Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Quyển 2 Chương 13: ''Ánh mắt xuất chúng''


Tiếng động vô cùng nhỏ, nếu không phải do đêm dài vắng lặng, Giang Chỉ Vi lại cố tình nhắc nhở, Mạnh Kỳ cho dù có tập trung thì cũng không thể nghe thấy được.

Sau đó, bên phía cửa sổ cũng có âm thang tương tự vang lên, tựa như có thứ gì đó từ xa đi tới, lưỡng lự tập trung ngoài phòng. Ngẫu nhiên có vật đập đập vào khung cửa, nhưng không có gì lọt vào bên trong.

Mạnh Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ, thấp giọng nói: ''Là độc trùng''

Việc Phù Chân Chân bố trí ''khu trùng bột thuốc'' Giang Chỉ Vi cũng biết nên nàng không thấy bất ngờ.

Giang Chỉ Vi nhẹ nhàng gật đầu, truyền âm nhập mật nói: ''Chúng ta ra ngoài kiểm tra một chút, có lẽ người điều khiển trùng độc vẫn chưa rời đi. Ha ha, người mới Khai Khiếu, lại cách xa sư môn, đến pháp môn bình thường là truyền âm nhập mật cũng không ai dạy, tỷ tỷ ta đành phải tiếp tục làm người tốt việc tốt vậy.''

Thân ở trong tình cảnh căng thẳng, nàng vẫn không có chút bối rối, ngược lại lời nói nhẹ nhàng tùy ý, còn trêu chọc Mạnh Kỳ. Đương nhiên bên ngoài Giang Chi Vi có vẻ không để ý, nhưng trong lòng vẫn đầy cảnh giác. Về phần ''người tốt việc tốt'' là nàng bắt chước cách nói hài hước của Mạnh Kỳ mỗi lần nói chuyện phiếm.

Tỷ tỷ... Mạnh Kỳ không biết nói gì, đành ha ha cười ngượng.

Giang Chỉ Vi đi tới bên cánh cửa, Bạch hồng quán nhật kiếm khẽ động, cửa phòng liền mở tung. Ánh trăng chiếu sáng bên ngoài cửa, chỉ thấy có rất nhiều ngô công, mãng xà, nhện và nhiều côn trùng quái dị mà Mạnh Kỳ không nhận ra. Đám độc vật lúc nhúc bên ngoài, có con trắng nõn, có con đầy lông, có màu xanh lá âm u, cũng có vật hắc quang ẩn hiện, làm cho da đầu người ta run lên. Chúng kích thước cũng không lớn, trong đêm tối thấp thoáng, nếu đi riêng lẻ thì rất khó phát hiện, trên không trung còn có một đám muỗi màu máu đỏ thắm, hiển nhiên là độc trùng dị chủng.

Những độc vật này tụ tập bên ngoài cửa, nhưng không có vượt qua giới hạn đi vào, tựa hồ rất sợ hãi bột thuốc của Phù Chân Chân.

Giang Chỉ Vi đem kiếm chỉ một cái, toàn bộ khí thế trên người lập tức trở nên lăng lệ ác liệt, nàng dường như trở thành một thanh bảo kiếm sắc bén, chỉ cần nhìn qua một thoáng cũng khiến hai mắt đau đớn.

Nàng nhẹ đề khí, chèn ép nỗi sợ côn trùng của nữ hài tử, ủng trắng bước một cái, đi ra ngoài phòng. Nói cũng lạ, chỉ cần Giang Chỉ Vi đi qua, những độc vật bên ngoài tựa hồ bị Kiếm Ý thẩm thấu, sợ tới mức nhao nhao lui ra phía sau, tự động tạo thành một con đường.

Thấy thế Mạnh Kỳ âm thầm tán thưởng, rồi cũng đi ra ngoài. Hắn chưa đạt tới hỏa hầu như vậy, chỉ khi nào đứng im hoặc tấn công Mạnh Kỳ mới có thể xuất ra Đao Ý, không thể tùy ý bước đi đồng thời vận dụng như Giang Chỉ Vi. Vì vậy hắn đành đạp Thần hành bách biến bộ pháp, nhẹ nhàng du tẩu bên trong bầy độc vật. Nói thật thì Mạnh Kỳ cũng không sợ những thứ này, bọn độc vật này căn bản không thể cắn thủng Kim Chung Tráo, nói gì đến làm hắn dính độc, thế nhưng tốt nhất vẫn là không chạm vào.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi không có tách nhau quá xa, mỗi người tìm kiếm một bên.

A! A! A!

Bỗng nhiên, từng tiếng kêu thảm thiết từ khắp trong trang viện vang lên, trong đêm yên tĩnh âm thanh thê lương làm cho lòng người dị thường run sợ.

''Những nơi khác cũng bị độc vật tập kích?'' hai người Mạnh Kỳ nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Chẳng nhẽ Ma giáo lấy công làm thủ, quy mô tập kích Phong vân trang.

Những tiếng kêu khóc vang lên rồi im bặt, sau đó lại nghe thấy ở chỗ khác vang lên, liên tiếp không ngừng.

''Tặc tử ngươi dám!'' Một tiếng quát to từ Phong vân trang truyền ra, âm thanh chấn động cửu tiêu, phá đá xuyên mây. Mạnh Kỳ cùng Giang Chỉ Vi ở cách khá xa, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Tiếp theo, một cơn cuồng phong ở nơi đó bốc lên, hướng bốn phía thổi mạnh, tuyệt đại bộ phận độc vật bị cuốn lên trời, một hơi thổi bay ra ngoài trang viện.

Y phục trên hai người Mạnh Kỳ bay phấp phới, liền lập tức tự dùng sức, ổn định thân hình.

'' Trang chủ là Ngoại Cảnh cường giả?'' Mạnh Kỳ có chút kinh ngạc, nếu thế thì đụng phải Ma giáo giáo chủ, nhóm mình phải biết làm sao?

Giang Chỉ Vi nhíu lông mày, nghi ngờ lắc đầu: ''Kỳ quái, có dị tượng thiên địa giao hội, lại không có uy áp tương ứng của Ngoại Cảnh, hơn nữa uy lực và phạm vi của dị tượng cũng đều yếu hơn không ít nếu so với Ngoại Cảnh bình thường. Nhưng nếu xét kĩ thì lại mạnh hơn nửa bước ngoại cảnh, kỳ quái.'' Cuồng phong cũng chỉ bao phủ nội trang và hai tòa khách viện hai bên, cũng không tính là rộng.

Với tư cách là truyền nhân kiệt xuất trong thế hệ trẻ Tẩy Kiếm Các, Giang Chỉ Vi có hiểu biết rõ về Ngoại Cảnh hơn Mạnh Kỳ.

Trong lúc Giang Chỉ Vi cảm thụ những cơn gió, Mạnh Kỳ đột nhiên nghe thấy tiếng động trong bụi cây bên cạnh, giống như tiếng quần áo ma sát vào hoa lá, vì vậy hắn lập tức vận công, bất ngờ chém ra một đao.

Hồng Nhật Trấn Tà Đao như vừa mới ra khỏi lò nung, đỏ sậm như lửa, chặt đứt hoa cỏ, làm cành cây cháy đen, xẹt qua một cái vạt áo.

Ahh, đối phương kịp phản ứng, lui sau một bước, đao chỉ chém đứt quần áo, nhưng đao khí nóng cháy vẫn làm bỏng làn da, khiến kẻ ẩn thân hít mạnh một cái.

Mạnh Kỳ muốn vung đao tiếp tục tấn công, chợt thấy trong bụi toát ra một màn khói trắng, lập tức ngừng thở, lui ra phía sau.

Bên trong làn khói, hoa và cây cảnh héo rũ, nhiễm lên một tầng âm u. Giang Chỉ Vi rút kiếm bay tới, người nọ liền bay qua vách tường, nhanh chóng chạy xa.

''Hì Hì.'' Người này phát ra tiếng cười đùa cợt, thân pháp đầy bí hiểm, vụt tan biến trong đêm tối,

''Không phải Cố Tiểu Tang.'' Mạnh Kỳ thấy khói trắng tiêu tán, nhổ một ngụm trọc khí. Vừa rồi người nọ là một nữ tử, nhưng từ tình huống giao thủ mà phán đoán, tuyệt đối không phải Cố Tiểu Tang, chắc hẳn là một đồng bọn của nàng.

Lúc này, động tĩnh trong trang dần dần bị dẹp yên, có vẻ là ngoài độc trùng thì không có thêm địch nhân tập kích.

Giang Chỉ Vi chậm rãi gật đầu: ''Nhất định là Khai Khiếu, độc trùng độc dược khá đáng sợ, khinh công cũng không tệ, ngày sau gặp được, tuyệt đối không thể lưu thủ, nếu có thể một chiêu chém giết không nên kéo dài tới chiêu thứ hai.''

Loại người này nhìn qua có vẻ thực lực tương đương, nhưng tính nguy hiểm lại cao vô cùng.

Phù Chân Chân Trương Viễn Sơn cùng chạy tới, một người lập tức thu lại xà trùng độc vật còn chưa rời đi, một người sắc mặt ngưng trọng nói: ''Thôn trang khắp nơi đều gặp độc vật tập kích, có lẽ người chết không ít.'' Phòng của hắn hướng đối diện trong trang, thấy được không ít động tĩnh.

"Nếu như ngày nào cũng như vậy thì không ổn, người trong liên minh vây công Ma giáo sẽ bàng hoàng sợ hãi.'' La Thắng Y từ viện bên cạnh đi đến, sắc mặt trầm tĩnh.

Mạnh Kỳ cười cười: ''Chúng ta hình như lại càng bị nghi ngờ.''

...

Nội thành, tại một cái sân nhà bình thường.

''Tiểu Tử, Hồng Tụ, hai người làm rất khá, không chỉ giết một địch nhân, còn làm cho cả Phong vân trang bối rối thất thố, sau này sẽ không thiếu nghi kị lẫn nhau, dẫn đến nội chiến.'' Một người nam tử trẻ tuổi vỗ tay cười nói, mái tóc dài của hắn không có thúc quan, cũng không có trâm cài, tùy ý buông xuống trên vai, lông mi của gã đậm, dường như bị mực tô vào, hai mắt sáng quắc, vênh mặt kiêu ngạo.

Một vị thiếu nữ mặc quần áo năm màu sặc sỡ cười khanh khách nói: ''Đều là Vân ca cac ngươi mưu đồ thỏa đáng.''

Nam tử trẻ tuổi được gọi là Vân ca ca liền cười hặc hặc: ''Hồng Tụ a, ngươi thật biết nói chuyện. Ban đầu vị trí hàng lâm lại không phải tổng đàn Ma giáo, ta còn cảm thấy kỳ quái, hiện tại xem ra là cũng có điểm thuận tiện. Tiểu Tử, không nghĩ tới thực lực ngươi lại mạnh vậy, nhẹ nhõm giết chết một luân hồi giả Khai Khiếu.''

''A..., chẳng qua mà may mắn trùng hợp gặp phải thôi.'' Nữ tử còn lại nói, nàng mặt đẹp như vẽ, đôi mắt đẹp lưu chuyển, mang ý cười mà không phải cười, dáng người nàng thon thả, quần trắng bồng bềnh, khí chất linh động tựa như tiên tử trên trời.

''Trùng hợp? vậy ngươi nguyên bản là định làm gì?'' Một chỗ bên cạnh, một vị thư sinh yếu đuối hỏi, dáng người hắn đơn bạc, sắc mặt trắng bệnh, là nam nhưng lại có nữ tướng, thoạt nhìn rất yêu dị. Hắn không ngừng ho khan, hai bên có hai thiếu nữ xinh đẹp đỡ lấy cánh tay của hắn.

Hai thiếu nữ này da thịt như ngọc, bề ngoài thanh thuần, mỗi chi tiết đều toát lên vẻ mị hoặc, ví dụ như đôi bờ môi đỏ tươi trơn bóng, ánh mắt ướt át, tỏa cốt xinh đẹp...

Nam tử họ Vân nhìn thoáng qua hai nàng thiếu nữ, nuốt nước miếng một cái, nhếch miệng, quay sang nhìn Hồng Tụ nhà mình.

Tiểu Tử ánh mắt mê ly: ''Ta muốn đi xem địch nhân lần này có tiểu tình lang của ta hay không, chưa giết được hắn thi lòng ta khó bình an.''

''Tiểu tình lang? có sao?'' Nam tử họ Vân nhíu mày.

Tiểu Tử lông mày giãn ra, cười tươi như hoa: ''Đương nhiên là có, hắn cao thêm không ít, trắng trắng mềm mềm, rất tuấn tú.''

Nam tử cảm thấy lời này có chút là lạ, mày rậm nhướn lên nói: ''Tiểu Tử, thực lực ngươi không thấp, tên lại khá đặc biệt, vì sao ta chưa nghe đến thanh danh của ngươi?''

''Cái tên Ngọc Lung Tử rất ít gặp sao?'' Tiểu Tử mìm cười nói, ''Nhắc đến đó ta cũng lạ, hai vị đều là bát khiếu cao thủ, thực lực không hề kém cao thủ Nhân bảng, vì sao ta cũng chưa nghe đến hai cái tên Vân Đình Phong và Tô Nguyên Anh.''

Nơi này có tất cả bảy người, ngoại trừ Tiểu Tử , theo thứ tự là Tô Nguyên Anh cùng hai thiếu nữ mị hoặc bên cạnh hắn, cùng với Vân Đình Phong, Hồng Tụ, và một vị nam tử gầy gò mặc hắc y đứng bên trái Vân Đình Phong.

''Sao cũng được.'' Vân Đình Phong cười nói, ''Chúng ta không phải là loại người ưa thích mua danh đoạt lợi, tên tuổi dĩ nhiên không lan xa, bất quá ta vẫn thấy Ngọc Lung Tử không phải tên thật của ngươi.''

Hắn mỉm cười nhìn Tiểu Tử, nàng thản nhiên nhìn ngược lại, cũng mỉm cười: ''Tên ta là thật.''

Vân Đình Phong thu hồi ánh mắt, nhẹ gật đầu: '' Hồng Tụ, Ảnh Sát, đối với địch nhân các ngươi có ý kiến gì?''

Hồng Tụ cười hì hì: ''La Thắng Y, Giang Chỉ Vi không hổ là người trong Nhân bảng, rất đáng sợ, không thể xem thường. Gia hỏa ăn mặc giống đạo sĩ cùng với tiểu tình nhân của hắn cũng khá đáng gờm, một kẻ có bộ pháp kinh thần, người khác lại tinh thông y lý, độc dược, về phần những tên khác đều là gà đất chó kiểng.''

''Nữ tử đeo song đao không tệ, nam tử khuông mặt như người chết cùng tiểu lừa trọc có vẻ yếu nhất, khả năng cao là điểm yếu của bọn họ.'' Hắc y Ảnh Sát bổ sung.

Tô Nguyên Anh ngừng ho khan, chăm chú lắng nghe, Vân ĐÌnh Phong vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng nhìn về phía Tiểu Tử: ''Tiểu Tử, ngươi đối với phán đoán của bọn họ có ý kiến gì không?''

Tiểu Tử mỉm cười nói: ''Bọn họ ánh mắt xuất chúng, nhìn người cực chuẩn, nói cũng rất đúng.''

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)