” Diệp Khôn đem cả hai cuốn sách cất vào trong người, thì thào lẩm bẩm tự nói một mình.

Một đêm vô sự.

Sáng hôm sau, Diệp Khôn và Ngọc Như vừa ăn xong bữa sáng thì có một thanh niên đến tìm hai người.

Người này dáng người hơi cao ăn mặc giản dị, hắn chính là gã thư sinh Trương Tùng bị Lam Ngọc Kiều gây sự ngoài phố ngày hôm qua.

Không biết mới sáng sớm ra hắn đến tìm là có chuyện gì, Diệp Khôn chỉ hơi đảo mắt đánh giá hắn một lượt cũng không để ý lắm, rồi mời hắn vào trong phòng nói chuyện.

“Tại hạ Trương Tùng, hôm nay cố tình đến đây trước là để xin lỗi sau đó là cảm ơn Diệp huynh về vụ việc ngày hôm qua.” Trương Tùng giới thiệu rồi không vòng vo nói thẳng mục đích hôm nay đến của mình là gì cho Diệp Khôn nghe.

“Ồ! Thì ra là Trương huynh, nhưng tại hạ vẫn chưa hiểu vì sao Trương huynh lại biết tại hạ họ Diệp a?” Diệp Khôn tất nhiên biết tên của Trương Tùng từ miệng của Lam Ngọc Kiều, hắn thấy đối phương có vẻ cũng đã thăm dò về lai lịch của mình rồi, nhưng vẫn tỏ ra ngạc nghiên hỏi.

“Để cho Diệp huynh chê cười, trước khi tới đây ta có dò hỏi chủ quán nên mới biết huynh họ Diệp, có điều tại hạ vẫn chưa biết tên của huynh.” Trương Tùng khẽ mỉm cười nói.

“A! Thì ra là vậy! Tại hạ là Diệp Không còn đây là tiểu mội Ngọc Như.” Diệp Khôn tỏ ra đã hiểu vội giới thiệu tên mình và tên của Ngọc Như cho Trương Tùng biết.

“Thì ra là Diệp huynh và Ngọc Như cô nương, trước hết cho tại hạ thành thật xin lỗi về chuyện ngày hôm qua vô tình đã làm cho Ngọc Như cô nương bị thương.” Trương Tùng có chút áy láy nói.

“Không có gì, dù sao chuyện này cũng đã qua rồi Trương huynh không cần phải áy láy.” Ngọc Như thấy Trương Tùng có thịnh ý như vậy liền xua tay nhẹ giọng nói.

“Trương huynh không cần phải khách khí như vậy đâu, chuyện này đã qua rồi không nên nhắc đến làm gì nữa, dù sao biểu muội ta cũng đã khỏe lại rồi.” Diệp Khôn cũng chen vào cười cười nói.

Hành động của Trương Tùng lúc quay người lại đỡ phi châm để tránh nạm sát đến người vô tội đã cho thấy bản chất con người hắn như nào, điều này đã khiến cho Diệp Khôn rất có hảo cảm với hắn, cho nên hắn tỏ ra rất phóng thoáng.

Trương Tùng thấy Diệp Khôn phóng thoáng như vậy cũng thầm gật đầu, những người như thế này rất khó gặp được vì vậy hắn rất muốn kết giao với Diệp Khôn .

Diệp Khôn như vậy Trương Tùng cũng không khách khí nữa, sau khi chào hỏi xã giao xong ba người ngồi luôn đó nói chuyện phiếm với nhau.

Lúc đầu là những chuyện bình thường xoay quanh đời sống, về sau toàn nói những chuyện trên trời dưới đất. Diệp Khôn và Trương Tùng càng nói chuyện càng thấy hợp nhau nên nói không biết mệt.

Ngọc Như ngồi một bên nghe hai người nói chuyện nhiều lúc không nhịn được cũng chen vào nói vài câu, miệng thì cứ luôn cười khúc khích không thôi.

Cứ như vậy không khí trong phòng tràn đầy tiếng cười sảng khoái, mãi cho đến tận trưa Trương Tùng đứng dậy cáo từ ra về mới thôi.

“Muội xem còn cần những gì thì chiều nay ra ngoài mua một ít, sáng mai chúng ta sẽ lên đường.” Đợi cho Trương Tùng về rồi, Diệp Khôn quay sang nói với Ngọc Như.

“Vâng để muội xem thử”

Tiếp đó cả buổi chiều Diệp Khôn và Ngọc Như ra ngoài mua sắm những thứ cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thiên Tu Tiên