Nhất Mộng Nhập Luân

Chương 37: 37: Quay Lại Tử Vong Vực Địa


Chương 37.

Quay lại Tử Vong Vực Địa

Huyết hải rộng lớn vô cùng, trải hết tầm mắt đều không thể nào nhìn thấy huyết hải điểm cuối.

Tại huyết hải bên trong, có từng đầu to lớn ác niệm đang không ngừng gào thét.

Không giống như huyết trì của hắn khi xưa, ác niệm mặc dù có chút dữ tợn cùng to lớn nhưng mà hình dáng của chúng lại cùng nhân loại giống nhau như đúc.

Khác với lúc này…

Những ác niệm này chẳng những cực kỳ to lớn mà hình thù của chúng cũng cực kỳ kì quặc, thiết nghĩ những ác niệm này cùng đám thú loại chết đi này có cực lớn quan hệ.

Rất có thể, những thú loại kia sau khi chết đi thì máu của chúng đều được tụ tập ở chỗ này, chỉ là ai có thể xây dựng lên một cái lớn như vậy huyết hải.

Bằng vào suy nghĩ của hắn thì rất có thể những người xây lên cái huyết hải này chính là những người đã chết ở những thạch đài kia.

Đây cũng chỉ là một cái suy nghĩ tương đối của hắn mà thôi.

Nhấc người bay lên trên cao.

Tử Thiên dọc theo mặt biển mà bay tới phía trước.

Hắn muốn biết cái huyết hải này lớn đến cỡ như thế nào, dù sao thế giới này cũng là một cái thần kỳ thế giới, mọi chuyện đều rất khác thường so với nơi ở của hắn ban đầu nên thiết nghĩ cái huyết hải này cũng sẽ không kém đi nơi nào.

Mặt biển phía trên, Tử Thiên lặng lẽ phi hành, không kể ngày đêm, không kể năm tháng.

Đang bay ở trên cao Tử Thiên thi thoảng lại đưa mắt nhìn xuống dưới, trong lòng lặng lẽ xoay chuyển.

Huyết hải phía dưới, sóng biển không quá im lặng, thi thoảng mặt biển lại có từng đợt chấn động làm cho mặt biển huyết thuỷ tung toé, sau đó liền thấy được có từng cái to lớn hư ảnh màu đỏ, hình dáng kỳ dị từ phía dưới mặt biển lao lên.

Những hư ảnh màu đỏ này chính là những ác niệm mà hắn vẫn thường hay nói tới, bọn chúng sau khi ngoi lên làm một cái bộ dáng dữ tợn rồi lập tức lao vào nhau cắn xé.

Ngươi cắn ta một cái, ta lại cắn mi một cái,… trận chiến diễn ra rất ác liệt.

Qua qua lại lại, hai con ác niệm cắn xé nhau cho đến khi có một con chết đi và con còn lại giành được phần thắng.

Những chuyện như vậy là thường xuyên xảy ra ở trên huyết hải này, hắn đã sớm quen thuộc.

!

Một ngày này, cũng trên một cái tường thành, Tử Thiên im lặng đứng đó, trong lòng có đầy cảm khái.

Huyết hải này, diện tích khá là lớn.

Về cơ bản, huyết hải này độ rộng mặc dù không có cao nguyên lớn nhưng mà để cũng để cho Tử thiên tiêu tốn một trăm mấy chục năm để có thể đi hết chiều ngang của nó.

Còn về chiều dọc, nó còn so chiều ngang lớn hơn nhiều chút.

Đại khái gấp năm lần.

Tính toán một chút, khoảng hơn một trăm năm trước, Tử Thiên từ phía bờ bên kia đã đi được hết huyết hải và đã đo được độ dài của nó.

Sau đó hắn lại tiêu tốn gần một trăm năm và đã tìm được đến nơi này.

Mà chỗ hắn đang đứng hiện tại lại khá gần giáp giới với toà cổ lão sâm lâm kia.

Cũng từ đó, hắn suy ra được độ lớn đại khái của huyết hải này.

Bằng vào hắn tốc độ tối đa phi hành thì chiều dài của huyết hải đại khái hắn cần bay hơn bảy trăm năm, chiều ngang thì đại khái cần một trăm bốn mươi năm.

Quả nhiên, những thứ ở nơi này không thể dùng bình thường hình thức mà đi suy đoán được.

Nhìn về phía xa đen nghịt một màu sâm lâm, Tử Thiên quay người liền đi.

Hiện tại hắn còn chưa có đi hết vùng cao nguyên này nên hiện tại còn chưa phải thời điểm hắn đi tới vùng sâm kia.

Tiếp tục tại khu vực cao nguyên rong ruổi, Tử Thiên đi tiếp tầm hai tháng sau thì phía trước mặt hắn hiện ra một cái xanh biếc hồ lớn.

Hồ lớn này hắn có biết đến.

Khi mà hắn còn ở khu vực vành đai ngoài hắn liền nhìn thấy.

Diện tích của hồ này rất lớn, thậm chí còn so huyết hải kia còn lớn.

Chẳng bằng gọi bằng hồ thì ta liền có thể gọi nó bằng biển đều có thể.

Nhưng bởi vì nước của hồ này là nước ngọt nên hắn cũng chỉ có thể gọi nơi này là hồ mà thôi.

Sở dĩ trước đó hắn gọi huyết hải kia là một cái biển máu cũng bởi vì máu không phải là một cái quá phổ biến loại, mà nơi đó lại tập trung một lượng lớn máu như vậy nên hắn mới gọi đó là huyết hải.

Không trì hoãn, Tử Thiên lại tiếp tục đi tới.

Gần một ngàn năm sau, Tử Thiên đi hết hồ nước.

Lúc này hắn cũng không có tiếp tục đi thẳng nữa mà ngoặt một cái sang phải.

Bằng vào thần thức cường đại có thể thấy trước được một tháng đi đường, Tử Thiên có thể thấy được phía trước xuất hiện từng bộ quen thuộc khổng lồ xương trắng.

Tại gần hai vạn năm trước, khi mà hắn từ khu vực sâm lâm đi tới vùng trung tâm chính là đi qua nơi đó.

Cái này là hắn không thể nào quên được.

Dọc theo bờ hồ mà đi, lần này hắn tiêu tốn chọn vẹn hơn một trăm năm liền đến cao nguyên vùng biên giới.

Nghĩ đến, chỉ cần hắn rời khỏi cao nguyên thì thì thần thức của hắn sẽ lại lần nữa quay trở lại cường đại.

Một cái loé lên, Tử Thiên thân hình biến thành một đạo lưu quang chui vào cổ lão sâm lâm.

Lần trước khi mà hắn lần đầu tiên từ ngoài đồng bằng đi vào nơi này đã tiêu tốn trọn vẹn ba ngàn năm, dự kiến lần này khi hắn đi vào, thời gian tiêu tốn còn lớn hơn rất nhiều.

Lần này chẳng những hắn không đi thẳng giống như lần trước mà còn phải vào trong tìm bảo…

Một vạn năm ngàn năm sau, Tử Thiên mới bắt đầu từ rừng rậm đi ra.

Lần này hắn tiêu tốn thời gian quả thực rất lớn.

Tiếp đến còn hoang mạc cùng sa mạc nữa là hắn coi như có thể tìm kiếm hết vùng lãnh địa trung tâm rồi.

Nói liền làm, Tử Thiên lập tức động thân.

Thân hình hắn giống như lưu quang biến mất không thấy đâu nữa.

Thời gian rất nhanh lại trôi qua.

Một ngày này, tại một cái vách đá, một đạo lưu quang từ trên trời đóng xuống.

Lưu quang tán đi để lộ ra một bóng người, thân trên để trần, phía dưới quấn lấy một miếng vải che kín đến tận mắt cá chân.

Người này nhìn qua khá là gần gò, nhưng mà từ trên cơ thể hắn lại truyền ra một cái cực kỳ mạnh mẽ nhiệt huyết.

Mặc dù khuôn mặt hắn không quá cuốn hút nhưng mà lại cực kỳ thanh tú dễ nhìn, nhưng mà có lẽ là do trai qua sương gió quá nhiều nên khuôn mặt hắn có chút hơi khô khan.

Người này chẳng phải chính là Tử Thiên đang từ phía trung tâm đi ra tham quan hay sao!

Đứng ở trên vách đá, hai mắt Tử Thiên nhìn về phía trước.

Tại trước mắt hắn là một cái sâu không thấy đáy vực thẳm.

Nhớ lại,…

Nhiều năm trước khi mà hắn đi qua nơi này đã suýt nữa thì phải chống gậy, bởi vì nơi này có một cái kinh khủng tử vong khí tức.

Mặc dù khi ấy hắn còn bay trên không nhưng mà khí tức ấy cũng làm hắn lúc đó cảm thấy cực kỳ muốn chết.

Chỉ là ý chí của hắn lúc đó cũng coi là kiên cường nên cũng miễn cưỡng có thể vượt qua được.

Trải qua nhiều năm, bây giờ hắn chẳng những đã mạnh hơn trước đó rất nhiều lần mà còn tố được thân thể nên hắn cũng muốn quay lại nơi này xem xem ở nơi này có cái gì mà có thể khiến hắn cảm thấy sợ hãi như vậy.

Nói đến, thực ra mục đích chính của hắn cũng không phải ra ngoài tìm kiếm này một chút bảo vật mà chính là đi đến nơi này, những bảo vật kia đối với hắn cũng chỉ là tiện đường mà thôi.

Sau nhiều năm quay lại nơi này, mặc dù thực lực của hắn là có tăng lên rất nhiều nhưng mà ngay khi hắn đối mặt với tử vong khí tức của cái vực này thì ý chí của hắn cũng giảm xuống một phần.

Loại tử vong khí tức này quá ư là mãnh liệt.

Chẳng những vậy, từ tận nơi sâu xa của vực thẳm còn truyền đến một cái cực kỳ áp bách uy áp linh hồn lực.

Loại uy áp này mặc dù không còn được như năm đó đối với hắn ảnh hưởng mãnh liệt nhưng mà cũng ảnh hưởng cực kỳ lớn.

Thiết nghĩ, bây giờ hắn còn cần phải đột phá một chút thì mới có thể có niềm tin tiến vào trong nơi này tìm hiểu nguyên do được.

Nói là làm, Tử Thiên bắt đầu ngồi tĩnh toạ.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhất Mộng Nhập Luân