Nhật Kí Thần Linh

Chương 86: Một ngày không nhiệm màu


Thời gian kéo dài tới 7h sáng…

- Rung rung rung… rung rung rung…~

- Ừ?

Tiếng điện thoại di động rung rung đánh thức sự chú ý của Nguyễn Trọng Lăng. Cậu chàng bởi vì vậy nhanh tay rút điện thoại 1202 của mình ra nhìn.

Một tin nhắn mới!

“Hôm qua bờ hồ hình như xảy ra khủng bố. Trường mình ở gần, ngày hôm nay lớp mình các thầy cô cho nghỉ học nhé! Sau này khi nào có lịch học bù các mình sẽ thông báo lại sau.

Lớp trưởng!”

- Ngon! Vậy mà được nghỉ học~

- Có điều…

- Biết làm gì vào ngày nghỉ bây giờ???

Đầu vừa ngẩng lên, đối diện với ánh mắt của cậu chàng là một khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo đang ngồi vừa ăn vừa xem tin tức thời sự trên ti vi của Arianna. Một vài hình ảnh gì gì đó không khỏi như mơ hiện ra trong tâm trí cậu chàng…

Cảnh 1:

“A a a! Thiếu gia người ăn hoa quả nào!”

Một cô hầu gái trong bộ đồ phấn hồng mát mẻ ở nhà, ngồi kề bên trên ghế sa lông dịu dàng đút táo cho cậu chàng ăn.

Nguyễn Trọng Lăng mũi hếch lên trời bốn lăm độ. Vẻ mặt kiêu văn ngạo há mồm nuốt đánh ọt! Móa nó! Làm thiếu gia chính là nên như vậy~

Cảnh 2:

“Thiếu gia người cần người ta thân thể xoa bóp sao?”

Một cô hầu gái trên mình chỉ có duy nhất một chiếc tạp dề đang từ phía sau áp lên trên lưng cậu chàng. Còn bản thân cậu thì đang nằm úp sấp trên ghế sa lông dài cảm nhận hai thứ mềm mềm và to như trái bưởi kia không ngừng trượt lên trượt xuống! Không ngừng nhún nhẩy!

Nó vậy mới linh hoạt làm sao~

Đời sống của một thiếu gia cũng chính là nên như vậy đấy!!!

Cảnh 3:

“Thiếu gia người thật biến thái! Lại còn muốn người ta thay đổi áo lót cosplay cho ngài xem”

Một cô hầu gái trong bộ đồ người mèo sexy, ngoe nguẩy ngoe nguẩy chiếc đuôi giả tạo, hai mắt rưng rưng làm nũng trên nền đất. Còn cậu chàng vẻ mặt ngu ngơ cười, há miệng không khép lại được. Phía trước mặt là cô hầu gái không ngừng thay đổi các trang phục trong tủ quần áo cosplay.

Từ tiếp viên hàng không, y tá, cảnh sát, trang phục bé thỏ trắng, váy của nhân vật hoạt hình nhật, sườn xám đúng kiểu nữ đế Boa Hancook, áo tắm đúng kiểu Nami, võ phục ninja của Hinata…vv

Móa! Văn nghệ lại có học thức thanh niên kiểu mới chính là như vậy!!!

Cảnh 4:

“Thiếu gia thật đáng ghét! Không thích ăn hoa quả lại chỉ thích ăn người ta~”

Một Arianna trần… trùng trục nằm trườn mình trên ghế sa-lông. Hai mắt nhấp nhấp nháy. Vẻ mặt tràn đầy dụ hoặc~

Cậu chàng chính cởi bay quần áo phi thân nhảy… nhảy lên…

AAAAA!!!!!! Hình ảnh ấy quá đẹp! Thiếu niên cứng không nên xem! Anh em không dám nghĩ tiếp nữa!!!

- Roạt!

Lau nước miếng một cái! Nguyễn Trọng Lăng thoáng cái liền thoát khỏi đám ước mơ hoang tưởng của mình. Nhìn Arianna vẫn yên lặng như cũ, ngây thơ như cũ vừa ăn vừa xem ti vi… Ngày này dù sao cũng phải tiếp tục qua không phải sao~ Thế nhưng ngày này nếu trôi qua theo kiểu biến thái như vậy…

Cũng quá kích thích đi điểm!

Nếu nhẹ nhàng hơn một tí hẳn là còn có thể suy xét làm ăn mà mà…

- Rung rung rung… rung rung rung…~

Đang lúc trong lòng tội ác cùng chính nghĩa lý trí kịch liệt tranh đấu. Điện thoại trên tay lại một lần nữa rung lên. Lần này liền là gọi điện thoại trực tiếp tới đây rồi.

- A lô! Sao thế cu?

Điện thoại biểu hiện là của tên Linh ba xu. Nghe nói hắn ta dùng nguyên một sim chỉ chuyên gọi điện thoại và nhắn tin cho gái, sim còn lại cả tháng không dùng nổi một lần. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao mà gọi điện cho cậu vậy nhỉ?

- Nô nô cái Sh**! Mày nhận được tin nhắn của em lớp trưởng chưa?

Điện thoại vừa mở bên kia liền vang lên giọng nói bực tức của cu cậu.

- Con lợn này! Nói năng tử tế đi!!!

- Tin nhắn vừa mới nhận được. Gọi tao có chuyện gì không?

Theo bản năng đứng dậy đi trở về phòng ngủ tránh cho ngôn ngữ trẻ trâu của hai đứa làm kinh sợ Arianna bạn nhỏ. Cậu chàng giọng điệu không chút nào khách khí đáp thẳng lại.

- Aiiiii~ Mày chưa đến trường đúng không?

- Ừ! Mày đến rồi à?

Nói nói với cái điệu cười hớn hở, vui vẻ trên nỗi đau của người khác!

- Cười cười cái con khỉ! Anh em đang rủ nhau hôm nay ra quán net làm mấy trận chúng mừng Hồ Gươm bị khủng bố đây này. Chú mày có đi hay không?

Đối phương cười mắng một tiếng rồi nói thẳng. Cái lý do cũng đúng là… thô bạo thật!

- Làm sao? Đông người đi không?

Nhận được tin nhắn cho nghỉ học của cô bé lớp trưởng là cậu đã ngờ ngợ ra bọn khốn kiếp này sẽ có quyết định như vậy rồi. Đối với đám sinh viên năm nhất vừa mới vào học như bọn họ… Được thỏa thuê tụ tập nhau chơi điện tử ngoài quán mà không bị bố mẹ bắt quả tang luôn là mơ như thế đam mê~

- Đông! Thằng nào lỡ may đến trường rồi là anh đây rủ đi tất. Còn có mỗi mày chưa đến lớp thôi đấy. Thế cuối cùng có đi hay không? Quyết nhanh nhanh đi cho nó gọn!

- @%^%^@#^#$%@#

Loáng thoáng loáng thoáng Lăng còn nghe thấy phía bên kia tiếng người cùng âm thanh xe cộ huyên náo. Đoán chừng bọn này đều đã bắt đầu xuất phát trên đường rồi. Có khi sắp đi đến nơi mới nhớ tới cái mặt cậu cũng không biết chừng~

- Ấy đừng! Tao không có xe mà. Bọn mày tới đâu rồi? Thằng nào lái xe qua đây cho tao đi ké với~

Trong lòng bỗng dưng nhiệt huyết hẳn lên! Cũng lâu lắm rồi cậu không có đi theo đám anh em trong lớp chơi bời. A! Có câu nói rất hay. Xa rời nhân dân liền không phải là tốt cán bộ lớp~ Những hoạt động được yêu thích như thế này… Cậu lại làm sao có thể vắng mặt được!!!

- Á đù! Đi ra bắt xe buýt đi cưng~ Bố tướng hay sao ai mà đón được. Địa điểm vẫn chỗ cũ nhé! Thế nhé! A ha ha…~ Anh chỉ báo một tiếng thế thôi. Chú đi hay không thì tùy~ Bye bye cưng!

- Đừng! Đợi đã…

- Tút tút tút…~

- Móa!!!

Rất tốt! Và thế là tên khốn kiếp kia đã tắt tịt điện thoại. Mấy cái thằng trời đánh thánh đâm này!!!

Nghĩ nghĩ cậu chàng không khỏi bực mình vò hết cả đầu. Hiện tại chẳng lẽ lại nhờ thằng nào ngược đường đi lên đón cậu. Có vẻ như muốn cho đám lười trẩy thây lại đang háo hức phi nhanh ra quán nét cướp máy này quay ngược lại đón mình…

A ha ha! Có câu nói rất hay~ Chúng ta chính là còn không có thân thiết như vậy đấy!!!

Mà dù có thân sợ rằng đám bạn xấu này cũng còn lâu mới chịu đi đón cậu~

Có điều…

Anh ấy không phải là không có cách ăn thua!!!

10 phút sau…

- Brừmmm…~

Dưới tầng trệt khách sạn Hilton, một chiếc xe Mercedes Ben gầm gừ nổ máy đỗ lại.

- Cạch!

- Ừ? Arianna này!

Đóng lại cửa xe! Vừa chui vào chỗ ngồi, Lăng vẻ mặt không khỏi ngượng ngùng lên tiếng.

- Sao vậy Lăng thiếu gia?

Ngồi bên phía tay lái Arianna vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang.

- Cũng không có gì! Chỉ là lát nữa có thể lái xe chậm một chút được không? Tôi… hơi có chút bệnh say xe~

Tuy rằng là chính bản thân mình nhờ cậy đối phương lái xe ô tô đưa đi tới quán net chơi game. Thế nhưng hễ nhớ tới cái kiểu điên cuồng lái xe của cô nàng tối hôm qua. Luôn cảm giác hành động của cậu có gì đó sai sai, có gì đó quá thiếu xót suy nghĩ vậy!

- A! Hóa ra là như vậy phải không? Thảo nào hôm qua Lăng thiếu gia ngài lúc xuống xe vẻ mặt lại trắng bệnh như vậy. Em còn tưởng là mình lái xe không tốt làm cho ngài không khỏe đây!

- Hôm nay nghe ngài nói như vậy em mừng lắm~

Nói nói Arianna lại cười thật tươi khi nhìn về phía cậu chàng.

"Vốn chính là cô lái xe quá điên mới khiến tôi nôn thốc nôn tháo thế đấy!" Nguyễn Trọng Lăng trong lòng âm thầm tự nhủ.

- Được rồi! Như vậy chúng ta hiện tại cần đi đâu nào?

Arianna vẻ mặt hào hứng lên tiếng đặt câu hỏi.

- Tới dốc Thọ lão đi! Đám bạn của tôi hay hẹn nhau chơi ở nơi đó~

Cậu chàng vẻ mặt có chút khủng hoảng đáp lại.

- Tốt! Đi thôi nào!!!

- B Rừmmmm!!!

- Vèo!!!!!!

Xe ấy liền phóng đi như điên!

Vỉa hè! Đèn đỏ! Công an giao thông! Chen ngang ô tô tải! Phi đầu qua xe máy! Đá nát hàng quán ven đường!!!

Nguyễn Trọng Lăng: "…………."

Chưa bao giờ điên như hôm nay! Quả nhiên… nhờ Arianna lái xe là một quyết định sai lầm vậy~

Kết thúc chương 86.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhật Kí Thần Linh