Ngọc Tiên Duyên

Chương 21: Thế ngoại cao nhân


Cảnh đêm ở Thiên Sơn vô cùng tĩnh mịch, tiếng côn trùng rả rích càng làm tăng thêm vẻ yên bình.

Hoa Lân đi tới đây đầu mới nguội bớt, hít vào một hơi dài rồi quay người trở về Thạch Hiên Cư.

Thế sự thường trêu ngươi, hắn ngụ tại mặt tây của Thạch Hiên Cư, đường về phải đi xuyên qua vài quãng rừng tăm tối. Vừa tiến vào trong rừng không xa hắn đã nghe thấy có tiếng người rên khẽ, thanh âm đó vang lên đầy vẻ đau đớn mà khoái lạc. Hiếu kì đi tới, vẹt ngang một bụi cỏ, đập vào mắt hắn là một cảnh tượng mà hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được. Hai thân thể lồ lộ không một mảnh vải nằm chồng lên nhau, nam tử nằm trên không ngừng dùng lực thật mạnh thúc động phần thân dưới khiến nữ tử kia bật lên những tiếng rên rỉ ngày càng to.

Hoa Lân chỉ cảm thấy máu nóng chảy rần rật, nhìn lướt qua rồi lặng lẽ lui bước. Khi về đến nhà rồi hắn còn lầm rầm chửi: “Con mẹ nó, Hạng Tiêu Vân ngươi thì sướng rồi trong khi lão tử thì phải ở đây chịu tức. Không ngờ Nam Cung Vân lại dâm đãng như vậy, thật uổng phí cho ta có hảo cảm với ả!”

Đêm nay, trằn trọc lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được, Hoa Lân thầm nghĩ ngày mai nhất định phải nghĩ cách tìm Diệp Thanh để “giảm nhiệt”. Hắn mất tới nửa đêm để hoạch định ra rất nhiều mưu kế, cho đến tận khi trời sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

….

Thiên Sơn kiếm phái trầm mình trong một đêm an lành, do cách xa với Trung Nguyên nên Thiên Sơn không hề biết rằng Trung Nguyên đã bắt đầu nổi lên một cơn sóng gió.

Tại cố hương của Hoa Lân cách Thiên Sơn bốn nghìn dặm, vào lúc canh ba, cả Biện Lương thành như đều chìm sâu trong giấc ngủ.

Trên bầu trời đột nhiên xẹt qua sáu đạo nhân ảnh, chính là những tiên nhân đang ngự kiếm phi hành.

Bọn họ đều bay về hướng bãi tha ma ngoài thành nam hai mươi dặm, phục trang của sáu người này khá quái dị: áo trên ngắn, quần dài rộng thùng thình, chân còn đi một đôi giày vải rất nhẹ nhàng tiện lợi. Niên kỉ chỉ khoảng hơn ba mươi nhưng nhãn thần sâu sắc uyên thâm đó có vẻ không tương xứng với tuổi tác của họ, toàn thân họ đều tán phát ra khí thế bức nhân.

Khi thân ảnh phiêu dật của sáu người vừa đáp xuống bãi tha ma, hàn vụ trôi nổi khắp nơi lập tức tản ra tứ phía, một số luồng hàn vụ kêu u u chui xuống dưới lòng đất ẩm. Vô số hố đất bị bức lộ ra nguyên hình, bầu trời đêm hoàn toàn phẳng lặng, toàn thân sáu người tán phát khí thế hãi nhân.

Một người trong số họ cảm thán nói: “Lợi hại thật!!!...Xem ra Phần Tinh Luân quả thật thông linh, biết tìm một nghĩa địa âm khí nặng nề để yểm tàng linh khí. Nếu bảo vật này bị Phần Âm tông thu hồi thì chắc chắn bọn chúng sẽ có thêm một cao thủ. Như vậy thì Huyết Ma trận pháp của chúng có khả năng vận hành được rồi.”

Trong sáu người, một cao thủ được bao bọc bởi một lớp chân khí lãng đãng hiển nhiên là thủ lĩnh của bọn họ gật đầu nói: “Độ Không nói đúng!...Vì vậy chúng ta nhất định phải tìm được Phần Tinh Luân trước bọn chúng, nếu không qua một trăm năm e là chúng ta sẽ không thể đối phó nổi kẻ đã đoạt được Phần Tinh Luân đâu…Tới lúc đó, dù có thỉnh cầu sư tôn xuất thủ thì sự việc cũng khó mà giải quyết ổn thỏa.”

Thì ra sáu người này đến từ một địa phương vô cùng xa xôi, phải mất mười năm ròng mới tới được nơi này. Sáu người này lần lượt là Nhược Phong và Nhược Uyên của Thánh Thanh viện, Độ Không của Kiếm Cương tông, Lý Trần Ai của Không Tốc phái, Vô Tâm đạo trưởng của Vô Cực tông và Minh Kính tản nhân của Trần Duyên tinh.

Vô Tâm đạo trưởng của Vô Cực tông nghi hoặc nói: “Phong sư huynh!...Nói ra cũng thật kì quái, hiện tại ở Trung Nguyên nơi nơi đều lưu truyền câu dao ngôn Huyết Ma xuất thế, huynh thấy việc này có quan hệ gì với Phần Âm tông không?”

Cao thủ tán phát chân khí khắp châu thân đó chính là Nhược Phong của Thánh Thanh viện, lắc đầu nói: “Dường như không có quan hệ gì…Kiếp nạn lần này mà Trung Nguyên bọn họ phải trải qua có lẽ là do bản thân họ gây nên, mỗi một địa phương đều sẽ phải trải qua quá trình ‘tẩu hỏa nhập ma’ trong tu chân. Chuyện nhỏ này chúng ta không cần quan tâm, ta tin rằng bọn họ có thể tự giải quyết được!”

Lý Trần Ai của Không Tốc phái rùng mình nói: “Nhược Phong sư huynh!...Thời khắc Huyết Ma thành hình đáng sợ phi thường, hay chúng ta hãy giúp Trung Nguyên một tay?”

Độ Không và Minh Kính tản nhân đều lắc đầu nói: “Vô dụng thôi. Huyết Ma hoàn toàn giống những người tu chân thông thường, chưa đến ngày thành hình thì hắn tuyệt đối không để lộ bản thân đâu. Huống hồ chúng ta còn phải lùng bắt cao thủ Phần Âm tông, chuyện nhỏ này so với Huyết Ma đại trận của Phần Âm tông thì hoàn toàn không đáng kể.”

Lý Trần Ai thở dài một hơi, gã biết rằng chỉ dựa vào mình mình thì không thể lay động được những người khác nên đành phải quay sang nhìn Nhược Uyên. Phải biết rằng trong sáu người chỉ có Nhược Uyên là người ôn hòa lương thiện nhất. Gã vốn nghĩ rằng Nhược Uyên nhất định sẽ nói giúp mình, ai ngờ Nhược Uyên chỉ cúi đầu trầm tư, không hề thể hiện biểu tình gì.

Lý Trần Ai không biết làm thế nào, thầm nghĩ hay là mình để tâm lưu ý một chút, khi nào phát hiện thấy Huyết Ma thì lập tức động thủ….

Người đứng đầu là Nhược Phong trầm giọng nói: “Đã hơn mười hai năm rồi, hiện giờ rất khó để điều tra rõ được ngay tức khắc, chi bằng chúng ta hãy cứ hành sự theo thông lệ. Mọi người thấy sao? Nhược Uyên sư đệ! Đệ nói xem!”

Nhược Uyên chính là sư đệ đồng môn của Nhược Phong, cuối cùng gã cũng từ từ ngẩng đầu lên nói: “Được rồi!...Đệ phụ trách truy tìm mặt tây, đệ sẽ hết sức nhanh chóng giải quyết ổn thỏa việc tìm ‘người dẫn đường’!”

Những người khác thấy Nhược Uyên chủ động nhận gánh vác nhiệm vụ tìm ‘người dẫn đường’ thì đều biểu thị ý nguyện mỗi người sẽ phụ trách một phương diện của việc truy tìm.

Sáu người lại thương lượng thêm một hồi nữa. Lát sau, mỗi người ngự kiếm bay về một hướng, chớp mắt đã biến mất trên trời đêm mờ mịt.

Sáu cao thủ vừa đi khỏi, hàn vụ tại bãi tha ma lại bắt đầu ngưng kết lại…

Thiên Sơn

Hoa Lân ngủ thẳng một mạch đến tận giữa trưa ngày hôm sau mới bị đánh thức bởi tiếng chuông báo giờ cơm, hắn xoa xoa bụng nói: “Phải đi ăn gấp thôi, hê hê…” Nhớ lại kế hoạch trộm hương đã định đêm qua, hắn dẩu môi mắng: “Bẩn thỉu!”

Phòng ăn đã chật ních người, hôm nay nhà bếp chuẩn bị đồ ăn rất ngon, hắn xếp hàng dài mới bưng được bốn món ăn và một bát canh đi về chỗ ngồi của mình.

Đột nhiên một vị sư đệ đụng vào người hắn, hắn nâng mấy cái đĩa trong tay giơ lên đỉnh đầu rồi dịch sang nhường đường, đằng sau lại có một tên huých mạnh vào lưng hắn. Do có quá đông người chen chúc nên hắn căn bản không thể để ý được hết, đĩa thức ăn trong tay liền bị đổ lên người…Hắn lách mình né tránh một cách thần tốc, không ngờ một tên sư đệ lại đang chặn đúng đường đi, rầm một tiếng tên sư đệ đó đã bị đụng ngã lăn xuống đất. Tiếp đó ngay khi vừa lách mình, hắn mới phát hiện ra mọi người đều đang đứng vây kín xung quanh.

Đĩa thức ăn đó đổ bộp lên đầu hắn, tất cả mọi người đều phá lên cười rộ…

Hoa Lân toàn thân đầy dầu mỡ đứng sững sờ, nộ hỏa bốc lên điên cuồng như muốn thiêu cháy tim gan. Nhãn thần lạnh lẽo quét quanh chúng nhân, mấy tên sư huynh đứng quanh vội vàng quay đầu né tránh ánh mắt tối sầm băng lãnh của hắn.

Hoa Lân vận công nghiêng tai lắng nghe nhất cử nhất động xung quanh, quả nhiên loáng thoáng nghe thấy ở ngoài tám trượng có một tên sư huynh cười gian xảo nói: “Hắc hắc! Thiên Sơn Thất Tuyệt trận quả nhiên lợi hại, có tránh cũng không tránh được!”  Trước Sau  

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngọc Tiên Duyên