Nghịch Thiên - Vô Thiên

Nghịch Thiên Vô Thiên Chương 12: Cường giả chân chính


Nguyễn Kiên bước từng bước chậm rãi, tay cẩn thận gạt những cành cây chắn đường qua một bên. Hắn hoàn toàn có thể lướt nhanh nhưng vì giữ cho cánh rừng nguyên sinh tươi đẹp này bảo toàn hình ảnh của nó, hắn chỉ chậm rãi và cẩn thận, cố gắng không để lại một dấu vết nào trong rừng. Nguyễn Kiên gạt ra cành cây cản tầm mắt, một khung cảnh tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt hắn, một mảnh đất trống hiếm thấy, những con nai vàng đang gặm cỏ, trên những cây cổ thụ xa xa là những loài chim hiếm quý đang chuyền cành và cất tiếng râm ran, từ xa ruyền đến tiếng róc rách, nước suối chảy. Thơ mộng, tươi đẹp và yên bình! Võ Hùng bước ra khỏi khu vực um tùm, thấy được Nguyễn Kiên đang lặng người ngắm nhìn cảnh đẹp phía trước thì cười nói:

- Cậu không cần phải điếng người như thế chứ,… - Đang nói thì hắn bỗng dừng lại, hắn vốn quen ăn to nói lớn, vừa mở miệng thì đã hù dọa lũ chim thú chạy mất. - Ài, thật xin lỗi, thôi thì khi đến võ đường, tôi sẽ dẫn cậu đi nhìn một nơi tuyệt đẹp để tạ lỗi vậy. Được rồi, đi thôi.

Nguyễn Kiên hồi thần lại, hắn cũng không quá để tâm đến chuyện này, chỉ là vừa nãy hắn đã hơi chìm vào trong cảm xúc, hắn cảm thấy mình rất dễ xúc động trước những thứ yên bình, tươi đẹp như thế. Nguyễn Kiên theo bước chân của Võ Hùng, bọn họ đã di chuyển suốt một ngày, trèo đèo, lội suối, băng rừng và họ đã sắp đến nơi.

- Sắp tới rồi, - khi đi qua một bãi đá trống, Võ Hùng hồi tưởng lại ngày bé, cười nói kể lại kỷ niệm của mình. - Đây là nơi chúng tôi từng luyện võ, còn nhớ lúc nhỏ tôi thường leo lên những tảng đá lớn rồi lộn vòng xuống dưới, có lần nhảy không tốt thì bị cắm đầu xuống đất, phải rất lâu sau tôi mới khỏe lại.

Xoèn xoẹt, xoèn xoẹt,… Ầm ầm…

Từ đằng xa truyền lại những âm thanh quái dị không thuộc về nơi rừng núi khiến hai người kinh ngạc. “Nhanh” Nguyễn Kiên quát lên rồi tăng tốc chạy về phía phát ra âm thanh, Võ Hùng cũng nhanh chóng phản ứng lại rồi chạy theo. Khung cảnh trước mắt khiến cho Nguyễn Kiên nộ hỏa xung thiên, Võ Hùng thì lo lắng, tức giận vô cùng. Võ đường của Võ gia đang bị một lũ mang đồ công nhân bao vây muốn phá dỡ, cả khoảng rừng xung quanh cũng bị phá hủy, khắp nơi là những vết cưa, vết bánh xe lớn để lại, dấu tích của sự hủy diệt đã tiến vào rừng nguyên sinh. Mọi chuyện vẫn chưa đi quá xa là nhờ một ông lão râu tóc bạc phơ, tóc để xõa ra dài đến tận lưng, thân mặc một bộ áo bà ba sờn màu, đang cản những tên công nhân lại. Ông án ngữ trước con đường hẹp, bất kì tên nào tới gần đều bị ông đánh cho văng xa và nằm la liệt. Tuy rằng đã già, lại bị tẩu hỏa nhập ma nhưng việc đánh đuổi những tên kiến hôi này không là gì với ông.

- Ông nội, con Võ Hùng về rồi đây ạ! - Võ Hùng chạy nhanh lại, đá bay một tên cản đường rồi quỳ xuống trước mặt ông lão.

- Võ Hùng? Con trai của thằng Hổ? Cháu trai của ta? Là cháu của ta, hahaha, cháu trai của ta về rồi, cháu trai của ta vẫn khỏe mạnh. - Ông lão nghe được lời Võ Hùng thì dừng lại, xúc động nâng hắn dậy, ôm lấy hắn, lại xem xét Võ Hùng vài cái rồi cười ha hả.

Cũng tội cho ông, chịu qua một bi kịch thảm thiết chỉ còn lại vài đứa cháu, Võ Hùng lại là cháu đích tôn của mình nên ông lão vô cùng xúc động khi gặp lại. Vài tên công nhân xung quanh thì không hề có ý muốn quan sát cảnh đoàn tụ của họ, chúng nhân cơ hội xông lên, muốn đánh lén hai ông cháu. Nguyễn Kiên đứng một bên mừng cho hai ông cháu, hắn cũng chú ý quan sát tới những tên kia, khi thấy chúng xông lên đánh lén thì không chút do dự đứng ra ngăn cản. Chỉ vài chiêu, Nguyễn Kiên đã dễ dàng đánh lui bọn chúng, thừa thắng xông lên, hắn nhanh chóng áp sát cho mỗi tên một quyền bay ra xa.

- Cút đi, đừng để ta thấy mặt các ngươi nữa.

Nguyễn Kiên quát đuổi bọn kia rồi tiến lên chào ông lão:

- Cháu là Nguyễn Kiên, là bạn của Võ Hùng, lần này đến đây là có hai chuyện muốn thỉnh giáo ông.

Ông lão quan sát Nguyễn Kiên một chút rồi lại nhìn Võ Hùng, thấy hắn đồng ý với Nguyễn Kiên thì dẫn cả hai vào trong võ đường. Ông lão tiến vào phòng chính, ngồi vị trí chủ nhà, Võ Hùng tiến vào ngồi cạnh ông, Nguyễn Kiên vào cuối ngồi phía dưới đối diện ông lão. Đây là phép tắc của Võ gia cũng như nhiều gia tộc cổ truyền khác, Nguyễn Kiên cũng được Võ Hùng nhắc qua nên không có gì ngạc nhiên. Hắn vào vị trí, lại xin phép ông lão, kể lại chuyện của Võ Cường Khả.

- Nó vẫn còn an toàn? - Ông lão thoát khỏi cơn xúc động, bình tĩnh hỏi Nguyễn Kiên.

- Cho đến hiện tại thì vẫn an toàn, bọn Hoắc Mã Tâm cần phải thu lại phần chứng cứ chú ấy giấu đi, mới có thể hạ sát chú ấy. Và người nắm giữ tung tích của chúng chính là ông. - Nguyễn Kiên phân tích và tung ra một “quả bom”,

- Ta? ( Ông nội?) - Cả hai ông cháu Võ Hùng thực sự phải kinh ngạc vì dù là trong manh mối để lại cũng không hề nhắc đến nơi hạ lạc của những chứng cứ.

Và không chỉ có họ kinh ngạc.

Nguyễn Kiên nhạy bén cảm nhận được, khi hắn tung ra bom tấn thì đã có động tĩnh từ trong bóng tối, không chỉ có một mà có đến hai tên. Hắn có thể xác định được một chính là Hắc y nhân, kẻ còn lại thì hắn không biết nhưng kẻ đó rất nguy hiểm, ít nhất thì là kẻ mạnh nhất hắn biết cho đến lúc này. Tuy vậy hắn vẫn tỏ ra bình thản, tiếp tục giải thích suy đoán của mình. Thứ nhất là từ cách để lại manh mối, hắn có thể xác định người mà chú Khả gửi gắm manh mối là ông lão. Nhưng vì lí do khác, nó không thể đến tay ông, mà nó đã lọt vào tay Võ Hùng, may mắn là Nguyễn Kiên đã tìm ra cách giải manh mối. Và địa phương có thể giấu những chứng cứ nhất chính là võ đường. Đến đây thì Nguyễn Kiên khẳng định suy ghĩ của mình.

- Một năm trước, chú Khả hẳn là đã về đây trước khi đi, đó chính là lúc chú ấy giấu đi những chứng cứ, đó hẳn là một nơi đặc biệt của chú ấy mà chỉ ông hoặc gia đình biết. Hiện tại người rõ về chú ấy nhất chỉ có ông. Ông lão lặng người, thầm thì nói:

- Quả thật năm trước thằng Khả đã trở về thăm ông nhưng ông không ngờ nó lại chuẩn bị xâm nhập nguy hiểm như vậy, nó đã thay đổi quá nhiều từ lúc ra đi. - Ông lão lại chìm vào trong dòng cảm xúc, những giọt nước mắt yêu thương lặng lẽ rơi trên gương mặt già nua của ông lão đã chịu quá nhiều đau thương. - Đi, ông dẫn các cháu đến nơi đó.

Nguyễn Kiên bước đi, thầm tính toán sẽ đối phó với tên cao thủ ẩn núp trong bóng tối thế nào, hắn còn phải đề phòng cả Hắc y nhân nữa, đến lúc này vẫn chưa xác định được địch ta. Ông lão dẫn bọn hắn đi đến một gốc cây cổ thụ, cái cây này cô độc giữa rừng, một khoảng đất rộng lớn chỉ mỗi một mình nó cắm rễ vươn chồi, không chim chóc, không thú rừng. Nghe ông lão kể thì đây là nơi chú Khả thường bị bắt phạt, cũng là nơi hắn tập võ, chơi đùa. Võ Cường Khả là người út trong lứa của mình, hắn sinh muộn hơn các anh chị rất nhiều, vì mọi người phải lo công việc hoặc luyện võ học cao hơn nên quanh năm chỉ một mình hắn tự mình luyện võ, chơi đùa, và cái cây này cũng giống hắn, cô độc. Cả hắn lớn lên cùng nhau dù là cái cây già hơn hắn rất nhiều, thậm chí lớn hơn cả cụ nội hắn.

- Nếu như thằng Khả có giấu thứ gì thì đều giấu ở đây, dưới gốc cây này.

Xác định được vị trí của những chứng cứ, ngoài ông lão ra thì tất cả đều nhịp tim tăng cao, mỗi người một lí do nhưng đều liên quan đến nhau. Võ Hùng đang muốn tiến lên đào tìm bằng chứng thì Nguyễn Kiên ngăn lại:

- Để tôi, cậu đưa ông nội sang một bên nghỉ ngơi đi, ông hẳn là đã mệt rồi.

Nói xong hắn đi đến bên gốc cổ thụ, đào ra từng chút đất. Nhìn cái hố sâu dần, mọi người đều một suy nghĩ “xuất hiện đi”.

Và đã xuất hiện!

Nguyễn Kiên đào ra lớp cuối cùng, tay chạm vào hộp sắt vang tiếng. Cùng lúc đó, từ trong góc khuất, một nhân ảnh nhanh chóng nhảy ra, hướng về Nguyễn Kiên tung một cước.

Bộp, không phải âm thanh cơ thể bị đá văng ra. Nguyễn Kiên đã đề phòng từ đầu, hắn chỉ thầm mong kẻ trong bóng tối sẽ lao ra để hắn lợi dụng cơ hội bất ngờ phản kích. Nhưng Hắc y nhân lại xông ra trước. Nguyễn Kiên cần giữ lực để đánh kẻ bí ẩn kia nên chỉ chặn đòn của Hắc y nhân. Nguyễn Kiên nhanh chóng khống chế Hắc y nhân, lại liên tục đánh ra ba quyền ngay tại cái chân bị hắn khống chế. Đây là đòn điểm huyệt của Nguyễn Kiên, hắn vừa nhớ ra không lâu. Hắc y nhân vốn định đánh bất ngờ, một cước đá bay Nguyễn Kiên, lại thu lấy bằng chứng rồi rời đi nhưng không ngờ chính bản thân lại bị khống chế, hiện giờ lại bị trúng chiêu của Nguyễn Kiên, tê liệt nửa thân dưới. Hắn tự biết bản thân đã không còn cơ hội, nếu ở lại sẽ bị bại lộ nên nhanh chóng trốn đi.

- Xuất hiện đi!

Mất ưu thế để đánh bất ngờ, Nguyễn Kiên tập trung tư tưởng chuẩn bị chiến đấu với kẻ kia. Kẻ bí ẩn vốn đã phát hiện còn một kẻ khác cũng ẩn núp nên định chờ ngư ông đắc lợi, nhưng hắn không ngờ Nguyễn Kiên đã phát hiện cả hai, đồng thời còn nhanh chóng hạ tên Hắc y nhân. Mặc dù trong mắt hắn không xem những người tại hiện trường ra gì nhưng hắn phải khâm phục sự nhạy bén của Nguyễn Kiên, đây là sự kính trọng cường giả dành cho nhau.

- Có thể cho ta biết ngươi phát hiện ta từ lúc nào không? - Kẻ bí ẩn xuất hiện, một người đàn ông trung niên, đầu trọc với một gương mặt đầy sẹo, hắn thắc mắc hỏi Nguyễn Kiên.

- Những lúc ngươi nghe được tung tích của những chứng cứ, ngươi đều đã động, mỗi cái động đó đều đã bại lộ trước mắt ta. - Nguyễn Kiên bình thản nói nhưng trong lòng đang tập trung cao độ, kẻ trước mắt cho hắn một cảm giác nguy hiểm vô cùng.

Từ lúc Hắc y nhân xuất hiện cho đến khi kẻ bí ẩn lộ diện, mọi thứ diễn ra rất nhanh, khiến hai ông cháu Võ Hùng đều ngạc nhiên.

- Để cháu tiến lên trợ giúp Nguyễn Kiên. - Võ Hùng hồi thần lại và vội vã muốn tiến lên.

- Đừng, cháu tiến lên chỉ làm vướng víu cho cậu bạn cháu thôi. Tên mặt sẹo kia đã vượt qua Trung Cường. Con chỉ là một Hạ Cường trung giả thì tiến lên cũng là chịu chết. Cậu bạn con còn trẻ mà đã tiếp cận Thượng Cường, thật sự là tài giỏi, chỉ có cậu ta mới có thể có cơ may chiến thắng thôi. Nếu như ông có nửa phần võ công lúc trước thì đã không cho hắn gây chuyện.

Ông lão tuôn ra một tràng lời khiến cho Nguyễn Kiên chấn động, Những cấp bậc võ đạo? Hắn yếu kém hơn?

Không! Hắn có con chủ bài của mình! Hắn không thể xếp vào hàng võ đạo cao thủ, nếu xếp hạng cho hắn, hắn tự tin mình là vượt trội. Hắn là cường giả chân chính. Chỉ cần hắn kiểm soát được sức mạnh của mình

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nghịch Thiên - Vô Thiên