Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 3


Một ngày trôi qua, hai mươi bốn đệ tử mới thay nhau lên đài luận võ, hơn nữa tất cả đều không có linh lực trụ cột, tỷ thí như vậy không có gì hay ho, phần lớn các đệ tử chính thức đều chán chết mà xem, thậm chí ngay cả khi Lý Tu Thần lên sân đấu thì rất nhiều người cũng không nhìn hắn lấy một cái.

Cũng chỉ có Lạc Tiệm Thanh luôn tập trung đến thiếu niên diện mạo bình thường này.

Đời trước, Lạc Tiệm Thanh vẫn luôn không hiểu, một thiếu niên căn cốt bình thường như vậy lại có thể xưng hùng xưng bá ở đại bỉ các phong, đạt được vị trí thứ hai. Cho dù các đệ tử khác đều không có linh lực, nhưng trong đó có không ít đệ tử mới sinh ra trong gia tộc, bọn họ từ nhỏ đã được học một vài kỹ thuật đấu võ, thực lực cao hơn người thường.

Nhưng lại chỉ có một mình Lý Tu Thần trong vòng mười ngày đạt tới Luyện Khí kỳ!

Trong ba mươi sáu châu, nhân tu tổng cộng chia làm chín cảnh giới, là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa và Hóa Thần. Trong từng cảnh giới đều có ba cảnh giới nhỏ, tức sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ, chỉ có Luyện Khí kỳ chia làm chín giai đoạn, từ Luyện Khí tầng một đến Luyện Khí tầng chín.

Đời trước, có tổng cộng hai mươi ba vị đệ tử (trừ đi Liễu Tiêu Tiêu đã chết), thế nhưng chỉ có Lý Tu Thần tư chất kém cỏi nhất đạt tới Luyện Khí kỳ! Hơn nữa, Lý Tu Thần còn sinh ra trong hoàn cảnh nghèo khổ, không có hoàn cảnh tu luyện như các đệ tử xuất thân gia tộc khác, đây quả thực là đầm rồng hang hổ.

Hiện giờ, sau khi đọc “Cầu Tiên”, Lạc Tiệm Thanh rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân.

Lúc trước đã nói thế nào? Lý Tu Thần chính là con đẻ của vị diện này!

Ngẩng đầu thấy tiên dược, cúi đầu có linh thú —— chính là hắn.

Lý Tu Thần cùng các đệ tử mới khác tạm thời được phân tới ngoại môn Thái Hoa Sơn tiến hành tu luyện mười ngày, trong “Cầu Tiên” nói như này: Vì thanh mai trúc mã chết thảm, Lý Tu Thần quyết định nỗ lực vươn lên, mỗi ngày đều cố gắng tu luyện. Nhưng mà thiên phú của hắn thật sự quá thấp, tu luyện tám ngày còn kém người khác tu luyện một ngày, vì thế buổi tối một ngày trước khi đại bỉ các phong bắt đầu, hắn đến sau núi giải sầu, sau đó… Đạp trúng một viên đan dược!

Dung Linh đan.

Đây là đan dược rất bình thường, cũng không biết Luyện Đan Sư nào trên Thái Hoa Sơn không cẩn thận làm rơi để Lý Tu Thần thấy được.

Dung Linh đan là đan dược cấp một nhiều như cải trắng, đặt một vạn viên ở trước mặt Lạc Tiệm Thanh y cũng sẽ không liếc mắt một cái. Nhưng mà hết thảy đều phải cúi đầu trước quầng sáng của nhân vật chính! Đây đúng là Dung Linh đan, nhưng đây lại là một viên Dung Linh đan Thiên giai! Sau khi Lý Tu Thần ăn xong, vậy mà chỉ tốn một buổi tối đã tẩy tinh phạt tủy, chính thức bước vào Luyện Khí tầng một!

Lạc Tiệm Thanh sau khi đọc đến đây: “……”

Dung Linh đan thiên giai đó!

Cả Thái Hoa Sơn cũng chỉ có Huyền Ngọc Tử tôn giả – phong chủ Thanh Lam phong có thể luyện chế ra, nhưng một luyện đan đại sư có thể luyện chế đan dược thiên giai sao có khả năng đi luyện chế Dung Linh đan cấp một? Hơn nữa, chẳng lẽ lão nhân gia lại rảnh rỗi ra sau núi chỗ ngoại môn đệ tử ở tản bộ, thuận tiện làm rơi một viên đan dược thiên giai?

Logic ở đâu! Đạo lý ở đâu! Hoàn toàn không thuyết phục!

Vì thế ba ngày trước, Lạc Tiệm Thanh âm thầm rời Ngọc Tiêu phong, đi đến ngọn núi phía sau chỗ ở của ngoại môn đệ tử vơ vét một phen.

Lý Tu Thần ngày đó bước một bước đã đạp trúng đan dược thiên giai này, nhưng Lạc Tiệm Thanh phải lật tung phía sau núi, mất cả buổi tối mới tìm được viên đan dược vàng óng kia. Đây chính là đãi ngộ khác biệt, Thiên Đạo thiên vị đến không thể thiên vị hơn!

Dùng linh thức tra xét Dung Linh đan thiên giai đặt trong nạp giới, Lạc Tiệm Thanh khẽ nhếch môi mỏng, nở một nụ cười hờ hững phiêu trần. Lông mi như một chiếc quạt nhỏ, mắt phượng hơi cong như mặt trăng, khuynh đảo bao tâm hồn các thiếu nữ dưới đài thi đấu, nhưng Lạc Tiệm Thanh vẫn tập trung nhìn trên lôi đài, không chút phân tâm.

Cho nên nói, đã không có Dung Linh đan, thân là một phàm nhân, ngươi sẽ chiến thắng đối thủ như thế nào đây?

Ngón tay thon dài như ngọc của Lạc Tiệm Thanh gõ nhẹ lên bàn Huyền Thiết, con ngươi híp lại, ý cười thâm trầm.

Mà ở trên lôi đài, Lý Tu Thần âu sầu đến nóng nảy, kém điểm muốn xuyên về đọc lại quyển “Cầu Tiên” kia.

“Cầu Tiên” chính là văn ngựa đực bàn tay vàng siêu nổi tiếng, đời trước Lý Tu Thần đọc qua đọc lại khoảng mười lần, lăn qua lộn lại xem các chi tiết nhỏ bên trong, chỉ kém học thuộc. Hắn nhớ rõ là ngày thứ chín khi hắn ra phía sau núi Thái Hoa Sơn tản bộ, sau đó một bước đạp trúng Dung Linh đan thiên giai, vì thế lên được luyện khí. Nhưng ngày hôm qua hắn đi phía sau núi Thái Hoa Sơn cả một buổi tối, đừng nói đan dược thiên giai, đến một sợi lông cũng không thấy!

Thế có bực không? Thế có nghẹn không cơ chứ?

Không có Dung Linh đan thiên giai, hắn lấy cái gì so đấu với mấy gia tộc đệ tử này?

Hắn hoàn toàn không có căn cốt ưu tú gì!

“Đại bỉ các phong đệ tử mới ở Thái Hoa Sơn trận thứ mười, Xương Châu Từ Hoa, căn cốt tứ phẩm; Dự Châu Lý Tu Thần, không có căn cốt.”

Lời nói vừa dứt, sư huynh đảm đương phán quyết liền lui về phía sau một bước, để lại không gian cho những người mới so đấu. Nhìn thấy Từ Hoa dáng người vạm vỡ đối diện, khuôn mặt Lý Tu Thần run rẩy: Hắn còn không to bằng cánh tay của người ta! Này thì đánh đấm gì? Hoàn toàn là chịu đòn!

Trên đài thi đấu, nhìn hai người chênh lệch rất lớn này, Giải Tử Trạc một thân hắc y cười hắc hắc, ghé tai Lạc Tiệm Thanh nhỏ giọng nói thầm: “Sư huynh, ta đã nói rồi, ngươi nói thế này còn có khả năng thắng sao? Từ Hoa kia căn cốt tứ phẩm, hơn nữa đã sắp đến Luyện Khí tầng một, Lý Tu Thần này lại không có căn cốt, dáng người còn thấp bé, nếu hắn thắng, thiên đạo này không khỏi quá bất công sao?”

Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn về phía vị sư đệ Giải Tử Trạc cà lơ phất phơ này, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười như có như không: “Ngươi cảm thấy hắn sẽ thua?”

Giải Tử Trạc đương nhiên nói: “Tất nhiên rồi, nếu có thể thắng, ngày mai ta tới Tư Quá nhai với Vệ sư tỷ”!

Lạc Tiệm Thanh ra vẻ kinh ngạc nhướn mi: “Ngươi thật sự muốn đánh cược lớn như vậy?”

Giải Tử Trạc ra vẻ thần bí nói: “Cứ quyết thế đi. Có điều, Lạc sư huynh, nếu ngươi thua… Ta muốn lược Ngọc Ngưu ngươi hay dùng.”

Khóe miệng Lạc Tiệm Thanh khẽ giật: “……”

Giải Tử Trạc nhìn ánh mắt “Ngươi là biến thái đúng không?” của sư huynh nhà mình, lập tức khua tay biện giải cho bản thân: “Không phải ta muốn, là tiểu sư muội. Sư huynh ngươi cũng biết, tiểu sư muội từ nhỏ đã ái mộ ngươi, gần nhất ta cầu nàng luyện chế cho ta một viên đan dược tam phẩm độ khó rất cao, nàng liền nói, trừ phi là ngươi nhờ, nếu không nàng tuyệt đối không luyện. Ta biết tuyệt đối không có khả năng nha, vì thế ta mặc cả với nàng, nàng mới đồng ý dùng lược Ngọc Ngưu của ngươi đến trao đổi.”

Lạc Tiệm Thanh: “…Tiểu sư muội sao có thể muốn lược Ngọc Ngưu của ta?”

Giải Tử Trạc trừng to hai mắt, không dám tin nói: “Sao không có khả năng? Nếu không phải Ngọc Tiêu phong quá nhiều cấm chế, tiểu sư muội không thể đi lên, ngươi có tin nửa đêm nàng sẽ mò lên Ngọc Tiêu phong rình coi ngươi không!”

Lạc Tiệm Thanh: “……”

Giải Tử Trạc còn đang thao thao bất tuyệt, rõ ràng đang nói về mấy việc bỉ ổi si cuồng của tiểu sư muội nhà mình, nhưng gã lại không có ý khinh bỉ, ngược lại còn rất tự hào cảm khái nói: “Tiểu sư muội đúng là người sảng khoái hào phóng, nếu ta lớn mật bằng một nửa nàng thì mỗi ngày ta đều tới Thương Sương phong.”

Lạc Tiệm Thanh nghe được lời này, miệng cười nhưng trong lòng lại dần chua xót.

Tiểu sư muội từ nhỏ đã thân với y, ở lễ cập kê còn từng phát biểu, cuộc đời này không phải y thì không gả, nhưng đến cuối cùng, tiểu sư muội lại gả cho Lý Tu Thần, trở thành thê tử của gã. Một tiểu sư muội kiêu ngạo như vậy chỉ sợ vĩnh viễn chưa từng nghĩ tới, trượng phu của nàng về sau còn cưới chín nữ nhân nữa, nghe nói sau này tiểu sư muội rất rộng lượng cùng nhóm tỷ muội chăm sóc Lý Tu Thần, nhưng Lạc Tiệm Thanh không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng như vậy.

Dưới ánh mặt trời chói chang, nàng cầm một viên đan dược thiên giai, kiêu ngạo mà nói với y “Lạc Tiệm Thanh, ta là đại đệ tử truyền thừa của Thanh Lam phong, ở bên ta đời này ngươi có thể thoải mái hưởng dụng đan dược, ngươi sẽ không hối hận.” Một thân hồng y rực rỡ như lửa, đến cuối cùng sao lại thích Lý Tu Thần?

—— bởi vì anh hùng cứu mỹ nhân! Bởi vì trúng dục độc!

Thiên đạo đâu chỉ bất công? Thiên đạo chỉ công bằng với một mình Lý Tu Thần!

Trên khuôn mặt tuấn nhã trắng ngần chậm rãi bao trùm một tầng bi thương, rồi chỉ trong chớp mắt lại biến mất. Lạc Tiệm Thanh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Tu Thần, không biết vì sao lại thuận miệng nói: “Được, nếu hắn thua, ta đưa lược Ngọc Ngưu của ta cho ngươi.”

Giải Tử Trạc còn đang tận tình khuyên bảo, còn lôi cả Vệ Quỳnh Âm vào, nói cái gì mà “Đến chỗ Vệ sư tỷ là chuyện rất đáng sợ, Lạc sư huynh ngươi dùng lược Ngọc Ngưu trao đổi với ta tuyệt đối không lỗ”. Khi nghe thấy Lạc Tiệm Thanh đồng ý, gã kích động không thôi, hưng phấn nhìn về phía lôi đài.

Một giây sau ——

Từ Hoa cao to đột nhiên che bụng: “A... Đau quá! Sư... sư huynh phán quyết, có thể chờ ta một chút không!”

Người phán quyết: “……”

Lý Tu Thần: “……”

Giải Tử Trạc trợn mắt há hốc mồm: “……”

Lạc Tiệm Thanh hoàn toàn không có gì để nói: “……”

Tuy y đã đoán trước thiên đạo thiên vị, thế nhưng có thể thiên vị đến mức này sao!

Trận so đấu đầu tiên của Lý Tu Thần, kết thúc với việc đối phương bị đau bụng, không chiến mà thắng!

Trận so đấu thứ hai của Lý Tu Thần, đối phương vừa ra chiêu bỗng nhiên trật eo, không chiến mà thắng!

Trận so đấu thứ ba của Lý Tu Thần, đánh với Liễu Tiêu Tiêu, Liễu Tiêu Tiêu vừa đánh trúng tay Lý Tu Thần, Lý Tu Thần kêu đau một tiếng khiến Liễu Tiêu Tiêu sợ hãi nhanh chóng thu chiêu, lo lắng hỏi “Thần ca ca ngươi không sao chứ”, tiếp theo bị Lý Tu Thần ra chiêu chế phục.

Mọi người vây xem: “……”

Lạc Tiệm Thanh thở dài: “……”

Giải Tử Trạc bi phẫn muốn chết: “Không công bằng! Đây là may mắn! Toàn bộ đều là ăn may!”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu cười nói: “Sư đệ, đối với người tu tiên như chúng ta mà nói, vận may chính là thực lực.”

Giải Tử Trạc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm lôi đài, hung tợn nói: “Chỉ còn lại ba người, hai người kia đều là đệ tử bát đại thế gia. Ta không tin bọn họ một người căn cốt nhất phẩm một người căn cốt nhị phẩm sẽ kém một tên tiểu tử thối không có căn cốt!”

Trận so đấu thứ tư của Lý Tu Thần, rút trúng tờ thăm miễn chiến, tất nhiên không chiến mà thắng.

Giải Tử Trạc rơi lệ đầy mặt: “……”

Dưới lôi đài đều là tiếng xì xầm bàn tán, không ít người chỉ chỏ Lý Tu Thần, tiểu nha đầu Liễu Tiêu Tiêu cũng không ngừng xoa ngực, không còn dính lấy Thần ca ca nhà mình nữa. Một chưởng kia của Lý Tu Thần đánh lên người cô, tuy từ năm tuổi cô đã ỷ lại Lý Tu Thần, nhưng cô cũng không phải không hiểu chuyện.

Một chưởng kia của Lý Tu Thần thật ra cũng không quá đau, nhưng cũng rất khó chịu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều là thương tâm.

Kết quả không khác gì đời trước, Lý Tu Thần đứng thứ hai trong đại bỉ các phong, nhất định có thể trở thành đệ tử nội môn. Được đến kết quả này, Lý Tu Thần vui vẻ ra mặt, đắc ý nói thầm: “Đây là hào quang nhân vật chính sao, thật là quá sung sướng! Hắc hắc hắc hắc.”

Lạc Tiệm Thanh nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của Lý Tu Thần, trong lòng phức tạp, nhìn chăm chú một hồi mới nở nụ cười. Y ngẩng đầu nhìn lên trời cao, như xuyên thấu qua bầu trời trong xanh này nhìn thấy một vài tồn tại cổ xưa nào đó, trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp chỉ có ý cười ôn hòa.

Lần này vẫn đứng thứ hai, nhưng đã có nhiều thứ không giống lúc trước.

Đời trước Lý Tu Thần đạt được vị trí thứ hai, các đệ tử dưới lôi đài đều tán thưởng. Sư đệ mới không có căn cốt tỏa sáng trên lôi đài, thậm chí trở thành đệ tử duy nhất thành công tới Luyện Khí, dốc lòng tu luyện như vậy làm mọi người thán phục không thôi, hơn nữa rất nhiều người cũng biết, vị sư đệ này vừa mới mất đi thanh mai trúc mã của mình, ai cũng thông cảm với gã.

Hiện giờ thì sao?

“Tiểu tử này cũng quá may mắn đi.”

“Đúng vậy, tiểu tử này cũng quá tâm ngoan thủ lạt, vừa rồi hắn đánh gục tiểu nha đầu mình quen xuống lôi đài.”

“Đứng thứ hai có thể vào nội môn, không biết sau đó hắn có trúng vận cứt chó thế nữa không.”

Lạc Tiệm Thanh thu hết những lời nói xì xào này vào trong tai, cười nhạt không nói, Giải Tử Trạc đứng ở bên cạnh y đã sớm buồn bực ngồi phịch ghế trên, ủ rũ nói: “Thiên đạo bất công, thiên đạo thật sự rất bất công. Loại vận may này Giải Tử Trạc ta mới nghe lần đầu, thiên đạo bất công!”

Lạc Tiệm Thanh khẽ cười một tiếng, bình tĩnh nói: “Sư đệ, thiên đạo chưa bao giờ công bằng.”

Giải Tử Trạc vốn chỉ thuận miệng nói, ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại trả lời. Gã ngẩng đầu nhìn về phía sư huynh nhà mình, lúc nhìn đến khuôn mặt y không khỏi thất thần, sau đó thấy Lạc Tiệm Thanh cười chua xót, nói: “Thiên đạo bất công, vậy thì khiến nó công bằng. Sư đệ, chúng ta tu tiên là tự tu, chưa bao giờ là thiên đạo. Điểm này, ngươi có hiểu không?”

Chỉ hơi giật mình một lúc, Giải Tử Trạc cung kính gật đầu, không còn bộ dáng nói năng tuỳ tiện như vừa rồi nữa: “Dạ.”

Đại bỉ các phong cứ thế chấm dứt.

Sáu tên đứng đầu đại bỉ đều trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, còn lại chỉ có thể là ngoại môn đệ tử. Mà ba tên đứng đầu có thể chọn lựa sơn môn mình muốn bái nhập, bắt đầu từ người đứng đầu lựa chọn. Vị đệ tử đứng đầu sinh ở thế gia, căn cốt nhất phẩm, hắn trực tiếp chọn Thương Sương phong của chưởng môn Thái Hoa Sơn, được vị đệ tử của Thương Sương phong có ở đó truyền đi.

Kế tiếp đó là Lý Tu Thần.

Lạc Tiệm Thanh đứng ở giữa lôi đài, khuôn mặt tuấn tú bình thản, giọng nói thản nhiên: “Trong mười ngày qua, hẳn là có đệ tử nội môn đã nói tình huống cơ bản của Thái Hoa Sơn chúng ta. Hiện giờ ngươi đạt vị trí thứ hai ở đại bỉ các phong, sáu phong ở Thái Hoa Sơn tùy ngươi lựa chọn, ngươi muốn chọn chỗ nào?”

Khác với người đạt vị trí thứ nhất kia, sau khi Lạc Tiệm Thanh nói xong, mọi người không ai hé răng một câu.

Các sư tỷ sư huynh sáu phong phái tới đây tiếp nhận đệ tử mới đều im lặng, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Tu Thần trên đài. Bọn họ không thích sư đệ không có thực lực này, ai chả muốn người thực lực cao. Nhận tiểu tử này về làm gì? Xem vận khí hắn sau này còn tốt như hôm nay không à?

Loại tình huống này hoàn toàn khác biệt đời trước, khi đó tất cả mọi người đều tranh Lý Tu Thần, nhưng hôm nay hắn lại không người hỏi thăm. Lạc Tiệm Thanh mặt không đổi sắc nhìn Lý Tu Thần, không vui không buồn, phảng phất như thần minh không chạm khói lửa, khí thế áp bách.

Nhưng, giống hệt đời trước là Lý Tu Thần chắp tay trịnh trọng nói: “Sư huynh, nghe nói Thái Hoa Sơn có tổng cộng bảy phong, vì sao ngài lại bảo ta chọn trong sáu phong vậy?

Lời này vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.

Trong lòng Lạc Tiệm Thanh đã sớm lạnh, nhưng y vẫn cười nói dịu dàng: “Ngọc Tiêu phong không thu đồ đệ, chỉ có một mình ta, cho nên ngươi lựa chọn trong sáu phong khác đi.”

Nghe xong lời này, trong mắt Lý Tu Thần hiện lên vẻ mừng rỡ, hắn ra vẻ bình tĩnh tiếp tục nói: “Sư huynh, ta muốn đến Ngọc Tiêu phong. Huyền Linh Tử tôn giả kiệt xuất thiên hạ, sức một mình đối kháng với yêu tu, là tấm gương của mọi người tu tiên. Không dối gạt sư huynh, ta vô cùng ngưỡng mộ tôn giả, ta tới Thái Hoa Sơn chính là vì bái nhập môn hạ Huyền Linh Tử tôn giả, cho dù làm một đệ tử tạp dịch ta cũng cam tâm tình nguyện.”

Đời trước, Lạc Tiệm Thanh tức giận đến mức linh lực bạo động, phẩy tay áo một cái thiếu chút nữa làm tiểu tử này ngã chết.

Cả đời này y tu dưỡng rất tốt, rất kiên nhẫn, vải ngược duy nhất chính là người kia. Lý Tu Thần đụng vào vảy ngược của y, vậy nên y nổi giận, khiến Lý Tu Thần bị thương, sau đó, người không bao giờ rời sơn môn kia lại ra khỏi Ngọc Tiêu phong mang Lý Tu Thần về trị liệu, còn dùng giọng nói lãnh đạm nói cho y biết: “Tiệm Thanh, từ nay về sau hắn sẽ là sư đệ của ngươi.”

Đời trước y bị Lý Tu Thần hãm hại vô số lần, chỉ có một việc Lý Tu Thần không nói sai.

—— Y hận Lý Tu Thần. Y hận Lý Tu Thần vì trở thành đệ tử của người kia, lấy đi phần địa vị chỉ thuộc về y.

Chuyện cũ như mây bay lướt qua trước mắt, Lạc Tiệm Thanh cúi đầu nhìn về phía Lý Tu Thần, chỉ thấy người kia sợ hãi nhìn mình nhưng trong ánh mắt lại có cả chờ mong, giống như đang đợi cái gì. Lạc Tiệm Thanh chỉ nặng nề mà thở dài một hơi, dù móng tay dưới tay áo đã đâm vào lòng bàn tay nhưng y chỉ cười nhẹ nhàng: “Ngọc Tiêu phong không thu đệ tử, sư đệ chọn một phong khác đi.”

Lý Tu Thần lập tức sửng sốt.

Hắn vẫn đang chờ đợi Lạc Tiệm Thanh ra tay với hắn, sau đó Huyền Linh Tử sẽ ra ngoài hoà giải, đồng thời đưa hắn đến Ngọc Tiêu phong thu vào môn hạ. Sao lần này Lạc Tiệm Thanh không ra tay với hắn? Chẳng lẽ hắn xuyên vào trong sách khiến nhiều chuyện đã thay đổi?

Chờ giây lát, Lý Tu Thần vẫn luôn chần chờ, chậm chạm không nói gì.

Hắn không nói lời nào, Lạc Tiệm Thanh cũng không nói gì, rất kiên nhẫn chờ, Giải Tử Trạc đứng bên cạnh thì không bình tĩnh được như thế: “Ngươi chưa quyết định được thì dẹp qua một bên, tiểu cô nương đứng thứ ba kia, ta xem ngươi căn cốt không tồi, ngươi muốn đi cùng sư huynh ta đến Hạo Minh phong không? Hạo Minh phong của chúng ta chính là nơi có phong cảnh đẹp nhất Thái Hoa Sơn, rất hích hợp với tiểu cô nương đáng yêu như ngươi...”

Sau khi cả năm vị đệ tử còn lại đều chọn xong sơn môn mình muốn đi, Lý Tu Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy. Khi Liễu Tiêu Tiêu được người Thanh Lam phong thu vào môn hạ thì cô còn do dự trong chốc lát nói với Lý Tu Thần: “Thần ca ca, Thanh Lam phong rất tốt, ngươi muốn đi Thanh Lam phong cùng ta không?”

Trả lời cô là lời nói chắc như đinh đóng cột của Lý Tu Thần: “Ta muốn bái nhập môn hạ Huyền Linh Tử tôn giả.”

Nghe nói như thế, ý cười bên môi Lạc Tiệm Thanh càng sâu, nhưng không trả lời.

Rốt cục, hai mươi ba vị đệ tử đều lựa chọn xong sơn môn mình muốn đi, chỉ còn lại mỗi Lý Tu Thần chậm chạp không quyết định. Hắn ngẩng đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh cũng cúi đầu nhìn hắn. Hai người một người đứng ở trên cao thân mặc áo bào trắng, khí độ ung dung thanh tao lịch sự, tuấn mỹ như cất chứa mọi ánh sáng trên thế gian này; Một người đứng tại chỗ, mặc quần áo rách rưới, diện mạo bình thường, trong mắt đều là vẻ tinh ranh.

Sau một hồi, Lạc Tiệm Thanh cười nhạt nói: “Vị sư đệ này, ngươi tới Hạo Minh phong đi, công pháp nơi đó thích hợp ngươi hơn.”

Lý Tu Thần vẫn kiên định lắc đầu: “Không! Sư huynh, ta tới Thái Hoa Sơn chính là muốn bái nhập Ngọc Tiêu phong, bái nhập môn hạ của Huyền Linh Tử tôn giả!”

Từng câu “Huyền Linh Tử tôn giả” được nói ra thì Lạc Tiệm Thanh cười càng sâu, đôi mắt đã cong lại, lòng bàn tay của y đã sớm bị ấn đến chảy máu nhưng y cũng không biểu lộ ra. Cuối cùng, khóe miệng Lạc Tiệm Thanh nhếch lên, không nhiều lời với Lý Tu Thần nữa, ngược lại quay đầu nhìn về phía Giải Tử Trạc đang lúng túng: “Sư đệ, ngươi mang hắn đi đi.”

Giải Tử Trạc vốn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lộ tơ máu của Lạc Tiệm Thanh, không biết vì sao gã lại ngơ ngác gật đầu. Nhưng ngay khi Giải Tử Trạc sai người mang theo Lý Tu Thần đi, Lý Tu Thần lại lớn tiếng ồn ào “Không! Ta muốn tới Ngọc Tiêu phong, ta muốn tới Ngọc Tiêu phong! Ta muốn gặp Huyền Linh Tử tôn giả, ta muốn gặp Huyền Linh Tử tôn giả!”.

Bầu trời trong suốt, các đệ tử ngoại môn đứng ở lôi đài im phăng phắc, đại sư huynh Thái Hoa Sơn cao nhã xuất trần, vẻ mặt hờ hững đứng trên cao nhìn vị sư đệ đang kêu la kia bị lôi đi.

Ai ngờ đúng lúc này! Mây xanh phía chân trời quay cuồng, một đạo kiếm quang màu vàng phá không mà đến, tốc độ như xuyên qua không gian.

Kiếm khí cuồn cuộn áp chế cả ngoại môn Thái Hoa Sơn, không khí ngưng trệ, nước cũng dừng chảy. Kiếm quang màu vàng bao phủ nơi đây khiến bội kiếm của mọi người đều lay động không ngừng giống như thần phục, đám đệ tử này cũng sợ hãi, một vài người đạo tâm không vững thậm chí suýt chút nữa quỳ xuống.

Chỉ nghe một đoạn thanh âm trầm thấp vô cùng vô tận, phảng phất như tới từ viễn cổ, xen lẫn một tiếng thở dài như có như không nhẹ nhàng vang lên trên bầu trời: “Tiệm Thanh.”

Đọc đầy đủ bản convert được dịch hay nhất truyện Phản Phái Hữu Thoại Thuyết