Nhân Thường

Chương 72: Vào Nội Môn Hạch Tâm


Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhật lên nguyệt xuống, cứ như vậy đã được năm năm. Lúc này trong một gian mật thất, một nam tử khoảng chừng mười bảy đang khoanh chân, mồ hôi hắn vã ra như tắm, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

Bất chợt hắn ngửa mặt lên hét một tiếng thật to, ngân theo tiếng hét cả mặt hắn gân xanh nổi lên.

Hắn cứ như vậy tới tận bốn năm lần nữa mới thôi, sau dần căn phòng lại trở lên yên tĩnh chìm sâu vào u tối. Thi thoảng mới có chút ánh đèn le lỏi chiếu qua gương mặt hắn.

Qua thêm một canh giờ hắn mới chịu mở mắt, miệng mới thở ra một hơi, đôi mắt kia ánh lên một tia vui mừng.

Ngồi bình thần giữ tâm thêm một lúc hắn mới từ từ đứng dậy đi ra khỏi gian phòng, cánh cửa hé mở, một giọng lão giả từ xa đã vang đến.

"Chúc mừng ngươi, Nguyên Văn. Ta đã nói rồi, là ngọc thì không thể che đi ánh sáng, chúc mừng ngươi đã đột phá Ngưng Khí cảnh bước vào nội môn hạch tâm."

Vừa thấy thân ảnh nam tử đi ra, một lão giả tóc bạc đứng bên ngoài cửa đại điện gật đầu mỉm cười.

"Đa tạ Dương chấp sự."

Hắn chắp tay thủ lễ.

"Được rồi, ngươi hãy về làm nốt những việc còn lại đi, sau hai ngày nữa quay lại đây. Lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi vào Nội Môn Phong báo danh, từ đây về sau con đường ngươi đi mới chính thức bắt đầu."

"Vâng, đệ tử xin cáo lui"

Hắn lại đáp lễ thêm lần nữa mới nhảy lên thanh kiếm phi hành bay đi.

Hắn chính là Hàn Tông, suốt năm năm qua chỉ ở lì trong phòng tu luyện, nhờ có số linh thạch cùng tài nguyên Vạn Niên Thanh cung cấp, hắn từ Luyện Khí tầng 6 đột phá tới Ngưng Khí.

Mười bảy tuổi, cũng không kém hơn so với đám nội môn là bao nhiêu, nghe nói năm ngoái có tới tận hai mươi kẻ nội môn trước mười tám không tới được Ngưng Khí phải rời khỏi.

Nhưng đó cũng chỉ là nội môn bình thường, chân chính như "kẻ kia" mới là yêu nghiệt. Mười ba tuổi đột phá Thiên Địa Ngưng Khí, oanh động toàn khu trời nam đất bắc. Một cảnh giới chỉ có trong truyền thuyết sách vở, ngay cả Hàn Tông nếu được chu cấp tài nguyên để so sánh cũng tự thẹn không bằng.

Chuyện những năm qua đám người kia ra sao hắn cũng không để ý quá nhiều, chỉ biết hai kẻ Phàn Chu và Tuấn Anh nghe nói là đã chết. Thấy bảo bọn họ đi nhầm vào một ổ Thổ Dực Tà Vân, tới xương chẳng còn.

Lúc đó nghe tin hắn đã lờ mờ đoán ra, tới tám chín phần là do biết được những thứ không nên biết. Bản thân hắn đang nghi liệu người kế tiếp có phải là mình không, hắn không dám thử nên chỉ có thể ở yên trong môn mà tu luyện.

Thường Xuân nàng ta bởi vì sát hạch có thành tích toàn thắng mà được đặc cách vào thẳng nội môn. Thật ra, trên thực tế chính nhờ vào quan hệ của Vạn Niên Thanh.

Điều này ai cũng biết nhưng có một số việc chỉ nên biết với nhau để đấy thôi, có dại mới đi oang oác cái mồm, người xưa vẫn nói "họa từ miệng mà ra" chẳng sai bao giờ.

Năm năm trôi qua, vụ án Lâm Tuyệt Cảnh không có thêm manh mối, người chết ở Họa Cốc ngày nào chả có, không có vật dụng tùy thân rất khó nhận diện. Vì thế đã từ lâu đi vào hư vô.

Sau khi về tới phòng ở khu Mậu, hắn dọn dẹp sửa soạn lại một chút, kế đó gặp gỡ giao lưu với vài đồng môn quanh khu.

Sống gần tám năm ở đây hắn quen biết rất nhiều người, chủ yếu đều là bạn nhậu, nếu như nói muốn tìm hiểu tin tức trong ngoại môn dễ nhất, chính là nhờ vào đám bạn xã giao này.

Hắn vốn ưa thích sống một mình tránh va chạm, nhưng để thích nghi với môi trường, hắn buộc phải thay đổi.

Kế đó Hàn Tông phi kiếm tới Vạn phong bái tạ Vạn Niên Thanh, vẫn tại gian điện đó bà ta nhìn hắn gật đầu.

"Tốt lắm, không uổng công kỳ vọng của ta. Ngươi đi vào nội môn nếu có việc rắc rối có thể tìm các môn hạ sư huynh, sư tỷ trợ giúp."

"Vâng, đa tạ sư tôn. Đệ tử đi rồi mong người bảo trọng."

Hắn cung kính bái tạ.

"Các ngươi chỉ cần cố gắng tu luyện cho tốt, đó đã là trả ân ta rồi."

Nhìn Hàn Tông rời đi, Vạn Niên Thanh thâm trầm đứng đó, cái tên này hành sự rất cẩn thận.

"Đám kia không phải do ta giết nhưng cũng chính là ta giết, nó đề phòng là đúng thôi. Ừm… Cũng đã lâu rồi không gặp con nhóc."

Thật ra với tư chất Hàn Tông, bà ta "có ý" với hắn cũng là bất đắc dĩ, ở hắn có những điểm bất kham khiến bà ta lo lắng. Nguyên nhân sâu xa là vì bởi một quẻ bói….

Hai hôm sắp xếp xong xuôi, hắn được Dương chấp sự đưa tới Nội Môn Phong. Nơi này dãy núi san sát trùng điệp, nhìn còn rộng lớn hơn Ngoại Môn Phong rất nhiều.

"Đông chấp sự, người ta bàn giao lại cho ngươi đó."

Dương chấp sự sau khi đưa hắn tới Chấp Sự Đường ở nội môn, đã chuyển giao tư liệu và người cho một gã họ Đông.

"Ngươi là Nguyên Văn nhỉ?."

Đông chấp sự nhìn Hàn Tông đánh giá, gã khá nhỏ con, chỉ cao hơn ba thước, khuôn mặt nhìn như bốn mươi.

"Vâng, đệ tử là Nguyên Văn. Ra mắt Đông chấp sự."

"Ừm… Lúc vào môn là chín tuổi hơn, hiện đã mười sáu tuổi lẻ tám tháng. Rất tốt, thảo nào mà Vạn trưởng lão lại thu nhận nhanh như vậy. Tuy nhiên cũng đừng lấy đó làm tự đắc, ngươi sẽ nhanh biết được thôi."

Gã ta nhìn qua tư liệu rồi hời hợt nói.

"Đa tạ chấp sự đã nhắc nhở, đệ tử ghi nhớ."

Hàn Tông lén lút móc ra một túi nhỏ dí dí vào tay gã.

"Ừm… Nhưng mà với tư chất của ngươi cũng không kém kẻ khác là bao, chỉ cần không vi phạm nội quy vậy thì không có ai cấm cản. Nào, trước để ta dẫn ngươi đi kiếm nơi ở… "

Gã cười gian với hắn một cái, tiếp đó vỗ vỗ vai rồi hai người ra ngoài.

Hàn Tông hiểu, ở thời kỳ nào cũng vậy, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn. Nhất là ở cái thế giới coi trọng tài nguyên hơn sinh mạng này, có tiền sẽ bớt đi được rất nhiều rắc rối cùng thời gian.

Nội Môn Phong được chia làm hai khu lớn độc lập, mỗi khu lại có quản sự riêng biệt. Nơi ngoài dành cho đám nhóc nội môn, phía trong là dành cho nội môn hạch tâm.

Chỉ thêm hai chữ nhưng khác nhau rất nhiều, hạch tâm là đệ tử đã tới cảnh giới Ngưng Khí, sau này qua Ngưng Khí tới Hợp Linh chính là từ hạch tâm lên chân truyền.

Đệ tử nội môn hạch tâm vốn cũng không có nhiều, chỉ tầm hơn vạn người, bởi thế không chia khu nhỏ như ngoại môn. Bọn họ tọa lạc tại một dãy núi, cách trăm trượng lại có một động phủ, cứ như vậy mọc lên san sát.

"Ngươi thấy nơi này thế nào?."

Gã đưa hắn tới một căn động phủ, trước cửa năm mươi trượng là rìa vách núi, xung quanh cỏ dại mọc như thảm.

"Rất tốt, đa tạ chấp sự."

Hắn chắp tay cảm ơn, nơi này yên tĩnh linh khí dao động vừa đủ, không kém bao nhiêu so với yêu cầu. Hiển nhiên là "tiền nào của đấy", nãy mà không đút có khi gã lại dẫn hắn tới bãi tha ma cũng nên.

"Đông chấp sự, ở nội môn hạch tâm này…"

Dường như đọc ra suy nghĩ, gã họ Đông ngắt lời ngay.

"Muốn biết nhiều hơn hãy đọc nội quy, đây là quy định."

Kế đó gã ta thu lại đồ khi còn cấp phát ở ngoại môn, gã lại đưa cho Hàn Tông một cái túi khác. Bên trong là đồng phục mới cùng một vài thứ mà hắn hiện đã có tư cách cầm, một quyển nội quy mới, một thanh kiếm mới và lệnh bài mới…

Hắn xem một lượt thì thấy rất là sơ sài, đệ tử ở đây là đã qua bước căn cơ, tiếp tới là bước xác định hướng đi.

Bọn hắn ngoại trừ những thứ bắt buộc phải học như tạp thư, và trận pháp thì thường vài ba năm sẽ phải tiếp nhận một nhiệm vụ. Ngoài nội quy cấm kị ra không có gì thêm nữa, thứ hắn muốn hỏi nơi này dạy dỗ kiểu gì, ông ta trả lời thế nghĩa là sao?

"Ồ… đây chẳng phải Nguyên lão đệ hay sao? Đã tới Ngưng Khí cảnh rồi cơ à? Thật sự là rất nhanh đấy."

Hàn Tông đứng ở ngoài cửa động phủ đang lướt qua quyển nội quy mà ngẩn cả người, tới khi thấy tiếng nói ở bên tai hắn mới tỉnh người quay lại. Không ai khác chính là gã họ Đạo năm xưa, hội trưởng Đạo Minh hội, sư huynh cả khu Mậu nhà hắn.

Trong này rộng lớn, cứ nghĩ là không gặp lại nữa, hắn chắp tay cười.

"Đạo sư huynh, lâu nay vẫn khỏe chứ?."

"Vẫn vậy, hom hem lắm. Đệ hình như mới đến, chi bằng vào trong làm một chén đi?."

"Được rồi sư huynh, đã không chê nơi bẩn, mời."

Kế đó Hàn Tông và Đạo Tặc tiến vào động phủ hàn huyên.

Hắn vừa mới tới còn lạ nước lạ cái, đây chẳng phải là cơ hội tốt hay sao, ngồi lai dai với tên này một lúc biết đâu nghe được gì đó, xưa nay thường rượu vào thì lời ra mà.

...

...

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhân Thường