Nhất Mộng Nhập Luân

Chương 41: 41: Đáy Xã Hội


Chương 41.

Đáy xã hội

Không cam lòng, Tử Thiên liền trực tiếp thiêu đốt lấy một bộ phận Tinh khí cùng khí huyết tinh hoa muốn cùng con tiểu tiểu Huyền Vũ tiến hành một trận quyết chiến.

Trong đan điền, bởi vì hắn thiêu đốt lấy Tinh khí cùng khí huyết tinh hoa mà rốt cuộc cũng có thể cùng con Huyền Vũ kia đánh một trận.

Nhưng bởi vì khí huyết của hắn cấp độ khá thấp mà cuộc chiến này mặc dù là ngang tay nhưng tình hình cũng không khả quan lắm, hắn biết, như kéo quá lâu thời gian thì hắn vẫn như cũ là người thua cuộc.

Nhưng mà nếu nghĩ theo một chiều hướng khác thì có lẽ mọi chuyện lại không quá xấu như vậy.

Nếu như mà đánh lâu dài thì cũng chẳng phải hắn một người sẽ rơi vào bế tắc mà cả con Huyền Vũ con này cũng sẽ như vậy.

Dù sao nó cũng là một vật chết, mặc dù còn tồn tại một chút linh tính trong huyết dịch nhưng mà về lâu về dài đều sẽ bị tiêu hao.

Phải biết trận chiến hiện tại là đang diễn ra trong đan điền khí hải của hắn a.

Chỉ cần hắn có thể đủ duy trì đến một cái thời điểm nhất định thì mọi chuyện dễ nói.

Dù sao thì hắn cũng không thiếu thời gian, cái thiếu chẳng qua là tài nguyên hắn lưu trữ những năm này liệu có đủ để làm một trận oanh oanh liệt liệt tiêu hao chiến hay không thôi.

Ai biết được dưới đáy vực này có còn nơi nào giống như nơi này hay không.

Trong đầu có kế hoạch mới, Tử Thiên quyết định không tiếp tục thiêu đốt Tinh khí cùng khi huyết tinh hoa nữa.

Cái loại thiêu đốt phương pháp này là cái loại chơi bạt mạng, chỉ khi nào liều chết phấn chiến mới nên sử dụng, như sử dụng nhiều liền ảnh hưởng tới hắn sau này…

Nói chung là không tốt.

Không tiếp tục thiêu đốt Tinh khí cùng khí huyết tinh hoa, Tử Thiên lập tức bị rơi xuống hạ phong, không ngừng bị con Huyền Vũ con đánh cho nhấc mặt.

Chẳng qua là, mặc dù rơi xuống hạ phong và bị đánh cho nhấc mặt nhưng mà Tử Thiên cũng không có bỏ cuộc.

Tại trong đan điền, hắn điều động khí huyết lực lượng hoá thành chính mình hình dáng, tay, chân, mặt, mũi,… tất cả các bộ phận đều cùng bản thể bên ngoài giống nhau như đúc, chẳng qua là có phần nhỏ hơn rất nhiều mà thôi.

Thậm chí nếu như con Huyền Vũ con trong đan điền hắn là một cái nắm tay trẻ con thì chính hắn trong đan điền lại chính là một cái ngón tay trẻ con.

Nhưng mà nhỏ hơn lại không hẳn là sẽ chịu đánh hơn.

Tại khí huyết của hắn hoá thành hình người liền trở lên linh hoạt hơn rất nhiều, mặc dù là vẫn bị ăn đòn nhưng mà cũng không còn như ban nãy đau khổ.

Có rất nhiều lúc hắn đều dựa vào sự linh hoạt của mình mà tránh thoát được rất nhiều đòn hiểm.

Đây chính là hắn tiểu hình Tử Thiên lợi hại.

Dù vậy!

Cái chính vẫn phải nhờ con rùa con này mặc dù công kích có chút nặng tay nặng chân nhưng mà nó lại khá là chậm, cũng không giống như hắn tưởng tượng có vũ bão công kích.

Dù vậy, Tử Thiên vẫn nhiều lần trúng chiêu.

Như ban nãy, bởi vì hắn né một cái chiêu “rùa đạp chân trước” mà lại ăn ngay một cái vô hình “trọng lực” công kích, loại công kích này đến vô tung đi vô ảnh, rất khó nắm bắt.

Hắn chủ yếu là ăn đòn ở cái chiêu này.

Cũng may là khí huyết của hắn có chút chịu đòn cộng thêm con rùa con này càng đánh càng tiêu hao, càng đánh càng yếu đi nên hắn cũng cố gắng nhắm mắt nhắm mũi một chút.

Nếu như không phải đây là hắn tự nhảy vào ngõ cụt thì còn lâu hắn mới để bản thân mình chịu ăn đòn như vậy.

Trong đan điền khí hải, trận chiến vẫn tiếp tục diễn ra, vẫn luôn là tiểu hình Tử Thiên bị ăn đánh, vẫn luôn là một bên đánh.

Thời gian chầm chậm trôi qua, thoáng cái đã qua hai năm.

Trên mặt hồ, Tử Thiên vẫn như cũ khoanh chân ngồi đó, chỉ là sắc mặt hắn có chút trắng bệch.

Hai năm qua, tiểu hình Tử Thiên đã luôn cùng con rùa con kia triền đấu, mặc dù hắn vẫn luôn hấp thu tài nguyên dự trữ mà hồi phục nhưng mà cũng chịu không nổi con rùa này đánh đập.

Lại nói, con rùa con kia mặc dù không có tài nguyên tiếp tế, một mực là chỉ tiêu hao đánh nhưng mà nó cũng thật là biết duy trì, đánh hắn đều đánh miệt mài.

Chẳng những vậy, Tử Thiên hắn chẳng những bị con rùa này khinh bạc mà còn bị loại kia thần bí lực lượng thôn phệ lấy Tinh khí, hai năm mặc dù không nhiều nhưng mà cũng đủ để hắn ăn đủ.

Phải biết, hắn còn đang đánh nhau với con rùa con này đây.

Không phải!

Mà là đang bị con rùa này đánh đây.

Chỉ là, trời cao không phụ lòng người tốt, tại mấy ngày trước, sau khi nó nê đánh tiểu hình Tử Thiên một trận thì cuối cùng cái kia con rùa con cũng im lặng hoá thành một giọt máu.

Theo hắn suy đoán, cũng không phải là nó lực lượng tiêu hao hết mà là do linh tính tồn tại thời gian đã quá dài, lại trải qua một trận khổ chiến nên đã tiêu tán.

Gặp được chuyện vui, Tử Thiên lập tức tiến hành dung hợp cục huyết dịch kia.

Việc của hắn bây giờ chính là hoà tan cục huyết dịch kia vào máu của bản thân, lại dung hoà nó lại với nhau từ đó tạo ra một loại máu mới có tác dụng thân thiện với đám máu tiếp theo.

Đây chính là dụ dỗ đánh lừa, bắt cóc,… các loại phương pháp a.

Không còn Huyền Vũ lưu lại linh tính, Tử Thiên rất nhanh thì dung hợp được cục máu đen xì xì này vào với máu của chính mình, dưới sự dung hợp này thì máu của hắn cũng không có đổi màu mà chỉ mang theo một chút chút trầm trọng tính chất.

Huyền Vũ mặc dù là đại diện cho Thuỷ nguyên tố nhưng mà bản thân nó lại mang theo một cái trầm trọng nặng nề mà cổ phác tính chất.

Đây chính là Thần Thú đặc thù năng lực.

Sau khi dung hợp được cục máu đen xì đó, Tử Thiên cũng không dừng lại mà tiếp tục hấp thu máu đen dung hợp.

Lần này, hắn rút kinh nghiệm lần trước, không còn cầm một nắm một như vậy nữa mà chỉ từng giọt từng giọt một hấp thu.

Đừng nghe hắn hấp thu từng giọt một thì là tưởng quá trình này sẽ chậm đi, thậm chí nó còn nhanh hơn trước đó nhiều lần.

Bởi vì lần trước hắn cầm nguyên một cái to bằng nắm tay máu nên linh tính bên trong đó rất nhiều cùng dày đặc, nhưng lần này hắn chỉ từng giọt từng giọt tiến hành nên linh tính trong đó cực kỳ mỏng manh mà lại còn yếu thành ra tốc độ dung hợp nhanh hơn rất nhiều chẳng nhanh hơn rất nhiều mà quá trình còn vô cùng thuận lợi.

Hai năm sau đó, Tử Thiên dung hoà tốc độ so với lần trước thì nhanh hơn gấp mấy lần, máu của hắn cũng dần dần có xu hướng từ màu đỏ hoá thành màu nâu mà đặc thù tính chất trong máu cũng ngày càng rõ rệt.

Thời gian qua, mỗi lần mà hắn hấp thu cùng dung hoà máu mới thì hắn đều điều động vận chuyển máu mới đi qua từng bộ phận, tế bào của cơ thể khiến cơ thể hắn ngày càng có xu thế cường tráng hoá.

Mà vui nhất chính là theo hắn hấp thu máu đen càng nhiều thì loại thôn phệ lực lượng kia tác động lên hắn ngày càng yếu đi, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.

Tại mười năm sau, thì máu của Tử Thiên bắt đầu có xu hướng chuyển thành màu đen, mà hắn thì đã bắt đầu chìm toàn thân xuống dưới huyết trì chỉ còn thò lên một cái đầu.

Một trăm năm sau, máu của hắn đã hoàn toàn là một màu đen kịt, sự trầm trọng, nặng nề cùng cổ phác cũng ngày càng hiện rõ mà hắn thì đã rơi xuống hồ nước hơn mười mét sâu.

Tại một ngàn năm sau.

Thời gian này mặc dù máu của hắn vẫn y nguyên là một màu đen nhưng mà một số bộ phần của hắn lại có rất nhiều thay đổi.

Một số bộ phận của hắn theo hắn dung hợp máu đen mà cũng có chút hoá đen đi, giống như cặp mắt chẳng hạn, mắt hắn lúc này nào còn phân biệt cái gì lòng trắng lòng đen mà đã hoàn toàn là một màu đen.

Làn da ban đầu cổ đồng nhìn sáng sủa vô cùng nhưng bây giờ lại có chút “đen như trâu”, nói chung, ngoại trừ răng hắn còn trắng ra thì chính là tất cả các bộ phận đều bị “hắc hoá”.

Đây chẳng qua là một chút tác dụng phụ mà thôi, hắn cũng đành phải chịu.

Huyết trì dưới sâu tám mươi mét toàn bộ là một màu đen kịt, chẳng những vậy, nơi này áp lực đều đủ để ép nát một khối to lớn sắt đặc, đủ thấy nơi này áp lực lớn đến như nào.

Mà hơn một ngàn năm qua, Tử Thiên cũng chỉ mới lặn sâu đến được ngần ấy, tức là trong một ngàn năm hắn cũng chỉ lặn được bảy mươi mét.

Đây chính là hắn hiện tại cực hạn độ chịu đựng.

Nhưng hắn biết, theo địa hình phía dưới đáy huyết trì dần dần thu hẹp thì bản thân mình cách đáy cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Quả nhiên, tại hơn năm trăm năm sau, Tử Thiên cuối cùng cũng đã có thể cảm nhận được mình đã xuống dưới đáy hồ, nhưng mà hắn cũng không vội vàng di chuyển mà vẫn tiếp tục khoanh chân đả toạ.

Với tình hình của hắn hiện tại, mặc dù có thể tại dưới đáy hồ tồn tại nhưng mà không có nghĩa là có thể tại nơi này di chuyển được, bởi vì sự chống chịu của hắn cũng chỉ đủ cho hắn ở đáy hồ không bị ép chết mà thôi.

Hắn cần thêm một chút thời gian nữa để cường hoá thêm cơ thể.

Cũng tại lúc này, hắn quyết định không còn phải từng giọt, từng giọt hấp thu nữa mà sẽ giống như lúc đầu từng nắm một hấp thu.

Hắn muốn đẩy nhanh hơn quá trình.

Quả nhiên, cơ thể của hắn hiện tại đối với một năm một máu đen đã không còn vướng mắc, trực tiếp dùng mười giây đồng hồ liền có thể.

Rất nhanh, một trăm năm sau, Tử Thiên liền có thể tại dưới đáy huyết trì di chuyển.

Rất nhanh thì hắn liền đi tới trung tâm đáy hồ.

Mặc dù nơi này có phần tối nhưng mà do ở đây đã lâu, Tử Thiên cũng dần quen với nó, hắn có thể cảm nhận được trong huyết trì có từng tia âm ỉ lực lượng thôn phệ đang phát tán ra xung quanh.

Mà vị trí của nó chính là ở trung tâm đáy hồ.

Đáy hồ trung tâm.

Ngay khi Tử Thiên đến nơi thì một cái cảnh tượng liền lập tức đập vào mắt hắn.

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhất Mộng Nhập Luân