Ngôn Ngữ C Tu Tiên

Chương 57: Copy 8


Có thể nói độ thiện cảm của đội cảnh sát vũ trang này là một thứ rất khó hiểu — cần tăng độ yêu thích của các trưởng bối tiên môn, cái này Lâm Tầm có thể hiểu được, nhưng đội cảnh sát vũ trang khu Triều Dương thì có liên quan gì đến hắn chứ — chẳng lẽ muốn hắn đi tranh cử top 10 công dân tốt thật à?

Lâm Tầm cũng không muốn cạnh tranh với ông chú bảo vệ, trở thành top 10 công dân, hắn nghiêng về việc hệ thống đang tạo ra cho mình cơ hội để nhận thưởng hơn.

Hơn nữa, làm nhiệm vụ giống như chơi đùa, hoặc là học tập, lúc bạn nhận một nhiệm vụ có phần thưởng thì sẽ không nhịn được muốn đi hoàn thành nó.

Nghĩ tới đây, Lâm Tầm đáp lại cảnh sát Tào: “Anh đang tra vụ án gì vậy?”

Cảnh sát Tào không trả lời, mà nhìn về phía hắn: “Còn cậu?”

Lâm Tầm ho một tiếng, mặt không đổi sắc: “Không giấu anh, tôi là đệ tử của Hoắc đại sư ở khu nhà Triều Dương, sư phụ thường xuyên được các hộ gia đình mời đi làm phép.”

Cảnh sát Tào: “Thanh niên đừng làm mấy chuyện phong kiến mê tín.”

“Tôi cũng không có cách nào,” Lâm Tầm nói, “Dù sao cũng là truyền thừa của gia đình.”

Cảnh sát Tào: “Thanh niên phải học tập thật giỏi mới có đường ra.”

Lâm Tầm: “Vâng, tôi vẫn không làm trễ nải việc học tập.”

Cảnh sát Tào lộ ra sắc mặt hài lòng.

Lâm Tầm liền tự thuật lại chuyện mình gặp phải hôm qua: “Đây là khu nhà D, ở tầng một có một gia đình… là một bà lão cùng với cháu ngoại của bà ta.

Mấy ngày nay cứ đến tối là cháu của bà ta lại nói mê sảng, nổi điên lên, thế là bà lão mời sư phụ tôi đến xem phong thuỷ, trừ tà yêu.”

Dường như trong mắt cảnh sát Tào có vẻ suy tư: “Sau đó thì sao?”

Lâm Tầm: “Sư phụ tôi vào nhà bọn họ làm phép, đã tiêu trừ tà ma.

Nhưng sư phụ nói, nhà bọn họ có điều kì quặc, có lẽ chuyện này không đơn giản, thế là phái tôi tới đây tiếp tục điều tra.”

Cảnh sát Tào nhìn về phía tòa nhà phía sau bọn họ: “Là tòa này?”

Lâm Tầm: “Tầng một.”

“Cậu bé tên là Lý Tiểu Minh, năm nay lớp một?” Cảnh sát Tào nói: “Sống với bà ngoại, hiện tại được tính là nửa cô nhi.”

Lâm Tầm: “Vụ án anh làm có liên quan đến việc này?”

Cảnh sát Tào nói: “Chắc là có liên quan.”

Lâm Tầm: “Là sao?”

Bỗng chốc cảnh sát Tào không nói gì, chỉ thấy anh ta nhìn ra mặt cỏ xa xa, một lúc sau mới nói: “Sư phụ cậu không nói gì khác à?”

Lâm Tầm: “Có.”

Hắn thử nhìn về phía cảnh sát Tào: “Sư phụ tôi nói có lẽ nhà bọn họ đã từng có người chết — đây là vụ án giết người?”

Cảnh sát Tào nhíu mày: “Tôi đang làm một vụ án lớn, có liên quan đến nữ chủ nhân nhà này, nhưng không phải án giết người.”

Nếu cả hai đã có quan hệ, vậy phải nghĩ biện pháp gia nhập, Lâm Tầm lập tức nói: “Tôi biết đánh nhau, có thể giúp đỡ anh.”

Cảnh sát Tào như có điều suy nghĩ: “Trông cậu không giống người biết đánh nhau.”

Lâm Tầm: “Chờ lát nữa một người bạn khác của tôi cũng đến, anh ta cũng biết đánh giống tôi.”

Cảnh sát Tào: “Người bạn cầm trượng kia? Hôm đó hai người cùng nhau đánh ngã mười mấy người.”

Lâm Tầm: “… Không phải anh ta, là một người bạn khác, võ công tu vi của chúng tôi rất cao.”

Cảnh sát Tào dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, Lâm Tầm cảm thấy cảnh sát Tào đang nhìn mình như một thanh niên lạc đường phong kiến mê tín.

Bên này đang nói chuyện, bên kia có một bóng người lấp la lấp lánh đi tới.

Hôm nay Kỳ Vân ăn mặc vừa cợt nhả vừa sáng chói, trên bộ quần áo màu đen và trên giày đều có đinh tán, giống như một thanh niên Rock n’ Roll ngoài đường, nhưng lại cõng một cái hộp đen hình chữ nhật dở dở ương ương ở sau lưng, Lâm Tầm đoán đây là hộp kiếm của gã.

Kỳ Vân đi tới, giọng nói xốc nổi: “Toán Toán đang chờ ba ba à?”

Lâm Tầm trông thấy cảnh sát Tào nhíu mày.

Lâm Tầm giới thiệu qua lại cho cảnh sát Tào và Kỳ Vân: “Đây là bạn của tôi, cảnh sát nhân dân – cảnh sát Tào.”

Kỳ Vân vẫn còn tính người, gã đảo mắt một vòng, thu hồi thái độ xốc nổi: “Tôi là nghệ sĩ hát nhảy Kỳ Vân.”

Cảnh sát Tào: “Hình như khá quen.”

Có lẽ Kỳ Vân cũng biết ngày đó được cho lên hot search, không dám khoe khoang với cảnh sát Tào.

Bây giờ là năm giờ mười phút chiều.

Cảnh sát Tào: “Hai người muốn chờ cái gì?”

Lâm Tầm nhìn đồng hồ, nói: “Chờ cậu nhóc nhà bọn họ đi học về, chắc là sắp rồi đó…”

Vừa dứt lời, trên đường liền có hai người đang đi tới từ một chỗ ngoặt, là bà lão dắt cháu trai.

Cậu bé đeo cặp sách, hiển nhiên là vừa mới tan học trở về, khuôn mặt gầy gò, hơi tái nhợt, có lẽ là hậu quả do bị tra tấn mấy ngày nay.

Lại nghe cảnh sát Tào nói: “Chuyện này không ở chỗ cậu bé.”

Anh ta nhìn đồng hồ một chút, lại nhìn Kỳ Vân một chút, nói: “Hôm nay nhiệm vụ của tôi chỉ là đến nghiên cứu địa hình lấy chứng cứ, hai người các cậu đừng gây ra động tĩnh gì đó.”

Lâm Tầm đồng ý.

Cảnh sát Tào liền dẫn bọn họ đi về một hướng, vòng qua bên cạnh tòa nhà này.

Vừa đi, cảnh sát Tào vừa kể một câu chuyện cũ.

Việc này cũng không phù hợp logic, Lâm Tầm biết.

Giống như là chuyện ra ngoài phá án, bình thường cho dù có tính toán gì cũng sẽ không để lộ ra với người không liên quan — mà thái độ của cảnh sát Tào đối với hắn lại cực kỳ thân mật.

Hắn nghĩ, có lẽ đây chính là tác dụng của tăng độ thiện cảm đi.

Cảnh sát Tào bắt đầu kể từ một cuộc điện thoại báo án sáu ngày trước.

Mười hai giờ đêm hôm đó, nhân viên trực tổng đài nhận được điện thoại báo cảnh sát, sau khi cô nghe, đầu bên kia không có một chút động tĩnh, năm giây sau liền dập máy.

Căn cứ vào tố chất cơ bản của một nhân viên trực tổng đài, cô lập tức gọi lại, nhưng trên màn hình lại không có số.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày đều như thế.

Tình huống quá quỷ dị, sau khi cô báo cảnh sát, nhân viên liền truy tìm theo tín hiệu, định vị ở trong khu nhà này.

Nửa đêm mười hai giờ.

Lâm Tầm lập tức nhớ tới cậu bé cứ đến mười hai giờ liền phát bệnh.

Hắn nói tình huống này cho cảnh sát Tào.

Cảnh sát Tào nói: “Có lẽ đôi khi thật sự có vài hiện tượng siêu nhiên.

Nhưng mà manh mối của một vụ án khác cũng chỉ về tòa nhà này.”

Lâm Tầm: “Một vụ khác?”

Cảnh sát Tào: “Vài ngày trước, lúc các cậu báo cảnh sát, chúng tôi bắt được một đám thanh niên tụ tập chơi chất cấm, bọn họ sử dụng một loại ma tuý chế tạo đơn giản, không có khâu phức tạp, xưởng nhỏ cũng có thể chế ra được, nhưng đây là lần đầu tiên phát hiện ra chủng loại này.

Mấy ngày gần đây, chúng tôi vẫn đang điều tra nơi phát ra ma tuý, nhưng không có thu hoạch gì, cùng ngày mấy thanh niên kia bị bắt, tội phạm tình nghi giao dịch ma túy với bọn họ liền biến mất.

Nhưng sau khi nhận được cuộc điện thoại thần bí kia, chúng tôi bắt đầu tiến hành giám sát tình huống của khu nhà, trong video theo dõi phát hiện hình ảnh của kẻ tình nghi.

Rất có khả năng nơi phát ra ma tuý chính là từ khu nhà này.”

Nói đến đây, cảnh sát Tào thở dài: “Trong thành phố lớn, bây giờ phần tử phạm tội cũng càng lúc càng to gan, vậy mà lại làm loại chuyện này trong khu dân cư.

Tôi không ngờ được khu Triều Dương lại xảy ra chuyện như thế.”

Lâm Tầm: “Vậy anh đã tra được địa chỉ chính xác chưa?”

Cảnh sát Tào: “Nghi ngờ là tầng hầm tòa nhà này, nhưng còn chưa tìm được căn nhà chính xác, tính cảnh giác của đám người này rất mạnh, cho nên cảnh sát không dám tùy tiện hành động.

Hôm nay là lần cuối cùng điều tra lấy chứng cứ, sau đó sẽ thu lưới.”

Tầng hầm, lại là tầng hầm.

Chuyện xấu đều được sinh ra từ đất, Lâm Tầm cũng phải nghi ngờ thật ra Ma giới đang giấu ở dưới chân bọn họ.

Bọn họ đang đi, Kỳ Vân đột nhiên nói: “Báo cáo cảnh sát, hình như nơi này thật sự có chỗ không đúng.”

Cảnh sát Tào: “Làm sao?”

Chỉ thấy Kỳ Vân chớp chớp mắt: “Có âm thanh máy móc, tôi nghe được.”

Sau đó, gã chuyển hướng sang Lâm Tầm: “Cậu, tại sao cậu lại không nghe được, chắc chắn là không chăm chỉ tu luyện, ngay cả chút âm thanh đó cũng không nghe ra.”

Gã nói như vậy, Lâm Tầm lập tức ý thức được, quả nhiên âm thanh có chỗ khác biệt.

Sau khi tu tiên, giác quan của hắn đã nhạy cảm hơn rất nhiều, âm thanh xung quanh chia làm mấy cấp độ, chỉ cần chăm chú lắng nghe, gần như có thể nghe được tiếng một con côn trùng nhỏ đậu lên lá cây.

Nhưng nghe được âm thanh quá chi tiết cũng là một loại phiền phức, bởi vậy, trừ khi tình huống đặc biệt, Lâm Tầm sẽ không cố gắng để nghe âm thanh dị thường — nhưng Kỳ Vân tu tiên từ nhỏ, ở phương diện này sẽ lành nghề hơn hắn.

Hắn ổn định lại tâm trạng, ý thức đắm chìm trong thế giới âm thanh, quả nhiên nghe được một loại âm thanh quy luật giống máy móc chuyển động truyền đến từ bên tay phải, theo tiếng “tích tích” rất nhỏ còn có tiếng gió mơ hồ.

Đồ điện gia dụng bình thường sẽ không phát ra âm thanh như vậy.

Hắn nhìn về phía bên phải.

Khu nhà này cũ hơn khu nhà Triều Dương một chút, tầng hầm của mỗi tòa nhà là hoàn chỉnh, xếp thành một hàng, có thiết kế một cái cửa sổ kính mờ cực kì chật hẹp cao hơn mặt đất một chút, cũng lắp đặt cả hàng rào phòng trộm.

Âm thanh được truyền đến từ phía dưới.

Hắn: “Tôi cũng nghe thấy.”

“Cậu không.” Kỳ Vân nói: “Tôi làm thanh nhạc chuyên nghiệp hơn cậu nhiều.”

Lâm Tầm: “Gào vào micro vậy mà cũng là thanh nhạc.”

Kỳ Vân: “Cậu không đủ tôn trọng với rap.”

Lâm Tầm liền cười.

Chế tạo đồ dùng hóa học, chắc chắn phải cần thiết bị.

Mà có thiết bị, nhất định sẽ có âm thanh cơ giới — nhất là thiết bị hóa học có công suất lớn hơn đồ điện bình thường, tất nhiên sẽ có tiếng ồn.

Tiếng ồn này không tính là gì đối với lỗ tai người khác, nhưng đối với hắn và Kỳ Vân mà nói thì rất to.

Cảnh sát nhân dân ở trước mặt, vậy mà Kỳ Vân ngoan hơn rất nhiều, không tiếp tục tranh cãi cùng Lâm Tầm, mà ngoan ngoãn nói: “Báo cáo cảnh sát, tôi có thể nghe ra âm thanh truyền tới từ cửa sổ nào, tôi xin lập tức đi thịt bọn họ, tôi và Lâm Toán đều rất biết đánh nhau, hoàn toàn không cần người khác trợ giúp, ngài cứ chờ ở bên cạnh là được rồi.”

Giống như là động tác theo thói quen, gã rút kiếm của mình ra từ hộp kiếm hình chữ nhật phía sau lưng.

Lưỡi kiếm thật mỏng, dài nhỏ, chiều dài ước chừng nửa mét, mũi kiếm lập lóe ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời, hiển nhiên là rất sắc bén, có thể cắt đứt cả sợi tóc.

Lâm Tầm: “!”

Trong lòng hắn nghĩ có phải tên kiếm tu này mất trí rồi hay không, thứ này là dụng cụ bị quản lý, phải bị tịch thu.

— được rồi, dù sao trí thông minh của Kỳ Vân vẫn luôn như thế, xưa nay gã chưa hề logout là bởi vì chưa từng online, đưa vào trong cục cảnh sát phê bình giáo dục mấy ngày có lẽ còn có thể tiến bộ một chút.

Quả nhiên, gần như là đồng thời, cảnh sát Tào nhướng cao lông mày: “Đây là cái gì?”

Kỳ Vân ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt cảnh sát Tào nghiêm túc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh kiếm này.

Kỳ Vân nhìn về phía Lâm Tầm, giống như xin giúp đỡ.

Một giây sau — chỉ thấy ánh mắt Kỳ Vân hơi thay đổi, bỗng nhiên rót linh lực vào trong kiếm!

Trường kiếm bắt đầu tỏa sáng, là ánh sáng màu trắng — giống với đèn chân không.

Cảnh sát Tào càng nhíu chặt lông mày: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

Kỳ Vân: “…Gậy huỳnh quang.”.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Ngôn Ngữ C Tu Tiên