Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 8

Chương sau
Danh sách chương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 8: Phái Thiếu Dương

Sau khi thả hoa đăng xong Ngôn Âm cùng Y Mặc hai người cáo biệt Chung Ly Ngạo quay về khách điếm.

"Tiểu thư!" vừa đến khách điếm liền thấy Tiểu Lục mặt đầy lo lắng đứng trước cửa, thấy Ngôn Âm về liền vọt đến.

"Tiểu Lục? ngươi không đi cùng Trương Trí Hằng sao?" Ngôn Âm nhìn xung quanh cũng không thấy Trương Trí Hằng.

"Ta đi trên đường thì bị đám người tách, không lẽ Trương nhị thiếu gia không có đi cùng tiểu thư sao?" Tiểu Lục nghi ngờ nói.

"Hả?" Ngôn Âm nhướng mày một cái, Trương Trí Chướng này không phải lạc đường thật chứ?

"A Âm ngươi đừng vội, Trương công tử là người từng áp tiêu, sẽ không có chuyện gì đâu." từ sau khi thả hoa đăng quay về Y Mặc liền thay đổi cách gọi Ngôn Âm.

"Cũng đúng, Trương Trí Hằng nói thế nào cũng là người học công phu bên ngoài, người bình thường cũng không làm gì được hắn." lúc này Ngôn Âm cũng yên lòng, "Được, chúng ta không cần để ý hắn, nên về phòng tắm một cái rồi đi ngủ đi."

Ngôn Âm cũng lười quản Trương Trí Hằng, dù sao Trương Trí Hằng cũng là nam nhân, còn có công phu, chẳng lẽ còn sợ bị người ngoài vô lễ sao, không đúng hay là coi trọng cô nương muội muội nào rồi đi cua đây.

Sáng ngày thứ hai Ngôn Âm thức dậy, đi xuống lầu đã thấy Y Mặc cùng Tiểu Lục ngồi dưới đại sảnh chờ nàng từ sớm, nhưng vẫn không thấy Trương Trí Hằng.

"A Âm, tới ăn điểm tâm đi." Y Mạc ngồi dưới lầu chào hỏi Ngôn Âm.

"Trương Trí Hằng vẫn chưa về sao?" Ngôn Âm đi đến ngồi xuống cầm chén cháo trắng cho lên miệng uống, còn không quên hỏi hai người Trương Trí Hằng sao rồi.

"Không thấy Trương nhị thiếu gia a." Tiểu Lục lắc đầu.

"Trương công tử chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì thật sao?" Y Mặc cau mày.

"Hắn là một nam nhân, lại có công phu người bình thường không giữ được hắn, nếu xảy ra chuyện gì thì đúng là đại sự rồi." trong lòng Ngôn Âm lo lắng tuy nói Trương Trí Hằng này có chút trí chướng, nhưng làm bạn với hắn hai tháng Ngôn Âm cảm thấy Trương Trí Hằng thực ra cũng là người tốt, cũng sớm coi hắn là bạn tốt.

"Ai nha ~ tiểu thư người nhìn xem, đó có phải là Trương nhị thiếu gia không?" lúc này Tiểu Lục đột nhiên kéo áo Ngôn Âm chỉ ngoài cửa khách điếm mừng rỡ kêu lên.

Chỉ thấy ngoài cửa khách điếm một thiếu niên chật vật đi đến, đó không phải là Trương Trí Hằng mắt tích cả đêm đây sao.

"Trương Trí Hằng, ngươi đi đâu mà chật vật thành như vậy." Ngôn Âm nghi hoặc nhìn cái người trước mắt tóc tai rối bù, quần áo bẩn thỉu Trương Trí Hằng.

"Haiz.." Trương Trí Hằng ngẩng đầu nhìn Ngôn Âm một cái, sau đó lại cúi đầu thở dài thái độ khác thường.

Trương Trí Hằng hành động kỳ lạ càng khiến Ngôn Âm tò mò tối qua đã xảy ra chuyện gì, nàng nắm áo Trương Trí Hằng liền hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? không lẽ ngươi coi trọng cô nương nhà nào, rồi nhân lúc Thiếu Dương Đăng tối qua đi cầu yêu, rồi bị cự tuyệt?"

"Cũng... cũng không khác gì đâu..." Trương Trí Hằng cười khổ một tiếng, tối qua hắn định nhân lúc Ngôn Âm thả hoa đăng xong rồi ra sông nhặt hoa đăng của Ngôn Âm lên, sáng sớm đến tỏ tình với Ngôn Âm, kết quả hắn vất vả vừa tìm được hoa đăng của Ngôn Âm chuẩn bị xuống sông, thì đột nhiên xuất hiện một nam nhân bạch y đến cướp hoa đăng với hắn, công phu nam nhân bạch y rất giỏi, hắn căn bản không phải đối thủ, đang lúc hắn rầu rỉ hoa đăng bị người khác cướp đi, thì lại xuất hiện một nam nhân hắc y che mặt khác, nam nhân hắc y che mặt thấp hơn một chút so với nam nhân bạch y, nhưng đánh nhau với nam nhân bạch y không phân cao thấp, hoa đăng bị ba người dành dật cũng bị hỏng, cho nên ba người không bắt được hoa đăng, hắn liền ở bên ngoài buồn chán cả đêm.

"Phốc xùy !! ha ha ha ha, còn có cô nương coi thường đường đường Trương nhị thiếu gia, cô nương kia là ai? thật có cá tính." Ngôn Âm xấu xa cười to, cả đường nàng bị Trương Trí Hằng cười nhạo, lúc này cũng có cớ để cười lại Trương Trí Hằng.

"..." Trương Trí Hằng mở mắt cá chết nhìn Ngôn Âm một cái, sau đó không thèm nói lý với Ngôn Âm im lặng lên lầu hai khách điếm, không phải ngươi chính là cô nương đó đang coi thường ta sao.

"Hả? người này có phải bị thất tình thành nghiêm trọng rồi không?" Ngôn Âm nhìn Trương Trí Hằng bộ dạng sống không được yêu, âm thầm nghĩ cách có nên đi an ủi hay khuyên bảo thiếu niên thất tình này một chút hay không.

"Trương công tử là người cởi mở, chắc hẳn sẽ không đau lòng quá lâu." Y Mặc nhìn bóng lưng Trương Trí Hằng rời đi, con ngươi đen cũng sâu sắc.

"Ta chưa từng thấy qua Trương Trí Hằng mất mát như vậy, chờ qua lúc phái Thiếu Dương thu đệ tử xong, ta tìm thời gian đi an ủi hắn một chút." Ngôn Âm quyết định trước đem chuyện Trương Trí Hằng bỏ xuống, việc cần làm trước mắt là đến núi Ngũ Sơn, xin làm đệ tư phái Thiếu Dương.

Sau khi ăn điểm tâm xong Ngôn Âm để Tiểu Lục đi gọi Trương Trí Hằng, bốn người cùng đến dưới núi Ngữ Dương, phái Thiếu Dương thu đệ tử là đại sự thiên hạ, không ít người ngưỡng mộ đến, không ít dân chúng vì muốn mượn những người hâm mộ tiên nhân để thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ, đến cả vương công quý tộc thân phận địa vị không thấp cũng theo đến, cho nên mỗi lần phái Thiếu Dương chiêu thu đệ tử thì luôn có rất nhiều người, khiến người kinh sợ, cho nên Ngôn Âm cũng coi như là đến sớm, tránh cho đến muộn bị nhiều người chen lấn.

Nhưng khi bọn họ đến được dưới núi Ngũ Dương thì mới phát hiện vẫn chậm một chút, dưới núi Ngũ Dương đã có một đám người đang chờ, nói ít thì cũng gần hai trăm người.

"Ta cho là chúng ta coi như đến sớm rồi, không nghĩ đến còn có nhiều người đến sớm hơn." Ngôn Âm có chút lo lắng nhìn đám người, bây giờ nhiều ngươi như vậy, chờ đến lúc chính thức thu nhận người không phải sẽ nhiều hơn sao, vậy khi nào mới đến lượt?

"Dù sao phái Thiếu Dương tu tiên là danh môn, nhiều người một chút mới bình thường." Y Mặc trả lời.

"Nhiều người như vậy, phái Thiếu Dương phải thu nhận đến bao giờ?" Ngôn Âm vì phái Thiếu Dương cảm thấy đau lòng cho người thu nhận lầm việc, nhiều người như vậy không phải mệt chết sao.

"Không đâu, phái Thiếu Dương chiêu thu đệ tử cũng có quy định, người không phù hợp quy định sẽ mất tư cách."

"Quy định?"

"Phái Thiếu Dương chiêu thu đệ tử điều đầu tiên chính là người qua 18 tuổi không được tham gia, người có gia thất, hoặc không phải còn trinh tiết thì không được tham gia." Y Mặc giải thích.

"Hả? quy định này không phải rất dễ bị người lừa gạt sao, chỉ cần có người nói dối tình trạng gia đình, còn có cái đó, chính họ mới biết được, cho dù có báo rồi thì cũng không thể bỏ được a." Ngôn Âm chỉ không rõ, trong nguyên tác cũng không có nói phái Thiếu Dương chiêu thu đệ tử cũng không có nhiều quy định như vậy a.

"Cũng không phải, tuổi tác của người có thể thông qua chạm xương để phán đoán, cốt linh sẽ không gạt người, còn có gia thất hay chưa thì càng dễ đoán, người có động phòng tối đó sẽ gặp hỉ bà quan sát... phá thân, cho nên chỉ cần kiểm tra có phải còn trinh tiết hay không cũng rất nhanh." Y Mặc dừng một chút rồi lại nói tiếp, "Mà phái Thiếu Dương là môn phái tu tiên, tự nhiên có bộ pháp thuật đặc biệt để kiểm tra cả người có trong sạch hay không."

"Là vậy a, vậy ta ngươi hẳn là không thành vấn đề rồi, bất quá nếu không phải hoàn toàn trong sạch thì sao?" Ngôn Âm không lo lắng mình ở đây, nàng hiện tại chỉ mới 15 tuổi, nữ chính Y Mặc cũng chỉ hơn mình 2 tuổi, là 17, Trương Trí Hằng là 16, Tiểu Lục thì cùng tuổi mình là 15, nếu có gia thất hay còn trinh tiết thì quy định căn bản họ cũng thông qua rồi, Y Mặc, Trương Trí Hằng cùng Tiểu Lục độc thân, tuy nói tiểu tử Trương Trí Hằng kia cũng đã đến kỹ viện, nhưng đời trước hắn cũng đã vào được phái Thiếu Dương cũng nói rõ hắn nhất định còn xử tử, còn nàng thì không cần nói, cuộc sống hai đời đều là chó độc thân, nàng làm gì mà phá thân được?

"Nên biết là không phải tất cả mọi người đều có thể tu tiên, người bình thường như chúng ta muốn tu tiên thì phải thức tỉnh linh căn trước, mà linh căn không phải người nào cũng có, chỉ có người đặc định mới có, nhưng không phải người còn thân trong sạch hoàn toàn thì mới có linh căn thức tỉnh hết, cũng tương đương với một người trong sạch linh căn thức tỉnh được bảo đảm." Y Mặc kiên nhẫn giảng giải cho Ngôn Âm, "Linh căn này cũng có chia thuộc tính, đan linh căn là tốt nhất, song linh căn là thứ hai, loại này thường đẩy đi."

"Không ngờ tu tiên lại có nhiều quy định như vậy." Ngôn Âm không chút lo lắng linh căn mình có vấn đề, vốn nguyên tác thì linh căn của Ngôn Âm thức tỉnh là song linh căn gồm phong và thủy, còn nữ chính là lôi hệ đan kinh căn, còn Trương Trí Hằng thì không nhớ rõ, Tiểu Lục trong nguyên tác cũng không có xuất hiện, nàng cũng không biết.

"Đến rồi đến rồi, thuyền tiên phái Thiếu Dương đến." trong đám người có kẻ lanh mắt nhìn thấy được cách đó không xa trên tầng mây có một chiếc thuyền đại tiên chậm rãi bay đến, thấy thuyền tiên đám người liền ồn ào bàn tán.

Ngôn Âm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bề ngoài của thuyền tiên cùng với những chiếc thuyền đi trong nước hồ, sông cũng không có gì khác, đều làm từ gỗ chỉ là ở trên đó có khắc pháp trận, mới có thể chở người bay lên trời mà thôi.

"Là tiên nhân đang đứng trên thuyền tiên sao!" có người kinh hô.

Cách thuyền tiên rất gần có thể thấy rõ trên boong còn có năm vị thiếu niên y phục gió thổi đong đưa, chỉ là trong đó có bốn người mặc đạo bào cùng màu vàng nhạt, ở giữ năm người toàn thân bạch y khí chất ác liệt thanh xa, chính là Chung Ly Ngạo.

Trương Trí Hằng đứng sau nhìn thấy Chung Ly Ngạo trên thuyền, nháy mắt liền đen mặt tối hôm qua nam nhân bạch y cướp hoa đăng chính là hắn! thì ra là tu tiên nên đánh không lại hắn, như vậy xem ra nam nhân hắc y che mặt kia cũng là tu tiên rồi!

"Y cô nương ngươi nhìn xem, trên mũi thuyền không phải là Chung Ly Ngạo sao, đúng là tuấn." Ngôn Âm chỉ chỉ Chung Ly Ngạo đứng trên mũi thuyền, nữ chính cùng nam chính sau này yêu nhau, bây giờ ta giúp bọn họ kết duyên, sau này nữ chính cũng không thể không nể tình mà tha cho ta.

Y Mặc tất nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra Chung Ly Ngạo, nhưng nghe Ngôn Âm không thạo gọi mình ''Y công nương" như vậy, trong lòng nàng lại có chút khó chịu, sau lại nghe Ngôn Âm khen Chung Ly Ngạo, cả người nàng liền vô hình khó chịu, cuối cùng nàng càng nhìn Chung Ly Ngạo càng thấy tức.

"Phái Thiếu Dương ra ngoài người tất nhiên phải có khí phái." không lạnh không nói ứng lại Ngôn Âm một câu, Y Mặc khẽ cau mày, nhìn Chung Ly Ngạo từ trên thuyền đi xuống.

Trong lòng Ngôn Âm liền lộp bộp, sao nghe lời nữ chính nói hình như sai sai? sao nghe lời nói có gì đó chua chua? không lẽ vì ta khen nam chính nên ăn dấm? hỏng bét rồi!

"Có lẽ do ta thấy Chung Ly Ngạo hình như khác bốn người còn lại, khí chất hắn cùng những người kia khác nhau, nhìn qua rất bất phàm a." Ngôn Âm liều mạng nói khen Chung Ly Ngạo, muốn nữ chính vui vẻ.

"Cũng đúng, hắn nhìn đích xác là khác." trên mặt Y Mặc cười nhu hòa, đáy lòng lại cười lạnh, đường đường đại sư huynh phái Thiếu Dương, chưởng môn tương lai phái Thiếu Dương khác người là đúng rồi, ha ha!

"Đúng không Chung Ly Ngạo nhìn một cái cũng rất có khí chất tiên nhân, người như vậy không thấy nhiều." Ngôn Âm thấy Y Mặc hình như có chút vui vẻ, liền tiếp tục nịnh hót, nào ngờ mình toàn đánh lên chân ngựa.

"Là thật cũng không thấy nhiều!" Y Mặc cảm thấy mình nhất định là cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này, nàng cũng không biết mình giận cái gì, trong lòng đột nhiên vừa giận vừa đau khổ.

"Tại hạ Chung Ly Ngạo, phụng mệnh sư tôn đến tổ chức thu nhận để tử lần này, mong chư vị phối hợp, phục tùng an bài." Chung Ly Ngạo cao giọng nói, bốn để tự phái Thiếu Dương sau lưng hắn chia ra bốn hướng khác nhau, vẽ trên đến bốn pháp trận như nhau.

"Đầu tiên ta muốn nói là, chư vị ở đây những người trên 18 tuổi, đã có gia thất hoặc không phải là người trong sạch thân thể mời tự động thối lui, phái Thiếu Dương không thu nhận người không đủ điều kiện trên." Chung Ly Ngạo dùng linh lực đem âm thanh khuếch tán ra, khiến mọi người đứng tại chỗ có thể nghe thấy.

Lời vừa nói ra trong đám người lập tức có gần hơn nửa số thở dài rời đi, dĩ nhiên cũng có vài người bất mãn, còn có một vị thanh niên đầu bự tai to mặc đồ hoa mở miệng kháng nghị.

"Dựa vào cái gì qua 18 tuổi không thể thu, tiểu gia ta là con thừa tướng, các ngươi dám không thu ta!"

"Xin lỗi, vị công tử nên hiểu rõ, phái Thiếu Dương chúng ta là phái tu tiên, không liên quan đến quan trường, cho dù hoàng thượng đến thì cũng phải xem chưởng môn chúng ta có nguyện ý hay không cho hắn lên núi, nếu không hắn cũng chỉ có thể ở dưới chân núi." Chung Ly Ngạo cười nhạt, giọng bình thản, "Huống chi năm này người đã qua 18, quá tuổi tu tiên, linh khí trong người đã bị khóa kín, khó mà mở ra, căn bản không cách nào tu tiên."

Thanh niên đầu to tai lớn bị nói đến á khẩu không đáp lại được, đành buồn bã bỏ đi.

"Ta nói lại lần nữa, người hơn 18 tuổi, đã có gia thất hoặc không còn trong sạch thân thể mời tự động lui ra, không nên lừa gạt người để vượt qua kiểm tra, chúng ta có pháp thuật thủ pháp chuyên môn để kiểm tra, cho nên trước khi chúng ta phát hiện ra thì nên tự mình lui ra, tránh cho bị mất mặt." Chung Ly Ngạo lặp lại lần nữa, lại có thêm nhiều người rời đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay đổi mới siêu cấp sớm nga! Ta bất kể các ngươi không tưởng thưởng ta ta thì phải náo loạn! Lăn lộn bán manh cầu khẩn lôi cầu bình luận miêu ╭(╯^╰)╮

Cảm ơn người đi đường Giáp mìn, sờ một cái đại! (///ω///)

Tiếp tục lăn lộn bán manh cầu khẩn lôi cầu bình luận!

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Nữ Chủ Cầu Buông Tha


Chương sau
Danh sách chương